That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
racy, Diane, Jen, Laura và tớ đi ra bãi đỗ xe với cảm giác chiến thắng hân hoan.
“Này các cậu, tụi mình có được ba ngàn đô-la! Mọi người quyên góp thêm nhiều tiền cho tớ để họ được xếp hàng hát”, Jen nói khi cô nàng cầm phong bì tiền với toàn bộ sức lực của mình.
“Jen ơi, thế thì quá tuyệt - chúc mừng cậu nhé!” Diane nói.
“Úi chà, xem ai kìa. Quý bà Penny cơ đấy!” Bọn tớ quay lại và nhìn thấy Todd, với hai cặp tình nhân quen thuộc Brian-Pam và Don-Audrey. Ryan đứng ngay sau lưng cậu ta. Missy cũng có mặt luôn. Nhưng không rõ là con nhỏ đi với Ryan hay Todd... hoặc là con nhỏ chỉ đi theo thôi.
Ryan cố túm vai Todd nhưng cậu ta chỉ nhún thấp vai xuống.
“Này Todd, cậu say đấy hả?” Diane hỏi với vẻ mặt không mảy may xúc động.
“Diane, tránh ra”. Rõ ràng là Todd say và cậu ta đang len lỏi giữa những chiếc ô tô. Tớ không nhìn thấy cậu ta suốt cả buổi tối. Tớ chắc chắn đã nghe thấy tiếng la ó của cậu ta khi tớ... và Ryan hát.
Ryan lại cố kéo Todd quay trở về ô-tô nhưng lần này Todd ẩy cậu ấy ra. “Ryan, mày là đồ đáng thương”.
“Ừ, đúng rồi, tớ là đồ thế đấy”. Chỉ mất một giây thôi tớ đã nhận ra rằng sự việc đó bắt nguồn từ tớ. Todd bỗng nhiên đứng ngay trước mặt tớ.
“Bauer, tránh xa ra. Đây là việc giữa tôi và kẻ đồng tính này”.
Tớ cố lui mặt ra khỏi hơi thở hôi nồng của Todd. “Todd này, cậu đang nói đến chuyện gì vậy?” Tớ hỏi. Ryan bước tới nhưng tớ phản đối. “Ryan à, tớ tự giải quyết được”. Cậu ấy quay lưng đi nhưng vẫn nắm chặt nắm đấm như thể cậu ấy sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Todd vẫn nhìn tớ đăm đăm. “Nói cho cậu biết nhé, vì cậu là đồ đáng thương nên không có thằng con trai nào đầu óc tỉnh táo lại muốn đi chơi với cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải gây ảnh hưởng xấu cho toàn bộ đám con gái trong trường này”.
“À, nếu tôi nhớ không nhầm, thì đã có lúc cậu rất muốn đi chơi với tôi, nhưng hình như tôi đủ thông minh để ngăn cản chuyện đó. Nếu cậu thấy vui thì cứ đi mà đổ lỗi cho tôi vì không có đứa con gái nào muốn đi chơi với cậu”. Tớ định quay lưng lại thì Todd bước lên một bước.
“Todd này, nói thật nhé, tốt hơn là cậu nên tránh xa bạn ấy ra”, Diane nói khi cô nàng cùng Tracy, Jen và Laura tiến đến đứng ngay sau lưng tớ.
“Chu choa”. Cậu ta nghiêng người về phía bọn họ và giơ tay ra với vẻ thảng thốt. “Tôi s......ợ một đám con gái quá đi thôi”.
“Thật ra thì bọn tôi muốn được gọi là phụ nữ hơn đấy”, tớ nói và mím chặt môi. Tớ không thể làm gì khác ngoài việc khiến cho sự việc ngày càng tồi tệ hơn.
Phía sau lưng cậu ta, con nhỏ Missy đứng nhìn với vẻ mặt thỏa mãn.
Todd vẫn nhoài người ra trước. “Nghe này...”
“Không, Todd ạ, cậu nghe này...” - tớ chịu đựng hành vi trẻ con của cậu ta thế là đủ rồi, và tớ sẽ không cho phép cậu ta phá hủy buổi tối của bọn tớ. “Có lẽ lý do khiến cậu chưa có nổi một ngày hẹn hò là vì không có nữ sinh nào đầu óc sáng suốt lại muốn hẹn hò với một thanh niên có trí tuệ của một đứa trẻ bốn tuổi đâu”.
Cậu ta nghiêng người vào tớ. “À, có lẽ lý do khiến bọn con trai lừa dối cậu là vì cậu là một đứa con gái hống hách chỉ biết nghĩ đến mình”. Cậu ta cười, còn tớ nhăn mặt lại.
“Nói cho cậu biết nhé, có lẽ lý do khiến tất cả nữ sinh trong trường đều gia nhập hội này là vì tất cả đám con trai các cậu đều là lũ ngốc đấy. Bọn tôi thà túm tụm với nhau còn hơn đi chơi với một trong số các cậu”. Tớ nhận ra rằng mình vừa nói ra một điều tổng quát bao gồm cả Ryan. “Todd, cậu không khác gì một thằng bé con. Tại sao cậu không quay trở lại sân chơi đá bóng - đó mới là nơi thuộc về cậu, và đuổi theo một quả bóng tin hin thay vì bám theo những cô gái thông minh hơn cậu gấp mười lần chứ?”
Câu nói của tớ đã khiến Todd nổi đóa lên. “Đồ đáng ghét!” Cậu ta túm chặt lấy cổ tay tớ. Tớ đau ghê gớm khi cậu ta bóp chặt và vặn cánh tay tớ.
Tớ thét lên đau đớn khi Brian và Don kéo Todd ra.
Brian túm lấy hông Todd. “Bạn ấy không đáng bị như thế đâu. Không đáng chút nào đâu. Đi thôi, đi thôi...”
Todd hất vai đẩy Brian ra và đứng thẳng lên. Cậu ta chĩa một ngón tay về phía tớ và quay trở lại với đám bạn bè của mình. Con nhỏ Missy đứng hoan hô chào đón cậu ta khi cậu ta quay trở lại.
Và tớ là đồ đáng ghét ư?
Ryan đi đến với tớ. “Cậu có sao không? Tớ không nghĩ cậu ta lại hành động thái quá như thế”. Tớ run bắn lên, mạch cổ tay tớ đập thình thịch, nhưng ngoài hai điều đó ra thì mọi việc thật tuyệt vời! Tớ ngoan ngoãn gật đầu khi các cô nàng cùng hội cùng thuyền đi đến bên tớ để đảm bảo tớ vẫn ổn.
Diane đi về phía cậu ấy. “Ryan à, tại sao cậu có thể chơi với cậu ta được chứ?”
Cậu ấy chỉ nhún vai. “Có phải lúc nào cậu ấy cũng như vậy đâu”.
“Ryan ơi, Todd hành hung Penny, vậy mà cậu định vẫn đi với bọn họ và giả vờ như mọi chuyện đều tốt đẹp cả sao?” Diane lắc đầu.
Ryan quay lưng nhìn những người được coi là bạn của cậu ấy. “Thôi, cậu đừng phản ứng thái quá nhé”, cậu ấy phản đối.
“Chắc cậu đùa tớ rồi”. Tớ nhìn Ryan với vẻ hoài nghi. “Cậu về phe cậu ta sao?”
Cậu ở phe tớ, tớ nghĩ bụng. Cậu hát tặng tớ mà, đúng không?
“Không, dĩ nhiên là không rồi. Chỉ là...”
Cơn tức giận trong tớ bị kìm nén từ mấy tuần qua đang sục sôi lên. Tớ đang muốn phá bĩnh, đến mức tớ gần như không thể thẳng thắn nhìn nhận mọi chuyện.
Tớ quay sang Ryan, cơn nóng trào lên hai má. Tớ cảm nhận được vị chua chát trên đầu lưỡi. Đáng ra cậu ấy phải là một người bạn của tớ, vậy mà cậu ấy lại đứng đó và để xảy ra sự việc vừa rồi. Cậu ấy không muốn gây hấn với thằng bạn tốt nhất nhưng ngu ngốc nhất của cậu ấy, và những người đồng đội đáng ghét của cậu ấy.
“Ôi chao, Ryan ơi, thật đáng thất vọng quá. Cậu không muốn đứng lên bảo vệ chính mình, phải chứ?”
Ryan nhìn tớ như thể tớ vừa đâm một nhát vào người cậu ấy. Cả hai bọn tớ chỉ biết đứng nhìn nhau.
Tớ hối hận ngay tức khắc.
“Tớ không có ý...” tớ lúng búng nói.
Cậu ấy quay lưng đi, để lại tớ đứng đó với vẻ mặt hoảng hốt.
Tại sao tớ lại nói như vậy về cậu ấy trước mặt mọi người chứ?
Tracy vòng tay quanh người tớ và đưa tớ ra ô tô. “Pen ơi, cậu ta là đồ ngu, đừng quan tâm đến điều cậu ta nói làm gì”.
“Nhưng Ryan là...”
Tracy có vẻ bối rối. “Tớ đâu có nói về Ryan. Tớ nói về Todd cơ mà”.
À, ừ, gã Todd.
Tâm trí tớ nhớ đi nhớ lại cuộc đối thoại đó.
“Này, cậu chườm lên cổ tay đi. Tớ trải giường cho”. Tracy đưa cho tớ một túi đá lạnh, giành lấy tấm chăn trên tay tớ và bắt đầu mở đệm hơi trên sàn phòng ngủ nhà tớ. “Penny ơi là Penny, đừng có hành hạ mình vì chuyện đó nữa. Cậu ta là đồ ngu thôi mà”.
Tớ ngẩng lên nhìn cô nàng. “Cậu có nghĩ là bọn mình đã khiến rất nhiều người trong trường buồn lòng vì đã thành lập Hội không? Trước tiên là thầy hiệu trưởng Braddock, giờ thì đến...”
Cô nàng giũ mạnh tấm chăn khi nó rơi thụp xuống giường. “Cậu ngồi xuống đi”. Cô nàng ngồi lên giường và vỗ vào chiếc gối cạnh tớ. “Penny ạ, hội là một trong những điều quan trọng nhất mà hai bọn mình từng làm được. Todd Chesney là đồ ngu, chỉ có vậy thôi. Đừng để việc đó phá hỏng thành công của buổi tối hôm nay”.
Tớ nhìn xuống bộ quần áo ngủ bằng vải flanen và co hai đầu gối lại rồi dựa cằm lên đầu gối. “Tớ không muốn mình phải chịu trách nhiệm trước việc khiến ai đó buồn lòng”.
“Cậu có biết cậu chịu trách nhiệm trước điều gì không?”
Tớ nhún vai. Tớ không biết phải nghĩ thế nào. Mỗi khi tớ nghĩ tớ có thể có Hội và vẫn làm bạn với Ryan, mọi việc lại đổ vỡ.
Tracy kéo vai tớ để tớ buộc phải nhìn cô nàng. “Cậu có trách nhiệm với Kara vì bạn ấy cảm thấy thoải mái khi nói cho mọi người biết về chứng rối loạn ăn uống của mình”.
Sự biến chuyển của Kara được nhận thấy rất rõ. Đã qua rồi những bộ quần áo rộng thùng thình, hay những tấm hình người mẫu có thân hình mỏng dính trong tủ đựng đồ của bạn ấy, và cũng qua rồi những bữa trưa bạn ấy chỉ gắp rau trộn và không ăn thịt cá. Bây giờ bạn ấy mặc quần áo đẹp hơn, trong tủ treo ảnh bạn bè thay vì ảnh mấy cô người mẫu ốm o, và bạn ấy đi ăn cùng cả nhóm. Bạn ấy còn phải cố gắng nhiều nữa, nhưng đó cũng là một sự khởi đầu tốt đẹp.
“Cậu có trách nhiệm trước việc Teresa vẫn giữ được học bổng bóng rổ vào trường UW”.
Cuối cùng Teresa cũng xuất sắc vượt qua bài thi Toán học, nhờ sự giúp đỡ của Maria.
“Cậu có trách nhiệm trước sự thật là lần đầu tiên trong đời, Diane Monroe là chính mình. Cậu vẫn còn nhớ bạn ấy như thế nào hồi đầu năm học chứ?”
Tớ hình dung thấy hình ảnh Diane ngồi ăn tối, với vẻ mặt hoàn toàn đau khổ, nhưng vẫn cố giả vờ như mọi chuyện đều tốt đẹp.
“Và bây giờ, mỗi khi gặp bạn ấy, cậu đều thấy bạn ấy rất vui vẻ khi được ở trong hội và có bạn bè nữ. Bạn ấy làm tớ ngạc nhiên lắm”.
Tracy không phải là người duy nhất ngạc nhiên trước Diane. Tớ vẫn không dám tin là cô nàng dám liều lĩnh đối mặt với thầy Braddock để giúp đỡ hội, hoặc cô nàng dám đối mặt với Todd hồi tối nay... hoặc đối mặt với con nhỏ Missy sau khi bài báo được đăng tải.
Tớ cảm thấy ngực thắt lại và hai mắt như muốn nổ đom đóm. “Những việc đó xảy ra không phải vì tớ. Tớ không có trách nhiệm trước những việc đó”.
Tracy đứng lên và cầm tay tớ. “Cậu giúp bọn tớ mở rộng tầm mắt. Cậu là người mạnh mẽ nhất”.
Môi dưới của tớ run lên. “Ừ, tớ mạnh mẽ quá ấy chứ”.
“Penny kia, cậu có thôi đi không? Đừng bán rẻ mình như thế. Cậu là trưởng nhóm bởi vì mọi người tôn trọng cậu, vì cậu luôn có mặt vì mọi người, và vì cậu là một trong những người tuyệt vời nhất mà tớ từng biết. Tớ rất vui vì có cậu là người bạn thân thiết nhất. Tớ đã nói với cậu điều đó bao nhiêu lần rồi chứ?”
Tracy ôm tớ, và tớ ôm cô nàng thật chặt.
“Ngoài ra”, cô nàng nói tiếp, “mọi người rất sợ tớ khi lần đầu bọn họ nhìn thấy tớ và Diane thoát khỏi vòng vây của Hoa khôi Hoàn hảo Bé nhỏ, vì thế, tớ đoán cậu là người ít đáng sợ nhất trong ba con quỷ đấy”.
Tớ buông tay ra khi Tracy cười ồ lên. “Xin lỗi cậu nhé, nhưng tớ không đừng được. Chính xác đây là lý do khiến bọn tớ cần cậu nhiều đến vậy!”
Tớ ngồi trở lại lên giường và nhận thấy mình mệt đến thế nào. Tracy nằm lên đệm và tung chăn trùm lên người. “Thế là đủ cho hôm nay rồi. Tớ đi ngủ đây”.
Tớ tắt đèn ngủ và kéo chăn lông vịt lên người. Bên dưới vẫn có tiếng cười.
“Gì vậy?”
Tracy cười khúc khích. “Tớ chỉ mong sáng mai sẽ được nhìn thấy thằng cha Todd. Cậu ta sẽ mệt mỏi lắm đấy. Hãy mong cậu ta mệt mỏi vì con nhỏ Missy nhé. Tớ dám bỏ tiền để thấy cảnh đó đấy”.
Tớ cười một lúc trước khi nghĩ về Ryan. Tớ phải tìm ra một cách để mọi việc giữa hai bọn tớ trở lại bình thường - lại bình thường.
Tại sao tớ có thể tham gia một nhóm nữ sinh đông đúc nhưng lại không thể ngừng gây rắc rối với một nam sinh thôi?
Tớ nhăn mặt khi nhớ lại nét mặt của cậu ấy.
Tớ nhắm mắt và đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Ngày mai tớ sẽ giải quyết. Tối nay tớ phải thưởng thức hương vị chiến thắng của buổi tối. Đúng là một đêm tuyệt vời, trừ việc Todd quát tháo vào mặt tớ và tớ quát tháo vào mặt Ryan.
Khi nằm thao thức trong bóng tối, tớ cố hình dung lại những điều tốt đẹp đã diễn ra vào tối nay - Jen quyên góp được tiền cho đội, bản nhạc I Will Survive tuyệt vời của Kara, Diane và Tracy cùng hát chung với tớ...
Nhưng mỗi khi tớ chuẩn bị cảm thấy vui vẻ thì vẻ mặt bị tổn thương của Ryan lại xuất hiện ngay trong đầu tớ.
“Ái!” tớ kêu lên khi đấm cái đầu nhỏ thó của mình hơi mạnh tay, vì tớ cứ tưởng làm vậy sẽ trút bỏ được hình ảnh kia.
“Penny ơi”, Tracy lơ mơ hỏi, “cậu có sao không đấy?”
Không, tớ không sao.
“Tớ không sao. Ngủ ngon nhé”.
Tớ phải thôi không nói dối người bạn thân nhất nữa mới được.
Và thôi không lừa dối chính mình nữa.
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn