Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
ỳ cục lắm, vì ngay cả khi tớ là một tín đồ đối với bí mật của Hội, tớ vẫn muốn có người nói cho Ryan biết các quy tắc mới. Đồng thời, tớ không biết mình đã sẵn sàng hẹn hò trở lại chưa, không biết mình đã sẵn sàng đối mặt với rủi ro chưa. Thật là bất công: càng mến Ryan tớ càng nhận thấy rồi cậu ấy sẽ làm tan vỡ trái tim tớ.
Tớ quyết định tổ chức một buổi học nhóm là một ngày không hẹn hò. Vì vậy tớ mời Ryan đến học chung môn Lịch sử Thế giới. Cậu ấy có vẻ hơi bất ngờ khi nhận được lời mời, nhưng cậu ấy nhận lời ngay lập tức.
“Chính xác thì làm cách nào cậu có được các thông tin nội bộ này?” Ryan hỏi tớ khi bọn tớ ngồi dưới tầng hầm xem lại vở ghi.
“À, tớ có tài liệu mà”. Tớ lấy bản đồ Châu Âu bị quân phát xít Đức đóng chiếm hồi chiến tranh thế giới lần II.
Trong buổi họp hôm thứ Bảy, tớ phát hiện ra rằng năm ngoái cô Barnes ra đề thi tập trung vào chiến tranh thế giới lần II. Tớ biết các giáo viên sẽ không ra đề thi giống hệt năm trước, nhưng cũng có ích khi biết năm trước đề thi là gì.
Hơn nữa, tớ không nghĩ như vậy là gian dối, vì bọn tớ không được đưa sẵn câu trả lời, thay vào đó chỉ là thông tin về câu hỏi năm trước. Tớ đón nhận mọi thứ mình có thể có.
“Ồ, chào cháu Ryan”, mẹ vừa bước xuống cầu thang vừa nói. “Cháu ở lại ăn tối nhé?”
Ryan nhìn tớ và tớ nhún vai. “Thế thì tuyệt quá ạ. Cháu cám ơn cô Bloom”.
Mẹ nhìn cả hai bọn tớ và cười rõ tươi. Không giống như thể bọn tớ sắp làm việc gì đó được - trên sàn đầy sách vở, còn tớ và Ryan cách nhau đến mấy chục phân. Tớ vẫn nhìn mẹ, đợi mẹ sẽ nói gì đấy, nhưng mẹ cứ đứng nhìn bọn tớ.
“Mẹ ơi...”
“À ừ, mẹ xin lỗi”. Mẹ quay trở lại lên nhà.
Chỉ một lần trong đời thôi, liệu người phụ nữ đó có thể cố gắng, chỉ cần cố gắng, không làm tớ ngượng được không?
Tớ rất cảm động khi tớ và Ryan làm bạn với nhau gần hai tuần mà không phải đối mặt với biến cố. Có vẻ rất giống thoả thuận của hai đứa. Đôi lúc tớ nghĩ về cậu ấy như thể cậu ấy không hẳn là một người bạn, nhưng biết làm thế nào được, tớ cũng chỉ là con người như bao người thôi mà.
“Cậu có kế hoạch hoành tráng nào cho kì nghỉ không?” Ryan đứng lên duỗi chân tay. Tớ nhìn đồng hồ và bất ngờ khi nhận thấy bọn tớ đã học suốt hai giờ liền.
“Sẽ đi mua váy cưới”. Tớ duỗi thẳng chân và cố xoay xoay cho hết tê.
“Ái chà, chàng trai nào may mắn vậy nhỉ?” Ryan nháy mắt với tớ.
Tớ mở tròn mắt. “Không phải cho tớ, cho chị Lucy đấy. Giáng sinh này chị sẽ về nhà và tớ, chị ấy và chị Rita sẽ đi mua váy phù dâu”. Chị Rita đã nói thẳng với chị Lucy rằng tớ và chị ấy phải được cùng đi mua váy vì chị ấy nhất quyết không chịu trông “giống một cơn ác mộng mặc váy bóng màu hồng hồng”.
Tớ nằm xuống sàn nhà và ngửa mặt nhìn lên trần. “Tớ mong hai anh chị ấy về quá. Ước gì các môn thi cuối xong xuôi cả rồi”.
“Một ngày nữa thôi mà”, cậu ấy nhắc cho tớ nhớ khi cậu ấy ngồi xuống. “À, tớ thực sự mong đến bữa tiệc nhà Amy vào tối mai đấy”.
Tớ co đầu dậy nhanh đến nỗi tớ cảm thấy hơi choáng. “Sao cơ? Cậu cũng đến á?”
Đôi mắt Ryan mở rõ to. “Ừ, thế là xấu à?”
“Không xấu, không xấu, chỉ là tớ không biết Amy cũng mời cậu thôi”.
Cậu ấy lắc đầu. “À, rõ ràng là tớ sẽ không được cậu mời rồi”. Cậu ấy ném chiếc cặp giấy vào tớ.
“Ôi, xin lỗi cậu...” Tại sao tớ lại không mời Ryan chứ?
“Nhưng Amy không phải là người mời tớ đâu nhé”.
Tất nhiên là Diane rồi. Tớ thật là ngu muội khi nghĩ cô nàng sẽ không mời cậu ấy.
“Tracy mời tớ đấy”.
Tracy ư? Tracy của tớ ư?
Mời cậu ấy ư?
Tớ cố hiểu cho ra hiểu việc Tracy mời Ryan đến dự tiệc, và việc cô nàng không kể gì với tớ. Cô nàng vẫn thường kể cho tớ nghe mọi chuyện.
Tớ là người giữ bí mật.
Lòng dạ tớ thót lại. Chúa ơi là Chúa. Tớ biết thừa như thế là thế nào mà.
Cuối cùng Ryan cũng lọt vào danh sách của Tracy.
Ngớ ngẩn hết chỗ nói. Trước đây Tracy chưa bao giờ tỏ ra thích cậu ấy. Có lẽ đây là lý do khiến bạn ấy không nhắc đến việc đã nhìn thấy tớ và cậu ấy đứng gần tủ đựng đồ. Nhưng chẳng phải hồi đầu năm bạn ấy đã nói rằng cậu ấy với tớ mới là một cặp bài trùng sao?
Tất nhiên, điều cuối cùng tớ nói về vấn đề này là khi tớ tuyên bố sẽ không đi chơi với Ryan trong một triệu năm tới. Và sẽ không giống như tớ đã kể với Tracy về cảm xúc của mình. Không giống đâu.
Tớ đưa mắt nhìn Ryan đang ghi một số thông tin.
Tớ không thể đổ lỗi cho Tracy.
Tớ đã có rất nhiều tuần - thậm chí nhiều tháng! - để mời cậu ấy đi chơi.
Nhưng tớ cứ im lặng.
Và Tracy không như vậy.
Tracy muốn có Ryan.
Còn tớ lại muốn cuộn tròn thành một quả bóng và chết quách đi cho xong.
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn