Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Linh Khánh
Upload bìa: Linh Khánh
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1947 / 48
Cập nhật: 2015-02-03 06:50:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Sophie Cùng Lúc Bước Vào Lâu Đài Và Một Cuộc Trao Đổi
ophie bước đến cánh cửa lớn màu đen xì trên bức tường đen đối diện, từng bước chân lạch bạch vững chãi. Càng đến gần, tòa lâu đài trông càng xấu xí hơn. Nó quả thật là quá cao so với chiều cao của nó, và hình dạng không được bình thường. Trong bóng tối dày đặc mà mắt Sophie có thể thấy, nó được dựng từ những cái khối đen to lớn, như những cục than, và cũng như than, các khối đó có nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau. Khí lạnh toát ra từ những khối đen này khi cô đến gần, nhưng nó không làm cho Sophie sợ chút nào. Cô chỉ nghĩ đến cái ghế êm ái, bếp lửa, và giơ tay ra vươn đến cánh cửa.
Tay cô không thể đến gần nó. Một bức tường tàng hình chặn tay cô lại khoảng một bước chân đến cánh cửa. Ngón tay Sophie cáu kỉnh chỉ chỉ vào nó. Khi thấy không làm gì được, cô dùng cây gậy để khua. Bức tường tàng hình dường như che cánh cửa cao đến chừng mức mà cây gậy có thể với tới, và thấp đến cái gỗ thập nam ở dưới bệ cửa.
“Mở cửa ra!” Sophie khàn khàn hét lên.
Bức tường không có vẻ gì lay chuyển.
“Được rồi,” Sophie nói. “Ta sẽ tìm cửa sau vậy.” Cô tập tễnh bước đến hướng trái của lâu đài, nơi gần nhất và hơi dốc xuống. Nhưng cô không thể đi quành qua nơi đó. Bức tường vô hình lại chặn cô ngay khi đứng đối diện với các khối đen kì lạ. Lần này, miệng Sophie phát ra một từ đã học được từ Martha, một từ mà các phu nhân và tiểu thư quý phái không được biết đến, và cô nhảy lên dốc, ngược chiều để đến góc phía bên phải của tòa lâu đài. Không có vật chắn ở nơi đó. Cô đến ngay góc lâu đài và hăm hở bước đến cánh cửa đen thứ hai nằm chính giữa bức tường.
Vẫn có một bức chắn vô hình ở trước cánh cửa đó.
Sophie nghiến răng. “Ta gọi đó là bất lịch sự!” cô nói.
Khói đen tỏa ra từ những lỗ châu mai. Sophie ho. Bây giờ cô tức lắm rồi. Cô đã già, yếu ớt, lạnh lẽo, và nhức nhối khắp châu thân. Màn đêm đang buông xuống và tòa lâu đài chỉ ngồi đó và phả khói vào mặt cô. “Tao sẽ nói với Howl về chuyện này!” cô nói, và dứt khoác đi về góc lâu đài kế. Không có tường chặn đường cô đi – rõ ràng là phải đi vòng lâu đài theo hướng ngược chiều kim đồng hồ – nhưng kìa, chỉ nép một bên trên bức tường kế là cánh cửa thứ ba. Cánh cửa này nhỏ và xập xệ hơn hai cánh cửa kia nhiều.
“Cửa sau đây rồi!” Sophie thốt.
Tòa lâu đài bắt đầu di động khi Sophie đến gần cánh cửa sau. Mặt đất rung chuyển. Bức tường run rẩy, kêu răng rắc, và cánh cửa bắt đầu chuyển đi xa cô.
“Oh, không, mày đừng hòng!” Sophie la lên. Cô chạy theo cánh cửa và dùng cây gập gõ mạnh bạo vào nó. “Mở ra!” cô thét.
Cánh cửa hé vào bên trong một chút, nhưng vẫn tiếp tục trượt xa Sophie. Cô điên tiết nhảy theo, một chân đã bước được vào trong cửa. Rồi cô nhảy, trườn theo, rồi lại nhảy lần nữa, những khối đen xung quanh cánh cửa bật ra, kêu răng rắc trong khi tòa lâu đài chạy nhanh qua ngọn đồi. Sophie không ngạc nhiên nếu tòa lâu đài đã ngã chổng đầu xuống đất. Điều đáng kỳ lạ là nó không bị rớt ra từng mảnh ngay lúc này.
“Thật là một cách ngu ngốc để đối xử với tòa nhà!” cô thở mạnh khi đã ném mình vào bên trong. Cô phải bỏ cây gậy xuống, và chặn cho cửa mở ra để không bị đẩy bật ra lần nữa.
Khi cô bắt đầu thở lại bình thường, cô nhận ra một người đang đứng trước mặt cô, đang vịn cánh cửa. Chỉ cao hơn Sophie một cái đầu, nhưng cô có thể thấy đó chỉ là một cậu bé, lớn hơn Martha một chút. Và cậu ta dường như đang cố gắng đóng sập cửa và đẩy cô ra khỏi căn phòng ấm áp, sáng sủa sau lưng cậu và vào trong đêm tối lần nữa.
“Đừng có láo xược đóng cửa vào mặt bà già nhé, cậu bé!” cô nói.
“Tôi đâu có muốn thế, tại bà cứ mở cửa ra mà,” cậu ta phản đối. “Bà muốn gì chứ?”
Sophie liếc quanh căn phòng sau lưng cậu bé. Một số thứ có lẽ có phép thuật đang được treo lủng lẳng trên xà nhà – dây hành khô, dược thảo, và một số rễ cây hình thù quái lạ. Một vài thứ chắc chắn có phép thuật, như sách bìa da, chai lọ hình cong, và một cái đầu lâu cũ kỹ. Đối diện cậu bé là một cái bếp với một ngọn lửa nhỏ đang cháy tí tách trong lò. Một ngọn lửa quá nhỏ để tạo nên đám bụi khói to lớn bên ngoài, nhưng rõ ràng đây chỉ là phòng sau của lâu đài. Điều quan trọng hơn hết với Sophie, ngọn lửa đã cháy đến điểm cực hồng, ánh lửa màu xanh nhảy múa trên thanh củi, và bên cạnh nó, chỗ ấm áp nhất là một cái ghế thấp với nệm ở trên.
Sophie đẩy cậu trai qua một bên và nhảy vào cái ghế. “Ah! Vận may của tôi!” cô nói, nằm xuống thoải mái bên trong. Thật là sung sướng. Ngọn lửa làm những khớp xương nhức nhối ấm lên, cái ghế bảo vệ lưng cô, và cô biết nếu người nào muốn đuổi cô đi ngay lúc này, sẽ phải sử dụng ma thuật dữ dằng và bạo lực nhất mới được.
Cậu trai đóng cửa lại. Rồi cậu nhặt cây gậy của Sophie và lịch sự đặt nó cạnh cái ghế cho cô. Bây giờ Sophie mới nhận ra không có dấu hiệu nào chứng tỏ tòa lâu đài đang đi lên đồi cả: ngay một tiếng ầm ầm hay rung nhỏ nhất cũng không có. Thật kỳ lạ! “Hãy nói với Pháp sư Howl,” cô nói với cậu trai “là lâu đài sẽ rơi rụng từng mảnh nếu nó còn phải tiếp tục đi nữa.”
“Lâu đài được làm phép để giữ lại rồi,” cậu trai đáp. “Nhưng cháu e rằng Howl không có ở đây ngay lúc này.”
Đó là tin vui cho Sophie. “Khi nào ổng sẽ trở về?” cô hỏi hơi lo lắng.
“Có lẽ đến mai,” cậu trai nói. “Bà muốn gì? Cháu có thể giúp bà được không? Cháu là đệ tử của Howl, tên Michael.”
Một tin còn tốt hơn nữa. “Tôi e chỉ có Pháp sư mới có thể giúp được tôi,” Sophie nhanh chóng và chắc chắn nói. Mà điều đó cũng có lẽ là thật. “Tôi sẽ đợi, nếu cậu không ngại.” Rõ ràng Michael rất là ngại. Cậu ta cứ lảng vảng quanh cô một cách bất lực. Để cho cậu hiểu là cô không có ý định bị một tên đệ tử đuổi rời khỏi nơi này, Sophie nhắm mắt lại và giả bộ ngủ. “Nói với ổng tôi tên là Sophie,” cô thầm thì. “bà già Sophie,” cô thêm vào, để cho an toàn.
“Có thể là bà phải đợi cả đêm,” Michael nói. Đây chính là điều mà Sophie muốn, cô giả bộ không nghe thấy. Thật ra, cô hầu như đã chợp mắt một cái nhanh rồi. Cô hết sức mệt vì đã đi bộ cả ngày. Sau một hồi lâu, Michael cũng bó tay và trở về chỗ làm việc của mình trong cái ghế cạnh cây đèn.
Vậy là cô sẽ có một nơi trú ẩn cả đêm, ngay cả nếu phải dùng thủ đoạn, Sophie ngái ngủ nghĩ. Vì Howl là một người xấu, ông ta xứng đáng bị người ta lợi dụng. Nhưng cô quyết định sẽ đi xa khỏi đây trước khi Howl về và phản đối. Sophie nhìn cậu bé đệ tử bằng cặp mắt ranh mãnh và ngái ngủ. Cô ngạc nhiên khi thấy gã đệ tử là một cậu bé lịch sự, dễ thương. Nói cho cùng, cô đã bước vào nhà một cách khá sống sượng và Michael không than phiền gì cả. Có lẽ Howl giữ cậu để làm việc vặt vãnh. Nhưng Michael không có vẻ gì là một tên nô lệ. Cậu khá cao, da ngăm đen, khuông mặt dễ ưa, đáng tin cậy và quần áo sang trọng. Thật ra, nếu Sophie ngay lúc đó không thấy cậu cẩn thận đổ chất lỏng xanh từ cái bình thót cổ vào bột đen trong bình thủy tinh, cô có thể đã nghĩ cậu là con trai của một người nông dân giàu có. Kỳ thật!
Tuy vậy, mọi việc đều phải kỳ lạ khi có liên quan đến pháp sư, Sophie nghĩ. Trong cái nhà bếp, hay nhà kho này, Sophie nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và không lâu đã ngáy khò khò. Cô không tỉnh dậy khi có một ánh chớp và tiếng nổ từ bàn làm việc, theo sau là tiếng chửi thề trong họng của Michael. Cô không dậy khi Michael, ngậm ngón tay bỏng vào trong miệng, đặt câu thần chú sang một bên, và đi lấy bánh và cheese khỏi phòng để đồ. Cô không nhúc nhích lúc Michael vấp phải cây gậy của cô và ngã xuống khi muốn choàng qua người cô để bỏ thêm củi vào lò, hay lúc Michael nhìn vào cái miệng mở rộng của Sophie và nói với bếp lửa, “Vẫn còn hàm răng. Bà ta chắc không phải là Phù Thủy vùng Hoang Phế?”
“Nếu đúng thì tớ đã không cho bả vào,” ngọn lửa đáp lại.
Michael nhún vai và lại lịch thiệp dựng cây gậy của Sophie lại. Sau đó cậu cũng lịch thiệp đặt khúc củi vào lò và cất bước lên phòng ngủ của mình trên lầu.
Giữa khuya, Sophie bị tiếng ngáy của ai đó đánh thức. Cô ngồi bật dậy, và khó chịu khi khám phá ra cô là người duy nhất ngáy ở đây. Dường như cô chỉ thiếp đi có vài giây, nhưng Michael đã biến mất trong vài giây đó, và cậu đã tắt đèn. Không nghi ngờ gì, đệ tử của pháp sư đã học cách làm đó trong tuần đầu tiên. Và cậu bé đã để ngọn lửa rất thấp. Nó phát ra tiếng xì xèo và nổ lách tách. Một ngọn gió lạnh lẽo lướt trên lưng Sophie. Cô nhớ lại là mình đang ở trong lâu đài của một pháp sư, và cũng nhớ lại, với một sự rõ ràng không thích thú gì, là có một cái đầu lâu trên bàn làm việc đâu đó sau lưng mình.
Cô rùng mình và quay cái cổ cứng ngắc lại, nhưng chỉ có bóng tối đằng sau. “Hãy có thêm chút ánh sáng, được không?” cô nói. Giọng khào khào nhỏ nhỏ không lớn hơn tiếng nổ của đống lửa. Sophie rất ngạc nhiên. Cô đã tưởng nó sẽ vang lên ầm trong tòa lâu đài. Tuy vậy, vẫn còn một giỏ củi khô bên cạnh. Cô vươn cánh tay già nua ra và nhấc thanh củi bỏ vào lò, làm tung lên những tia lửa màu xanh biếc và xanh lơ bay lên ống khói. Cô nhấc thanh củi thứ hai và ngồi xuống, không khỏi lo lắng liếc ra sau lưng, nơi ánh sáng xanh từ ngọn lửa đang nhảy múa trên phần xương sọ nâu nâu. Căn phòng khá nhỏ. Không có ai trong đó ngoại trừ Sophie và cái đầu lâu.
“Y đã đặt hai chân vào mồ trong khi tôi chỉ đặt một chân,” cô tự an ủi mình. Cô quay trở lại bếp lửa, hiện giờ đã sáng rực trong hai màu xanh biếc và xanh lơ. “Chắc là tại muối trong củi,” Sophie thì thầm. Cô ngồi xuống thoải mái, đặt đôi chân lên đầy vết phồng lên đệm chắn và đầu nằm trên vai ghế, nơi cô có thể nhìn ngọn lửa nhiều màu và bắt đầu mơ màng nghĩ mình sẽ làm gì vào buổi sáng. Nhưng rồi cô bị phân tâm một chút bởi một khuông mặt tưởng tượng trong ánh lửa. “Mày sẽ có một khuôn mặt nhỏ màu xanh,” cô thầm thì, “rất dài và gầy, với một cái mũi màu xanh. Những ngọn lửa xanh lè ở trên sẽ là tóc mày. Hãy nghĩ xem nếu ta còn chưa rời khỏi khi Howl trở về? Pháp sư có thể phù phép, ta biết. Và ngọn lửa tím ở dưới có thể làm miệng – mày có răng sắc nhọn, bạn hiền. Hai chòm lửa xanh dương làm lông mày…” Kỳ lạ, ngọn lửa cam duy nhất trong bếp có hai lông mày lửa màu xanh lơ, như cặp mắt, và chúng có một tia sáng màu tím ở chính giữa làm Sophie gần tưởng là chúng đang nhìn vào cô, như là hai tròng đen của con mắt. “Mặt khác,” Sophie tiếp tục, nhìn vào ngọn lửa màu cam, “nếu không bị phù phép, thì tim ta sẽ bị ăn mất trước khi ta quay lại.”
“Bộ bà muốn tim bị ăn lắm hả?” ngọn lửa hỏi.
Chắc chắn là ngọn lửa đã cất tiếng nói. Sophie nhìn thấy cái miệng tím chuyển động khi tiếng phát ra. Giọng nó khàn khàn gần bằng giọng cô, đầy tiếng lép bép và tiếng nổ của củi cháy. “Tự nhiên là tôi không,” Sophie trả lời. “Ngươi là ai?”
“Hỏa yêu,” cái miệng tím trả lời. Có nhiều tiếng rên rỉ hơn là tiếng nổ tí tách trong giọng nói, “Tôi bị giữ trong bếp lửa này bằng hợp đồng. Không thể bước ra khỏi chỗ này.” Rồi giọng nói nó trở nên phấn khỏi và kêu lốp bốp. “Mà bà là ai?” nó hỏi. “Tôi có thể thấy bà đang bị phù phép.”
Câu nói làm đánh thức Sophie khỏi trạng thái mơ màng. “Ngươi thấy!” cô kêu lên. “Vậy ngươi có thể xóa lời nguyền được chứ?”
Hỏa yêu im lặng trong khi đôi mắt cam trên khuông mặt xanh biếc của nó nhìn Sophie từ trên xuống dưới. “Đó là một lời nguyền mạnh mẽ,” nó nói. “Có vẻ như là của mụ Phù Thủy vùng Hoang Phế.”
“Đúng vậy,” Sophie đáp.
“Nhưng còn hơn thế nữa,” hỏa yêu phán. “Tôi cảm thấy có hai lớp phép thuật. Và dĩ nhiên bà sẽ không có thể nói với ai về điều này trừ khi họ đã biết trước.” Nó liếc nhin Sophie trong giây lát. “Tôi phải nghiên cứu đã,” nó nói.
“Vậy phải mất bao lâu?” Sophie hỏi.
“Có thể là lâu lắm,” hỏa yêu nói. Và nó nói thêm trong giọng mềm mại, quyến rũ, “Hay là bà hãy trao đổi với tôi? Tôi sẽ phá lời nguyền của bà, nếu bà tìm cách hủy hợp đồng của tôi.”
Sophie cảnh giác nhìn khuôn mặt xanh của con quỷ. Nó có vẻ giảo quyệt khi nói những lời trên. Mọi thứ cô đọc cho thấy sự nguy hiểm tột cùng khi trao đổi với quỷ. Và không còn nghi ngờ chi khi con quỷ yêu này nhìn đặc biệt tàn ác. Những cái răng nhọn dài màu tím. “Ngươi có thành thật hay không đấy?” cô hỏi.
“Không thật sự,” hỏa yêu thú nhận. “Nhưng bà muốn trông như vậy đến cuối đời sao? Lời nguyền đó đã thu ngắn đời bà hơn sáu mươi năm, theo tôi thấy.”
Đó là một ý nghĩ khủng khiếp, mà Sophie đã cố gắng không nghĩ đến nó đến tận lúc này. Nó làm mọi việc khác biệt. “Cái hợp đồng mà ngươi đang phải chịu,” cô nói. “Với Pháp sư Howl, đúng không?”
“Dĩ nhiên,” hỏa yêu đáp. Giọng nó lại tiếp tục than thở nữa. “Tôi bị trói vào bếp lửa này và không thể nhích một chân ra được. Tôi bị buộc phải làm tất cả những công việc ma thuật ở đây. Tôi phải gìn giữ lâu đài, làm nó di chuyển, và tạo ra những hiệu ứng hình ảnh đặc biệt cho người ta hoảng sợ, và phải nghe theo tất cả những gì Howl muốn. Howl quả là vô tâm, cô biết đấy.”
Sophie không cần phải đợi ai nhắc Howl là kẻ vô tâm. Mặt khác, yêu tinh có lẽ cũng ác tương đương. “Bộ ngươi không có gì lợi từ hợp đồng sao?” cô nói.
“Tôi tất nhiên đã không đồng ý nếu không có,” hỏa yêu trả lời, chớp chớp buồn bã. “Nhưng tôi đã không làm vậy nếu tôi biết nó là thế này. Tôi đã bị lợi dụng.”
Mặc dù rất cẩn thận, Sophie vẫn cảm thấy đồng cảm với hỏa yêu rất nhiều. Cô nghĩ về mình đã phải ngồi cặm cụi làm nón cho Fanny đi chơi. “Được rồi,” cô nói. “Điều kiện của hợp đồng là gì? Làm thế nào để hủy?”
Một nụ cười hạnh phúc nở trên mặt con quỷ. “Bà đồng ý trao đổi?”
“Nếu ngươi chịu phá lời nguyền của tôi,” Sophie đáp, cảm thấy mình đang dấn thân vào một việc nguy hiểm.
“Đồng ý!” hỏa yêu hét lửa, khuôn mặt dài của nó vui sướng nhảy tuốt lên ống khói. “Tôi sẽ phá lời nguyền ngay lúc bà hủy hợp đồng!”
“Vậy hãy nói làm sao mà hủy hợp đồng đi,” Sophie đáp.
Đôi mắt màu cam nháy nháy, và nhìn đi chỗ khác. “Không thể. Một điều kiện của hợp đồng là tôi và pháp sư không được nói về chi tiết điều lệ hợp đồng.”
Sophie ngay lập tức nhận ra mình đã bị gạt. Cô mở miệng nói vậy thì con quỷ hãy ngồi ở trong bếp cho đến ngày tận thế đi.
Hỏa yêu nhận ra điều cô sắp nói. “Đừng có vội mà!” nó khào khào. “Bà sẽ tìm ra nếu bà chịu quan sát và lắng nghe kỹ càng. Tôi sẽ giúp nếu bà chịu cố gắng. Hợp đồng này không có lợi cho chúng tôi về lâu dài. Và tôi biết giữ lời. Sự thật là tôi nằm đây cho thấy là tôi rất giữ lời!”
Nó nói rất chân thành, nhảy chồm lên đống củi với vẻ hồi hộp. Sophie lần nữa cảm thấy đồng cảm với nó. “Nhưng nếu tôi phải quan sát và lắng nghe, vậy là tôi phải ở trong lâu đài của Howl,” cô phản đối.
“Chỉ trong một tháng thôi. Hãy nhớ, tôi phải nghiên cứu lời nguyền của cô nữa,” hỏa yêu năn nỉ.
“Nhưng có lý do gì để tôi ở đây chứ?” Sophie hỏi.
“Chúng ta sẽ nghĩ ra mà. Howl khá vô dụng với nhiều thứ. Nói cho cùng,” con quỷ nói, phả ra nọc độc, “y quá lo cho mình để nhìn thấy xa hơn cái mũi. Chúng ta có thể gạt y – chỉ cần bà đồng ý ở lại.”
“Được rồi,” Sophie nói. “Tôi ở lại. Bây giờ hãy tìm lý do đi.”
Cô thoải mái ngồi xuống ghế trong khi con quỷ suy nghĩ. Nó nghĩ rất ồn ào, trong những tiếng thì thầm nổ lép bép, nhấp nháy, gợi cho Sophie nhớ cách cô nói chuyện với cây gậy trên đường đi đến đây, và nó tỏa sáng rực rỡ khi suy nghĩ trong tiếng hét vui mừng, mạnh mẽ làm cô chợp mắt lần nữa. Cô nghĩ hỏa yêu đã nói một số gợi ý. Cô nhớ mình lắc đầu với đề nghị là cô nên giả làm bà dì lâu không gặp của Howl, hoặc một, hai đề nghị nữa mà cô không còn nhớ nữa. Hỏa yêu dần dần thu nhỏ lại trong một bài hát nhẹ nhàng. Không phải một trong những ngôn ngữ mà Sophie biết – hay cô chỉ nghĩ thế, cho đến khi cô nghe rõ ràng tiếng “chảo chiên” vài lần – và nó rất là buồn ngủ. Sophie rơi vào giấc ngủ say, vói sự nghi ngờ rằng mình đã bị phù phép, và bị lừa gạt, nhưng cô cũng không buồn gì mấy. Cô sẽ thoát khỏi lời nguyền nhanh thôi…
Howl's Moving Castle Howl's Moving Castle - Diana Wynne Jones Howl