Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Hoàng Tuấn
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2066 / 61
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ả ba chúng tôi ngồi ở nhà Tim. Davis, Tim và tôi ngồi, một chai rượu Whisky ở vừa tầm tay, những ly rượu đầy trong tay.
Davis vừa mới vào nhà. Màn đêm đã buông xuống, Tim và tôi vừa mới từ Key West về.
- Tôi không muốn mất thì giờ - Davis cười, nói - Nhưng trước khi bắt đầu, tôi muốn biết tin cô gái đã.
- Cô ấy khỏe - Tôi nói - Bọn chúng bắt cô ấy nếm đủ mùi trong tù nhưng cô ấy đã kháng cự được. Bây giờ, cô ấy đã lấy lại thăng bằng rồi.
Davis nhìn trộm Tim. Anh này chỉ nhún vai thôi.
- À, nàng không muốn tôi trở lại đây đâu - Tôi xoa cằm, nói — Nhưng rồi nàng cũng sẽ vững tâm thôi.
- Thế là cô nàng khỏe rồi. Tốt lắm - Davis chải tóc, vẻ tinh quái, nhận xét.
- Điều đáng buồn với cậu này - Tim nhận xét - Là cứ hay kiếm chuyện rắc rối. Khi Hetty biết cậu ta muốn trở lại đây, cô ta gây chuyện dữ lắm...
- Được rồi. - Tôi rắn rỏi ngắt lời - Chúng ta chuyển qua các chi tiết cần biết đi. Có tin gì mới nào?
- Nhiều chuyện lắm! - Davis mồi thuốc, nói - Trước hết, Flaggerty chết rồi. Anh nói sao nào? Một gã tù khổ sai giết hắn bằng cách lấy búa bổ củi xả lên đầu hắn.
- Thế là bớt được một đứa. - Tôi nói.
- Phải. Bây giờ là tin nóng hổi: Killeano nắm lấy chức của Flaggerty. Hắn không cho báo chí biết chi tiết về vụ nhà tù. Hẳn hắn tính chuyện bầu cử gần kề quá không nên cho các cử tri trung thành của hắn biết các tin xấu.
- Số phận của Mitchell ra sao?
- Hắn đi rồi. Tôi đã gặp hắn ta trước khi đi. Hắn đã kể hết cả mọi chuyện. Bồ ơi tôi ngả mũ chào bồ đấy. Vụ này tuyệt quá. Tôi đã viết một bài báo nhưng sau khi tham khảo ý kiến Killeano, chủ bút không cho đăng. Quần chúng không biết gì hết.
- Còn Maxison?
- Ông ta vừa thoát đúng lúc. Laura trợ lực cho lời khai của ông. Killeano sau rồi cũng phải thả ông sau cuộc hỏi cung ráo riết. Ông ta làm việc lại rồi, nhưng tôi phải thú là ông có vẻ như vừa vượt khỏi địa ngục ấy. Tiện đây, còn có tin hay mà anh muốn biết: đã tìm được xác Brodey rồi.
- Ông ta chết rồi à? - Tôi la lên.
- Phải. Người ta tìm thấy xác ông ở bãi biển Dayden. Khẩu súng Luger của anh ở bên cạnh ông ta. Cứ đoán tên thủ phạm đi!
- Tôi đã nghi là thế rồi. - Tôi nắm tay lại, nói. - Bây giờ, tôi bị kết tội ba vụ giết người, hả?
- Như anh nói đấy. - Davis trả lời, vẻ khó chịu.
- Không sao. - Tôi rót rượu uống và nhìn anh chằm chặp - Có thế thôi à?
- Đó là những chuyện đáng để ý nhất. - Anh vừa nói vừa rút ra tờ giấy năm đô la vừa ném cho tôi. - Tôi đã vớ được tờ này ở sòng bạc tối hôm qua.
Tôi lật tờ giấy bạc, soi lên xem. Trông như thật.
- Sao đây?
- Đó là giấy bạc giả.
Tôi xem xét lại, vẫn giống như thật.
- Anh có chắc không?
- Chắc. Tôi đã nhờ ngân hàng của tôi kiểm tra. Họ bảo in khá lắm nhưng dù sao cũng là bạc giả.
- In khá thì đúng đấy. - Tôi nói - Anh kiếm được ở sòng bạc à?
Anh gật đầu:
- Tôi được trao cùng hai tờ năm đô la khác. Tôi có nhờ được bạc, hai tờ kia là bạc thật, còn tờ này giả.
- Thế thì hay đấy - Tôi nhét tờ giấy bạc vào túi, nói.
Này, trả tôi một tờ giấy bạc thật chứ - Davis lo lắng, nói - Ngoài ra, chúng ta đang nói chuyện quan trọng, anh thiếu tôi một trăm đô la.
- Tôi ấy à?
- Phải, anh chứ ai. Tôi đã bỏ tiền túi làm cho anh đấy. Thử đoán xem để làm gì nào? Tôi thuê một thám tử tư để dò các chuyện xấu xa của các ông bạn thân yêu của anh. Anh nói sao nào?
- Thật à. Không tệ đâu. Hắn moi được chuyện gì chưa?
- Moi được gì à?... Trời có! - Davis xoa tay, hớn hở - Ý kiến này về lâu về dài không ngốc tí nào đâu. Trước hết, chàng thám tử khám phá ra rằng hộp đêm mà anh muốn biết tiêu thụ điện lượng gấp năm lần so với hai năm trước đây. Việc này không nói lên điều gì à?
- Có chứ, nó chỉ ra rằng người ta đã đặt máy điện vào đó, đúng thế. Tôi đã nghĩ như thế. Nơi này dùng làm chỗ in giấy bạc giả có tuyệt không nào?
- Được rồi - Tôi nói - Còn gì nữa?
- Anh vội quá đấy! - Davis cười, nói - Chàng thám tử chỉ mới chăm sóc đến công việc có hai ngày. À! Nếu anh quan tâm đến Gomez, chàng ta cũng tìm ra một tin về hắn đấy.
- Gomez ấy à! - Tôi nhíu mày, hỏi - Tôi không biết hắn làm gì trong chuyện này.
- Thế, ta bỏ qua Gomez nhé.
- Anh chàng thám tử đã khám phá ra điều gì?
- Hắn chở dân buôn lậu.
- Anh nói tiếp đi - Tôi ngắm ngón tay, nói. Có thế thôi. Hắn buôn lậu cỡ lớn đấy. Hắn có 3 cái tàu và cả một đoàn thủy thủ dưới quyền. Người ta trả cho hắn một ngàn đô la theo đầu người.
- Hắn chở ai thế?
- Dân buôn lậu. Hắn lại còn buôn súng lậu nữa.
- Phiền cho hắn nếu một tàu của hắn bị Killeano tóm đấy. - Tôi nhận xét.
- Ít khi có hy vọng lắm - Davis nói - Chắc hắn có móc ngoặc với Gomez.
- Nhưng thí dụ như Killeano nổi cơn mẫn cán chộp tàu của Gomez thì Gomez sẽ làm gì nào?
- Tôi biết rồi! Hắn sẽ tìm cách khử Killeano - Davis nhìn tôi ngạc nhiên, trả lời - Nhưng tại sao anh lại muốn Killeano tỏ ra mẫn cán nhỉ?
- Hắn vừa giữ chức cảnh sát truởng và kỳ bầu cử cũng sắp đến. Việc làm ấy sẽ là dịp quảng cáo tốt vì hắn thanh toán được vụ việc như thế. Nhất là báo chí đề cập đến nhiều.
Bộ mặt to của Davis nhăn lại:
- Trời đất quỉ thần ơi! Anh đang định toan tính gì dây?
- Gomez đậu tàu ở đâu?
- Tôi biết đâu đấy - Davis hết nhìn tôi lại nhìn Tim, trả lời - Anh thám tử Clairbolt tìm ra chuyện này tình cờ thôi. Anh ta không săn tin ở mặt đó. Anh đang lục lọi trong phòng ả Lois để cố tìm thư từ Killeano viết cho cô ả. Đó là ý kiến của tôi. Tôi cho rằng chúng ta có thể gây khó khăn cho Killeano khi tóm được thư từ bí mật của hắn và in ra. Clairbolt đang lục phòng ả Lois thì Gomez đi vào phòng bên cạnh với một gã khác. Clairbolt bèn nấp sau một tấm màn và nghe Gomez quyết định tổ chức đưa bọn buôn lậu buổi tối và chở một bọn khác về ngày hôm sau.
- Khá thật - Tôi gật đầu nói - Anh ta có tìm được thư từ gì không?
- Không. Khi Gomez đi rồi. Anh ta chuồn. Anh bảo cứ kéo dài nữa thì không hay.
- Vụ này có thể triển khai được đấy, Jed ạ - Tôi nói - Đáng để chăm nom đấy. Anh có thể liên lạc với anh thám tử ấy được không?
- Được. Nếu anh muốn thì ngay lập tức cũng được.
- Hãy làm ngay đi. Nói với anh ta theo dõi Gomez không rời một bước. Tôi muốn biết con tàu đậu ở đâu và Gomez chở bọn buôn lậu tối nay ở đâu. Bảo anh ta đến đây khi xong việc trở về. Chúng tôi đợi anh ta.
Davis gật đầu, đi ra chỗ để điện thoại.
Tim trầm ngâm nhìn theo:
- Tôi không biết chuyện này sẽ đưa anh đến đâu?
Tôi nóng nảy, nói:
- Càng già tôi càng dại. Anh biết cô ấy đã bắt tôi thề gì không?
Anh lắc đầu.
- Không được giết Killeano! Anh biết chứ? Cô ấy tưởng rằng tôi muốn đi thẳng đến văn phòng để thanh toán hắn. Tốt, phải không nào?
- Nhưng có phải đó chính là ý định của anh không?
- Cũng gần như thế. - Tôi nhíu mày, thú thật - Nhưng tôi có thể đoán ra điều nàng sẽ đoán không nào?
- Thế anh tha cho Killeano à? - Tim ngạc nhiên hỏi - Vậy còn về đây làm gì?
- Tôi hứa không giết hắn nhưng cũng không có nghĩa là tôi tha hắn đâu - Tôi cay đắng nói - Có điều là tôi dùng cách khác thôi. Như thế mất nhiều thời gian hơn, nhưng cũng phải làm. Tôi thay chỗ tôi bằng người khác: Gomez chẳng hạn.
- Clairbolt nói lúc này Gomez đang đánh bóng. Anh nói rằng sau trận đấu, hắn sẽ hành sự.
- Được rồi! - Tôi nói.
- Clairbolt nói sẽ đến đây khi Gomez đi - Davis nói thêm - Anh sẽ ưa anh này. Anh ta chiến lắm.
Tôi gác chân lên bàn, nói:
- Đừng đi đâu đấy. Tí nữa, có lẽ chúng ta sẽ có việc để làm.
- Ồ! Đừng trông cậy vào tôi đấy - Davis vội nói - Bây giờ tôi đoán anh toan mưu tính một chuyện gì đấy. Tôi ngửi thấy rồi. Tôi, tôi về nhà.
- Tùy ý anh - Tôi cười, nói - Tôi trao cho anh 100 đô la và một giấy 5 đô la - Từ đây đến một hay hai ngày nữa, anh sẽ có một bài báo hay để viết đấy.
- Đừng có nói gì với tôi - Davis làm bộ nản, trả lời - để tôi được ngạc nhiên.
Hứng Trọn Mười Hai Viên Hứng Trọn Mười Hai Viên - James Hadley Chase Hứng Trọn Mười Hai Viên