Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
ừ khi biết Tracy mời Ryan đi dự tiệc, tớ đâm sợ phải đến bữa tiệc đó. Tớ cứ đợi cô nàng nhắc đến chuyện này, nhưng cô nàng không nói một lời nào. Và tớ không định là người nói trước. Bây giờ lại càng không, vì bọn tớ đã sẵn sàng hết rồi.
Tớ mở nắp lọ kem ra và thoa lên mặt. “Đừng quên phần ngực nhé”, Diane nói khi cô nàng chỉ vào chiếc áo phông cổ chữ V của tớ. Tớ mặc áo với một chiếc quần jeans màu xanh đậm, một chiếc thắt lưng màu bạc sáng bóng, và đôi bốt cao gót. Tớ hài lòng ngắm lại mình trong gương.
“Ôi, cho tớ bôi với”. Tracy vừa nói vừa cướp lọ kem trên tay tớ, và cô nàng cũng bôi bôi quệt quệt. Tracy mặc chiếc áo màu đen rất hợp với chiếc quần kẻ ống loe màu đen. Tối nay trông cô nàng rất xinh tươi với mái tóc được xõa xuống - mọi khi cô nàng thường buộc tóc đuôi ngựa. Rõ ràng là cô nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng vì Ryan.
“Xong rồi, sẵn sàng thôi”, Diane nói khi bọn tớ kiểm tra quần áo cho nhau thêm một lần nữa trước gương trong phòng tắm. Như thường lệ, trông Diane vẫn rất hoàn hảo. Cô nàng mặc váy màu đen hình chữ A, một chiếc áo cổ lọ mỏng màu xanh ngọc bích và một chiếc áo nhỏ đồng màu bên trong.
Ba đứa vào phòng ngủ của tớ để lấy áo khoác; Diane ngồi xuống giường và mở chiếc ví cũng màu xanh ngọc bích. “Tớ có cái này cho hai cậu”, cô nàng lôi ra hai chiếc hộp nhỏ được gói bằng giấy bạc với dải ruy băng màu hồng rồi đưa cho tớ và Tracy. “Tớ muốn các cậu biết rằng tớ rất trân trọng những điều mà các cậu đã làm cho tớ hồi năm nay”.
“Diane à, cậu không phải làm vậy đâu”, tớ phản đối.
Cô nàng lắc đầu và ra hiệu về phía hai hộp quà.
Tớ kéo dải ruy băng đỏ ra và cố cẩn thận không làm rách giấy bạc mỏng manh. Tớ há hốc miệng khi nhìn thấy chiếc hộp mang nhãn hiệu Tiffany.
“Diane ơi!” Tớ không dám tin. Tớ ngẩng lên để đảm bảo Tracy không mở hộp quà nhanh hơn tớ. Cô nàng gật đầu với tớ và cả hai cùng mở hộp.
Bên trong hộp là một cái túi nhỏ cũng màu xanh ngọc bích. Tớ mở túi và thấy một chiếc vòng tay bằng bạc có gắn trái tim.
“Đẹp quá”, tớ và Tracy đồng thanh nói.
“Nhớ đọc câu đề tặng nhé”, Diane nói khi cô nàng đi về phía tớ và mở trái tim ra. Một nửa trái tim ghi TTCĐ và một nửa ghi tên tớ. Cô nàng cầm chiếc vòng và đeo vào tay tớ.
“Diane ơi, cái này đắt lắm. Đáng ra cậu không nên mua”, tớ nói.
“Phải đấy Diane ạ - của hãng Tiffany cơ mà”. Tracy cậy cậy chiếc móc gài.
Diane đi tới giúp Tracy. “Năm nay hai cậu đã giúp tớ rất nhiều, và đây chỉ là cách nho nhỏ thể hiện lời cám ơn thôi. Hơn nữa...” Diane giơ tay trái lên và kéo cánh tay áo lên, cho thấy cô nàng cũng đeo một chiếc vòng tay bạc như thế. “Các cậu nghĩ thế này không sướt mướt quá chứ?”
Tớ không thể rời mắt khỏi chiếc vòng. Đây là món quà đẹp nhất tớ từng nhận được.
“Không, không sướt mướt tí nào hết”. Tớ và Tracy cùng ôm chầm lấy Diane.
“Và còn một điều nữa tớ muốn nói với hai cậu”. Trông Diane có vẻ lo lắng. “Tớ biết hội đang có nhiều thay đổi, và hai cậu sẽ sớm hẹn hò trở lại... và tớ chỉ muốn các cậu biết rằng”, - cô nàng nhìn tớ - “rằng tớ sẽ ủng hộ các cậu, dù các cậu hẹn hò với ai đi nữa”.
Cô nàng biết.
Diane biết chuyện của Tracy.
Tracy xoa lưng cô nàng. “Diane à, cám ơn cậu nhé. Bọn tớ cũng luôn luôn ở bên cậu mà”.
Hai cô nàng đi ra khỏi phòng tớ. “Tối nay sẽ tha hồ mà vui”, Tracy nói.
Ừ, đúng thế đấy.
Có vẻ như bọn tớ là người cuối cùng đến bữa tiệc nhà Amy. Bọn tớ phải đỗ xe tít bên ngoài tòa nhà.
Ba bọn tớ quàng tay nhau khi bấm chuông cửa. Ngay khi Amy mặc một chiếc váy màu đỏ cực đẹp và dài đến đầu gối ra mở cửa, bọn tớ nghe thấy tiếng ồn ã rộn lên từ bên trong.
“Xin chào”. Cô nàng bước sang bên để bọn tớ nhìn thấy mọi người đang xúm xít trong phòng khách và đi tới đi lui vào phòng bếp ngay bên cạnh.
“Chúc nghỉ lễ vui!” mọi người đồng thanh nói và vỗ tay rào rào.
“Chu choa, rồi các cậu sẽ chán ngấy ngay thôi”, Tracy nói.
Mất một lúc bọn tớ mới nhận ra rằng tràng pháo tay đó được dành riêng cho mình. Tất cả các thành viên trong hội đang đứng cổ vũ. Tớ nhìn thấy Ryan, Tyson và cậu em trai của Tracy đứng tít trong góc và cũng vỗ tay rầm rầm.
“Chuyện gì vậy?” Diane hỏi Amy.
“Bọn tớ chỉ muốn đón tiếp ba cậu bằng màn chào mừng xứng đáng thôi”. Cô nàng chỉ đường cho bọn tớ vào và treo áo khoác giúp bọn tớ.
Tràng vỗ tay tan biến, nhưng tớ nhận thấy mọi người ai ai cũng mỉm cười nhìn theo ba đứa. Tớ nhìn Jen và Morgan xem có bắt được manh mối gì không. Nhưng bọn họ cũng chỉ mỉm cười.
“Ô kê”, Amy nói với đám đông, “bọn tớ chỉ muốn ba cậu biết các cậu quan trọng như thế nào đối với bọn tớ thôi”.
Tracy cầm và xiết chặt tay tớ. Tớ nghĩ cô nàng đã đúng. Ba bọn tớ đã thực sự tạo ra cái gì đó ở đây. Một cái gì đó tích cực, đáng để làm. Không cần biết đám con trai còn lại trong trường, hay thầy Braddock nghĩ gì.
“Bọn tớ muốn cảm ơn các cậu”. Amy lấy ba món quà bên dưới cây Giáng sinh ngay gần cửa sổ.
“Tớ và Jen nhớ lại lần đầu tiên bọn tớ tham gia hội và những điều bọn mình nói với nhau. Sau đó, bọn tớ gần như không nhận ra rằng, bên dưới gốc cây trong trường, một điều lớn lao như thế này đã được khởi động”. Amy ra hiệu về phía căn phòng chật kín người.
Tớ, Diane và Tracy mở quà, nhưng tớ thấy lo khi nghe thấy tiếng cười khúc khích trong phòng. Tớ lóng ngóng mở giấy bọc, vì vậy Tracy là người đầu tiên mở hộp quà.
“Đẹp quá!” cô nàng sung sướng hét lên. Tớ ngó sang và thấy cô nàng đang cầm chiếc áo thun màu trắng với ¾ ống tay áo màu hồng. Cô nàng cho tớ xem chiếc áo và phía trước có in chữ TTCĐ và phía sau là chữ LARSON.
Tớ cười ồ lên khi Amy nói tiếp. “Bọn tớ thấy đã đến lúc bọn tớ cũng phải mặc áo thun”. Mọi người trong phòng đều giơ chiếc áo giống y chang lên. “Bây giờ các cậu nghĩ thầy hiệu trưởng Braddock sẽ thế nào nếu hôm tới tụi mình cùng mặc áo này đến trường?”
“Này, tớ không chịu trách nhiệm khi phải đưa một người đàn ông vào viện cấp cứu đâu nhé”. Tracy đi đến bàn nước, lấy ba ly rượu táo và đưa cho tớ và Diane mỗi người một cốc.
“Penny ơi, tụi mình phải uống mừng thôi”, cô nàng nói với tớ.
Tớ giơ cao cốc lên. “Mừng Hội những trái tim cô đơn!”
Mọi người trong phòng đều giơ cốc lên. “Hội những trái tim cô đơn!”
“Và”, Tracy nói tiếp, “mừng những người đã ủng hộ chúng ta”. Cô nàng ra hiệu về phía góc phòng, ở đó có Tyson, Ryan và em trai cô nàng, rồi cô nàng lại nhìn tớ. Cô nàng nắm tay tớ. “Đi thôi nào, phải ngoại giao chứ”.
Bọn tớ đi đến nói lời cảm ơn và chúc mừng nghỉ lễ vui với tất cả mọi người. Các thành viên đều phấn chấn và xinh tuyệt. Tớ không hình dung nổi đời mình sẽ thế nào nếu không có bọn họ.
“Này, đi ra kia đi”. Tracy kéo tớ về góc phòng, nơi Ryan đang nói chuyện với Mike và Michelle.
Làm ơn đi mà, tớ không muốn làm bà mai cho hai bọn họ đâu. Tớ cũng không muốn phải đứng đó chứng kiến. Tớ không nghĩ trái tim tớ sẽ chịu được cảnh đó.
“Nghỉ lễ vui nhé”, Tracy nói. Cô nàng đẩy tớ mạnh đến nỗi tớ vô tình xô vào Ryan.
“Ái chà, cậu uống gì thế kia?” Cậu ấy ngó vào ly rượu táo của tớ.
Tớ đỏ mặt, đột nhiên cảm giác lo lắng lại trỗi lên trong lòng tớ. Chắc là tại sự phấn khích của buổi tối hôm nay thôi. Hoặc là tại tớ ăn mười hai miếng bánh ngọt.
“Vậy là bọn mình đều uống rượu táo. Vẫn sống ngon ơ”. Ryan chạm ly vào ly tớ.
Tớ mỉm cười. Tớ không nói gì, chỉ đợi Tracy nhảy bộp vào và tỏ ra duyên dáng với Ryan. Tớ quay sang với Tracy và thấy cô nàng đã đi rồi. Michael và Michelle cũng đi luôn. Chỉ còn mỗi tớ và Ryan.
“Này cậu”. Ryan đặt tay lên eo tớ. “Cậu ổn không vậy? Đầu óc cậu nổ tung vì học hành thi cử chưa?” Cậu ấy nghịch tóc tớ.
Tớ gạt tay cậu ấy ra. “Cẩn thận chứ, mất nhiều thời gian lắm tớ mới làm được kiểu tóc này đấy. Nhất là với một cái đầu meo méo”.
Cậu ấy cười ồ lên. “À ừ nhỉ”.
Tớ mỉm cười tự mãn. “Xem cậu thế nào nào”. Tớ đưa tay lên làm điều mà tớ vẫn luôn muốn làm. Lấy tay làm tóc cậu ấy rối bù lên. Và mái tóc ấy mềm đúng như tớ mường tượng.
Tớ cười ha hả. Tớ nhận thấy mọi người đang nhìn mình, và bọn họ nhanh chóng quay đi khi thấy tớ nhìn lại.
Đúng rồi. Đáng ra tớ không nên làm như vậy với chàng trai mà Tracy đem lòng thương mến.
Tớ bước xích ra khỏi Ryan để bọn tớ không chạm vào nhau nữa.
Có lẽ tớ không nên e dè như thế. Mọi người ai cũng biết bọn tớ là bạn. Dám chắc là tớ chỉ tưởng tượng thôi.
Nhưng để an toàn, tớ vẫn lùi một bước.
Tớ không tin mình ăn được nhiều đến thế, nhưng tớ đoán mình nên ăn thêm một miếng bánh ngọt cuối cùng. Tớ cho miếng bánh cuối cùng trên đĩa vào miệng và dọn bàn.
Bữa tiệc dần tan và chỉ còn khoảng mười hai người. Tớ cởi bốt ra để đi thu thập thức ăn rơi vãi trên sàn.
Tracy đến quàng tay vào tay tớ và đưa tớ ra sảnh trước. “Trời ơi là trời”, cô nàng nói. “Tớ cứ nghĩ là nếu tớ mời cậu ấy thì thế nào cậu cũng sẽ làm gì đó, nhưng chắc là cậu không làm rồi. Thi thoảng cậu cũng đáng ghét lắm đấy”.
Gì chứ?
“Đi chơi với cậu ấy đi, cậu đang làm tớ phát điên lên đấy!”
Gì cơ?
Tớ nhìn cô nàng chằm chằm. Tracy rên rỉ, “Pen ơi là Pen, tớ là bạn thân của cậu bao nhiêu năm trời rồi. Thế mà cậu vẫn tưởng tớ không biết chuyện giữa cậu và Ryan sao?”
Sao cơ?
“Penny, nghe tớ nói này - tớ biết cậu lo lắng nhiều về việc hẹn hò. Nhưng luật lệ thay đổi rồi, cậu nhớ chứ? Đừng có tự lừa dối chính mình nữa”. Cô nàng cười mỉm. “Hơn nữa, mỗi khi cậu phải che giấu cảm xúc thì cậu đáng ghét lắm, vì vậy, cứ vào trong đó và mời cậu ấy đi”.
“Đợi đã nào”. Tớ sửng sốt. “Cậu mời Ryan cho tớ à?”
Tracy rên lên. “Tất nhiên là thế rồi! Còn vì sao khác được chứ?”
Ối trời ơi.
Tớ lắc đầu quầy quậy. “Tớ không thể...”
Ôi Chúa ơi.
Tớ ngó thấy Ryan đang nói chuyện với Morgan và Tyson. Tớ chưa bao giờ mời ai đi chơi cả, và nếu cậu ấy từ chối thì sao chứ?
“Cậu ấy sẽ không từ chối đâu”.
Sao cô nàng lại biết...?
“Ừ, còn Diane thì sao?” Tớ hỏi, hy vọng tớ có thể trì hoãn việc này thêm vài ngày, vài tháng, hoặc vài năm nữa.
“Cậu có chú ý đến những lời bạn ấy nói dạo gần đây không?”
Tớ nhìn Tracy với vẻ hoài nghi.
“Bạn ấy đã nói với tớ...”
“Penny ạ, nói thật nhé, tớ và Diane đã thảo luận về việc này rồi...”
“Gượm đã, cậu và Diane đã thảo luận về việc này rồi ư?”
“Pen ơi, chàng trai duy nhất hát tặng cậu trước mặt toàn trường. Đó là điều duy nhất mà Hội những trái tim cô đơn nói đến mỗi khi cậu vắng mặt”.
Hay chưa, hội cũng biết luôn. Vì thế mà ai ai cũng nhìn tớ chằm chằm! Tớ ngượng quá. Đáng ra không được xảy ra chuyện này.
“Hơn nữa, cậu và Ryan là bạn thân nhất của Diane. Bạn ấy muốn hai người vui vẻ”.
“Ừ, tớ nên nói chuyện với bạn ấy đã...”
Tracy cười. “Bạn ấy về rồi. Bạn ấy không muốn cậu khó xử. Bạn ấy nhờ tớ nhắn với cậu là ngày mai cậu nhớ gọi cho bạn ấy để hai người lên kế hoạch chọn trang phục phù hợp cho buổi hẹn hò đấy”.
Diane về rồi. Nhưng... nhưng...
Tracy chỉ lắc đầu. “Đôi lúc tớ lo cho cậu lắm đấy. Nào, tiểu thư, tiến lên đi chứ!”
Trước khi tớ kịp hít thở, Tracy đã gào lên, “Ryan ơi, tớ nhờ một chút được không?”
Ôi. Chúa. Ơi. Không phải bây giờ đâu, tớ không làm được đâu.
Ryan xin lỗi mấy người bạn kia và bước tới, trông cậu ấy hơi lúng túng.
“Có chuyện gì vậy Tracy?”
Tracy chỉ mỉm cười và kéo Ryan đứng ngay trước mặt tớ. “Xe tớ chật rồi - cậu đưa Penny về nhà giúp tớ nhé?”
“Sẵn sàng”, cậu ấy nói.
“Thế thì hay quá! Nhất là vì Penny cần hỏi cậu đôi điều”. Tracy quay lưng đi mất.
Tớ sợ kinh khủng.
“À, còn một điều nữa”. Tracy quay lại và chỉ hướng lên trên bọn tớ. “Hai cậu đang đứng dưới cây tầm gửi đấy. Tạm biệt nhé!”
Tớ và Ryan cùng ngẩng mặt lên nhìn và thấy một cây tầm gửi ngay trên đầu.
Tớ quay đầu lại và thấy Tracy đang kéo mấy người còn lại vào bếp.
Tớ phải thủ tiêu cô nàng mới được.
Tớ quay người lại và hơi do dự vì Ryan đang cúi xuống để hôn tớ.
Cậu ấy nhìn thấy phản ứng của tớ và bước lùi lại. “Xin lỗi cậu, chỉ là... truyền thống cho một kỳ nghỉ thôi”. Cậu ấy chỉ lên phía trên đầu hai đứa. “Tớ đoán là tụi mình không nên có truyền thống ấy”. Cậu ấy lùi bước xa hơn nữa.
“Không đâu, không sao mà. Tớ chỉ...”
Tớ phải làm thế nào đây?
“Cậu muốn hỏi gì tớ à?” Cậu ấy khoanh tay lại, và nét mặt cậu ấy thể hiện vẻ thích thú.
“À ừ. Này...”
Tớ mất hết hy vọng rồi.
“Ờ, chuyện vui mà...” Cố lên, mình làm được mà. “Hình như hội có đôi chút thay đổi”.
“Tớ để lỡ chuyện gì à? Bọn họ đá đít cậu rồi hở?”
“Ha ha, chưa đâu”. Tớ hít thở thật sâu. “Ừm, cậu biết là bọn tớ không thể..., ừm... bọn tớ đã không...”
Ryan đứng thẳng lên và nụ cười hơi méo đi. “Cậu không thể có bạn trai”.
“À ừ. Nhưng bọn tớ thấy như thế có lẽ không công bằng cho mọi người...”
“Tớ biết chứ. Giờ thì thế nào?”
Tớ đi đi lại lại. Tại sao Tracy lại làm thế này với tớ chứ? Tớ đã chuẩn bị tinh thần đâu.
“Bây giờ... tớ muốn... tớ cố...” Mấy năm nay tớ đâu có mời mọc gã trai nào đâu - đúng là tra tấn nhau.
“Penny ơi, cậu có muốn hẹn hò với tớ không?”
Chu choa, dễ dàng quá.
Ơn Trời là Ryan biết nắm bắt manh mối.
“Có, được thế thì hay”.
Bọn tớ mỉm cười với nhau và cậu ấy bước đến đặt tay lên eo tớ. Và lúc đó tớ nhận ra điều gì đó.
“Khoan đã! Bọn mình không đi chơi vào tối thứ Bảy được. Đó là ngày họp của hội”.
“Cậu đừng lo. Còn tận sáu ngày khác cơ mà”.
Cậu ấy khiến mọi việc thật dễ dàng. Có lẽ cuộc hẹn này sẽ không khó khăn gì đâu.
“À! Tớ ăn trưa với các bạn, và nếu cậu muốn làm gì đó, cậu phải thông báo trước với tớ vì tớ sẽ không đổi lịch với bạn bè vì cậu đâu”.
Ryan gật đầu. “Ừ, còn gì nữa không?”
“Ừm, ừm, tớ phải xem lại quy tắc mới. Tớ muốn đảm bảo chắc chắn...”
Ryan cầm tay tớ và cúi xuống. “Penny ơi, tớ sẽ không lấy cậu khỏi bạn bè đâu. Cậu có nghĩ bọn mình nên hẹn hò vài buổi trước khi bọn mình đưa ra quá nhiều quy tắc cho mình không?”
Tớ đỏ mặt. Tớ cần phải xem lại quy tắc cho kỹ trước khi quyết định xem hai đứa sẽ hẹn hò thế nào.
“Bọn mình có thể làm thế”.
“Ổn rồi. Đến tạm biệt mọi người đi rồi tớ đưa cậu về”.
Cậu ấy bắt đầu đi về phía bếp.
“Đợi tớ đã!” Tớ gọi. Tớ chỉ lên cây tầm gửi ngay trên đầu hai đứa. “Chắc là tớ sẽ sai lầm khi phá vỡ truyền thống cho kỳ nghỉ”.
Ryan cười và đi đến chỗ tớ đứng. Tim tớ đập thình thịch khi cậu ấy đưa tay nâng niu đầu tớ. Cậu ấy cúi xuống, nhưng thay vì đứng chết trân hoặc chạy biến đi, tớ cũng nhoài người về phía cậu ấy khi cậu ấy hôn tớ.
Bọn tớ kết thúc màn hôn môi và mặt cậu ấy cách mặt tớ khoảng vài phân. “Tớ đợi cả năm nay để được làm thế này đấy”, cậu ấy nói với tớ.
“Sao cậu phải đợi lâu thế?” tớ hỏi.
“Tớ có cần nhắc cho cậu nhớ không?” cả hai bọn tớ cùng mỉm cười.
Khi bọn tớ vào bếp, cả phòng tự dưng im bặt.
Không khó để biết bọn họ đang nói về chuyện gì.
Khi bọn tớ tạm biệt mọi người, Tracy đến ôm chầm lấy tớ. “Vậy là...” Cô nàng xăm xoi mặt tớ và tớ biết chắc chắn cô nàng biết đã xảy ra chuyện gì.
Tracy cắn môi và cố giấu nụ cười. Tớ cười khúc khích. Tớ thật vui vì cô bạn ấy luôn ủng hộ tớ. Ryan đến đưa áo khoác cho tớ.
“À, Tracy ơi, cảm ơn cậu đã mời tớ”, cậu ấy nói với cô nàng.
Tracy nhảy lên ôm chặt lấy Ryan. “Cám ơn cậu”.
Khi bọn tớ ra khỏi phòng, cô nàng gọi với, “Gọi cho tớ nhé!”
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn