Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Linh Khánh
Upload bìa: Linh Khánh
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1947 / 48
Cập nhật: 2015-02-03 06:50:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Sophie Khám Phá Vài Việc Kỳ Lạ
hi Sophie tỉnh dậy, ánh bình minh đang chiếu thẳng vào cô. Vì Sophie nhớ rằng trong tòa lâu đài không có cửa sổ, ý nghĩ đầu tiên là cô đã thiếp ngủ lúc đang khâu nón và đã mơ về chuyến đi xa nhà. Ngọn lửa trước mặt cô đã chìm xuống thành một cục than hồng và tro trắng, càng làm cô tin rằng cô đã nằm mơ về một con hỏa yêu. Nhưng những chuyển động đầu tiên nói rằng có những thứ không phải là mơ. Khắp nơi trên người phát ra tiếng kêu răng rắc.
“Ow!” cô kêu. “Đau khắp cả mình!” Giọng nói vang lên là một tiếng khò khè yếu ớt. Cô đặt bàn tay đầy cục u lên mặt, và thấy toàn là nếp nhăn. Ngay lúc ấy, cô khám phá là mình đã ở trong trạng thái bị kích động suốt ngày hôm qua. Cô như điên lên vì mụ Phù Thủy vùng Hoang Phế đã làm thế này với cô, cơn giận to lớn, kinh khủng khiếp. “Bước vào tiệm người ta và tự nhiên biến người ta thành già khằng!” cô kêu lên. “Oh, những gì ta sẽ làm với bà ấy!”
Cơn giận làm cô nhảy dựng lên trong một loạt tiếng xương kêu răng rắc, ken két, và cô lạch bạch bước đến bên cánh cửa sổ. Nó chỉ ở trên bàn làm việc một chút. Sophie hoàn toàn kinh ngạc, phong cảnh bên ngòai là một thị trấn bên bờ biển. Cô có thể thấy con đường xuống dốc, những căn nhà nho nhỏ, nghèo nàn phía hai bên, và những cột buồm xa xa trên mái nhà. Xa hơn cánh buồm, lần đầu tiên trong đời cô có thể nhìn thấy mặt biển lấp loáng.
“Ta đang ở đâu đây?” Sophie hỏi cái đầu lâu trên bàn. “Ta không đợi ngươi trả lời đâu nha bạn hiền,” cô vội nói thêm vì chợt nhớ rằng đây là lâu đài của một pháp sư, và cô quay lại để nhìn căn phòng kỹ hơn.
Đó là một căn phòng khá nhỏ, những cây gỗ đen to lớn trên xà nhà. Dưới ánh sáng ban ngày, căn phòng rất dơ bẩn. Gạch lót nền thì dơ dáy, nhầy nhụa, trong bếp phủ đầy bụi bặm, và mạng nhện giăng dầy đặc trên các cây cột gỗ. Trên sọ người có một lớp bụi mỏng. Sophie lơ đãng phủi bụi xuống khi cô đến gần bồn nước rửa chén bên cạnh bàn gỗ làm việc. Cô rùng mình thấy lớp nhờn nhờn màu hồng xám bên trong, và chất đục đục màu trắng nhỏ giọt từ ống nước phía trên. Howl hiển nhiên không quan tâm gì đến chỗ ở của người hầu.
Phần còn lại của lâu đài hẳn nằm phía sau một hay bốn cánh cửa thấp màu đen xung quanh phòng. Sophie mở cửa gần nhất, trong cái tường phía sau chỗ làm việc. Phía sau là một cái phòng tắm thật to. Nó là một phòng tắm mà người ta có thể thường tìm thấy trong một lâu đài, đầy đủ những thứ cần thiết cho một phòng tắm ở trong, một cái vòi sen tắm đứng, một bồn tắm với chân dựng lên, kiếng trên mỗi bức tường. Nhưng nó lại dơ hơn những cái phòng bình thường. Sophie nhăn mặt với cái toilet, cau mày với màu của bồn tắm, chùn lại ghê tởm khi thấy làn rêu xanh đang phát triển trong phòng tắm đứng, và dễ dàng tránh nhìn gương mặt nhăn nheo của mình trong gương bởi vì nó dính đầy các cục lồi lõm và vệt chảy của những chất không tên. Những chất không tên được cất trong một cái kệ thật lớn trên bồn tắm. Chúng nằm trong hộp, chai, lọ, ống, và mấy trăm bịch giấy. Cái hũ lớn nhất có dán tên. Nó gọi là BỘT SẤY KHÔ trong nét chữ xiêu vẹo. Sophie không chắc là có chữ S trong đó không. Cô thử cầm lấy một cái bịch lên. Nó có chữ DA nghệch ngoạc trên, cô vội vàng đặt nó vào. Một hũ khác có chữ MẮT cùng một nét chữ. Một ống để PHÂN HỦY.
“Vẫn còn xài được,” Sophie khẽ nói, nhìn vào trong bồn rửa mặt rùng mình. Nước chảy vào trong bồn khi cô vặn cái vòi màu xanh bằng đồng thau và chùi một số chất bẩn đi. Sophie rửa tay và mặt trong nước chưa rớt vào bồn, nhưng cô không dám xài BỘT KHÔ. Cô lau tay vào váy, rồi đi vào cánh cửa đen kế tiếp.
Cánh cửa mở ra cho một cái cầu thang bằng gỗ cũ kỹ. Sophie nghe có người đi lên và nhanh chóng đóng cửa lại. Dường như nó dẫn đến một cái gác xép nào đó. Cô đi đến cánh cửa kế. Bây giờ cô đã di chuyển khá thoải mái rồi. Cô là một bà già khỏe mạnh, như đã biết ngày hôm qua.
Cánh cửa thứ ba mở ra một cái vườn sau nhỏ với bức tường gạch bao quanh. Nó chứa đầy những đống gỗ, và hàng đống sắt, bánh xe, thùng sắt, sắt vụn, dây nhợ, cao gần đến đỉnh bức tường. Sophie đóng cửa đó lại luôn, hơi thắc mắc, tại vì nó không hạp với tòa lâu đài chút nào. Không có lâu đài nào nhìn thấy trên tường gạch. Chúng có thể cao chọc thủng bầu trời. Sophie chỉ có thể nghĩ rằng phần này ở chỗ mà cái tường bí ẩn đã chặn cô lại tối hôm trước.
Cô mở cánh cửa thứ tư, nó chỉ là một tủ đựng quần áo, với hai cái áo khóac nhung tuyệt đẹp nhưng đầy bụi đang treo trên hai cây chổi. Sophie đóng cửa lại, chầm chậm. Còn một cánh cửa còn lại trên tường với cánh cửa sổ, và đó là cánh cửa mà cô đã xông vào tối hôm qua. Cô bước chân đến và cẩn thận mở ra.
Cô đứng một giây lát nhìn ra phong cảnh chuyển động của những ngọn đồi, nhìn cây thạch nam dần mất tích bên cánh cửa, cảm thấy ngọn gió thổi lọn tóc bạc, và lắng nghe tiếng kêu rổn rảng của những tảng đá đen khi lâu đài di chuyển. Rồi cô đóng cửa và đến cửa sổ. Và ngoài kia lại là thị trấn cạnh bờ biển lần nữa. Không phải là tranh. Một người phụ nữ mở cửa nhà đối diện và đang quét rác ra đường. Cạnh nhà đó là một con thuyền màu xám đang tiến gần đến bờ, cánh buồm bay phần phật làm náo động một đoàn chim hải âu bay lượn trên mặt biển lấp lánh.
“Tôi không hiểu được,” Sophie nói với cái đầu lâu. Rồi, bởi vì lửa sắp tắt, cô đến gần và đặt vài cây củi vào lò và quét một số tro bụi ra.
Lửa leo lên giữa những cây củi, nhỏ và cong, và bật lên một gương mặt xanh biếc với tóc xanh lơ. “Chào buổi sáng,” hỏa yêu nói. “Đừng quên vụ trao đổi nhé.”
Vậy là không phải là giấc mơ. Sopphie không khóc, nhưng ngồi xuống ghế một lúc nhìn vào hỏa yêu, và không chú ý đến tiếng động của Michael thức dậy, cho đến khi cô thấy cậu ta đang đứng bên cạnh, trông có vẻ hơi mắc cỡ và mệt mỏi.
“Bà vẫn còn ở đây,” cậu ta nói. “Có gì không ổn sao?”
Sophie khịt mũi. “Tôi già,” cô bắt đầu.
Nhưng, như bà phù thủy đã nói và hỏa yêu đoán, Michael nói vui vẻ, “Well, thì chúng ta rồi ai cũng già mà. Bà có muốn ăn sáng không?”
Sophie khám phá cô thật ra là một bà già rất khỏe. Sau bữa trưa chỉ có bánh mì và cheese hôm qua, hiện giờ cô đói ngấu. “Ăn!” cô nói, và khi Michael đến cửa kho, cô đứng dậy và ngó trộm qua vai cậu ta để xem trong đó có gì.
“Cháu e chỉ có bánh mì và cheese thôi,” Michael ngán ngẩm nói.
“Nhưng trong đó còn một giỏ trứng cơ mà!” Sophie đáp. “Và cái kia không phải là thịt sấy đó sao? Có muốn uống trà nóng không? Ấm nước đâu rồi?”
“Không có ấm nước,” Michael đáp. “Howl là người duy nhất biết nấu ăn ở đây.”
“Tôi biết nấu ăn,” Sophie trả lời. “Đem cái chảo chiên đến đây rồi tôi sẽ cho thấy.”
Cô rướn người lấy cái chảo đen to lớn đang treo trên cửa kho, mặc kệ Michael ngăn cản. “Bà không hiểu đâu,” Michael nói. “Đó là Calcifer, hỏa yêu. Nó không chịu cúi đầu xuống để nấu ăn cho bất cứ ai ngoài Howl.”
Sophie quay lại và nhìn hỏa yêu. Nó nháy mắt với cô tinh nghịch. “Tôi không chịu để bị lợi dụng đâu,” nó nói.
“Ý cậu là,” Sophie nói với Michael, “cậu không được uống nước trà nóng trừ khi Howl không ở đây hả?” Michael mắc cỡ gật đầu. “Vậy thì cậu mới là người bị lợi dụng!” Sophie tiếp. “Đưa nó đây.” Sophie giựt cái chảo từ những ngón tay đang nắm chặt của Michael, thảy thịt sấy vào đó, thuổng vào cái giỏ trứng, và đem chúng đến gần bếp lửa. “Nào, Calcifer,” cô nói, “đừng có giỡn nữa. Cúi đầu xuống.”
“Bà đừng hòng bắt tui!” hỏa yêu hét lên.
“Oh, vâng, được chứ!” Sophie hét trả lại, với cái giọng thường làm ngừng cuộc tranh cãi của hai đứa em. “Nếu không, ta sẽ đổ nước vào mình ngươi. Hoặc sẽ lấy cây gạt than này và kéo khúc củi ra,” cô nói thêm, bước chân từ từ tiến đến bếp lửa. Ở đó cô thì thào, “Hoặc ta sẽ không làm trao đổi nữa, hoặc sẽ nói với Howl, được chứ?”
“Oh, chết dẫm!” Calcifer làu bàu. “Sao cậu cho bà ấy vào làm gì hả Michael?” Hỏa yêu cúi mặt xanh dương sưng sỉa xuống cho đến khi tất cả những gì có thể thấy là một nhúm lửa xanh lơ nhảy trên múa trên củi.
“Cám ơn,” Sophie nói, và đập cái nồi lên trên tóc màu xanh lơ để cho Calcifer không ngóc đầu dậy được.
“Cầu cho thịt sấy của bà bị khét,” Calcifer nói, nghẹn ngào dưới cái chảo.
Sophie thẩy mấy miếng thịt sấy vào chảo. Nó đã vừa nóng. Miếng thịt khô cháy xèo, và cô phải quấn váy quanh tay để giữ quai chảo. Cánh cửa mở ra, nhưng cô không chú ý vì tiếng xèo xèo. “Đừng có ngốc,” cô nói với Calcifer. “Và hãy nằm yên để tôi đập trứng vào.”
“Oh, chào Howl,” Michael bất lực nói.
Sophie giật mình quay lại, khá nhanh. Cô ngó sững. Một anh chàng cao lớn trong bộ cánh hoa hòe viền xanh vàng vừa mới bước vào và đang dừng lại dựa cây đàn guitar vào góc tường. Anh ta hất mái tóc mềm đang rủ xuống đôi mắt màu xanh thủy tinh và ngó lại. Khuôn mặt dài, xương xương lộ vẻ bất ngờ.
“Bà là ai thế này?” Howl nói. “Tôi đã gặp bà ở đâu nhỉ?”
“Tôi là người lạ,” Sophie lạnh lùng nói dối. Nói cho cùng, Howl chỉ gặp cô một chốc để gọi cô là con chuột xám, cho nên nói vậy cũng gần đúng. Cô nên cám ơn các ngôi sao may mắn vì đã nhanh trí đáp lại như vậy, nhưng ý nghĩ chính của cô lại là, Chời đất ơi! Hóa ra Pháp sư Howl chỉ là một đứa trẻ trong lứa tuổi hai mươi, mà đã độc ác như vậy rồi! Thật là một sự khác biệt lớn khi ta già, cô vừa nghĩ vừa lật miếng thịt sấy trong chảo lại. Và cô sẽ chết trước khi để anh chàng bóng bẩy này biết cô là cô gái mà anh đã tội nghiệp vào ngày lễ May Day. Trái tim và linh hồn không có trong đó. Howl sẽ không được biết sự thật.
“Bà nói bà tên là Sophie,” Michael nói. “Bà đến vào tối hôm qua.”
“Làm sao mà bà già làm Calcifer cúi đầu xuống được?” Howl hỏi.
“Bả ăn hiếp tôi!” Calcifer nói với giọng đáng thương, nghẹn ngào từ dưới cái chảo đang nóng.
“Không phải ai cũng làm được vậy đâu,” Howl thận trọng. Anh ta dựng cây đàn guitar vào tường và tiến đến bếp lửa. Mùi dạ hương lan hòa lẫn với mùi thịt sấy khi anh ta nhẹ nhàng đẩy Sophie qua một bên. “Calcifer không thích ai trừ tôi nấu ăn,” anh nói, cúi thấp xuống và kéo tay áo dài thượt quanh cổ tay để cầm chảo. “Làm ơn đưa tôi hai miếng thịt sấy và sáu trứng, và nói tôi biết tại sao bà ở đây.”
Sophie ngó sững chiếc hoa tai xanh dương lủng lẳng trên lỗ tai Howl và đưa cho anh ta từng quả trứng một. “Tại sao tôi đến hả, cậu trẻ?” cô nói. Lời nói trở nên đương nhiên sau khi cô đã xem hết lâu đài. “Tôi đến bởi vì tôi là người dọn dẹp mới của cậu, dĩ nhiên…”
“Thật vậy sao?” Howl đáp, đập trứng bằng một tay và thẩy vỏ trứng giữa đống củi, nơi Calcifer dường như đang ăn chúng trong tiếng gầm gừ rào rạo. “Ai nói với bà thế?”
“Tôi nói,” Sophie trả lời, và thêm vào với vẻ đạo đức giả, “Tôi có thể rửa sạch đống bụi bẩn ở nơi đây dù tôi không thể lau sự độc ác ra khỏi cậu, cậu trẻ ạ.”
“Howl đâu có độc ác,” Michael xen vào.
“Có chứ,” Howl phản đối cậu. “Cậu quên là tôi rất độc ác ngay lúc này, Michael.” Anh hất cằm về phía Sophie. “Nếu bà thật sự muốn hữu dụng, hãy tìm dao nĩa và dọn cái ghế ra ngồi đi.”
Dưới bàn làm việc có vài cái ghế cao. Michael kéo chúng ra để ngồi và đẩy tất cả mọi vật trên bàn để có chỗ trống cho dao, nĩa. Sophie giúp cậu bé. Cô đã không trông chờ sẽ được Howl hoan nghênh, dĩ nhiên, nhưng anh ta đến giờ vẫn chưa đồng ý cho cô ở lại sau bữa sáng nữa. Michael không có vẻ gì là cần giúp đỡ, Sophie xách cây gậy lên, và đi từ từ, chầm chậm đặt nó trở về tủ treo quần áo. Khi thấy Howl cũng chẳng có vẻ để ý gì đến mình cả, cô nói, “Cậu có thể nhận tôi làm một tháng thử việc, nếu cậu muốn.”
Pháp sư Howl chẳng nói gì thêm ngoại trừ “Đưa dĩa đây, Michael,” và đứng dậy cầm chảo bốc khói. Calcifer vui vẻ ầm ầm nhảy vọt lên cao, và tỏa sáng rực rở trong ống khói.
Sophie thử buộc Pháp sư một lần nữa. “Nếu tôi sẽ phải lau chùi nơi đây trong một tháng,” cô nói, “Tôi muốn biết phần còn lại của tòa lâu đài ở đâu. Tôi chỉ tìm thấy phòng ngủ và một phòng tắm thôi.”
Dưới sự ngạc nhiên của cô, cả Michael và Pháp sư đều phá ra cười lớn.
Chỉ đến khi họ gần ăn xong bữa sáng Sophie mới phát hiện ra điều gì làm họ cười. Howl không những rất khó bị trói buộc. Anh chàng còn không thích trả lời câu hỏi chút nào. Sophie chịu thua luôn và quay qua hỏi Michael.
“Nói đi,” Howl nói. “Trả lời để bà già khỏi hỏi nữa.”
“Lâu đài không còn gì nữa đâu,” Michael giải thích, “trừ mọi cái mà bà đã thấy và hai cái phòng ngủ trên lầu.”
“Hả?” Sophie ngạc nhiên.
Howl và Michael cười lớn lần nữa. “Howl và Calcifer sáng chế ra cái lâu đài,” Michael giải thích, “và Calcifer giữ cho nó hoạt động. Bên trong chỉ là ngôi nhà cũ của Howl ở Porthaven, và là phần thật sự.”
“Nhưng Porthaven xa hàng dặm ngoài biển!” Sophie nói. “Thật là xấu quá! Tại sao mấy người lại cho cái lâu đài to lớn xấu xí này chạy lên chạy xuống khu đồi và làm mọi người ở Market Chippping sợ đến chết hả?”
Howl nhún vai. “Bà già lắm chuyện quá! Tôi đã đến thời điểm trong nghề nghiệp khi tôi phải gây ấn tượng cho mọi người với sức mạnh và sự độc ác của tôi. Tôi không thể cho Đức Vua nghĩ tốt về tôi được. Năm ngoái tôi còn xúc phạm một người có thế lực và tôi cần giữ họ xa ra.”
Đó là một cách tức cười để tránh mặt người ta, nhưng Sophie cho rằng các pháp sư có chuẩn mực khác với người thường. Và không lâu, cô khám phá ra lâu đài có những nét kì lạ khác. Họ đã ăn uống xong và Michael đang xếp dĩa trong cái bồn nước đầy nhớt cạnh bàn gỗ khi một tiếng gõ thật lớn vào cánh cửa.
Calcifer bừng sáng, “cửa Kingsbury!”
Howl, đang trên đường đi phòng tắm, quành lại mở cửa. Trên cửa có một quả đấm cửa gỗ hình vuông, gắn chặt vào rầm đỡ cửa, bốn phía sơn bốn màu khác nhau. Tại giây phút đó phần sơn màu xanh nằm ở phía dưới, nhưng Howl vặn nút để cho màu đỏ nhằm phía dưới trước khi mở.
Đứng bên ngòai là một nhà quý tộc cao sang, trên đầu đội mái tóc giả màu trắng cứng ngắc, và một cái nón trắng. Y vận bộ trang phục màu đỏ tươi, tím và vàng, và trên tay cầm một cây gậy quấn ruy băng xung quanh như một cây nêu nhỏ. Y cúi đầu chào. Mùi hoa đinh hương và hoa cam phảng phất vào phòng.
“Đức Hoàng Thượng muôn năm dâng tặng lời khen ngợi và gởi tiền cho hai ngàn đôi hia bảy dặm,” người này nói.
Phía sau lưng y Sophie thoáng thấy một cái xe kiệu đứng yên trong con đường toàn những tòa nhà xa hoa, chạm trổ tinh vi, nhà thờ, tháp nhọn và vòm xa xa, một cảnh tượng lộng lẫy cô chưa bao giờ thấy. Cô thấy tiếc khi người đứng ngoài cửa không bao lâu đã đưa một cái ví xủng xẻng tiền bằng lụa dài, và Howl cũng dùng từng ấy thời gian để nhận ví, cúi chào và đóng cửa lại. Howl vặn nút cửa lại để màu xanh chĩa xuống dưới và xếp cái ví dài vào trong túi áo. Sophie nhìn mắt Michael dõi theo cái ví tiền với vẻ khẩn trương, lo lắng.
Howl tiến thẳng vào phòng tắm, và gọi với ra ngoài. “Cần nước nóng trong này, Calcifer!” và mất tích trong một khoảng thời gian lâu thật là lâu.
Sophie không thể kềm được sự tò mò. “Ai đã ở ngoài cổng vậy?” cô hỏi Michael. “Hay tôi phải nói là ở nơi nào?”
“Cánh cửa đó mở ra chỗ Kingsbury,” Michael nói, “nơi Đứa Vua ngự. Tôi cho rằng người đó là thư ký của Đại Pháp Quan. Và,” cậu lo lắng nói với Calcifer, “ước gì ông ấy đã không đưa Howl từng ấy tiền.”
“Vậy Howl có cho tôi ở đây không?” Sophie hỏi.
“Nếu có cho, bà cũng sẽ không bắt anh ấy nói ra được đâu,” Michael trả lời. “Anh ghét bị trói buộc vào bất cứ cái gì lắm.”
Howl's Moving Castle Howl's Moving Castle - Diana Wynne Jones Howl