Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Homer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 55
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5786 / 214
Cập nhật: 2017-08-04 07:53:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Khúc 7
iên nhẫn, chịu đựng ngồi trong rừng cây Odysseus cứ thế cầu xin trong khi hai la lực lưỡng đưa trinh nữ vào thành phố. Tới cung điện nguy nga của thân phụ, đánh xe sát cổng vào, nàng dừng lại. Nom thấy các anh dáng dấp thanh tú ùa ra bao quanh, tháo la khỏi xe, mang đồ giặt vào nhà. Thiếu nữ về phòng riêng trong đó Eurymedousa đã nhóm lửa. Già là hầu phòng thuyền chở từ Apeire về đây làm nô lệ nhiều năm về trước vì được chọn làm chiến phẩm dành cho Alkinoos, quân vương người Phaiakian, dân đảo tin tưởng, tôn thờ như thần linh. Già đã nuôi Nausikaa cánh tay trắng ngần trong cung điện, bây giờ già nhóm lửa, sửa soạn cơm chiều trong phòng thiếu nữ.
Đúng lúc đó Odysseus đứng dậy lên đường đi vào thành phố. Lo an ninh cho đương sự, Athena tung sương mù dày đặc bao phủ, nhằm tránh trường hợp bất đồ trên đường bắt gặp người Phaiakian nào đó cấc lấc dùng lời khiếm nhã, sỗ sàng vặn hỏi tên tuổi. Lúc Odysseus sắp vào thành phố ngoạn mục, nữ thần mắt xanh lam lục cải trang như thiếu nữ ngây thơ tay mang chiếc bình dừng bước trước mặt. Odysseus cất tiếng hỏi: “Bé ơi, chẳng hay có vui lòng chỉ đường ta tới tư thất Alkinoos quân vương trị vì đất này không? Ta vừa trải qua gian khổ; ta là khách lạ từ đảo xa xôi; ta không quen biết ai trong thành phố hoặc xứ sở.”
“Khách lạ khả kính,” Athena mắt xanh lam lục đáp, “con sẽ chỉ ngôi nhà cha muốn tới, vì thân phụ khả ái của con sống gần kề. Nhưng trong khi con dẫn đường, cha phải lẳng lặng đi theo, không nói một lời, không nhìn một ai, không hỏi một câu. Bởi người ở đây ít có cảm tình và không vui vẻ, thân thiện chào đón khách lạ từ bên ngoài. Họ chỉ nghĩ tới thuyền lướt sóng, vì đại dương sâu thẳm, biển cả mênh mông Poseidon rung chuyển trái đất đã nhường cho, thuyền họ đi vun vút như ý nghĩ, như cánh chim.”
Dứt lời Pallas Athena bước đi thoăn thoắt, Odysseus hối hả theo sau. Người Phaiakian, thợ biển lành nghề, không để ý lúc Odysseus đi qua theo đường vào thành phố. Được vậy là nhờ Athena tuyệt vời, mái tóc diễm lệ, bao che vung trải sương mù kỳ diệu xung quanh vì lo cho an ninh của thế nhân nữ thần thương yêu. Trong lúc cất bước Odysseus để mắt nhìn bến đậu, thuyền cân bằng xếp thành hàng, quảng trường chức sắc thành phố hội họp, tường cao ngất, hàng rào cọc chạy dài trên chóp, nhìn khiến ngây ngất. Vừa tới cung điện nổi tiếng của Alkinoos, nữ thần mắt xanh lam lục hạ giọng: “Thưa khách lạ khả kính, đây là ngôi nhà khách lạ hỏi con dẫn tới. Khách lạ sẽ thấy thủ lĩnh, hoàng thân của chúng con, dòng dõi Chúa tể, đang tiệc tùng. Khách lạ cứ đi vào, đừng ngại ngùng. Bởi trong mọi thử thách, quả quyết luôn luôn đạt kết quả tốt đẹp, dù từ xứ xa xôi. Người đầu tiên khách lạ nom thấy trong đại sảnh là bà chủ, nhũ danh Arete. Bà chào đời cùng cha mẹ đã hạ sinh quân vương Alkinoos. Nausithoos là con Poseidon, hải thần rung chuyển trái đất và Periboia, phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời, gái út Eurymedon hào hiệp có thời là quân vương Khổng Lồ, sắc dân cao ngạo khác thường, nhưng đã đưa không những dòng giống mà cả bản thân tới chỗ diệt vong. Do thương yêu Poseidon ăn nằm với Periboia sinh ra Nausithoos sau này trở thành quân vương cao thượng trị vì người Phaiakian. Nausithoos sinh hai con trai: Rhexenor và Alkinoos. Nhưng mới lập gia đình chưa có con trai, bị Apollo dùng tên bạc bắn chết trong cung điện, Rhexenor để lại con gái duy nhất Arete. Bào đệ Alkinoos lấy làm vợ, ban vinh dự không phụ nữ nào trên thế gian ngày nay sở đắc, cai quản nhà cửa theo luật lệ phu quân. Bởi thế con, chồng, dân chúng quý mến. Kính trọng như nữ thần, họ ngỏ lời chào hỏi mỗi khi bà ra phố. Bà cũng là phụ nữ ý tứ, đĩnh đạc. Sử dụng cảm tình nhân hậu bà giải quyết tranh cãi đàn ông hục hặc với nhau. Nếu được lòng bà tỏ ra thân thiện, khách lạ hy vọng nhìn thấy thân nhân, trở về ngôi nhà mái cao và đặt chân lên quê cha đất tổ.’ Dứt lời tạm biệt Scheria dễ thương, vượt biển vô sinh, Athena mắt xanh lam lục quay về Marathon, rồi Athens phố xá rộng dài, sau đó vào cung điện Erechtheus xây cất đồ sộ, nguy nga.
Odysseus bắt đầu đi vào cung điện tráng lệ của Alkinoos. Lòng dạt dào cảm nghĩ vẩn vơ, Odysseus thường dừng bước trước khi tới ngưỡng cửa lát đồng. Vẻ sáng tựa vẻ sáng mặt trời, mặt trăng tràn ngập đại sảnh trần cao của quân vương bề thế. Tường bằng đồng chạy hai phía phải trái từ cửa tới cuối nhà, gờ viền men sứ xanh đậm. Cửa bằng vàng mở ra giữa tường dày cộm, cánh bằng bạc đặt trên ngưỡng bằng đồng. Đà ngang bằng bạc, then gài bằng vàng. Hai bên có chó bằng bạc, bằng vàng Hephaistos sử dụng tay nghề thâm hậu tạc thành gác cung điện Alkinoos hào hiệp như lính canh bất tử không chết, không già. Bên trong ghế bành xếp thành hàng dọc tường, từ ngưỡng cửa vào cuối phòng, ghế nào cũng phủ nệm len tỳ nữ đan khéo léo. Chỗ này là chỗ hoàng thân, thủ lĩnh Phaiakian thường ngồi, thưởng thức món ăn, nhâm nhi rượu vang lúc nào cũng cung ứng thừa thãi. Thanh niên bằng vàng đặt trên bệ đá chắc nịch đứng thẳng, tay cầm đuốc cháy rừng rực giơ cao soi sáng đại sảnh và thực khách suốt đêm.
Cung điện dùng năm mươi thị nữ. Số điều khiển cối xay nghiền ngô vàng ửng, số vào khung cửi dệt vải hay xe sợi, tay rung rinh như lá trên ngọn bạch dương cao nghều trong khi dầu ô-liu lỏng loãng nhỏ giọt từ từ trên mặt tấm đan sát kín họ đã làm xong. Đàn ông Phaiakian điều khiển tài tình thuyền lướt sóng trên biển cả, chẳng chịu thua kém đàn bà Phaiakian cũng sử dụng nhuần nhuyễn khung cửi con thoi, vì Athena đã phú cho đầu óc tinh khôn, bàn tay khéo léo vượt bực sáng tạo vật dụng dễ thương. Ngoài sân gần cổng ra vào là vườn cây ăn trái rộng bốn ác-păng, hàng rào vây quanh. Bên trong trồng cây cao lớn, cành lá xum xuê: lê, lựu, táo trái đỏ chót, vả ngọt lịm, ô-liu mơn mởn. Trái không bao giờ khô héo, không bao giờ ngừng ra, mùa đông cũng như mùa hè, trái trổ quanh năm. Hơn thế, gió tây thổi nhẹ, thổi đều, thổi không ngừng, làm chỗ này trái nảy, chỗ kia trái chín. Lê non cứ thế thi nhau ló thay lê già, táo non cứ thế thi nhau nở thay táo già, nho non cứ thế thi nhau nhú thay nho già, hết chùm này đến chùm kia, vả non cứ thế thi nhau chồi thay vả già, phát triển chín mọng. Phía xa xa lại có khu trồng nho trĩu quả; nửa này khoảnh đất bằng phẳng ấm áp nho trải phơi dưới nắng mặt trời; nửa kia khoảnh đất thợ đang hái, thợ đang đưa vào máy ép. Phía trước hàng hoa rủ xum xuê, hàng quả buông trĩu trịt, vỏ bắt đầu tím nhạt. Bên kia hàng nho cuối cùng là khu trồng rau, luống gọn gàng, đủ loại phát triển xanh tươi quanh năm. Vườn có hai dòng suối; một chia nhánh lượn khúc khắp vườn; một tuôn chảy gần cổng sân hướng về ngôi nhà đồ sộ mái cao. Đây là chỗ dân thành phố thường tới lấy nước. Và đó là tặng phẩm tuyệt vời thần linh ban cho quân vương Alkinoos.
Kiên nhẫn, bình tĩnh Odysseus dừng chân trước ngôi nhà, ngắm nghía. Sau khi ngắm chán chê, nhìn mê mệt, lanh lẹ bước qua ngưỡng cửa, Odysseus vào đại sảnh. Tới nơi Odysseus thấy thủ lĩnh và hoàng thân người Phaiakian đang nâng cúp rẩy rượu xuống đất dâng Argeiphontes, lệnh sứ cặp mắt tinh tường. Họ có thói quen làm vậy, đổ cúp cuối cùng dâng thần linh trước khi lên giường đi ngủ. Dẫu thế Odysseus từng chịu đựng gian khổ cứ bước giữa sương mù Athena nhẹ thả xung quanh. Đến gần Arete và quân vương Alkinoos, Odysseus dang tay ôm đầu gối hoàng hậu. Đúng lúc đó sương mù kỳ diệu bao phủ tứ bề bỗng dưng nhẹ nhàng cuốn cuộn bay đi. Nhìn thấy người như thế, đang dở tiệc tùng, thực khách khắp đại sảnh, đằng đầu đằng cuối, bỗng dưng im lặng. Mọi người trố mắt nhìn ngỡ ngàng. Odysseus lắp bắp năn nỉ: “Bẩm nương nương, ái nữ đại nhân Rhexenor, quyền uy vô hạn! Sau biết bao gian khổ, tiện nhân đến trước hoàng thượng, đầu gối nương nương và quý vị thực khách. Cầu mong thần linh ban hồng ân mãn đời cho tất cả, và cầu mong tất cả để lại cho con cái của cải, cơ nghiệp, vinh dự nhân dân trao tặng. Dẫu vậy xin quý vị vui lòng cho tiện nhân phương tiện trở về quê hương, càng sớm càng quý, vì tiện nhân đã sống qua nhiều gian truân xa cách thân nhân, bằng hữu.”
Dứt lời van xin Odysseus ngồi xuống đống tro bên lò sưởi gần ngọn lửa. Mọi người nín thinh, không nhúc nhích. Một lúc khá lâu Echeneos tuổi hạc, trưởng thượng trong hàng thực khách, diễn giả hùng hồn, kinh nghiệm thâm hậu, kiến thức uyên bác đứng lên phá tan im lặng. Chúc lành mọi người lão nhân cất tiếng: “Thưa đấng chí tôn, theo phong cách vương giả xem ra không hợp lễ, không tao nhã chút nào nếu để khách lạ ngồi trên mặt đất, ngay đống tro, gần lò sưởi, bên ngọn lửa. Ngô bối im lặng chờ tôn ý. Vậy xin đấng chí tôn hoan hỉ bảo khách lạ bình thân, an tọa trên ghế nạm bạc, sai bồi tửu pha thêm vang để ngô bối lại rưới rượu làm lễ dâng Chúa tể thần sấm hằng dẫn đường đưa tới, hằng dặn dò khuyên nhủ ngô bối kính trọng người cầu xin, và truyền quản gia sửa soạn cơm nước, thức ăn đồ uống lấy trong kho đãi khách lạ.”
Vừa nghe lão nhân phát biểu quân vương Alkinoos quyền uy, khang kiện liền đưa tay nắm Odysseus thâm trầm, ý nhị kéo khỏi lò sưởi mời an tọa trên ghế bành lộng lẫy, cùng lúc bảo Laodamas cao lớn, quý tử đặc biệt yêu thương đang ngồi bên cạnh đi chỗ khác. Tỳ nữ bước vào mang nước trong bình ngoạn mục bằng vàng rót ra để khách lạ rửa tay, chậu bằng bạc hứng phía dưới, sau đó kéo bàn bóng lộn tới phía trước. Dáng vẻ mẫn cán, đắc lực, quản gia đem bánh mì bày trước mặt cùng đủ thứ thức ăn. Odysseus trường kỳ chịu đựng bắt đầu ăn uống. Đúng lúc đó Alkinoos nói với lệnh sứ: “Pontonoos pha liễn vang lớn, mời mọi người trong đại sảnh để ngô bối lại rưới rượu làm lễ dâng Chúa tể thần sấm hằng dẫn đường đưa tới, hằng dặn dò khuyên nhủ ngô bối kính trọng người cầu xin.”
Tuân lệnh lệnh sứ pha vang thơm phức, lấy ra một ít nhỏ vài giọt vào cúp từng người. Mọi người rưới rượu lễ, rồi uống cạn cúp đầy ắp. Lúc đó Alkinoos mới ngỏ lời: ‘Thủ lĩnh và hoàng thân người Phaiakian, lắng nghe quả nhân có đôi điều muốn nói. Đêm nay sau dạ tiệc chư khanh về nhà nghỉ ngơi. Sáng mai rạng đông vừa ló ngô bối sẽ triệu tập đông đủ trưởng thượng để chiêu đãi khách lạ trong đại sảnh, đồng thời làm lễ tế sinh vinh danh thần linh. Ngô bối sẽ lo hành trình để khách lạ không gặp khó khăn, không phải lo lắng mà vui vẻ, nhanh chóng trở về quê hương, dù xa xôi đến mấy. Ngô bối sẽ hộ tống, canh chừng trên đường trở về để khách lạ không gặp tai ương, trắc trở tới khi đặt chân lên quê hương. Sau đó khách lạ phải gánh chịu bất kể cái gì số phận và định mệnh khe khắt dệt cho bằng sợi chỉ nhân sinh lúc lọt lòng mẹ chào đời... Nếu khách lạ là hàng bất tử từ thiên cung xuống hạ giới, như vậy chắc hẳn thần linh lại muốn thử lòng ngô bối. Trong quá khứ biết bao lần các người xuất hiện nguyên hình. Khi ngô bối làm lễ bách sinh, đến dự các người ngồi cùng bàn, cùng ăn, cùng uống. Trên đường hoang vắng, nếu người nào trong ngô bối gặp mặt, các người không lẩn tránh, không biến dạng, bởi ngô bối với các người là bà con thân tộc, như sắc tộc Cyclop và bộ lạc Khổng Lồ dã man.”
“Thưa đại vương Alkinoos,” Odysseus khôn khéo, chín chắn đỡ lời, “xin đại vương đừng nghĩ vậy. Tiện nhân không có vẻ mặt, vóc dáng thần linh bất tử sống trên trời bao la, mà chỉ là thế nhân nhỏ bé, tầm thường. Nếu có thế nhân đại vương nom thấy chìm đắm trong bể khổ trầm luân, về mức độ bi thương, thảm khốc, tiện nhân sẵn sàng xếp hàng đứng chung với họ. Nếu phải kể những gì thần linh bắt gánh chịu, tiện nhân cũng có thể kể đại vương hay đau khổ vô cùng khủng khiếp. Nhưng thôi, mặc dù tiện nhân buồn khôn xiết, xin đại vương vui lòng cho lót dạ. Trên đời không gì ê chề, nhục nhã cho bằng bao tử dễ ghét réo gọi. Bất kể con người đau khổ thế nào, buồn rầu ra sao, không cần biết, bao tử cứ lớn tiếng bắt trả lời. Sự thể đúng với tiện nhân. Lòng tiện nhân buồn da diết, song chẳng thèm đếm xỉa, bao tử cứ đòi ăn, đòi uống, và tìm đủ cách bắt quên đau khổ từng chịu đựng. Giọng áp đảo, ngạo mạn bao tử thốt lời đòi thỏa mãn. Dẫu thế rạng đông sáng mai tiện nhân xin quý vị ra tay giúp đỡ trở về quê hương. Tiện nhân là kẻ bất hạnh, tiện nhân đau khổ quá nhiều; tiện nhân sẵn sàng nhắm mắt lìa đời, giã từ trần thế nếu lại nhìn thấy cơ ngơi, gia nhân, mái cao ngôi nhà đồ sộ!
Odysseus dứt lời, thực khách rầm rầm tán thưởng. Vì khách lạ nói năng rành mạch, tất cả nghĩ nên giúp đỡ trở về quê hương. Sau khi rẩy rượu lễ, uống thỏa thuê ai nấy về nhà lên giường đi ngủ. Riêng Odysseus ở lại đại sảnh với Arete và Alkinoos. Tỳ nữ bắt đầu dọn bàn. Arete cánh tay trắng ngần mở màn vào chuyện. Nhìn áo choàng và tu-ních nhận ra y phục mịn đẹp tự tay may cắt với tỳ nữ, bà nói lời như có cánh bay xa: “Khách lạ, bản nhân có điều muốn hỏi. Khách lạ là ai, từ đâu tới? Ai cho áo mặc? Sau khi đắm thuyền ngoài khơi khách lạ tới đây phải không?”
Odysseus trăm phương nghìn kế đáp: “Ô nương nương, tiện nhân chẳng thể kể hết nông nỗi đắng cay, vì thần linh trên cao dành cho quá nhiều! Dẫu vậy vì nương nương hỏi và muốn biết, xin đáp từng lời. Cách đây xa xa, ngoài khơi trên biển, có hòn đảo tên Ogygia. Ái nữ Atlas, Calypso mưu kế, mái tóc diễm lệ, nữ thần khủng khiếp sống trên đó. Không có thế nhân hay thần linh nào tới thăm. Nhưng do số phận hẩm hiu, sức mạnh huyền bí đẩy đưa, tiện nhân trôi dạt vào cô đảo. Một mình sống sót lúc Chúa tể dội sấm rùng rợn đánh bể nhận chìm chiếc thuyền lướt sóng tiện nhân lái trên biển cả màu đen đậm. Đồng hành gan dạ chết hết. Tiện nhân vung tay ôm sống thuyền, lênh đênh chín ngày ròng rã; đêm thứ mười trời tối như bưng thần linh đưa tới Ogygia, đảo nhỏ giữa lòng đại dương, quê hương Calypso mái tóc yêu kiều. Nữ thần âu yếm tiếp đón, thân mật tận tình trông nom săn sóc, cho ăn cho uống, hứa biến thành bất tử, trẻ mãi không già. Dẫu vậy nữ thần không thể làm chủ trái tim, tiện nhân luôn luôn khước từ. Tiện nhân ở với nữ thần bảy năm, không làm sao ra đi, suốt thời gian đó khóc khôn nguôi, lệ lã chã ướt cả y phục bất tử nữ thần đưa cho mặc. Nhưng thời gian xoay vần đến năm thứ tám nữ thần cho hay, hơn thế còn thúc giục tiện nhân trở về, có lẽ vì tuân theo truyền điệp Chúa tể đe dọa, có lẽ vì về tình cảm nữ thần bắt đầu thay đổi. Sau khi cung cấp bánh mì, rượu thơm, khá dồi dào, lại cho quần áo bất tử, nữ thần để tiện nhân lên chiếc thuyền vững chắc ra đi. Nữ thần còn nổi gió ấm theo sau khiến không cực nhọc. Mười bảy ngày tiện nhân dong buồm vượt biển. Ngày thứ mười tám nom thấy quý quê hương, núi non, rừng rậm hiện hình lờ mờ tiện nhân mừng khôn tả!... Nào ngờ vì số phận hẩm hiu tiện nhân còn phải chịu thêm trăm cay ngàn đắng Poseidon rung chuyển trái đất sẽ gây ra. Nổi gió ầm ầm khép đường bít lối hải thần không cho tiện nhân tiến tới. Trong lúc tiện nhân vừa dừng lại vừa rên rỉ, hải thần khuấy động biển cả điên cuồng không sao tả xiết, sóng nổi dữ dằn cuốn phăng tiện nhân mang đi, khối nước khổng lồ dội xuống, chiếc thuyền vỡ tan. Dẫu vậy tiện nhân tìm cách bơi vượt biển chỗ đó, cuối cùng gió và sóng đưa vào bờ.”
“Tới nơi tiện nhân cố lết lên đất liền, nhưng đợt sóng ôm chằm hất mạnh vào tảng đá khổng lồ trên bãi biển lạnh lùng. Vì thế tiện nhân bơi ra khơi. Miết rồi đến cửa sông, tiện nhân thấy có vẻ là chỗ lên bờ tốt đẹp, phẳng phiu, kín đáo, không núi, không gió. Vừa bước lên gục liền, nằm thẳng cẳng khá lâu tiện nhân mới lấy lại sức. Màn đêm trùng điệp rủ buông. Từ lòng sông nước thần linh ban phát lóp ngóp bò lên mặt đất tiện nhân chui vào bụi rậm, vơ lá khô phủ kín thân thể. Nhờ có thần linh trợ giúp tiện nhân lăn ra ngủ ngon lành. Rã rời, mệt lả tiện nhân nằm trong lá khô ngủ suốt đêm qua sáng đến trưa mới mở mắt. Mặt trời xế bóng, sau giấc ngủ ngon lành, vừa tỉnh dậy tiện nhân thấy tỳ nữ theo hầu ái nữ chơi banh trên bãi biển. Ái nữ trông như tiên nga cũng chơi với tỳ nữ. Tiện nhân ngỏ lời xin cứu giúp. Tỏ vẻ đồng điệu đồng cảm, ái nữ đon đả đáp lời, cung cách nương nương không thể mong chờ hay nhìn thấy ở thiếu nữ cùng tuổi, vì tuổi trẻ thường khinh suất, kém ân cần, thiếu thận trọng. Trái lại, ái nữ cho tiện nhân khá nhiều bánh mì, rượu vang óng ánh, bảo tắm dưới sông và cho quần áo như nương nương thấy. Chuyện là thế và đó là sự thật, mặc dù đau lòng tiện nhân kể hết.”
“Khách lạ,” Alkinoos tiếp lời, “nhận xét của tiện nữ xem ra có chỗ còn thiếu xót. Đáng lẽ tiện nữ phải cùng tỳ nữ dẫn đường đưa khách lạ về nhà. Bởi tiện nữ là người đầu tiên khách lạ yêu cầu giúp đỡ.”
“Bẩm Hoàng thượng,” Odysseus mưu lược chống chế, “xin đừng vì tiện nhân mà chê trách tiểu thư tuyệt vời. Tiểu thư có bảo tiện nhân cùng tỳ nữ theo sau, song do khiêm tốn tiện nhân không chiều lòng; tiện nhân ngần ngại vì e sợ. Nếu thấy tiện nhân đi với tiểu thư, Hoàng thượng sẽ bất bình. Bởi trên cõi đời trần thế ngô bối thường dễ phật ý, hay nghi ngờ.”
“Khách lạ,” Alkinoos khẳng định, “quả nhân không phải hạng người dễ dàng buồn lòng phật ý vì lý do viển vông! Ở đời bất kể thế nào nên vừa phải thì hơn. Ờ, phải rồi, quả nhân cầu mong Cha Chúa tể, Athena và Apollo chứng giám. Thấy khách lạ xử sự tao nhã, suy tư thân tình giống bản thân, quả nhân muốn gả tiện nữ và nhận khách lạ làm tế tử! Nếu khách lạ đồng ý ở lại, ờ, quả nhân sẽ tặng ngôi nhà cùng của cải. Nếu khách lạ không đồng ý, không người Phaiakian nào níu giữ, ép buộc. Làm thế là phật ý Cha Chúa tể! Để khách lạ khỏi thắc mắc, quả nhân định ngày mai là ngày trở về. Suốt hành trình, tay chèo vượt biển sóng yên gió lặng, khách lạ tha hồ ngon giấc, đến lúc tới quê hương, mái nhà hoặc bất kể chỗ nào mong muốn, dù chỗ đó xa hơn bên kia Euboia cũng không sao. Nhân dịp đưa Rhadamanthys tóc vàng đi thăm Tityos, con trai Gaia, nên nhìn thấy, tay chèo ngô bối bảo chỗ đó là điểm tận cùng thế giới. Họ tới đó, trở về cùng ngày không mỏi mệt. Nhưng qua kinh nghiệm riêng tư khách lạ sẽ thấy, so với thuyền khác bất kỳ ở đâu, thuyền quả nhân tuyệt vời, tay chèo quả nhân tài ba vượt bậc khi khua chèo chém nước ra đi.”
Quân vương dứt lời. Kiên nhẫn lắng nghe mừng thầm trong bụng, Odysseus cất tiếng cầu nguyện: “Lạy Cha Chúa tể, xin Cha run rủi Alkinoos thực hiện đầy đủ lời hứa. Tên vang dội khắp nơi trên trái đất sản sinh hạt lúa, ông sống mãi với đời, phàm nhân sẽ trở về quê cha đất tổ!”
Hai người nói năng, trò chuyện với nhau như thế. Trong khi đó Arete cánh tay trắng ngần chỉ thị tỳ nữ kê giường trong tiền sảnh, thoạt tiên trải nệm đỏ thẫm, tiếp đến trải vải phủ giường, sau cùng trải chăn đắp mềm mại lên trên. Tỳ nữ rời đại sảnh tay cầm đuốc đi ra. Nhanh nhảu làm giường xong xuôi trở lại chỗ Odysseus đang ngồi tỳ nữ vui vẻ cất tiếng: “Thưa, mời khách lạ bình thân sửa soạn an giấc, giường đã làm xong.” Nghe nói thế từng chịu đựng gian khổ triền miên Odysseus thầm nghĩ bây giờ đi nằm thú vị biết bao. Lẳng lặng lên giường trổ lỗ buộc đai Odysseus chờ giấc trong tiền sảnh âm vọng lao xao. Alkinoos đón giấc trong phòng cuối ngôi nhà nguy nga; hoàng hậu hiền thê nằm cạnh cùng giường.
Iliad Và Odyssey Iliad Và Odyssey - Homer Iliad Và Odyssey