Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Linh Khánh
Upload bìa: Linh Khánh
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1947 / 48
Cập nhật: 2015-02-03 06:50:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Sophie Gặp Nhiều Trắc Trở Hơn Khi Rời Tòa Lâu Đài
gày Hạ Chí vừa ló dạng. Vào giây phút mà nó bắt đầu, Howl xông vào phòng gây ra tiếng động ầm ĩ đến độ Sophie phải bật dậy trong cái xó xỉnh của mình, tưởng là mụ phù thủy đã đuổi tới nơi.
“Bọn họ nhớ tới tôi đến nỗi lúc nào cũng chơi mà không mời tôi!” Howl rống lên. Sophie nhận ra anh đang cố hát bài ca chảo chiên của Calcifer và lại nằm xuống nữa, vừa lúc ấy thì Howl vấp chân và đá vào ghế dựa đến nỗi nó bay vào phía bên kia căn phòng. Sau đó, anh cố leo lên lầu qua cửa mở đến phòng chứa đồ và cửa ra sân. Việc này làm anh xoay mòng mòng một chút. Nhưng cuối cùng anh cũng khám phá ra cầu thang, trừ bậc thang đầu tiên, và té sấp mặt vào đó. Cả tòa lâu đài rung chuyển.
“Có chuyện gì thế?” Sophie hỏi, ló đầu qua khỏi lan can.
“Lễ họp mặt của câu lạc bộ chơi rugby,” Howl trả lời đầy tự hào. “Không biết tôi từng là đôi cánh của trường đại học hả, bà Mũi Dài?”
“Nếu như cậu muốn bay thì hẳn cậu đã quên cách bay thế nào rồi,” Sophie mỉa mai.
“Tôi sinh ra đã có đôi mắt kỳ diệu,” Howl nói, “thấy những điều không thể thấy được, và tôi chỉ định đi ngủ khi bà ngăn tôi. Tôi biết những năm tháng quá khứ ở đâu, và ai cắt chân quỷ.”
“Đi ngủ đi, thằng ngốc,” Calcifer nhừa nhựa nói. “Cậu say rồi.”
“Ai, tôi hả?” Howl đáp. “Tôi xin thề, bạn hiền, tôi hoàn tàng tỉn téo.” Anh đứng dậy và bò lên lầu, tay bám chặt tường như thể nó sẽ chạy trốn nếu anh không giữ lại. Cánh cửa phòng thoát khỏi tay anh. “Đó là một lời nói dối!” Howl nhận xét khi anh đập mặt vào tường. “Sự không thành thật sáng chói sẽ là cứu tinh của tôi.” Anh bước đụng tường vài lần nữa, ở nhiều chỗ khác nhau, trước khi anh khám phá cửa phòng ngủ và chân quàng chân xiên bước vào đó. Sophie có thể nghe thấy tiếng anh bị té, miệng lầm bầm lớn tiếng là cái giường nó biết chạy.
“Thiệt là vô tích sự!” Sophie nói, và cô quyết định sẽ rời khỏi ngay lập tức.
Rủi thay, tiếng động do Howl khua khoắng đánh thức cả Michael và Percival, giờ đây vẫn còn nằm ngủ trên sàn trong phòng Michael. Michael xuống cầu thang nói cậu đã tỉnh ngủ hẳn nên bọn họ cũng nên ra ngoài và hái hoa để kết vòng hoa mùa hè trong khi trời vẫn còn mát mẻ. Sophie không tiếc gì khi ra ngoài chỗ hái hoa lần cuối cùng. Làn sương mù ấm áp vẫn còn ngòai đó, bao trùm không khí mùi hương hoa và che nửa màu sắc của hoa. Sophie dò dẫm từng bước một, dùng cây gậy để tìm chỗ đất mềm, và lắng nghe tiếng hót líu lo của cả ngàn con chim, cảm thấy rất là hối tiếc. Cô vuốt cánh hoa huệ mềm như lụa và khều một đóa hoa màu tím với nhị hoa dài thật dài. Cô nhìn trở lại tòa lâu đài cao lớn màu đen trong làn sương sau lưng họ. Cô thở dài.
“Anh ta làm nơi đây đẹp hơn,” Percival nhận xét khi anh đặt một chồng hoa dâm bụt vào bồn tắm biết bay của Michael.
“Ai?” Michael hỏi.
“Howl,” Percival đáp. “Lúc đầu chỗ này chỉ có bụi cây thôi, và chúng khá nhỏ, và khô cằn.”
“Anh đã nhớ từng ở đây hả?” Michael hăng hái hỏi. Cậu bé còn chưa từ bỏ ý tưởng là Percival có thể là Hoàng tử Justin.
“Tôi nghĩ tôi đã đến đây với mụ phù thủy,” Percival băn khoăn đáp.
Bọn họ hái đầy hai bồn tắm hoa. Sophie chú ý khi họ đi vào nhà lần thứ hai, Michael vặn nút trên cửa vài lần. Đó phải là có gì để làm với việc giữ mụ phù thủy ra ngoài. Dĩ nhiên còn có những vòng hoa Hạ chí phải kết. Công việc ấy đòi hỏi nhiều thời gian. Sophie tính để Michael và Percival làm, nhưng Michael còn bận hỏi chuyện Percival và Percival rất chậm chạp. Sophie biết điều gì làm Michael hứng thú đến thế. Xung quanh Percival bao trùm một sự bí ẩn nào đấy, như thể anh đang trông đợi có việc gì đó sẽ xảy ra. Sophie băn khoăn không biết anh vẫn còn bị ảnh hưởng của bà phù thủy bao nhiêu. Cô phải làm gần hết các vòng hoa. Bất cứ suy nghĩ nào về việc cô có thể ở lại và gúp Howl chống mụ phù thủy đã biến mất. Howl, người có thể hòan thành các vòng hoa chỉ bằng một cái phất tay, giờ đang ngáy pho pho thật to đến nỗi cô có thể nghe trong tiệm.
Cả ba miệt mài kết vòng hoa trễ đến nỗi tới giờ mở tiệm mà họ vẫn chưa hoàn thành. Michael lấy bánh mì và mật ong, và họ vừa ăn vừa tiếp lượt khách đầu tiên trong ngày. Mặc dù là ngày Hạ Chí, so với các ngày lễ khác, là một ngày xám xịt và lạnh lẽo ở trong Market Chipping, gần nữa thị trấn đến, diện trang phục lễ hội rục rỡ, để mua hoa tươi và vòng hoa cho lễ hội. Ngoài đường vẫn là đám đông chen lấn nhau như thường lệ. Nhiều khách vào cửa tiệm đến nỗi đến giữa trưa Sophie mới rón rén lên được cầu thang và qua phòng chứa đồ. Bọn họ bán được thật nhiều tiền, Sophie nghĩ khi vừa len lén, tém lương khô và quần áo thành một bọc, đến nỗi cái chỗ cất giấu kho tàng của Michael dưới bếp có thể tăng lên gấp mười lần.
“Bà tới nói chuyện với tôi hả?” Calcifer hỏi.
“Đợi chút đi,” Sophie nói, đi qua phòng với túi hành lý giấu sau lưng. Cô không muốn Calcifer làm dữ về cái hợp đồng.
Cô vừa với tay ra để lấy cây gậy đang dựa vào ghế, thì có tiếng gõ cửa. Sophie ngừng lại, cánh tay còn giơ ra, nhìn Calcifer dò hỏi.
“Cánh cửa biệt thự,” Calcifer nói. “Có xương thịt và vô hại.”
Tiếng cốc cốc vang lên nữa. Lúc nào cũng có chuyện khi ta muốn đi! Sophie nghĩ. Cô vặn nút màu cam xuống và mở cửa.
Một cỗ xe tuấn mã đang đậu ngoài cổng giữa hài hàng tượng. Sophie có thể thấy xa xa một xa phu cao lớn đang gõ cửa.
“Sacheverell Smith phu nhân đến thăm người hàng xóm mới,” người đó thông báo.
Thiệt là rắc rối! Sophie nghĩ. Kết quả của bộ sơn mới và khăn màn mới của Howl đó. “Chúng tôi không có ở nh…” cô bắt đầu. Nhưng bà Sacheverell Smith đã gạt gã phu xe sang một bên và bước vào.
“Đợi ngòai xe đi, Theobald,” cô nói với tùy tùng khi lướt qua Sophie, tay cầm cái dù xếp.
Đó là Fanny – Fanny trông cực kỳ hoa lệ trong màu áo lụa kem. Cô đang đội cái nón lụa kem viền hoa hồng, mà Sophie nhớ rất rõ. Cô nhớ mình đã nói với cái nón khi viền nó: “Ngươi sẽ lấy một người giàu có.” Và rõ ràng là Fanny đã làm y như thế.
“Kỳ thật!” Fanny nói, nhìn xung quanh. “Chắc có nhầm lẫn gì đây. Đây là phòng của gia nhân!”
“Well – er – chúng tôi chưa dời nhà xong, phu nhân,” Sophie nói, và băn khoăn không biết Fanny sẽ thấy thế nào nếu dì biết cái tiệm nón cũ kỹ chỉ ở phía sau phòng chứa đồ.
Fanny quay lại và há hốc miệng nhìn Sophie. “Sophie!” cô hét lên. “Ồ, quỷ thần ơi, con gái ơi, chuyện gì xảy ra cho con? Con trông như bà già chín mươi! Con bị bệnh nặng hả?” Và, trong sự ngạc nhiên của Sophie, Fanny quẳng nón, dù, cả phong cách lịch lãm, và ôm chặt lấy Sophie và khóc. “Ồ, mẹ không biết cái gì đã xảy đến cho con!” cô nức nở. “Mẹ hỏi Martha, gởi thư cho Lettie, mà không đứa nào biết cả. Chúng đổi chỗ cho nhau, mấy đứa ngốc, con biết không? Nhưng không ai biết gì về con! Mẹ còn treo một phần thưởng tìm người. Và con ở đây, làm một gia nhân, khi con có thể sống sung sướng với mẹ và ông Smith!”
Sophie thấy mình cũng nức nở theo. Cô nhanh chóng bỏ túi hành lý và dẫn Fanny đến ghế. Cô kéo ghế nhỏ ra và ngồi kế bên Fanny, nắm lấy tay mẹ. Lúc này cả hai đều vừa khóc vừa cười. Hết sức vui mừng được gặp lại đối phương.
“Chuyện này dài lắm,” Sophie nói sau khi Fanny hỏi sáu lần chuyện gì đã xảy ra cho cô. “Khi con nhìn trong gương và thấy gương mặt này, con kinh ngạc đến nỗi con phải bỏ nhà đi…”
“Làm việc quá sức,” Fanny khổ sở. “Mẹ đã tự trách mình!”
“Không phải đâu,” Sophie đáp. “Và mẹ không nên lo lắng, bởi vì Pháp sư Howl đã chứa chấp con…”
“Pháp sư Howl!” Fanny thốt. “Tên độc ác, quỷ quyệt! Gã đã biến con thế này sao? Y ở đâu? Để mẹ thanh toán hắn!”
Fanny chộp lấy cây dù và trở nên hung dữ đến nỗi Sophie phải ôm chặt lấy mẹ. Cô không muốn nghĩ đến việc Howl sẽ phản ứng thế nào nếu Fanny đánh thức anh dậy bằng cách đâm cây dù vào người anh. “Không, không!” cô nói. “Howl tốt với con lắm.” Và đó là sự thật, Sophie nhận ra. Cách Howl thể hiện lòng tốt rất kỳ lạ, nhưng, nghĩ lại những việc mà Sophie đã làm để quấy rối anh, anh thật ra đã thật tốt với cô.
“Nhưng người ta nói gã ăn thịt phụ nữ!” Fanny nói, còn đang gắng đứng lên.
Sophie giữ cây dù. “Không có đâu,” cô nói. “Nghe con đi. Anh ấy không độc ác chút nào!” Có tiếng xèo xèo trên bếp khi ấy, nơi Calcifer đang ngồi nghe chăm chú. “Thiệt mà!” Sophie nói, cho Calcifer cũng như cho Fanny. “Trong suốt thời gian con ở đây, con chưa từng thấy anh ấy làm câu thần chú hắc ám nào!” Cái này cũng là sự thật nữa, cô biết.
“Vậy là mẹ tin con,” Fanny nói, “nhưng mẹ chắc rằng nhờ con mà anh ta mới đổi tính. Con lúc nào cũng có cách hết, Sophie. Con có thể chặn cơn giận của Martha khi mà mẹ không thể làm được gì. Và mẹ luôn nói nhờ con mà Lettie chỉ bướng bỉnh được một nửa thời gian thay vì luôn luôn! Nhưng con cũng nên nói với mẹ con đã đi đâu chứ, con gái!
Sophie biết cô nên thế. Cô đã bị lời nói của Martha về Fanny ảnh hưởng, suốt cả thời gian qua, dù cô nên biết rõ Fanny hơn. Cô thật xấu hổ.
Fanny không thể chờ để nói với Sophie về ông Sacheverell Smith. Mẹ hăng hái thuật lại chuyện gặp ông Smith ngay vào tuần mà Sophie ra đi, và cưới ông ta cũng trong tuần đó. Sophie quan sát dì khi mẹ nói. Trở thành già nua đã cho cô một hướng nhìn hoàn tòan mới về Fanny. Mẹ là một người phụ nữ vẫn còn quá trẻ đẹp, và mẹ cũng thấy tiệm nón cũng đáng chán như Sophie vậy. Nhưng mẹ bị kẹt với nó và đã cố gắng hết sức, cả với cái tiệm và với ba cô con gái – cho đến khi ông Hatter qua đời. Rồi mẹ đột nhiên cũng e sợ y như Sophie: già cả, cuộc đời không có ý nghĩa, và không có gì đáng tự hào.
“Và rồi, vì con không có ở đó để thừa hưởng, mẹ không có lý do gì để không bán cửa tiệm cả,” Fanny đang nói, thì có tiếng khua lục đục trong phòng chứa đồ.
Michael đi ra, nói, “Chúng ta đóng tiệm rồi. Nhìn xem ai ở đây nè!” Cậu đang nắm tay Martha.
Martha giờ đã gầy hơn và xinh hơn, nom như hình dạng cũ. Cô buông tay Michael ra và chạy lại Sophie, hét lên, “Chị Sophie, anh nên bảo với em!” và ôm chầm lấy cô. Rồi cô cũng choàng hai tay qua Fanny, như thể chưa bao giờ nói về mẹ.
Nhưng không phải hết. Lettie và dì Fairfax chui ra khỏi kho chứa đồ sau Martha, cả hai khệ nệ khiêng một hòm hành lý, và sao đó là Percival, trông sống động hơn lần cuối Sophie nhìn thấy. “Chúng tôi dùng chuyến xe sớm nhất đến ở bình minh,” dì Fairfax nói, “và đem theo – Ôi chúa ơi! Fanny kìa!” Dì đặt đầu hòm mây phía mình xuống và chạy lại ôm Fanny. Lettie để đầu phía mình xuống và chạy lại ôm chầm Sophie.
Thực tế, có nhiều cái ôm chầm, xúyt xoa, và la hét đến nỗi Sophie nghĩ Howl không tỉnh dậy thật là một phép lạ. Nhưng cô có thể nghe tiếng ngáy của anh lẫn với những tiếng hét. Tôi sẽ phải rời khỏi buổi chiều thôi, cô tính toán. Cô quá mừng rỡ được gặp lại mọi người để mà rời khỏi.
Lettie rất mến Percival. Trong khi Michael mang cái hòm hành lý đến bàn làm việc và lấy ra gà ướp lạnh, rượu và bánh mật ong, Lettie choàng lấy cánh tay Percival trong kiểu bà chủ mà Sophie không đồng ý chút nào, và bắt anh kể tất cả những gì mà anh nhớ. Percival không có vẻ phiền lòng. Lettie nom xinh xắn đến nỗi Sophie không trách anh.
“Anh ấy chỉ đến, và cứ liên tục biến thành người, rồi thành mấy con chó khác nhau, và một mực nói rằng anh ấy biết em,” Lettie nói với Sophie. “Em biết em chưa từng thấy anh ấy bao giờ nhưng cũng không hề gì.” Cô vỗ vai Percival như thể anh vẫn còn là một con cún.
“Nhưng em có gặp Hoàng tử Justin không?” Sophie hỏi.
“Ồ, vâng,” Lettie thoải mái nói. “Chị biết đấy, ông ta hóa trang trong bộ quân phục màu xanh, nhưng rõ ràng đó là ông ta. Ông ta rất ngọt ngào và trịnh trọng, ngay cả khi rất khó chịu về những câu thần chú tìm kiếm. Em phải làm cho ổng hai lần bởi vì chúng cứ hiện Pháp sư Suliman ở nơi nào đó giữa em với Market Chipping, mà ông ấy thề rằng không phải thế. Và trong suốt thời gian em làm việc, ông ta cứ ngắt lời em, gọi em là “tiểu thư” một cách mỉa mai, và hỏi em là ai, gia đình em ở đâu, và em bao nhiêu tuổi. Em nghĩ thật vô lễ! Em thà gặp Pháp sư Howl còn hơn!”
Lúc này thì mọi người đều nhấm nháp chút gì, ăn gà và nếm rượu. Calcifer dường như mắc cỡ. Cậu ta thụp xuống chỉ còn tí tách màu xanh và không ai chú ý đến cậu. Sophie muốn cậu gặp Lettie. Cô cố dụ hỏa yêu ra.
“Có phải đó thật là cậu hỏa yêu đang nắm cuộc sống của Howl không?” Lettie hỏi, nhìn những ngọn lửa tí tách vẻ không tin tưởng.
Sophie nhìn lên để khẳng định với Lettie, chính là Calcifer, thì nhìn thấy cô Angorian đang đứng ở ngưỡng cửa, vẻ e lẹ và ngượng ngùng. “Ồ, xin lỗi. Tôi đã đến không đúng lúc?” cô Angorian nói. “Tôi chỉ muốn đến thăm Howell thôi.”
Sophie đứng dậy, không biết phái làm gì. Cô xấu hổ vì đã đuổi cô Angorian ra trước đây. Chỉ vì cô biết Howl đang theo đuổi Angorian. Mặt khác, điều đó không có nghĩa là cô phải thích cô ta.
Michael đẩy mối lo của Sophie đi bằng cách mừng cô Angorian với một nụ cười sáng rỡ và chào thật to. “Hiện giờ Howl đang ngủ,” cậu nói. “Mời chị vào và nếm một chút rượu với chúng tôi.”
“Cậu tốt quá,” cô Angorian đáp.
Nhưng thật rõ ràng là cô Angorian không vui vẻ gì. Cô không uống rượu mà đi lòng vòng ngại ngùng, miệng nhấm nháp một cái chân gà. Căn phòng đầy những người quen biết nhau và cô là người ngoài. Fanny không giúp gì bằng cách quay qua nói liên tu bất tận với dì Fairfax, không quên bình phẩm, “Quần áo kỳ lạ quá!” Martha cũng không giúp gì hết. Cô bé nhìn thấy cách Michael chào thán phục Angorian. Nên cô tìm cách không cho Michael bắt chuyện với ai hết ngoại trừ cô và Sophie. Còn Lettie thì lờ Anorian và ngồi trên cầu thang tán gẫu với Percival.
Angorian nhanh chóng quyết định là cô đã chịu quá đủ. Sophie nhìn thấy cô đến cửa, cố sức mở nó. Cô nhanh chóng bước đến gần, cảm thấy rất hối hận. Dù sao, Angorian cũng phải rất có cảm tình với Howl để đến chốn này. “Cô đừng đi,” Sophie nói. “Tôi sẽ đi đánh thức Howl dậy.”
“Ồ không, bà đừng làm thế,” Angorian nói, mỉm cười e ngại. “Hôm nay tôi được nghỉ, nên rất vui ngồi chờ. Tôi chỉ nghĩ tôi nên đi khám phá bên ngòai. Trong này khó chịu quá với cái đốm lửa xanh lè đó đang cháy.”
Đây dường như là cách hoàn hảo nhất để Sophie đuổi Angorian mà như là không đuổi. Cô lịch sự mở cánh cửa. Bằng cách nào đó – có lẽ vì những màn phòng ngự mà Howl đã bảo Michael phải nhớ – nút vặn đã quay hướng màu tím xuống. Ngoài kia là mặt trời mù sương và những dải băng hoa màu đỏ tím.
“Hoa đỗ quyên đẹp quá!” Angorian thốt lên trong giọng thánh thót nhất. “Tôi phải đi xem!” Cô hăng hái nhảy xuống thật nhanh giữa đám cỏ lầy lội.
“Đừng đi hướng đông tây,” Sophie dặn với theo.
Tòa lâu đài trôi lững lờ trên đường. Cô Angorian chúi khuôn mặt xinh đẹp vào đống hoa trắng. “Tôi không đi xa đâu,” cô nói.
“Ối thần phật!” Fanny nói, bước đến sau lưng Sophie. “Cái cỗ xe của tôi đâu rồi?”
Sophie giải thích, hết mức. Nhưng Fanny lo lắng đến nỗi Sophie phải mở cửa nút da cam xuống để chỉ cho mẹ thấy con đường ngoài sân trong một ngày xám xít hơn, nơi mà người tùy tùng và người đánh xe ngựa của Fanny đang ngồi trên mái xe ăn thịt nguội và chơi đánh bài. Chỉ khi đó Fanny mới tin là cỗ xe chưa có không cánh mà bay.Sophie cố gắng giải thích, mà cũng không hiểu rõ lắm, làm thế nào một cánh cửa có thể mở đến vài chỗ khác nhau, khi Calcifer dấy lên trên đống củi và gào.
“Howl!” hỏa yêu hét, lửa xanh bốc mù mịt lên ống khói. “Howl! Howell Jenkins, mụ phù thủy đã tìm thấy nhà chị cậu!”
Hai tiếng thùm thụmp vang trên đầu. Cửa phòng mở toang ra, và Howl chạy xồng xộc xuống cầu thang. Lettie và Percival bị đẩy ra tránh đường cho anh. Fanny hét khẽ khi trông thấy anh. Tóc Howl giống như một đống rơm và mắt hằn tia đỏ. “Tấn công chỗ xương sườn yếu nhất của ta, mụ phù thủy!” anh hét lên chạy qua căn phòng với tay áo đen bay phất phới. “Ta đã e rằng mụ sẽ làm thế! Cám ơn, Calcifer!” Anh đẩy Fanny qua một bên và vội vàng mở của.
Sophie nghe cánh cửa đập sầm phía sau Howl khi cô đi lạch bạch lên cầu thang. Cô biết như thế là đa sự, nhưng cô muốn biết chuyện gì xảy ra. Lê chân ì ạch vào phòng Howl, cô nghe tiếng mọi người đều theo sau mình.
“Phòng gì mà dơ hầy!” Fanny thốt lên.
Sophie nhìn ra ngòai cửa sổ. Trời mưa lất phất trong khu vườn. Cái xích đu ướt sũng nước đang treo lơ lửng. Mái tóc đỏ của mụ phù thủy ướt đẫm. Bà ta đứng dựa vào xích đu, cao và đầy uy quyền trong y phục đỏ rực, hai tay vẫy vẫy ra hiệu. Cháu gái của Howl, Mari, đang lê chân qua cỏ ướt về phía mụ phù thủy. Cô bé trông như là không muốn đi, nhưng dường như cô không có sự lựa chọn nào hết. Phía sau cô bé, cháu trai của Howl, Neil, cũng đang hướng về phía mụ phù thủy chậm chạp hơn, và đang quắc mắt nhìn bà ta theo kiểu hung dữ nhất của cậu. Chị của Howl, Megan, đang theo sau hai đứa nhỏ. Sophie có thể thấy cánh tay Megan vung vẩy, và miệng Megan mở ra và đóng lại. Chị rõ ràng đang la mắng mụ phù thuỷ, nhưng rồi cũng bị lôi kéo về phía bà ấy.
Howl xông vào khu vườn. Anh còn chưa chỉnh sửa lại quần áo của mình. Anh cũng không màng sử dụng ma thuật. Anh chỉ xông thẳng vào mụ phù thủy. Bà ta chộp lấy Mari, nhưng Mari vẫn còn cách quá xa. Howl chụp lấy Mari trước, đẩy bé ra sau lưng, và tiếp tục xông lên. Mụ phù thủy bỏ chạy. Mụ chạy, như con mèo đang bị con chó đuổi, ngang qua bãi cỏ, nhảyqua hàng rào, bóng áo màu đỏ phất theo như ngọn lửa, và Howl, như con chó săn, chỉ cách vài bước chân đằng sau. Mụ phù thủy biến mất sau hàng rào trong màu đỏ mờ ảo. Howl đuổi theo trong màu đen mờ ảo với tay áo phất phới. Rồi hàng rào che cả hai ra khỏi các cặp mắt theo dõi.
“Hi vọng cậu ta bắt được bà kia,” Martha nói. “Nhìn đứa bé khóc kìa.”
Phía dưới, Megan choàng tay qua Mari và dẫn hai đứa nhỏ vào nhà. Không còn cách nào biết việc gì xảy ra cho Howl và mụ phù thủy cả. Lettie, Percival, Martha và Michael đi xuống cầu thang. Fanny và dì Fairfax nhìn sững sờ và ghê tởm căn phòng của Howl.
“Coi mấy con nhện kìa!” dì Fairfax nói.
“Còn bụi trên rèm cửa này!” Fanny gật gù. “Annabel, tôi vừa thấy mấy cây chổi trong hành lang.”
“Bắt tay nào,” dì Fairfax nói. “Tôi sẽ cột áo chị lên cho, Fanny, và chúng ta sẽ làm việc. Tôi không thể nào nhìn một căn phòng trong tình trạng này!”
Ồ, Howl đáng thương! Sophie nghĩ. Anh ấy thích mấy con nhện đó lắm! Cô chạy xuống cầu thang, băn khoăn làm cách nào chặn dì Fairfax và Fanny.
Từ dưới cầu thang, Michael gọi, “Sophie! Tụi em định dạo quanh biệt thự. Chị đi không?”
Đó là một ý kiến tốt để ngăn hai bà dì khỏi việc dọn dẹp. Sophie gọi Fanny và lạch bạch xuống cầu thang. Lettie và Percival đã mở cửa sẵn. Lettie đã không nghe gì khi Sophie giải thích cho Fanny. Và rõ ràng là Percival cũng chẳng hiểu gì luôn. Sophie nhìn thấy họ đang mở cửa với nút vặn màu tím xuống. Cánh cửa đã mở khi Sophie lạch bạch qua phòng để sửa lại.
Con bù nhìn xuất hiện trên ngạch cửa đối diện những cánh hoa.
“Đóng lại!” Sophie hét lên. Cô hiểu ngay chuyện gì xảy ra. Cô đã giúp bù nhìn chiều hôm qua khi bảo nó đi nhanh hơn gấp mười lần. Nó đơn giản chỉ chạy thẳng đến cửa lâu đài và cố sức đi vào. Nhưng cô Angorian đang ở ngoài đó. Sophie băn khoăn không biết cô có đang nằm ngất xỉu trong bụi cây nào không. “Không, đừng,” cô nói yếu ớt.
Dù sao cũng không ai chú ý gì đến cô cả. Khuôn mặt Lettie trắng như màu áo Fanny, và tay cô đang níu chặt lấy Martha. Percival đang đứng nhìn chăm chăm, và Michael đang cố chụp lấy cái đầu lâu, hàm răng nó đang va vào nhau lộp cộp đến nỗi muốn rơi xuống đất và kéo theo cái chai rượu. Và đầu lâu dường như cũng có ảnh hưởng kì lạ đến cây đàn. Nó bật ra những âm thanh dài: Noumm Harrummm! Noumm Harrumm!
Calcifer vụt cháy cao lên ống khói. “Nó đang nói chuyện,” cậu ta bảo Sophie. “Nó nói là không có ý xấu. Tôi nghĩ nó nói thật đó. Nó xin cô cho phép nó vào.”
Tất nhiên bù nhìn chỉ đứng ở ngòai. Nó không cố xông vào bên trong như lần trước. Và Calcifer hẳn tin nó. Hỏa yêu cho ã ngừng tòa lâu đài lại. Sophie nhìn khuôn mặt củ cải và tay áo rách nát. Nó không có vẻ hung dữ chút nào. Đã có lần cô còn đồng cảm với nó. Cô ngờ rằng mình chỉ tìm một lý do chính đáng để khỏi rời tòa lâu đài bởi vì thật ra cô muốn ở lại. Bây giờ thì không còn lý do nào nữa. Sophie dù sao vẫn phải ra đi: Howl thích Angorian hơn.
“Mời vào,” cô nói, giọng khàn đi.
“Ahmmnng!” cây đàn vang lên. Bù nhìn nhảy vọt một bước vào gian phòng. Nó đứng lắc lư một chân như thể đang tìm kiếm vật gì. Mùi hoa bay vào cũng không giấu nổi mùi hôi của gió bụi và bắp cải thối từ người nó bốc ra.
Cái đầu lâu lại đập răng trong tay Michael nữa. Bù nhìn quay lại, vui sướng, và ngã về hướng đó. Michael cố cứu cái đầu lâu lần nữa nhưng rồi nhanh chóng lùi lại. Bởi vì khi bù nhìn ngã xuống bàn làm việc, một tia sáng ma thuật mạnh mẽ phát ra và đầu lâu nhập vào cái đầu cải của nó thành một. Dường như nó chạy vào trong bắp cải và đã thay thế phần trống rỗng bên trong. Giờ đây gần như có một khuôn mặt xương xương trong cải bắp. Vấn đề là, nó nằm trên lưng bù nhìn. Chú bù nhìn loạng choạng đứng dậy, nhảy cho thật thẳng, và rồi nhanh chóng xoay mình để khuôn mặt quay ra đằng trước. Nó chầm chập thả hai cánh tay dang ra xuống.
“Giờ tôi nói được rồi,” nó nói yếu ớt.
“Tôi ngất đi mất,” Fanny thốt, trên cầu thang.
“Thôi nào,” dì Fairfax nói, sau lưng Fanny. “Nó chỉ là một hình nhân của pháp sư nào đó. Nó phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Chúng khá là vô hại.”
Lettie, cũng thế, nhìn như sắp ngất dến nơi. Nhưng một người thật sự ngất xỉu là Percival. Anh ngã vật ra sàn, nhẹ nhàng, và nằm co lại như thể đang ngủ. Lettie, mặc kệ đang rất hoảng loạn, chạy đến bên anh, nhưng cô lùi lại khi con bù nhìn nhảy một cái và đứng trước mặt Percival.
“Đây là một trong những bộ phận mà tôi phải đi tìm,” nó nói giọng yếu ớt. Nó xoay người lại trên cây gậy để đối mặt với Sophie. “Tôi phải cám ơn bà,” nó nói. “Sọ của tôi ở nơi xa và tôi mất hết sức lực trước khi tôi đến được. Tôi sẽ phải nằm trong bụi cây suốt đời nếu bà không đến và nói chuyện cho tôi cuộc sống.” Nó quay sang dì Fairfax và rồi đến Lettie. “Tôi cũng phải cám ơn hai người,” nó nói.
“Ai gởi mi đến? Mi định làm gì?” Sophie nói.
Con bù nhìn lắc lư. “Nhiều hơn nữa,” nó nói. “Vẫn còn nhiều phần bị mất tích.” Mọi người chờ đợi, hầu hết đều run rẩy không nói nên lời, trong khi con bù nhìn xoay qua xoay lại, dường như đang nghĩ ngợi.
“Percival là bộ phận của cái gì?” Sophie hỏi.
“Để tự nó gom lại đi,” Calcifer nói. “Không ai bảo nó phải tự giải thích bao g…” Hỏa yêu đột nhiên im bặt, và thu nhỏ lại cho đến khi chỉ con một ngọn lửa xanh lè loe loét sáng. Michael và Sophie nhìn nhau nghi ngờ.
Rồi một giọng nói cất lên trong không gian. Nó được phóng lớn lên và như bị chặn lại như thể đang phát ra từ trong một cái hộp, nhưng không nghi ngờ gì là tiếng của mụ phù thủy. “Michael Fisher,” nó nói, “bảo với chủ ngươi, Howl, là y đã rơi vào bẫy của ta. Ta đã bắt được một phụ nữ tên là Lily Angorian trong pháo đài ở vùng Hoang phế. Nói với y ta sẽ chỉ thả cô ta nếu y tự mình đến đây. Hiểu chưa hả, Michael Fisher?”
Bù nhìn quay lại và nhảy đến bên cửa.
“Ồ không!” Michael hét lên. “Chặn nó lại! Mụ phù thủy hẳn đã gởi nó đến đây để bà ta có thể vào nhà!”
Howl's Moving Castle Howl's Moving Castle - Diana Wynne Jones Howl