It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 605
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3057 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:18:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 508: Chơi Không Nổi
hông thể không nói, Thông Thiên Cảnh là nơi kẻ mạnh sống sót, người càng mạnh thì càng dễ chém giết.
“Thật đúng lúc, dạo chợ đen một vòng đi, ồ, khá lắm, lại tiến thêm một bậc, cứ như thế này e rằng sẽ có thể tiến vào cấp vàng sáng rất nhanh chóng”. Bóng Ma nói, quả thật đã bị tiến bộ của Trâu Lượng dọa nhảy dựng.
Trâu Lượng cười khổ, hắn cho rằng tiến bộ như vậy thực sự quá chậm, tên lưu manh giả danh kị sĩ Neberro nhất định đã đạt tới cấp vàng sáng nhưng luôn thích mặc một bộ áo giáp bạc trắng đi khắp nơi, tất nhiên Trâu Lượng cũng không cảm thấy hắn cố ý che giấu sức mạnh, chẳng qua chỉ là tự đưa mình vào tình trạng bất lợi để tiến hành rèn luyện thôi mà, đây là kiểu tự tin của những người mạnh.
Bị Neberro kích thích, hắn thật sự cần phải cố gắng, nếu không tương lai lúc đối mặt với Bích Tú không thể tránh khỏi một tràng chế giễu. Trâu Lượng đã từng nếm thử sự lợi hại của gia tộc Gabriel, hắn là đàn ông có thể diện của mình, không ai muốn bị chế nhạo, mà biện pháp duy nhất chính là nâng cao sức mạnh, khiến mụ Bích Tú phải câm miệng.
Hơn nữa vì Olivia nếu có thể không làm ầm ĩ thì đừng làm ầm ĩ, Olivia rất lương thiện, thực ra rất dễ mềm lòng với người khác.
Trâu Lượng sớm đã muốn xem thử chợ đen của Thông Thiên Cảnh, xem ra bọn Bóng Ma cũng có thu hoạch, mấy bộ áo giáp cấp vàng sáng, bọn họ cũng muốn đổi lấy ít đồ, đương nhiên chỉ đi tìm thử, loại trang bị này muốn giao dịch được cũng không dễ dàng như thế.
Lần đầu tiên đến chợ đen tiếng tăm lừng lẫy của Thông Thiên Cảnh, Trâu thần côn cũng thật sự kinh ngạc.
Hắn cho rằng nơi này sẽ không có quá nhiều người nhưng thực tế vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thì ra người của Thông Thiên Cảnh đều ở nơi này, tiếng cười nói tương đối ồn ào.
Thấy Trâu Lượng ngạc nhiên, Bóng Ma cười hì hì, “Lần đầu tiên đến đây à, rất nhộn nhịp phải không, chợ nhỏ hiện giờ bằng với chợ lớn trước kia, thực ra Thông Thiên Cảnh cũng là một nơi tốt”.
Hiển nhiên Bóng Ma rất thích bầu không khí như thế này, tuy trong chốc lát người trở nên nhiều nhưng trật tự xem như vẫn tốt, dẫu sao người đến nơi này đều là người mạnh, tất nhiên không thể thiếu xung đột nhưng nhiều nhất chỉ làm bầu không khí thêm nhộn nhịp.
Những trang bị đa dạng phong phú mà ở thế giới hiện thực khó gặp được bày ra la liệt ở trước mắt, có thể nói là giống như bước vào một kho trang bị ở trong mộng.
Đồ tốt đấy, muốn thì đem đồ đến đổi. Trong chợ đen dường như chỉ trao đổi hiện vật, tất nhiên cũng liên hệ đến giao dịch ngoài đời thực, ví dụ như giá cả của đồ vật không bằng nhau, có chênh lệch thì nếu hai bên đồng ý có thể dùng tiền vàng ngoài đời thực, thậm chí đất đai, nô lệ, thậm chí quân đội để trao đổi.
Ở Thông Thiên Cảnh mọi thứ đều có thể, người ở nơi đây chi phối cả đại lục Thần Thú.
Không thể không nói nếu người quản lí Thông Thiên Cảnh thật sự muốn làm lớn một phen thì quả thật có thể biến Thông Thiên Cảnh thành trung tâm ảo của thế giới.
Có lẽ ban đầu người sáng tạo nên thế giới này muốn dùng cách tập trung quản lí theo từng tầng như thế này nhưng đáng tiếc cuối cùng lại thiếu một bước.
Tất nhiên Trâu Lượng biết nếu có thể sở hữu quyền quản lí khu chợ như thế này ở Thông Thiên Cảnh thì có thể mang đến lợi ích và quyền lực lớn biết bao. Đương nhiên nếu muốn giữ được quyền lực này e rằng cũng phải có sức mạnh hùng bá thiên hạ, nếu là giáo đình trước đây có thể sẽ làm được nhưng hiện tại không ai làm được.
Không nghi ngờ gì, sức mạnh và thế lực ngoài đời thực của Thông Thiên Thập Quái đều đạt tới một mức độ nhất định, uy danh của bọn họ cũng chỉ giữ cho chợ đen hoạt động bình thường mà thôi, dẫu sao người cũng quá nhiều, chỉ đến khi tập trung được quyền lực mới có thể hình thành nên trật tự đích thực.
Trong nháy mắt, Trân thần côn tự nhiên muốn đến công trình ở tầng trên, có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp lâu năm của hắn.
“Lão Ma, các ngươi cứ lo chuyện của mình đi, ta đi lòng vòng xung quanh xem thử”. Bọn Bóng Ma hiển nhiên có việc cần phải làm, không thể cùng thằng bé Trâu Lượng đi chơi, Trâu thần côn vẫn tương đối để ý đến điều này.
“Được, ở đây tương đối an toàn, có chuyện gì cứ hét lên một tiếng, hôm nay ta phải thanh lý mấy thứ đồ này”.
“Sư phụ nhí, đệ tử đi cùng sư phụ, đứng lên vai ta đi, như vậy sẽ nhìn thấy rõ mọi thứ”.
Bọn Bóng Ma tìm một chỗ đất trống rồi bày hàng ra bán. Tiến vào cánh cổng thí luyện của chợ đen, trước đây nơi này dùng làm gì không rõ nhưng hiện giờ chính là một con phố vô cùng rộng rãi, hai bên là những công trình hình dáng kì dị, khá sáng sủa, cũng khá đặc sắc. Đứng trên vai của Atilius, thoáng cái Trâu Lượng đã nhìn thấy rõ ràng hơn.
Phạm vi của toàn bộ chợ đen cực kì lớn nhưng trên thực tế do mười bộ phận hợp thành. Mỗi một bộ phận đại diện cho một người trong Thông Thiên Thập Thánh, còn thế lực và gia tộc đại diện cho Thông Thiên Thập Thánh đều có toà nhà riêng. Những người khác muốn tiến hành mua bán chỉ có thể ngồi trên đất mà bán, thông thường thì đến trước được chỗ trước, việc đánh nhau giành địa bàn ở đây không nhiều, một mặt do những người ở đây đều không phải là tiểu thương bán hàng rong thật sự, mặt khác là do mua bán chủ yếu còn phải xem bản thân hàng hóa.
Ở chợ đen, điểm mạnh là có thể lựa chọn, lựa được thứ thích hợp mới ngưng, tất nhiên có lúc tìm được thứ mình cần nhưng thứ của mình lại không phải là thứ đối phương cần, vậy thì phải đi đổi lấy thứ mà đối phương cần.
Trong đó còn không ít trò bịp bợm, cảm giác đầu tiên của Trâu Lượng chính là lợi nhuận trong đó rất nhiều, đáng tiếc hắn chỉ có thể xem rồi suy nghĩ.
Nếu có một ngày hắn làm giáo hoàng, bước vào cấp kim cương, nhất định dùng thần uy cao nhất để dẹp yên Thông Thiên Cảnh này, thống trị nơi này mới đúng là lẽ trời.
“Trước đây trừ lúc mở phiên chợ lớn mới nhộn nhịp thế này, bình thường đều vắng tanh, chỉ có các cửa ngõ của con phố mới có người bày bán, các cửa hàng của Thông Thiên Thập Quái đều đóng cửa”.
Atilius khó khăn lắm mới có cơ hội thể hiện mình nên giải thích cẩn thận cho Trâu Lượng.
Trâu thần côn đang nhìn một đám người mạnh cấp vàng sáng đang bày hàng trên đất, trong lòng quả thật sinh ra một loại cảm giác vui vẻ, tất nhiên cũng cảm thấy thích thú, đáng tiếc là đồ trên người hắn không nhiều, tuy không ít thứ có giá trị nhưng đều là những thứ bảo vệ tính mạng hắn.
Bộ trang bị sinh mệnh trên người, nước quả ép của cây sinh mệnh, chiêu hồn lệnh, nhẫn hồi sinh, thậm chí thanh đao Tử Thần có thể nuốt lấy yêu lực và thú lực, nếu lấy ra tuyệt đối có thể dẫn tới sự ngạc nhiên của đám người mạnh này.
Đáng tiếc đây cũng là thứ bảo vệ tính mạng của Trâu thần côn, không thể bán được, mà bản thân hắn cũng thật sự không rõ mình cần thứ gì.
Nhưng nhìn những hàng hóa được bày ra, những bảo bối đa dạng đủ loại xếp thành một đống, đương nhiên những thứ chất đống ở bên ngoài chỉ là một phần.
Tất nhiên chỉ khi đưa ra giá tiền thích hợp mới có hàng hóa tốt hơn, không nghi ngờ gì, thực lực càng mạnh thì có thể lăn lộn ở Thông Thiên Cảnh càng lâu, tích lũy cũng càng phong phú.
Tất nhiên phần lớn trang bị đem bán đều không có tác dụng gì với người bán, hơn nữa những thứ quý trọng thế này cũng không thể tùy ỳ đem đi tặng, dùng để trao đổi cũng tốt, dùng để buôn bán cũng được, đều có thể nhận được một kết quả không tệ lắm.
Trâu Lượng trên đường đi nhìn xuống thấy không thiếu những thứ tốt nhưng phần lớn hắn đều không dùng tới, nếu không phải cấp bậc yêu cầu quá cao thì không tốt bằng những thứ trên người, theo Atilius đi dạo một vòng, Trâu Lượng vẫn có chút thất vọng.
“Sư phụ nhí, trang bị trên mình sư phụ rất tốt rồi, chẳng qua bỉ mông chúng ta vẫn tốt hơn, về cơ bản thì dựa vào sức mạnh của bản thân cũng đủ rồi”. Atilius vẫn có vài phần kiêu ngạo.
Trâu Lượng cười cười, thú biến có ưu thế của thú biến nhưng cũng không thể bù đắp được mặt hạn chế. Thực ra hoàn mỹ chính là một con vịt, theo đuổi sức mạnh cao nhất trên con đường mà mình chọn mới chính là lẽ trời.
“Nơi này chẳng có thứ gì ra hồn cả”. Đứng trên vai của Atilius, Trâu Lượng có thể nhìn thấy rất rõ, muốn lựa được bảo vật ở nơi này, nhìn vào đống hàng hóa rẻ tiền giống như đi lựa hàng trên con phố đồ cổ của Bắc Kinh ở kiếp trước, trăm phần trăm là hàng giả.
Nhìn một lúc, Trâu Lượng tùy ý nghe ngóng giá cả của một áo giáp cấp bạc trắng, đối phương vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Trâu Lượng và một bỉ mông vàng đi theo lập tức đưa ra cái giá suýt nữa dọa chết Trâu Lượng, nói trắng ra chỉ là một trang bị thêm chút kháng tính lại ra giá lung tung như vậy, xem ra những người này đúng là không thể đi buôn bán.
Những người bày bán hàng hóa ở đây đều là những người buôn bán không biết buôn bán nhất thế giới này.
“Chẳng lẽ không có nhẫn, dây chuyền loại tốt sao?” Trâu Lượng thuận miệng hỏi.
“Có đấy, sư phụ nhí, loại hàng này không thể bày bán trên đất được. Cho dù có trang bị tốt như vậy, đa số cũng sẽ gửi bán ở những cửa hàng quen thuộc của Thông Thiên Thập Quái, nếu không có quan hệ vậy tốt nhất là chờ đến buổi bán đấu giá của phiên chợ lớn, như thế sẽ đảm bảo an toàn hơn chút, hơn nữa dường như đều là vật đổi vật”.
“Ồ, như vậy cũng tốt, có cơ hội nhất định phải đến xem thử”. Trâu Lượng chỉ muốn đến xem cho đã mắt.
Nhìn những trang bị này, Trâu Lượng lại có một suy nghĩ kì lạ. Thực ra ở Thông Thiên Cảnh thường rơi ra một vài trang bị cấp đồng thau bình thường, loại này là thường thấy nhất, thậm chí có tỷ lệ nhất định rơi ra loại tốt nhất nhưng nói thật, những cao thủ này vốn không thèm để ý tới, trừ khi vô cùng vô cùng hiếm thấy, nếu không thì đều bỏ đi không quan tâm, nhưng Trâu Lượng bị lệch mất dây thần kinh lại có suy nghĩ khác, nếu có thể thu mua số lượng lớn những áo giáp này thì có thể trang bị cho một nhánh bộ đội rồi.
Tình hình của tộc sói khá tồi tệ nhưng thực ra tình hình chiến đoàn Rực Cháy của hắn còn kém hơn, chỉ vì điêu khắc quá chậm, một là bận không đến được, hai là đối với những chiến sĩ cấp thấp, tiêu hao thú linh sẽ gây trở ngại cho sự tiến bộ của bọn họ, nhất định phải bước qua ngưỡng cửa của cấp bạc trắng mới được. Nhưng trên thực tế, quân đoàn chủ lực của các đế quốc chủ yếu là cấp đồng thau, hỗ trợ cho đội quân đồ trắng tạp nham, còn kị sĩ đoàn tinh nhuệ đều là cấp bạc trắng, số người không thể quá nhiều nhưng cũng chỉ có đẳng cấp như đế quốc mới nuôi nổi, còn chiến đoàn cấp vàng sáng không rõ có tồn tại hay không, nhưng ít nhất cũng chưa từng thấy.
So sánh với đại quân đáng sợ của Benedict VIII năm đó đúng là khiến người khác phải than thở.
Tình hình của thành Doran khiến Trâu Lượng nảy sinh chú ý. Nếu là con đường thí luyện cấp C và D, hắn tiến vào có thể càn quét, chỉ cần có người đi theo nhặt trang bị là được, xem ra hiện giờ một mặt cần người, Olivia có thể giúp đỡ, chuyện nhỏ như vậy nhất định không tiện làm phiền bọn Bóng Ma, bạn bè là bạn bè, không phải người hầu, không thể có chút chuyện gì cũng giống như trẻ con tìm người khác giúp đỡ, như thế cũng không phải là bạn bè thật sự.
Có sự giúp đỡ của Olivia cũng khá đủ rồi, việc còn lại là phải làm một túi không gian lớn một chút. Cái mà hắn dùng hiện giờ vẫn là của Bóng Ma tặng cho, còn thứ hắn cần là loại có thể chứa rất nhiều rất nhiều.
Kế hoạch đã hình thành trong lòng Trâu Lượng, nhưng tốt nhất phải chờ đột phá cấp bạc trắng, như vậy mới nắm chắc hơn một chút, cũng có thể khiến Trâu Lượng mạnh mẽ hơn một tí.
Bạc trắng trung cấp tiến vào trước sau vẫn rất nguy hiểm, một khi không cẩn thận lật thuyền trong cống thì được không bằng mất.
“Sư phụ nhí, có cần đi vào xem thử không, bên trong có đồ tốt, chẳng qua cơ bản là yêu cầu cũng rất cao”.
Trâu Lượng gật gật đầu, hắn cũng muốn đi chiêm ngưỡng một tí, dù mua không nổi cũng có thể mở mang kiến thức.
Nơi bọn họ vừa tiến vào là địa bàn của Augustus, nơi này do Hổ Tà phân chia, thái độ của Thông Thiên Thập Quái đối với việc này cũng không giống nhau, có người chú ý, cũng có người như Sô Câu vốn không thèm quan tâm, tất nhiên Sô Câu là người tự do nhất.
Vừa tiến vào bên trong cửa hàng do Augustus nắm giữ, tòa nhà ngập tràn phong cách của Thiên Mị tộc, trong nét quỷ quái toát ra một dạng áp bức nhưng người đến đây không ai có thể chú ý tới điều này vì những hàng hóa bày bán ở đây có đẳng cấp cao hơn rất nhiều, không thiếu hàng hóa tốt cấp vàng tối, hơn nữa toàn bộ đều có thuộc tính đặc thù, tất nhiên cũng có một vài đồ trang sức hiếm thấy.
Trâu Lượng nhìn thấy một thắt lưng gia tăng sức mạnh, lúc thú linh tấn công có xác suất hai mươi phần trăm gây ra sát thương gấp đôi, khi nhìn giá cả phía dưới: năm mươi triệu tiền vàng.
Không thể không nói, đây là thứ chiến sĩ và sát thủ đều cần, xác suất hai mươi phần trăm, xấp xỉ năm lần tấn công thì có một lần gây ra sát thương gấp đôi, quả thực là làm người khác phải kinh ngạc, cũng khá hấp dẫn nhưng giá cả đúng là trên trời.
Chỉ có thể nói Thông Thiên Cảnh không phải là nơi người bình thường có thể chơi nổi.
Hùng Bá Thiên Hạ Hùng Bá Thiên Hạ - Khô Lâu Tinh Linh Hùng Bá Thiên Hạ