Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Amélie Nothomb
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3084 / 55
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ach đã khai thác triệt để nhữngphương sách gây nôn mửa ít người biết đến. Trong tay ông, mỡ giống như bomnapan, cocktail alexandra chẳng khác nào vũ khí hóa học. Tối hôm đó, ông xoaxoa hai tay như một nhà chiến lược hạnh phúc.
- Thế nào, chiến tranh đã bắt đầurồi sao?
- Chưa đâu, thưa ngài Tach.
- Nhưng dẫu sao nó cũng sẽ xảy rachứ?
- Nghe ngài nói thì có vẻ nhưngài đang kỳ vọng có chiến tranh?
- Tôi ghê sợ sự thất hứa. Một đámnhững vô duyên hứa với chúng ta là sẽ có một cuộc chiến vào lúc nửa đêm ngày15. Giờ đã là ngày 16 mà vẫn chẳng có gì xảy ra cả. Chúng ta nên xem thường aiđây? Hàng tỷ khán giả truyền hình đang nghe ngóng.
- Thưa ngài Tach, ngài có ủng hộcuộc chiến này không?
- Thích chiến tranh ấy à! Thật quá đáng! Làm sao người ta lại có thể thíchchiến tranh cơ chứ? Một câu hỏi mới nực cười và vô ích làm sao! Cậu ấy mà, cậucó biết ai thích chiến tranh không? Sao không hỏi rằng liệu bữa sáng tôi có ănbom napan không, cậu đã nghĩ được đến thế rồi cơ mà?
- Về vấn đề ăn uống của ngài, chúng tôi đã chốt lại rồi.
- Ra vậy? Bởi vì các cậu rình rập nhau chứ gì? Đùn đẩy việc tệ hại chonhững kẻ bất hạnh và rồi các cậu tha hồ vớ bở, phải thế không? Hay hớm làm sao.Và có lẽ các cậu ngỡ mình thông minh hơn vì đã đặt cho tôi những câu hỏi xuấtsắc, theo kiểu: "Ngài có ủng hộ chiến tranh không?" Còn tôi, một người cầm bútxuất chúng được cả thế giới ngưỡng mộ, lại từng nhận giải Nobel văn chương, tấtcả những thứ đó để rồi một tên nhãi ranh ám quẻ tôi bằng những câu hỏi hầu nhưtrùng lặp về ý, những câu hỏi mà tên đần độn nhất trong số những tên đần cũngcó thể đưa ra câu trả lời giống của tôi!
- Được thôi. Vậy là ngài không thích chiến tranh, nhưng ngài muốn chiếntranh xảy ra?
- Trong hoàn cảnh hiện giờ, đó là một điều cần thiết. Tất cả những gã línhhèn hạ ngu xuẩn đó đang cửng lên rồi. Phải cho chúng dịp phóng tinh chứ, nếukhông chúng sẽ nổi mụn và quay về nhà khóc lóc với mẹ. Làm cho giới trẻ thấtvọng, điều đó thật tệ.
- Ngài yêu quý giới trẻ chứ ngài Tach?
- Cậu thật có tài đặt ra những câu hỏi xuất sắc và mới mẻ, cậu ấy mà! Đúngvậy, cậu cứ nghĩ thế đi, tôi mê mẩn lớp trẻ.
- Chuyện này thật bất ngờ. Lúc biết về ngài, tôi cứ hình dung rằng ngàikhông thể cảm nhận giới trẻ.
- "Lúc biết về ngài"! Cậu tưởng mình là ai kia chứ?
- Ờ thì, lúc biết danh tiếng của ngài...
- Danh tiếng của tôi là gì?
- Quả vậy… điều ấy rất khó nói.
- Ừa. Vì muốn khoan dung với cậu, tôi cũng chẳng cố gạn hỏi làm gì.
- Vậy là ngài yêu quý giới trẻ? Vì những lý do nào vậy?
- Tôi yêu những người trẻ bởi vìhọ có tất cả những gì không thuộc về tôi. Vì lẽ ấy, họ xứng đáng được âu yếm vàkhâm phục.
- Đây là một câu trả lời khiếnngười ta phải ngao ngán, ngài Tach ạ.
- Cậu có cần một chiếc khăn mùi xoakhông?
- Tại sao ngài lại tìm cách cườinhạo những nhiệt tình cao quý của con tim mình?
- Những nhiệt tình cao quý củacon tim mình? Cậu moi quái đâu ra những lời ngu xuẩn như vậy?
- Bị làm ngao ngán, thưa ngài,chính ngài đã gây cảm hứng đó cho tôi: điều mà ngài đã nói về những người trẻthực sự khiến người ta phải cảm động.
- Hãy nghĩ thật sâu và cậu sẽthấy điều ấy có khiến người ta cảm động hay không.
- Vậy thì chúng ta hãy cùng nghĩthật sâu.
- Tôi yêu mến những người trẻ bởihọ có tất cả những gì không thuộc về tôi, tôi đã nói như vậy. Trên thực tế,những người trẻ đẹp đẽ, lanh lợi, ngớ ngẩn và độc ác.
- …?
- Không phải thế sao? Một câu trảlời khiến người ta phải ngao ngán, để nói như cậu đã nói.
- Tôi đoán là ngài đang đùa phảikhông?
- Trông tôi có vẻ như đang đùahay sao? Vả lại, đùa ở chỗ nào kia chứ? Cậu có thể phủ nhận dù chỉ một trongnhững tính từ này sao?
- Thậm chí cả khi chấp nhận rằngnhững tính từ này là có cơ sở đi nữa, ngài thật sự đặt mình vào vị trí đối lậpvới họ?
- Gì kia? Cậu thấy tôi đẹp đẽ,lanh lợi, ngớ ngẩn và độc ác?
- Không đẹp đẽ, không lanh lợi,cũng không ngớ ngẩn...
- Như cậu thấy đó, tôi đã yêntâm.
- Nhưng độc ác, ngài là thế đấy!
- Độc ác, tôi ấy à!
- Chính xác.
- Độc ác ấy à? Cậu điên rồi. Tám mươi ba năm sống trên cõi đời này, tôichưa từng gặp một ai tốt đến khó tin như mình. Tôi tử tế kinh khủng, tử tế đếnmức nếu gặp phải chính mình, tôi sẽ phát mửa mất.
- Ngài đang nói dối.
- Thật là quá lắm. Hãy nêu tên một người duy nhất, không cần phải tốt hơntôi (điều đó là bất khả) mà chỉ cần tốt bằng tôi thôi.
- Thế nào nhỉ... bất cứ ai.
- Bất cứ ai sao? Vậy thì là cậu rồi, nếu tôi không nhầm? Trò hề.
- Tôi hoặc bất cứ ai.
- Đừng nói đến bất cứ ai, cậu không biết người đó đâu. Hãy nói với tôi vềbản thân cậu. Cậu dựa vào đâu mà dám khẳng định cậu tử tế bằng tôi?
- Dựa vào những lẽ hiển nhiên không thể chối cãi.
- À. Đúng như những gì tôi đang nghĩ, cậu chẳng có lý lẽ nào cả.
- Thôi nào, ngài Tach, ngừng mê sảng đi, được chứ? Tôi đã nghe hai cuộcphỏng vấn của những phóng viên trước. Tuy chỉ được biết về ngài qua những mẫuthử này, nhưng tôi biết phải nghĩ về ngài thế nào rồi. Ngài còn chối ngài đãhành hạ hai kẻ bất hạnh đó chăng?
- Ác ý đến thế là cùng! Chính họ hành hạ tôi thì có.
- Xin nói để ngài hay, cả hai người đó đều đã lăn ra ốm liệt giường liệtchiếu từ khi gặp ngài để phỏng vấn.
- Post hoc, ergo propter hoc 1,không phải vậy sao? Cậu thiết lập những mối quan hệ nhân quả hoàn toàn nựccười, anh bạn trẻ ạ. Người thứ nhất ngã bệnh vì uống quá nhiều rượu porto flip.Hy vọng cậu sẽ không đổ cho tôi là đã ép cậu ta uống đấy chứ? Người thứ hai đãquấy rầy tôi, bất chấp tôi không đồng ý, để tôi kể cho cậu ta nghe cách thức ănuống của tôi. Nếu cậu ta không có khả năng chịu đựng bài thuyết trình đó thìcũng không phải là lỗi do tôi, đúng không? Thêm vào đó, hai người này tỏ rangạo nghễ trước mặt tôi. Chao ôi, tôi đã chịu đựng, dịu dàng nhẫn nhịn như mộtcon cừu non trên bàn thờ của thầy tế. Nhưng chính họ mới là người phải suy sụp.Cậu thấy đó, chúng ta luôn quay trở lại với kinh Phúc Âm: Chúa đã răn rằng,những kẻ độc ác và những kẻ hằn học thường hại chính mình trước nhất. Những đauđớn mà các đồng nghiệp của cậu đang gánh chịu là từ đó mà ra.
- Ngài Tach, xin ngài trả lờithật lòng cho câu hỏi này, được chứ: ngài đang coi tôi là một tên ngốc hả?
- Dĩ nhiên.
- Cảm ơn vì sự thành thật củangài.
- Đừng cảm ơn tôi, chỉ vì tôikhông có khả năng nói dối. Vả lại, tôi không hiểu tại sao cậu lại đặt ra vớitôi một câu hỏi mà bản thân cậu đã biết rõ câu trả lời: cậu còn trẻ, và tôi cógiấu cậu cái mà tôi nghĩ về những người trẻ đâu.
- Nhân nhắc đến chuyện này, ngàikhông thấy là ngài còn thiếu một chút tinh tế sao? Ta không thể vơ đũa cả nắmđối với những người trẻ được.
- Điểm này thì tôi đồng ý vớicậu. Một số những người trẻ không đẹp, cũng không hoạt bát. Cậu chẳng hạn, tôikhông biết liệu cậu có hoạt bát hay không, nhưng cậu không đẹp trai.
- Cảm ơn ngài. Còn độc ác và sựngớ ngẩn thì sao, không người trẻ nào thoát được những điều ấy à?
- Tôi chỉ biết một ngoại lệ duynhất: chính là tôi.
- Ngài đã như thế nào, ở tuổi haimươi?
- Như bây giờ. Hồi ấy, tôi vẫncòn đi lại được. Nếu không, tôi không thể biết mình đã thay đổi ở điểm nào. Vàotuổi ấy tôi đã mang bộ mặt không râu ria, béo phì, cuồng tưởng, thiên tài, tửtế quá mức, xấu xí, cực kỳ thông minh, cô độc, tôi đã thích ăn và hút thuốc.
- Tóm lại, ngài không có tuổithanh xuân?
- Nghe cậu nói mà tôi ngưỡng mộvô cùng, nghe giống như một lô những lời sáo vậy. Tôi chấp nhận nói: "Vâng, tôiđã không có được tuổi thanh xuân", với điều kiện dứt khoát sau đây: hãy nói rõtrong bài báo rằng đó là lời của cậu. Nếu không, mọi người sẽ tưởng rằngPrétextat Tach sử dụng một thuật ngữ mượn từ tiểu thuyết ba xu.
- Tôi sẽ không quên đâu. Bây giờ,nếu ngài không thấy có gì bất tiện, hãy giải thích cho tôi hiểu ngài thấy bảnthân mình tốt đẹp ở điểm nào, nếu được thì kèm theo thí dụ minh chứng.
- Tôi thích cụm từ "nếu được".Vậy là cậu không tin vào sự tử tế của tôi, phải thế không?
- Tin, đó không phải là động từthích hợp. Nên nói là hình dung thì đúng hơn.
- Cậu thấy thế chứ gì. Này, anhbạn trẻ, vậy thì hãy hình dung cuộc sống của tôi là thế này: một sự hy sinh kéodài suốt tám mươi ba năm. Nếu đem ra so sánh thì sự hy sinh của Chúa nào cóđáng gì? Khổ hình của tôi đã kéo dài hơn thế năm mươi năm. Và ít lâu nữa tôi sẽnhận được sự tôn sùng đáng kể hơn nhiều, lâu dài hơn nhiều, tinh hoa hơn nhiềuvà thậm chí có lẽ còn đau đớn hơn nhiều: một thời khắc hấp hối sẽ để lại trênda thịt tôi những dấu hiệu lâm sàng của hội chứng Elzenveiverplatz. Đức Chúacủa chúng ta gợi lên trong tôi những tình cảm tốt đẹp hơn, nhưng dù có rất sẵnlòng chăng nữa, Người sẽ không thể chết vì chứng ung thư sụn.
- Thế thì sao?
- Lạ chưa, thế thì sao? Chết vìbị đóng đinh vào cây thập tự, tầm thường như mưa đúng mùa, hay vì một hội chứnghết sức hiếm, cậu thấy rằng hai sự đó là giống nhau cả sao?
- Chết thì vẫn cứ là chết.
- Lạy Chúa tôi! Cậu nhận thấyđiều ngu ngốc mà máy ghi âm của cậu vừa thu lại chưa? Và các đồng nghiệp củacậu sẽ nghe thấy điều đó! Anh bạn đáng thương của tôi, tôi không muốn ở vào vịtrí của cậu tí nào. "Chết thì vẫn cứ là chết"! Tôi tử tế đến mức cho phép cậuxóa câu nói đó đi.
- Không cần phải làm thế, ngàiTach: đó thực sự là ý kiến của cá nhân tôi.
- Cậu có biết là tôi bắt đầu thấycậu lôi cuốn rồi không? Một sự thiếu suy xét đến thế thì thật là đặc biệt. Lẽra cậu phải được thuyên chuyển sang mục tin "Chó bị cán chết" 2,học lấy ngôn ngữ của loài khuyển và hỏi những con vật khốn khổ đang hấp hối xemliệu chúng có thích chết vì một căn bệnh đặc biệt không.
- Ngài Tach, ngài có bao giờ nóivới mọi người điều gì khác ngoài những lời chửi rủa không?
- Tôi không bao giờ chửi rủa,thưa quý cậu, tôi chẩn đoán. Xét cho cùng, tôi đoán là cậu chưa bao giờ đọc tácphẩm nào của tôi?
- Sai lầm.
- Lạ chưa! Không thể thế được.Cậu thật không có dáng vẻ, cũng không có thái độ nhất thiết phải có ở độc giảcủa Tach. Đó là một lời nói dối.
- Đó là một sự thật thuần túy.Tôi chỉ đọc một cuốn duy nhất trong số các tác phẩm của ngài nhưng tôi đã đọcnó rất thấu đáo, tôi đã đọc lại nó và nó khiến tôi chú ý.
- Cậu hẳn đã nhầm với một cuốnsách khác.
- Làm sao người ta có thể nhầmmột tác phẩm như Cưỡng đoạt vô cớ giữa hai cuộc chiến với mộtcuốn khác? Tin tôi đi, đó là một tác phẩm đã khiến tôi hết sức lay động.
- Lay động ư? Lay động ấy à! Cứnhư thể tôi viết văn là để lay động mọi người vậy! Nếu cậu đã không đọc cuốnsách này theo đường chéo, thưa quý cậu, như hẳn nhiên cậu đã làm vậy, bởi nếucậu đã đọc cuốn đó đúng như cần thiết, với lòng dạ của cậu, trong chừng mực màcậu có được thứ đó, hẳn là cậu phải phát nôn rồi.
- Quả nhiên, trong tác phẩm củangài có một vẻ đẹp của sự nôn mửa…
- Một vẻ đẹp của sự nôn mửa! Cậusẽ làm tôi khóc mất!
- Thôi nào, để quay lại với chủđề chúng ta đang nói khi nãy, tôi khẳng định chưa từng đọc tác phẩm nào ngồnngộn sự độc ác hơn thế.
- Chính xác. Cậu muốn có nhữngbằng chứng về lòng tốt của tôi: đây chính là một trong số đó, một bằng chứng rõràng. Céline đã hiểu được lòng tốt đó, ông ấy từng nhắc trong phần lời tựa rằngđã viết những cuốn sách đồi bại nhất của mình bằng sự tử tế không vụ lợi, bằngtình cảm trìu mến không thể kìm nén đối với những kẻ gièm pha. Tình yêu đíchthực là ở chỗ đó.
- Làm thế hơi thô, đúng không?
- Céline, hơi thô ư? Cậu nên xóacâu đó đi thì hơn.
- Nhưng nói cho cùng, cảnh tượngđộc ác tới mức không chịu nổi này xảy đến với một phụ nữ vừa câm vừa điếc,người ta có cảm giác rằng ngài đã viết ra nó trong một cơn phấn hứng.
- Hẳn rồi. Cậu không hình dungđược niềm vui thích phải làm lợi cho những kẻ gièm pha mình đâu.
- Ra thế! Trong trường hợp ấy thìđâu có phải là sự tử tế, ngài Tach, đó là một sự pha trộn mờ ám giữa thói bạodâm và chứng cuồng ám.
- Ta ta ta! Chớ có sử dụng nhữngtừ mà cậu không biết ý nghĩa của chúng. Lòng tốt thuần túy ư, anh bạn trẻ! Theoý cậu, những cuốn sách nào đã được viết nên bởi lòng tốt thuần túy? Túplều bác Tom chăng? Hay là Những người khốn khổ? Tất nhiênlà không. Những cuốn sách đó, người ta đã viết ra chúng để được chào đón ở cácsalon. Không, tin tôi đi, những cuốn sách được viết nên bởi lòng tốt thuần túyrất hiếm. Những tác phẩm đó, người ta đã sáng tạo ra chúng trong sự đê hèn vàcô độc, họ biết rõ rằng sau khi đã ném tác phẩm của mình vào mặt cả thế giới,mình sẽ còn cô độc hơn và đê hèn hơn. Âu cũng là chuyện thường, đặc trưng chủyếu của sự tử tế không vụ lợi là khó nhận diện, không được biết đến, không thểtrông thấy, không thể nghi ngờ - bởi lẽ một việc thiện được nói thẳng ra thìkhông bao giờ là không vụ lợi. Cậu thấy rõ là tôi tốt mà.
- Trong lời ngài vừa nói có mộtnghịch lý. Ngài giải thích với tôi rằng lòng tốt thật sự thì không lộ liễu, vàrồi ngài lại kêu đến váng óc là mình tốt đẹp.
- Ồ, tôi có thể tự cho phép mìnhlàm như vậy chừng nào tôi muốn, bởi vì dù thế nào đi nữa người ta cũng sẽ khôngtin lời tôi.
Phóng viên phá lên cười.
- Ngài có những lý lẽ thật đángnể, ngài Tach. Như vậy là ngài khẳng định đã dành cả cuộc đời mình cho một sựnghiệp viết lách xuất phát từ một lòng tốt thuần túy?
- Còn rất nhiều chuyện khác tôi làmvì lòng tốt thuần túy.
- Như?
- Danh sách dài lắm: cuộc sốngđộc thân, tính phàm ăn, v.v…
- Hãy giải thích cho tôi về điềunày.
- Tất nhiên, lòng tốt chưa baogiờ là động cơ duy nhất của tôi. Cuộc sống độc thân là một ví dụ hiển nhiên làtôi không hề quan tâm đến giới tính Nhưng lẽ ra tôi vẫn có thể kết hôn, làm vậychỉ để phục vụ cho thú vui trêu tức người phụ nữ sẽ trở thành vợ tôi. Vậy màkhông, bởi vì đúng lúc đó, sụ tử tế của tôi ra tay can thiệp: tôi sẽ không kếthôn để tránh cho người phụ nữ ấy khỏi nỗi bất hạnh.
- Cứ cho là vậy. Thế còn tínhphàm ăn?
- Ngay cả việc đó cũng là lẽ hiểnnhiên: tôi là Chúa Cứu thế của chứng béo phì. Khi chết đi, tôi sẽ mang theotrên vai mình tất cả những kí lô thừa của nhân loại.
- Ngài muốn nói rằng, một cáchtượng trưng…
- Coi chừng! Đừng bao giờ nhắcđến từ "tượng trưng" trước mặt tôi, trừ phi động đến lĩnh vực hóa học, và điềunày là vì lợi ích của cậu đấy.
- Tôi đã phát ngán phải đóng vaingu ngốc và trì độn rồi, nhưng thật sự là tôi không hiểu.
- Không sao, cậu đâu phải ngườiduy nhất không hiểu.
- Ngài không thể giải thích chotôi hiểu sao?
- Tôi sợ sẽ phí phạm thời giancủa mình.
- Ngài Tach, cứ cho là tôi ngốcnghếch và trì độn thật, nhưng ngài không thể hình dung là đằng sau tôi còn cómột độc giả tương lai của bài báo này, một độc giả thông minh và tiếp thunhanh, chính anh ta sẽ xứng đáng được tường tận về vấn đề này sao? Và rằng câutrả lời vừa rồi của ngài có thể khiến cho nhân vật này thất vọng?
- Cứ cho là vị độc giả này có tồntại đi nữa, và nếu thực sự thông minh và tiếp thu nhanh thì anh ta sẽ không cầnnghe giải thích.
- Tôi không đồng tình. Ngay cảmột người thông minh cũng cần được nghe giải thích khi anh ta vấp phải một tưtưởng mới và lạ lẫm.
- Cậu thì biết gì về chuyện ấy?Cậu chưa bao giờ thông minh kia mà.
- Hẳn là vậy, nhưng tôi mạo muộihình dung như thế.
- Chàng trai tội nghiệp.
- Thôi nào, hãy thể hiện lòngnhân từ điển hình của ngài và giải thích cho tôi được rõ.
- Cậu muốn tôi nói với cậu ấy à?Những người thật sự thông minh và nhanh nhạy trong tiếp thu sẽ không đời nàocầu xin ở tôi lời giải thích. Đặc điểm của thời tầm thường đến dung tục là muốngiải thích tất cả mọi điều, kể cả những điều không thể trở nên sáng rõ. Vậy thìtại sao tôi phải đưa ra cho cậu lời giải thích mà những kẻ ngu ngốc sẽ khônghiểu nổi, còn những người tinh tế hơn thì không hề muốn?
- Tôi đã xấu xí, ngốc nghếch vàtrì độn, nếu không nhầm thì tôi còn phải thêm vào đó thói tầm thường đến dungtục?
- Không gì qua nổi mắt cậu.
- Nếu tôi có thể mạo muội, ngàiTach, đó cũng không phải là cách giúp biến ngài thành người dễ mến.
- Dễ mến, tôi ấy à? Chỉ còn thiếu có nước ấy nữa thôi. Vả lại, cậu là ai màdám dạy tôi về đạo đức, khi chỉ còn hai tháng nữa là đến cái chết hiển hách củatôi? Cậu tự cho mình là ai kia chứ? Cậu mở đầu câu nói của mình bằng "Nếu tôicó thể mạo muội", nhưng cậu không thể tự cho phép mình làm vậy được! Nào, xéođi, cậu làm tôi khó chịu rồi đấy...
- Cậu điếc đấy à?
Tay phóng viên tiu nghỉu quay lại gặp các đồng nghiệp của mình tạiquán cà phê bên kia đường. Anh ta không rõ mình đã thoát được dễ dàng hay làkhông.
Khi nghe lại cuộn băng ghi âm, các đồng nghiệp không bàn luận gì, nhưngnhững nụ cười đầy vẻ trịch thượng của họ chắc chắn không dành cho Tach.
- Lão già này là một ca nan giải, nạn nhân mới nhất kể lại. Cố mà hiểu đinào! Ta không bao giờ có thể đoán biết phản ứng của lão. Đôi lúc, người ta cócảm giác nói gì lão cũng nghe, rằng không gì có thể khiến lão phật lòng và thậmchí lão còn thích thú với những sắc thái hơi có phần xấc xược xuất hiện trongmột số câu hỏi. Thế rồi đột nhiên, không báo trước, lão phản ứng kịch liệt đốivới những chi tiết vụn vặt hoặc tống khứ chúng ta ra khỏi cửa nếu chúng takhông may đã đưa ra một lời phê phán nhỏ nhặt và chính đáng nhằm vào lão.
- Thiên tài không cho phép phê phán, một đồng nghiệp lên tiếng bác bẻ, tháiđộ cao ngạo như thể chính anh ta là Tach vậy.
- Thế thì sao? Tớ phải để mặc cho người khác lăng nhục mình chắc?
- Lý tưởng nhất là không gây cảm hứng lăng nhục cho ông ấy.
- Dễ gì làm vậy! Thế giới này không gây cho lão ta cảm hứng nào khác ngoàilăng nhục.
- Tội nghiệp cho Tach! Người khổng lồ bị đày đọa đáng thương!
- Tội nghiệp cho Tach ấy à? Thật là quá lắm rồi. Tội nghiệp cho chúng tathì có!
- Thế cậu không hiểu là chúng ta đang quấy rầy ông ấy ư?
- Có chứ, tớ có thể nhận ra điều đó. Nhưng nói cho cùng, bản chất nghề làmbáo của chúng ta là như thế cơ mà, phải không?
- Tại sao nhỉ? Kẻ chuyên phá bĩnh hỏi, tin chắc rằng mình rất chín chắn.
- Vậy thì tại sao cậu lại chọn trở thành một phóng viên nào, đồ ngốc?
- Bởi vì tớ không thể là Prétextat Tach.
- Điều đó sẽ khiến cậu thích thú lắm sao, việc trở thành một lão hoạn quanbéo phì mắc chứng cuồng viết ấy?
Đúng vậy, điều đó sẽ khiến anh ta thích thú, và anh ta không phải người duynhất nghĩ thế. Giống người cũng được tạo ra như những sinh vật có tinh thầnlành mạnh, sẵn sàng hy sinh cả tuổi trẻ, xác thân, ái tình, bạn bè, hạnh phúcvà rất nhiều thứ khác nữa thuộc về mình để theo đuổi một ảo ảnh được gọi tên làbất tử.
- Thế nào, chiến tranh khai cuộc rồi chứ?
- Ơ... vâng, đã khai cuộc, những quả tên lửa đầu tiên đã được...
- Thế thì tốt.
- Thật sao?
- Tôi không thích nhìn lớp trẻphải ăn không ngồi rồi. Như thế này thì vào ngày 17 tháng Giêng vừa rồi, nhữngchàng trai bé nhỏ rốt cuộc đã có thể bắt đầu vui chơi.
- Giá mà ta có thể nói như thế.
- Sao, điều ấy không khiến cậuvui à?
- Thực lòng mà nói là không.
--------------------------------
1 TiếngLatin: phi logic.
2 Chiens écrasés: từ lóng để chỉ mục Tin vặt.
Hồi Ức Kẻ Sát Nhân Hồi Ức Kẻ Sát Nhân - Amélie Nothomb Hồi Ức Kẻ Sát Nhân