Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Linh Khánh
Upload bìa: Linh Khánh
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1947 / 48
Cập nhật: 2015-02-03 06:50:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Trong Đó Có Quá Nhiều Quét Dọn
iều duy nhất có thể làm, Sophie quyết định, là cho Howl thấy cô là một người quét dọn xuất sắc, một kho báu thật sự. Cô cột miếng giẻ cũ kỹ quanh mái tóc trắng, cuộn tay áo lên khỏi cánh tay già nua gầy guộc và quấn cái khăn trải bàn cũ quanh mình để làm tạp dề. Khá là nhẹ nhõm khi biết chỉ có bốn phòng để dọn thay vì một tòa lâu đài rộng lớn. Cô nắm lấy một cái xô, một cây chổi và bắt tay vào làm.
“Bà đang làm gì thế?” Michael và Calcifer cùng hét lên.
“Quét dọn,” Sophie kiên nghị trả lời. “Cái chỗ này là một sự nhục nhã.”
Calcifer nói, “Đây không cần đâu,” và Michael càu nhàu, “Howl sẽ đá bà ra đó!” nhưng Sophie lờ cả hai. Từng đám mây bụi tung lên mù mịt.
Giữa làn khói bụi đó, có một tiếng gõ cốc cốc ngoài cửa. Calcifer bừng sáng lên, gọi, “cửa Porthaven!” và ách xì một tiếng rõ to làm văng những tia lửa tím qua đám mây bụi.
Michael rời khỏi chỗ làm việc và bước đến mở cửa. Sophie ngó xuyên qua đám bụi mà cô tung lên và nhìn thấy lần này Michael vặn nút xuống để màu xanh dương nằm phía dưới. Rồi cậu mở cửa ra con đường mà ta nhìn thấy qua cửa sổ.
Một cô gái nhỏ đứng đó. “Anh Fisher,” cô bé nói. “Em đến lấy bùa cho mẹ em.”
“Bùa an tòan cho bố em phải không?” Michael nói. “Đợi anh chút.” Cậu quay trở lại bàn làm việc và đong số bột từ hũ trên kệ vào trong một tờ giấy vuông. Trong khi cậu ta làm việc, bé gái tò mò ngó trộm Sophie cũng như cô cũng đang ngó trộm. Michael quấn tờ giấy gói bột lại và bảo, “Nói mẹ em rắc bột này xung quanh thuyền nha. Nó sẽ bảo vệ cho chuyến đi và trở lại, ngay cả trong bão.”
Cô bé lấy tờ giấy và đưa ra một xu. “Chẳng lẽ Pháp sư có bà phù thủy làm việc cho ông nữa sao?” cô hỏi.
“Không,” Michael đáp.
“Bà hả?” Sophie cất tiếng. “Đúng đó, con gái ạ. Bà là phù thủy xuất sắc và sạch sẽ nhất trong vương quốc Ingary.”
Michael đóng sập cửa và bực tức nói. “Tin đó sẽ loan cả vùng Porthaven. Howl sẽ không ưa đâu.” Cậu lại quay nút xanh lục xuống phía dưới.
Sophie cười khì, không có vẻ hối hận chút nào. Có lẽ cô đã để cây chổi sể trong tay đặt ý tưởng vào đầu. Nhưng nó có thể sẽ thuyết phục Howl cho cô ở lại nếu mọi người đều nghĩ cô đang làm việc cho anh ta. Thật là kỳ cục. Nếu là một cô gái, Sophie sẽ rùng mình mắc cỡ vì những hành động của mình. Trong vai một bà già, cô không quan tâm đến cử chỉ hay lời nói chút nào. Cô cho đó là một sự thoải mái.
Cô còn ngó nghiêng như bà già lắm điều khi Michael nhấc tảng đá trong bếp lửa và giấu đồng xu của bé gái xuống dưới. “Cậu đang làm gì thế?”
“Calcifer và cháu đang cố tiết kiệm tiền,” Michael có vẻ ăn năn nói. “Howl xài hết từng đồng xu nếu chúng cháu không làm vậy.”
“Tiêu tiền như rác!” Calcifer ho. “Gã đó xài tiền của vua còn nhanh hơn tôi đốt củi. Thiệt vô lý.”
Sophie rắc một chút nước từ bồn rửa chén để bụi không bay lên. Calcifer thu mình trong ống khói. Sau đó cô quét sàn nhà một lần nữa. Cô vừa quét vừa tiến đến cửa để hòng nhìn cái nút vặn hình vuông trên cửa. Mặt thứ tư, mà cô chưa từng thấy sử dụng, có màu sơn đen ở trên. Tự hỏi không biết cái đó dẫn đi đâu, Sophie bắt đầu mạnh mẽ quét mạng nhện xuống khỏi thanh xà nhà. Michael rên lên và Calcifer lại hắt xì lần nữa.
Vừa lúc ấy Howl bước ra khỏi buồng tắm mang theo mùi nước hoa thoang thoảng. Anh chàng trông hết sức chải chuốt. Ngay cả hoa văn và chỉ thêu trên áo dường như rực rỡ lấp lánh hơn. Anh ngó một cái và tháo lui vào buồng tắm lần nữa với tay áo xanh bạc che lên đầu.
“Thôi đi bà già!” anh nói. “Để bọn nhện được yên!”
“Mấy mạng nhện là sự ô nhục!” Sophie tuyên bố, gạt chúng xuống thành từng chùm.
“Vậy thì quét chúng xuống và để bọn nhện được yên,” Howl đáp.
Có lẽ anh chàng có hấp dẫn đặc biệt với bọn nhền nhện, Sophie nghĩ. “Chúng sẽ chỉ giăng mạng nhện nữa thôi,” cô trả lời.
“Để giết ruồi, rất là hữu dụng,” Howl nói. “Bà làm ơn giữ yên cái chổi cho đến khi tôi bước ra khỏi nhà của tôi cái đã.”
Sophie đứng tựa cái chổi, mắt dõi theo Howl đi qua căn phòng và lượm cây đàn guitar lên. Khi anh đặt bàn tay lên chốt cửa, cô hỏi, “Nếu màu đỏ dẫn đến Kingsbury, và màu xanh dương dẫn đến Porthaven, vậy màu đen đi đến đâu?”
“Bà già lắm chuyện!” Howl nói. “Nó dẫn đến chỗ trốn riêng của tui và bà sẽ không được biết nó ở đâu.” Anh mở cửa ra vùng đất hoang rộng lớn đầy cây thạch nam và đồi núi.
“Khi nào anh trở lại hả Howl?” Michael chán chường hỏi.
Howl giả tảng không nghe thấy. Anh nói với Sophie, “Bà không được giết một con nhện khi tôi đi vắng.” Và cửa đóng sập sau lưng anh chàng. Michael liếc Calcifer đầy ý nghĩa và thở dài. Calcifer cười khăng khắc vẻ gian ác.
Vì không có ai giải thích Howl đi đâu, Sophie kết luận là anh ta lại đi săn gái đẹp và bắt đầu làm việc càng hăng hái mạnh mẽ hơn. Không dám làm tổn hại bất cứ con nhện nào sau lời Howl dặn, cô đập cây chổi vào xà nhà và quát lên, “Đi ra, nhền nhện! Cút khỏi mắt ta!” Mấy con nhện chạy bán sống bán chết khắp mọi nơi, và mạng nhện lại rơi từng chùm xuống sàn nhà. Tiếp theo dĩ nhiên cô phải quét nhà lần nữa. Sau đó cô lại phải quỳ xuống và lau chùi thật kỹ.
“Cháu ước gì bà ngừng tay!” Michael nói, ngồi trên bậc thang tránh xa cô ra.
Calcifer co rúm lại sát phía trong lò, lầm bầm trong miệng, “Ước gì tui đã không làm cuộc trao đổi đó với bà!”
Sophie vẫn vận hết sức lực và tiếp tục lau chùi. “Hai người sẽ vui vẻ hơn khi mọi thứ được sạch sẽ và ngăn nắp,” cô nói.
“Nhưng cháu khốn khổ ngay lúc này!” Michael phản đối.
Howl không trở về cho đến tận khuya. Lúc đó Sophie đã quét dọn và lau chùi đến rã rời, không còn cử động được nữa. Cô ngồi cúi đầu trong ghế, mình mẩy đau nhức. Michael níu tay áo thụng dài của Howl và kéo anh vào phòng tắm, nơi Sophie có thể nghe cậu bé hăng hái tuôn ra vô số lời than thở. Những câu như “bà già kinh khủng hoảng” và “không nghe một lời nào!” nghe khá là rõ, dù rằng Calcifer đang tru tréo, “Howl, ngăn bà gì lại đi! Bả giết cả hai đứa mất!”
Nhưng Howl chỉ nói, sau khi Michael buông ra, là “Bà có giết con nhện nào không?”
“Tất nhiên không!” Sophie cáu kỉnh đáp. Cơn đau nhức làm cô nóng nẩy. “Chúng nhìn tôi và chạy trối chết. Chúng là gì? Mấy cô gái bị cậu ăn tim hả?”
Howl phá ra cười. “Không, chỉ mấy con nhện thôi,” anh nói và lại mơ mơ màng màng bỏ đi lên cầu thang.
Michael thở dài. Cậu vào trong phòng chứa quần áo và tìm cho được một cái giường gấp cũ kỹ, nệm rơm, và vài tấm chăn, cậu đặt tất cả vào khoảng trống dưới cầu thang. “Đêm nay bà ngủ ở đây thì tốt hơn,” cậu nói với Sophie.
“Vậy nghĩa là Howl đã chịu cho bà ở lại hả?” Sophie hỏi.
“Cháu không biết!” Michael hơi khó chịu đáp. “Howl không bao giờ hứa gì với ai cả. Cháu phải ở đây sáu tháng trước khi anh ấy biết là cháu sống ở đây và nhận cháu làm đệ tử. Cháu chỉ nghĩ một cái giường thì tốt cho bà hơn là ghế.”
“Cám ơn cháu nhiều,” Sophie biết ơn nói. Cái giường quả nhiên thoải mái hơn ghế, và khi Calcifer than đói bụng vào buổi tối, Sophie có thể dễ dàng lập cập đứng dậy và đưa thanh củi nữa cho nó.
Trong những ngày sau đó, Sophie quét dọn quanh tòa lâu đài không yếu đi chút nào. Cô rất thưởng thức chính mình. Tự nhủ là phải tìm ra manh mối, cô rửa cửa sổ, tẩy sạch cái bồn nước rò rỉ, bắt Michael dọn sạch mọi thứ trên bàn làm việc và kệ tủ để cô chùi rửa. Cô dọn mọi thứ ra khỏi phòng quần áo và lấy tất cả mọi thứ xuống khỏi xà nhà và lau chùi luôn. Cái sọ người, cô tưởng tượng, cũng bắt đầu trông khốn khổ như là Michael. Nó đã bị xê dịch rất nhiều lần. Đoạn cô cột tấm vải cũ vào xà nhà gần bếp lửa nhất và bắt Calcifer cúi đầu xuống để cô quét ống khói. Calcifer ghét lắm. Nó phá ra cười dã man khi Sophie phát hiện bồ hóng bay ra khắp phòng và cô lại phải lau chùi lại lần nữa. Đó là khuyết điểm của Sophie. Cô làm việc chuyên cần, nhưng không có hệ thống. Tuy nhiên có hệ thống trong sự chuyên cần của cô: cô tính toán là không thể quét dọn sạch sẽ ngôi nhà mà không thể sớm muộn khám phá kho tàng bí mật của Howl chứa đầy linh hồn, hoặc tim khô các cô gái trẻ – hoặc một cái gì đó giải thích hợp đồng của Calcifer. Tuốt trên ống khói, được Calcifer canh gác, làm cô tưởng đó là một chỗ che giấu rất tốt. Nhưng không có gì ở trong, ngoài một số lượng lớn bồ hóng, mà Sophie đã hốt được thành chục bịch ở đằng sau vườn. Vườn sau chiếm vị trí cao trong danh sách những chỗ giấu đồ của Sophie.
Mỗi lần Howl bước vào nhà, Michael và Calcifer lớn tiếng than phiền về Sophie. Nhưng Howl dường như không để tâm tới. Cũng như anh không để ý gì đến sự sạch sẽ. Và anh cũng không thiết tha gì đến tủ thức ăn được chất ngăn nắp với bánh, mứt, và rau cải.
Bởi vì, như Michael đã tiên đoán, lời đồn đại đã loan khắp Porthaven. Mọi người ai cũng đến trước cửa đòi gặp Sophie. Mọi người gọi cô là Quý Bà Phù Thủy của Porthaven, hay là Phu Nhân Pháp Sư của Kingsbury. Lời đồn cũng loan tận kinh đô. Mặc dù người gõ cánh cửa Kingsbury ăn vận sang trọng hơn người ở Porthaven, không ai ở hai chỗ ấy muốn đến thăm một người có quyền phép cao siêu với hai bàn tay không. Vì thế Sophie lúc nào cũng phải ngừng làm việc để gật đầu, mỉm cười và nhận quà, hay để kêu Michael đi làm bùa chú nho nhỏ cho người ta. Một vài món quà rất dễ thương – tranh, dây chuyền vỏ sò, hay là tạp dề. Sophie dùng tạp dề mỗi ngày và treo dây chuyền vỏ sò, và tranh xung quanh không gian nhỏ của cô dưới cầu thang, và nơi ấy nhanh chóng có không khí như là nhà vậy.
Sophie biết mình sẽ nhớ nơi này khi Howl đuổi cô ra. Càng ngày cô càng sợ anh ta sẽ làm như thế. Anh chàng sẽ không thể lơ cô mãi mãi.
Kế đến cô tấn công phòng tắm. Việc này kéo dài vài ngày, bởi vì mỗi ngày Howl ở trong ấy lâu thật lâu trước khi ra khỏi nhà. Ngay khi anh rời khỏi, phòng vẫn còn đầy hơi nước và hương thơm, Sophie bước vào. “Bây giờ sẽ xem cái hợp đồng!” cô lầm bầm với cái bồn tắm, nhưng mục tiêu chính dĩ nhiên là cái kệ đầy túi giấy, chai, lọ, và ống. Cô lôi tất cả mọi thứ xuống, lấy cớ là chùi kệ, và ngồi cả ngày cẩn thận xem xét từng cái một để xem những lọ có tên DA, MẮT, và TÓC có phải thật là mảnh vụn của các cô gái không. Đến tận mức mà cô có thể thấy, chúng chỉ là kem, bột, và màu. Nếu chúng có thật là các cô gái, Sophie đoán Howl hẳn đã sử dụng ống PHÂN HỦY để làm thối rửa và giật chúng xuống dưới bồn nước và hoàn toàn không thể chấp nối lại. Nhưng cô hi vọng chỉ có chất mỹ phẩm trong những túi giấy.
Cô xếp những cái hộp lại trên kệ và bắt đầu kỳ cọ. Đêm đó, khi cô ngồi đau nhức trong cái ghế, Calcifer cằn nhằn là y đã phải rút cạn cả một suối nước nóng chỉ cho cô.
“Suối nước nóng ở đâu?” Sophie hỏi. Mấy ngày gần đây cô hay tò mò về tất cả mọi thứ.
“Hầu hết ở dưới đầm Porthaven Marshes,” Calcifer đáp. “Nhưng nếu bà cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ phải lấy nước nóng từ vùng Hoang Phế. Chừng nào bà mới chịu ngừng quét dọn và tìm cách phá vỡ hợp đồng cho tui?”
“Từ từ rồi cũng đến mà,” Sophie trả lời. “Làm sao tôi hỏi Howl về hợp đồng nếu anh ta không khi nào ở đây? Bộ Howl bao giờ cũng đi như vậy hả?”
“Chỉ khi theo đuổi cô gái nào thôi,” Calcifer nói.
Khi phòng tắm được sạch sẽ và sáng bóng, Sophie chùi rửa cầu thang và bậc thềm trên lầu. Sau đó cô đi vào căn phòng nhỏ phía trước của Michael, cậu trai đến bây giờ đã ủ rũ chấp nhận Sophie như là một thảm họa tự nhiên, hét lên một tiếng hết can đảm, và chạy thùm thụp lên lầu để giải cứu món vật yêu nhất của cậu. Chúng nằm trong một hộp cũ kỹ dưới giường lủng lỗ chỗ bé xíu. Khi cậu nhanh chóng giựt cái hộp ra, Sophie thoáng thấy một dảy nơ xanh và hoa hồng đính trên xấp thơ.
“Vậy là Michael đã có người yêu rồi!” cô nói với mình khi mở toang cửa sổ ra – nó mở ra con đường ở Porthaven – và nhấc bộ chăn gối trải giường ra khoảng không bên ngoài cửa. Tính đến sự lắm chuyện dạo này của cô, Sophie ngạc nhiên là mình đã không hỏi Michael xem bạn gái cậu là ai và làm thế nào đã bảo vệ cô ta khỏi tay Howl.
Cô quét một số lượng bụi và rác khổng lồ từ phòng Michael đến mức Calcifer gần như bị ngộp thở khi cố đốt hết.
“Bà giết tui mất thôi! Đồ vô tâm y như Howl!” Calcifer sặc sụa, chỉ thấy mái tóc xanh lục và vầng trán xanh dương hiện ra.
Michael đặt hộp bảo tàng của cậu vào trong ngăn kéo bàn làm việc và khóa lại. “Ước gì Howl nghe lời chúng ta!” cậu nói. “Sao ảnh cưa cô này lâu quá vậy?”
Ngày hôm sau Sophie thử bắt đầu dọn cái sân sau. Nhưng trời mưa ở Porthaven hôm ấy, nước đập vào cửa sổ và rơi lộp độp vào trong ống khói, làm Calcifer rít lên khó chịu. Sân sau cũng là một phần của ngôi nhà ở Porthaven, nên nó cũng bị mưa như trút nước khi Sophie mở cửa. Cô đặt tạp dề qua đầu và lục lọi một chút, trước khi bị ướt như chuột lột, cô tìm thấy một cái thùng vôi trắng và cây chổi sơn lớn. Cô đem những thứ này vào nhà và sơn tường. Cô tìm thấy một cầu thang đứng cũ kỹ trong nhà kho và quét vôi trần nhà giữa mấy cây xà nhà luôn. Trời mưa suốt hai ngày ở Porthaven, dù khi Howl mở cửa với nút sơn màu xanh lục phía dưới, và bước ra ngoài đồi, bầu trời đầy nắng ấm, từng cụm bóng mây đuổi theo nhau qua đồng cỏ còn nhanh hơn là tòa lâu đài đang bước đi. Sophie tô trắng cái gian phòng nhỏ của cô, cầu thang, thềm nhà, và phòng của Michael.
“Chuyện gì xảy ra ở đây?” Howl hỏi khi anh trở về vào ngày thứ ba. “Mọi thứ dường như sáng hơn.”
“Sophie,” Michael kết tội.
“Tôi phải đoán được nhiêu đó,” Howl nói khi anh biến mất trong phòng tắm.
“Ảnh để ý!” Michael thì thào với Calcifer. “Cô gái đó chắc đã bắt đầu chịu rồi!”
Trời vẫn mưa lắc rắc ở Porthaven vào ngày hôm sau. Sophie lấy vải cột tóc, xắn tay áo, và quấn cái tạp dề lên mình. Cô xách cây chổi sể, thùng nước, xà bông, và ngay khi Howl vừa bước khỏi cửa, cô bước đi như một thiên thần báo thù vào phòng ngủ của Howl.
Cô đã để dành phòng đó cuối cùng bởi vì cô e sợ những gì mình sẽ tìm thấy. Cô vẫn chưa dám ngó vào bên trong. Mặc dù điều đó thật ngốc nghếch, cô nghĩ khi đang lạch bạch đi lên cầu thang. Bây giờ rõ ràng là Calcifer làm hết mọi ma thuật mạnh mẽ trong lâu đài, và Michael làm mọi việc nhẹ, trong khi Howl lang thang đi cưa gái và lợi dụng hai nguời kia như là Fanny đã lợi dụng cô. Sophie chưa bao giờ xem Howl là đáng sợ. Bây giờ cô không thấy gì ngoài sự khinh thường.
Cô bước lên bậc thềm và nhìn thấy Howl đang đứng trong ngưỡng cửa phòng mình. Anh đang lười biếng dựa người trên một tay, hoàn tòan chặn đường của cô.
“Ồ không, bà không được,” anh nói khá dịu dàng. “Tôi thích dơ bẩn, cám ơn.”
Sophie há hốc miệng. “Cậu từ đâu tới? Tôi thấy cậu đi rồi mà.”
“Tôi cho bà tưởng thế,” Howl đáp. “Bà đã hành hạ Calcifer và Michael tội nghiệp rồi. Thật dễ hiểu bà sẽ thăng đến chỗ tôi hôm nay. Và cho dù Calcifer có nói gì, tôi vẫn là một pháp sư. Bà không nghĩ là tôi có thể làm phép thuật sao?”
Câu nói đã làm hỏng tất cả ước tính của Sophie. Cô thà chết chứ không thú nhận. “Ai cũng biết cậu là pháp sư hết, cậu trẻ ạ,” cô nói gay gắt. “Nhưng như vậy cũng không thay đổi sự thật, lâu đài cậu là chỗ dơ bẩn nhất mà tôi từng thấy.” Cô nhìn ngó trộm vào trong phòng xuyên qua cổ tay áo màu xanh bạc đang đong đưa của Howl. Cái thảm trên sàn đầy rác như tổ chim. Cô thoáng thấy bức tường loang lỗ, và kệ đầy sách, một số trông rất lạ lùng. Không có dấu hiệu của đống tim bị nhai, nhưng chúng có thể bị dấu sau hoặc dưới cái giường khổng lồ bốn chân. Vài màn phía trên bị bụi bám xám hết và chúng ngăn không cho cô thấy cửa sổ nhìn ra cảnh gì bên ngoài.
Howl phất tay áo ra trước mặt cô. “Uh-uh. Đừng nhiều chuyện.”
“Tôi đâu có nhiều chuyện!” Sophie phản đối. “Căn phòng..!”
“Bà có nhiều chuyện,” Howl đáp. “Bà rất đỗi nhiều chuyện, hách dịch khủng khiếp, sạch sẽ muốn điên. Tự kềm chế lại đi. Bà biến tất cả thành nạn nhân hết.”
“Nhưng nó là một cái chuồng heo,” Sophie nói. “Tôi không tránh được con người tôi vậy mà!”
“Bà tránh được,” Howl đáp. “Và tôi thích căn phòng của tôi như vậy. Bà phải công nhận là tôi có quyền sống trong chuồng heo nếu tôi thích. Bây giờ hãy xuống tầng dưới và kiếm chuyện khác làm. Làm ơn đi. Tôi ghét phải tranh cãi với người khác.”
Sophie không thể làm gì khác ngòai việc đi xách thùng nước đi xuống. Cô hơi run một chút nhưng rất ngạc nhiên thấy Howl không đuổi cô ra khỏi lâu đài ngay lúc ấy. Nhưng vì anh ta đã không làm vậy, cô nghĩ ngay lập tức đến việc tiếp theo phải làm. Cô mở cửa cạnh cầu thang, nhận ra cơn mưa lâm râm đã sắp chấm dứt, xông vào trong sân sau, nơi cô dùng hết sức kéo ra đống rác đang ướt mèm.
Tiếng kim loại kêu xoảng! và Howl xuất hiện lần nữa, loạng choạng, đứng trong khoảng giữa của đống sắt vụn mà Sophie sắp sửa dời qua một bên.
“Không được ở đây nữa,” anh nói. “Bà thật kinh khủng, phải không? Để cái sân sau này được yên. Tôi biết mọi thứ ở đâu trong chỗ này, và tôi sẽ không tìm được những thứ tôi cần cho phép thuật vận chuyển nếu bà dọn đi.”
Vậy có lẽ là có một đống linh hồn hay hộp tim đâu đó ngòai này, Sophie nghĩ. Cô có cảm giác như là bị đè bẹp. “Dọn dẹp là lý do tôi ở đây mà!” cô hét lên với Howl.
“Vậy bà phải nghĩ ra ý nghĩa mới cho đời bà,” Howl nói. Trong giây lát dường như anh ta cũng mất bình tĩnh luôn. Đôi mắt xanh nhạt kỳ lạ trừng trừng nhìn Sophie. Nhưng anh tự kềm chế và nói, “Bây giờ hãy đi vào trong nhà, bà già hiếu động, và kiếm thứ khác chơi trước khi tôi nổi giận. Tôi ghét phải nổi giận.”
Sophie khoanh tay cánh gầy guộc lại. Cô không thích bị đôi mắt thủy tinh nhìn trừng. “Dĩ nhiên cậu ghét nổi giận!” cô trả treo. “Cậu không thích cái gì khó chịu hết, đúng không? Cậu như một con cá trạch, đúng vậy đó! Cậu trườn đi khỏi những thứ mà cậu không thích!”
Howl miễn cưỡng nở nụ cười. “Vậy thì,” anh nói. “Bây giờ hai ta đều biết khuyết điểm của đối phương. Hãy trở vào trong nhà. Đi. Bước.” Anh tiến lên trước Sophie, giơ tay khoác khoác cô đến trước cánh cửa. Tay áo trên cánh tay vẫy vẫy dính vào miếng sắt, kéo lại, và bị rách toang. “Khốn kiếp!” Howl nói, tay cầm hai mảnh tay áo xanh bạc. “Xem xem bà làm gì tôi nè!”
“Tôi khâu lại được,” Sophie nói.
Howl lại cho cô cái nhìn thủy tinh. “Lại nữa rồi,” anh nói. “Bà khoái hầu hạ người ta lắm sao!” Bàn tay phải anh nhẹ nhàng nắm tà áo và vuốt nhẹ. Hai mảnh vải xanh bạc rời khỏi ngón tay, không còn vết rách nữa. “Đó,” anh nói. “Hiểu chưa?”
Sophie bước tập tễnh trở vào trong nhà trong tình trạng bị ép buộc. Pháp sư rõ ràng không cần phải làm việc theo cách thông thường. Howl đã cho cô thấy anh không phải là một pháp sư có thể lờn mặt. “Tại sao cậu ta vẫn chưa đuổi ta đi?” cô nói, nửa cho mình, nửa cho Michael nghe.
“Cháu không biết,” Michael nói. “Nhưng cháu nghĩ anh ấy theo ý Calcifer. Hầu hết mọi người đến đây ai cũng hoặc là không để ý đến Calcifer hoặc là bị làm hoảng hốt.”
Howl's Moving Castle Howl's Moving Castle - Diana Wynne Jones Howl