Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1595 / 33
Cập nhật: 2016-02-01 11:47:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ồi ngày trở lại bên kia rặng cây lờ mờ tối và khoảng đường cong rẽ vào xa lộ quen thuộc một lối về thân phận buồn rầu. Những vệt sáng đầu tiên từ trời hắt bóng trên những thửa ruộng sâu còn sũng nước, như trong đêm cơn mưa qua đây, trời khóc thương cùng đất những ngày không còn nữa.
Suốt chặng đường còn lại, trái với lúc một mình, tôi chỉ mong chóng đến nơi để xem cô bé, và họ ra sao cùng nhau phía trước... Ngày dần lên bên kia những thửa ruộng thấp, hàng cây và những mái nhà báo tin đời sống tới, một đời đã khác hôm qua, vì tan hợp, và vì ngược lại, hợp tan.
Một quãng nào đó, xe chậm chạp dừng lại. Tôi nhảy xuống xe, lại lao về phía trước. Cánh cửa đã mở phía tay phải, chỗ ghế cô bé ngồi đêm qua. Hai tay khoanh trên tay lái, buông duỗi mà không mệt mỏi, người tài xế nói:
- Bà tìm xe khác, nối đường về.
- Tôi không cùng về đến thành phố được sao?
- Chỗ tôi đây.
- Đến đâu rồi vậy?
- Trảng Bom.
- À, thế cô ta?
- Cái gì? - Giọng anh ta lạnh lẽo và gay gắt, kinh ngạc.
Lúc đó, tôi mới nhìn lại cái ghế trống.
- Nãy giờ, đã có lúc dừng cho cô ta xuống hay sao?
- Tôi không dừng đâu cả.
- Thế cô ta xuống lúc nào và cách nào?
- Ai? - Hình như anh ta nhăn mặt, bực tức, tôi không nhìn vẫn thấy được, chỉ bằng cảm tưởng.
- Cô ta lên trong đêm, ngồi bên cạnh anh mà.
- Có ai đâu?
Chữ "ai đâu" nhẹ tênh lên, như một tiếng than buồn, ngược với âm điệu cáu gắt như dằn dỗi từ hôm qua của một tính chất khó xử trong tương giao.
- Nói gì lạ vậy? Cô ta đã lên và ngồi cạnh anh, từ hôm qua...
- Không ai bên cạnh tôi cả, mãi mãi chỉ có bóng. Không một ai. Tôi nói từ đầu rồi mà.
- Nhưng chuyện xảy ra...
- Không gì xảy ra cả. Thôi, bà đi đi, tôi cần nghỉ.
Đó là lúc tôi bắt buộc phải tin anh ta nói thật, không có ai bên cạnh trong đêm và phải bắt đầu hoài nghi mình.
Nhưng nghi ngờ cái gì. Nghi ngờ anh ta không được. Nghi ngờ tôi lại càng không thể. Tôi đã thấy cô ta còn anh ta thì không thấy. Mỗi người đều đúng, y như chân lý mãi hoài là bên kia núi.
Tôi nhìn xuống chỗ ghế trống. Dấu vết của những lằn muối ẩm ướt. Dấu vết một chỗ ngồi còn đọng lại muối xung quanh.
- Anh thấy không, này! - Tôi nhìn thẳng vào anh ta lần đầu.
- Cái gì? Muối ấy à? Ở đâu ra?
- Từ cô ta, ngồi bên cạnh anh trong đêm.
Bỗng nhiên, tôi nghe, như một tiếng vi vu nào đó, không phải từ bên ngoài, mà từ trong tôi vẳng ra:
- Vẫn còn em đây mà, nhưng không ai thấy được đâu.
Tôi muốn nói, nhưng giấu điều bí mật xem sao, không nói một lời nào nữa. Nhưng không thể rõ được rồi mọi chuyện sẽ ra sao, cô ta sẽ về đâu, với ai?
- Chắc là ai nghịch dưới đường ném muối lên, khi xe chạy.
Tôi cười và bắt gặp cái cười kỳ lạ đầu tiên của anh ta. Không phải cười, chỉ là mấp máy của đôi môi hé lên, thận trọng và giữ gìn, giữa một bờ râu dày đen bóng. Như anh ta từ đâu trăm năm trong bóng tối trở về, mắt và tóc còn nguyên màu sắc âm u của tiền kiếp và trong dáng điệu chậm buồn gần như bất động, ngược với tốc độ điên cuồng của người lái xe trong đêm, vẻ gì cách trở với mọi sinh vật quen thuộc nơi đời trước mặt.
Trên hai tay tôi, cái gì cũng ẩm và rít như muối ướt phủ đầy. Hay chính cô ta vừa nắm lấy tay tôi, như một lời biệt từ câm nín không ai hay.
- Tôi gởi tiền anh.
- Không.
Anh ta đáp, nhảy xuống đứng cạnh tôi. Có đến đã hàng ngàn năm rồi, con người tôi mới thở trong tương giao chút hơi ấm từ buổi còn mát lạnh khắp cùng. Cổ áo lật xuống thấp từ bao giờ, lộ một sơ mi đen lốm đốm những vệt trắng. Những gì còn lại, một màu cát vàng, kể cả giày, một loại giày da chó màu vàng sậm cách đây đã mấy mươi năm là thời trang của thanh niên thành phố. Nhưng đôi giày, quần áo và mọi thứ, kể cả con người anh ta mới toanh, một sinh vật đẹp cuộc đời này vừa sắm được, như sáng chế ra một loại rô-bốt rất tình cảm. Chẳng hiểu vì đâu tôi nghĩ vậy.
Nhớ đến con rô-bốt giấy ở nhà, tôi nghĩ nếu mà nó cũng như cô ta, bỗng cử động và phát ngôn được, thì có lẽ, tôi không cần tìm kiếm gì thêm trên cuộc sống này cho bản thân. Có một người - bất cứ như thế nào và từ đâu - hiểu và đối thoại là xong một sinh tồn quá chừng mệt mỏi.
Hình như anh ta cần một cái gì đó. Bị đoán ra, anh ta nói thẳng:
- Bà có thuốc phải không? Không thấy cũng đoán được là bà hút thuốc.
Tôi mừng rỡ thật tình. Không hiểu vì sao?
- Tay tôi ẩm ướt, anh mở túi xách và nhón giùm, một gói rất ngon đấy!
Tôi ghếch tay, nhếch cái ví về phía trước. Như một người thân rất thân, anh ta thản nhiên nhấc lấy cái ví tôi, rút dây kéo, nhìn nghiêng bên trong, nhón lấy gói thuốc.
- Đôi khi tôi chỉ cần một điếu, một gói thì nhiều.
- Giữ lấy cả đi, nếu còn gặp, tôi sẽ tìm thêm nếu anh thích loại này. Dunhill trắng này không có ngoài phố đâu. Không phải cám ơn về chuyến xe.
- Thế về gì...
Tôi nói vẩn vơ, chỉ là nói với chính mình:
- Để nối khói lên trời.
Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng cười khúc khích đâu đó. Tiếng cười vỡ ra hàng chuỗi, trong vắt...
- Rồi sẽ gặp lại cả thôi, tạm biệt, em đi theo người ta đây...
Tôi biết cô ta còn đâu đó, chắc chắn, chỉ không thể hiểu vì sao lúc thì trông thấy được, lúc không.
Một ý nghĩ thoáng qua nào đó níu tôi vào câu hỏi cuối:
- Anh ở đây sao, chẳng lẽ...
Không ở đây, cũng chẳng là tài xế. Lái giùm người ta một chuyến hàng, chỉ để đi chơi, hoặc đi tránh mình hàng ngày. Tôi ở phố. Sẽ giao xe và hàng, lấy xe mình về nhà.
Lại một tiếng cười khúc khích sau đó, rất vui thú, nhưng lần này mơ hồ, như đã xa.
- Vậy, anh làm gì.
- Vẽ, và tượng. Còn bà?
- Viết.
- Đồng loại.
Cái nhìn sắc, ánh lên và vụt biến trong con mắt nhỏ buồn buồn không thấy gì đối diện, mà chỉ một phương trời nào đó, xa, rất xa, ngoài kia trái đất.
Tôi ra đường, chờ một chiếc xe khác về phố. Tôi tưởng, đó rồi sẽ chỉ là một thoáng qua trên mỗi đời người, không phản chiếu và cũng chẳng âm vang. Nhưng không thể nào hiểu được vết muối còn lờ mờ để dấu trên tay và quan hệ rất tình cờ giữa anh ta, cô bé và tôi.
Có lẽ nào chỉ là chút bóng tối của đường đêm?
Hồn Muối Hồn Muối - Nguyễn Thị Hoàng Hồn Muối