When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Hoàng Tuấn
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2066 / 61
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần II: Đuổi Bắt - Chương 1
húng có biết em ở đâu không? - Tôi hỏi Wonderly khi lái xe Buick ra khỏi ga ra khách sạn.
Nàng lắc đầu.
- Em có chắc không?
- Chắc! Em mới dọn nhà. Chưa ai biết cả.
- Ta về nhà em để em lấy quần áo - Tôi bảo - Em ở đâu?
- Ôi! Không được đâu! Ta bỏ đi mau lên! Em sợ.
- Chúng ta còn có đủ thì giờ - Tôi nói - Em không việc gì phải sợ. Nếu chúng ta không để sơ hở, bọn chúng không bắt được chúng ta đâu. Em ở đâu?
- Góc phố Essex và phố Merrivale.
Tôi gật đầu:
- Anh biết rồi. Anh đã lái xe qua phố ấy khi đi đến đây.
Trong lúc lái, tôi không ngừng nhìn kính chiếu hậu. Vào lúc này, chúng nó chưa đuổi theo chúng tôi.
- Chúng mình còn nhiều điều phải nói với nhau - Tôi lơ đãng nói - Cám ơn em đã đứng về phe anh.
Nàng rùng mình:
- Bọn chúng có bắt được chúng ta không?
- Bọn chúng không dậy sớm đâu - Tôi trả lời. Nhưng trong bụng, tôi không được yên lòng như thế. Tôi tự hỏi không biết chúng có ghi số xe tôi ở khách sạn không và còn bao lâu nữa, thằng tiếp tân mới báo cho thằng Raggerty, không biết chúng tôi nên trốn ở đâu. Rời khỏi thành phố có tốt hơn không? Tôi không muốn cách xa thành phố quá vì tôi quyết tâm tóm cổ thằng Killeano. Phải có tầm cỡ mới địch được nó. Tôi quyết tâm thắng bằng được thằng ấy.
- Hãy nghe đây, thỏ cưng của anh! - Tôi nói, giọng trấn an - Em hãy suy nghĩ kỹ đi. Ở trong thành phố hay ở ngoại thành, có chỗ nào để chúng mình trốn mà không nguy hiểm không?
Nàng co quắp người lại nói:
- Phải trốn đi thôi! Nếu chúng mà bắt được em, anh không thể tưởng tượng được chúng sẽ làm gì đâu.
Tôi đập tay nàng, suýt tí nữa tông phải một gã chợt hiện ra sau một chiếc xe vận tải. Chúng tôi trao đổi với nhau vài câu chửi thân ái.
- Em yên lòng đi! - Tôi nói - Không ai bắt em được đâu! Chúng mình sắp bị cảnh sát theo bén gót đấy! Chắc sẽ có hàng rào cản trên khắp các ngả đường ra khỏi thành phố. Với hệ thống máy bộ đàm của cảnh sát, chúng mình không đi được xa đâu. Ta phải trốn cho đến khi tình hình yên ổn trở lại. Bấy giờ, trong đêm tối, chúng mình sẽ trốn ra khỏi thành phố an toàn.
- Phải trốn đi ngay lúc này thì hơn - Nàng nói, tay nắm chặt.
- Em sẽ thấy mọi sự sẽ tốt thôi. Em cần phải suy nghĩ kỹ đi. Chúng mình cần một chỗ trốn độ ba đến bốn ngày. Em hãy suy nghĩ đi!
Nói đến đây, xe đã đến góc đường Essex - Merrivale. Tôi lái xe qua phố Essex, dừng lại trước những căn hộ khá tồi tàn.
- Đi nào! - Tôi vừa vớ lấy hộp thuốc xì gà vừa nói - Đi mau đi nào!
Chúng tôi vừa trèo vừa chạy lên những bậc thang gỗ đưa tới cửa ra vào. Nàng dẫn tôi đến một phòng rộng ở tầng thứ nhất mặt tiền. Nàng vơ quần áo nhanh như bị ma đuổi, đến nỗi tôi để cho nàng tự do làm. Ba phút sau, nàng đã thồn đầy va li to chứa đủ thứ kéo từ tủ đứng, tủ ngầm ra.
- Hoan hô! - Tôi đỡ lấy va li, nói - Bây giờ, ta chuồn mau.
Đến đầu cầu thang, tôi dừng lại. Nàng túm lấy tay tôi, mở to mắt ra.
- Có gì thế? - Nàng thì thào.
Tôi ra hiệu cho nàng im và lắng tai nghe. Đài đang phát thông báo của cảnh sát. Chúng ra lệnh cho dân chúng Paradise Palms hãy mở mắt coi chừng chúng tôi.
- Em có cảm tưởng gì khi chúng gọi em là "nữ sát nhân tóc hung", hả? - Tôi mỉm cười hỏi nàng.
Nàng đẩy tôi ra để tranh lên trước, phóng xuống cầu thang. Hết cầu thang, nàng dừng phắt lại. Một gã mập khỏe, mặc áo lót vừa bước ra khỏi phòng khách. Hắn nhìn nàng, miệng há hốc:
- Này, thế nào - Hắn vừa nói vừa tiến về phía nàng - Đừng đi nhanh thế, người ta đang lùng cô đấy!
Wonderly khẽ rú lên, sợ sệt, quay gót, muốn leo lên thang nhưng hắn đã bắt được nàng.
- Tôi cũng thế, người ta đang lùng tôi - Tôi vừa nói vừa bước thong thả xuống cầu thang.
Gã kia thả nàng ra, làm như hắn vừa bị nàng cắn. Hắn lùi lại, mặt xanh lè.
- Tôi, tôi không biết gì cả. Tôi không thấy gì đâu, ông ạ! - Hắn nghẹn giọng nói.
Tôi cười với hắn:
- Thế là phải - Tôi để va li xuống đất - Điện thoại của mày ở đâu, thằng quỉ?
Hắn chỉ cho tôi căn buồng hắn vừa đi ra. Tôi ra hiệu, hắn bước vào phòng. Tôi theo hắn bén gót, còn nàng thì dựa lưng vào tường. Tư thế của nàng trông dễ thương hơn lúc ở khách sạn. Lần này nàng mặc quần áo. Khác nhau là ở chỗ ấy.
Căn phòng rộng và hỗn độn. Có mành mành ở cửa sổ để che nắng.
Một bà già đang đặt ống điện thoại trên tai. Thấy tôi, bà ta giật mình bỏ rơi ống nghe xuống đất gây một tiếng động khô khốc nhỏ. Bà nặng nề ngã xuống cái ghế xích đu, lấy tấm khăn làm bếp che mặt để tự trấn an.
Tôi nắm lấy ống nghe, giật dây đứt, ném điện thoại xuống đất:
- Thế này là mày không nói được với ai nhé! - Tôi nháy mắt với gã, nói.
Hắn co rúm người lại, run rẩy, mồ hôi toát ra như tắm. Dường như hắn sợ tôi.
Tôi bỏ hai người câm lặng và co rúm người như thế, dắt nàng đi ra. Dường như nàng sợ. Trời ơi! Trong bụng tôi có khác gì!
Chúng tôi chạy ra phố. Tôi quẳng va li vào xe. Chúng tôi nhảy lên xe. Tôi lái xe ra khỏi phố Essex cứ như bị lửa đốt sau lưng.
- Em đã nghĩ ra được chỗ trốn chưa, em yêu? - Tôi hỏi nàng khi phóng xe qua đại lộ Đại Dương.
- Chưa đâu! - Nàng lắc đầu.
- Thế thì, em cố động não nữa đi, kẻo chúng mình bị bắt đấy!
Nàng đấm tay vào nhau, òa khóc. Không thể nào lầm được: nàng sợ lắm!
Tôi nhìn ra biển. Màu trắng lung linh trên biển biến đổi theo màu mây. Những hòn đảo rải rác, xanh thẳm, lóng lánh như ngọc trên nền trời xanh. Phía chân trời, dòng hải lưu tô màu chàm. Đó đây, lấm tấm điểm khói xám của mấy con tàu.
- Còn các đảo? Em biết chứ? - Tôi giảm tốc lực xe, hỏi nàng.
Nàng ngồi bật dậy, mắt ráo hoảnh, vui mừng:
- Biết chứ! Đó chính là địa điểm lý tưởng - Nàng nói - Cudeo Key! Đó là hòn đảo nhỏ ở bên trái bán đảo. Em biết có một túp lều trốn được đấy!
- Tốt! - Tôi nói - Chúng mình đến đấy, nếu chúng mình đi được.
Tôi không biết chúng tôi hiện ở đâu, nhưng nói chung, chúng tôi có đi đến gần các đảo ấy không, tôi cũng không biết nữa. Chúng tôi đi qua bãi biển Dayden. Tôi nhìn lên cái bè. Từ lúc chúng tôi ở trên đó đến bây giờ, lâu biết mấy! Chúng tôi tiếp tục đi. Cuối cùng, tôi thấy bến tàu ở đằng trước. Tôi nảy ra một ý kiến.
- Chúng mình đổi xe lấy ca nô. - Tôi nói.
- Đi với anh, em rất vui - Nàng chỉ nói có thế. Lời nói phát ra từ phía sâu trong đáy lòng nàng.
Tôi vuốt ve gối, nàng để yên.
Chúng tôi dừng xe gần bến tàu rồi ra khỏi xe. Tôi để súng vừa tầm tay, ôm chặt lấy hộp xì gà là vật bất ly thân. Chúng tôi nhìn quanh. Có nhiều ca nô gắn động cơ để đi chơi neo ở bến nhưng không thấy có cái nào chạy mau. Tôi cần có cái ít ra có thể bỏ rơi được ca nô cảnh sát.
Cuối cùng tôi tìm được cái tôi cần: một ca nô dài gần mười mét bằng gỗ đào hoa tâm, lấp lánh ánh thép và đồng. Nó có vẻ chạy rất mau.
- Đây là thứ chúng mình cần đây - Tôi nói với Wonderly.
Trong lúc chúng tôi ngắm chiếc ca nô thì một người mập mạp, từ một căn hộ quay ra biển, chạy ra ca nô. Anh nhìn chúng tôi dò hỏi rồi leo lên ca nô.
Tôi gọi anh.
Anh ngẩng đầu lên, ra khỏi ca nô. Da sạm nắng, tóc cũng đổi màu vì nắng, trông anh không có vẻ dễ dãi nhưng chưa chắc là một tay xấu.
- Anh cần đến tôi đấy à? - Anh nhìn tôi, hỏi. Chợt anh mỉm cười và nói:
- Trời ơi!
Tôi nhún vai, mỉm cười trả lại, hỏi:
- Tôi không hỏi anh đâu, hỏi ca nô anh đấy!
- Trời ơi! Đúng anh là Chester Cain rồi! - Anh kêu lên nhưng thận trọng không động đậy tay. Anh không sợ tôi.
- Chính tôi đây!
- Anh không làm phiền tôi đâu - Anh nói - đến hơn nửa giờ rồi, đài không ngừng phát thanh. Mọi người đều biết hai người bỏ trốn - Anh nhìn Wonderly. Có lẽ anh thích nàng vì miệng anh thu nhỏ như muốn huýt sáo - Thế nào, anh muốn ca nô tôi, hả?
- Anh nói đúng đấy - Tôi nói - Tôi vội lắm nhưng tôi không muốn cướp ca nô của anh. Tôi đổi cho anh chiếc xe Buick của tôi và 1000 đô la.
Anh trợn tròn đôi mắt:
- Anh sẽ trả lại ca nô tôi chứ?
- Chắc chắn, nếu nó không bị đánh đắm.
- Đánh đắm ấy à? Bọn chúng chưa thấy nó mà.
Niềm lạc quan của anh làm tôi yên lòng.
- Nó chạy có nhanh không?
- Nó chạy nhanh nhất bờ biển này. May mà anh vớ được tôi đấy.
- Tôi biết rồi. Thế nào, được chứ?
Anh mỉm cười:
- Tôi cũng chẳng được nhiều nhặn gì nhưng tôi đồng ý. Thêm nữa, tôi chẳng bao giờ ngửi được thằng dóc tổ Herrick.
- Ca nô có thật của anh không? - Tôi hỏi.
- Thật chứ! Tên tôi là Tim Duval. Tôi dùng ca nô để đi câu cá thu và những cá khác nữa. Khi nào anh thoát nạn, đến đây đi câu với tôi. Anh sẽ vừa lòng - Anh nháy mắt - Tôi muốn gặp lại nó nữa. Anh giữ nó bao lâu cũng được. Ca nô đã đổ đầy xăng, còn tốt nguyên. Nó đưa anh sang đến Cuba nếu anh muốn đi xa như thế.
Wonderly đi đến, người còng xuống dưới sức nặng của hai cái va li. Nàng không nề hà trong việc giúp ích cho tôi. Mặc áo nhiễu xanh như hóa trang làm nổi bật thân hình, nàng trông thật duyên dáng. Duval cứ dán mắt nhìn nàng không rời ra được. Tôi cũng thế...
Chúng tôi vác va li lên ca nô. Nàng co rúm mình lại trong phòng thuyền trưởng.
- Cưng xuống ca bin đi! - Tôi hét nàng - Thế mới chắc! - Tôi không muốn người ta trông thấy nàng lúc ca nô đi dọc bến tàu.
Nàng xuống ca bin, đóng cửa lại.
- Anh có muốn tôi đi theo anh không? - Duval háo hức nói.
- Không - Tôi lắc đầu, nói.
Anh nhún vai:
- Hiểu rồi. Ở địa vị anh, tôi cũng thế, tôi thích đi du lịch một mình, một mình với nàng! Nàng dẹp đấy chứ, hả?
- Phải - Tôi giao chìa khóa xe Buick, nói.
- Anh không phải lo về chiếc ca nô kia. Nó dễ điều khiển lắm - Anh lấy chìa khóa, nói - Tôi sẽ săn sóc xe anh.
- Săn sóc cẩn thận nhé - Tôi nói.
- Anh cứ tin ở tôi.
Tôi leo lên tàu, cho máy nổ.
Duval cởi dây thừng buộc thuyền.
- Theo tôi, Flaggerty là thằng dóc tổ - Nghe anh nói, tôi chắc anh không tố giác chúng tôi khi chúng tôi đi khỏi.
Tôi quay lái, điều khiển ca nô đi dọc theo lạch đổ ra vịnh.
Sóng biển lớn nhưng không dữ. Chẳng bao lâu, tôi lái ca nô qua đập, ra khơi.
Ngoái lại đằng sau, Duval ra dấu chào, tôi chào lại. Bấy giờ, tôi tăng tốc, ca nô chồm lên trước, gầm lên, làm tóe những tia nước và bọt trắng như sữa.
Hứng Trọn Mười Hai Viên Hứng Trọn Mười Hai Viên - James Hadley Chase Hứng Trọn Mười Hai Viên