Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
hật là không thể chịu đựng được khi đi học sau khi bài báo được đăng. Những vẻ mặt, những cái nhìn chòng chọc, và sự quan tâm đột ngột đối với hội. Tớ thấy mình vui mừng quá khích khi cuối cùng tối thứ Bảy cũng đến.
Trước khi đi xuống lầu dưới, tớ kiểm tra thư điện tử một lần cuối và trong hộp thư đến có một lá thư của Nate với tiêu đề:
XIN CẬU HÃY ĐỌC.
Tớ do dự trước khi mở thư.
Pen à,
Tớ thực lòng hy vọng cậu sẽ cho tớ một cơ hội, bằng cách đọc lá thư này, mặc dù có lẽ cậu sẽ không đọc đâu. Và cậu có lý khi giận tớ. Tớ rất xin lỗi vì đã làm cậu đau lòng. Từ khi trở về nhà tớ cũng đau khổ lắm. Tớ nhớ cậu rất nhiều. Cậu là tất cả của tớ và những gì tớ đã làm, đã nói đều sai trái. Tớ là đồ tồi. Đồ ngu. Kẻ thất bại.
Pen ơi, tớ thật lòng xin lỗi cậu. Nếu tớ có thể làm gì đó để làm tan biến việc tớ đã làm và làm tiêu tan nỗi đau mà tớ đã gây ra cho cậu, tớ sẵn sàng làm điều đó. Tớ có thể làm mọi việc vì cậu. Tớ cần cậu trong đời này, và không có cậu, tớ chỉ là kẻ lầm đường lạc lối.
Tớ nhớ những lúc trò chuyện với cậu. Tớ nhớ lúc được gặp cậu. Tớ nhớ CẬU.
Khi bố mẹ tớ nói cho tớ biết về kế hoạch cho ngày Lễ tạ ơn, tớ vui mừng khôn xiết khi nghĩ rằng tớ sắp được gặp cậu. Cho đến khi tớ nhận thấy cậu sẽ không vui mừng như tớ. Cậu có thể tỏ ra vui mừng, ít nhất khi nghe thấy là tớ sẽ đến nhà cậu vào Lễ Tạ ơn được không? Có quá nhiều điều tớ muốn cậu biết, có quá nhiều điều tớ muốn nói với cậu. Pen ơi, cậu là tất cả của tớ. Tớ muốn cậu trở lại với tớ và tớ sẵn lòng làm mọi việc để lấy lại niềm tin của cậu.
Xin hãy nói chuyện với tớ.
Yêu thương,
Tên ngốc đại ngu dốt
Trỏ chuột đang chỉ ngay trên nút XÓA, nhưng tớ không thể xóa bức thư này.
Chuông cửa reo và tớ nhảy vọt lên. Tớ phải tránh xa chiếc máy tính và tống khứ bức thư của cậu ta ra khỏi tâm trí.
“Cậu có sao không đấy?” Tracy hỏi khi cô nàng nhìn thấy tớ.
Tớ gật đầu. “Chắc sẽ là một cuộc họp đông đúc đây. Tụi mình nên bắt đầu chuẩn bị mọi thứ thật sẵn sàng”.
Diane và Tracy nhìn nhau lo lắng. Tớ giả vờ không nhận ra điều đó.
Nửa giờ sau đó, cuộc họp trở nên hỗn độn tuyệt đối.
Tớ thôi không đếm số người trong tầng trệt nữa khi đếm tới số 40. Đáng ra tớ rất phấn khích trước số lượng đông đảo thành viên như thế này, nhưng tớ tự hỏi có bao nhiêu người đến đây vì họ tin tưởng vào Hội những trái tim cô đơn, và bao nhiêu người đến đây chỉ vì bọn tớ đang là “hào quang thời đại của trường McKinley”.
“Được rồi, tụi mình sẽ làm gì đây?” Rosanna hét lên khi nó ngồi dính sát vào tay vịn chiếc ghế vốn đã chật ních người.
Cả phòng đều nhìn tớ.
“Tớ có cảm giác tối nay tính xấu của tớ sẽ được hé lộ đấy”, Tracy thì thầm với tớ.
“Cho nó một cơ hội đi mà”, tớ nài nỉ. Tớ không thể đối mặt với thảm họa nào hơn nữa, nhất là sau bức thư điện tử của Nate. Mặc dù tớ phải thừa nhận Rosanna có vẻ không hiểu gì về hội.
“Các bạn thân mến”. Tớ nói to để mọi người giữ im lặng. “Tối nay căn phòng đã chật kín”.
Rosanna giơ tay lên. “Tớ có một câu hỏi”.
Tớ cố không tỏ vẻ mặt khó chịu. “Mời cậu”.
“Có phải tụi mình sẽ không hẹn hò nữa không?”
“À, các thành viên của hội,” - tớ chắc chắn nó nhận ra rằng nó chưa phải là thành viên chính thức - “biết rằng hội này mang nhiều ý nghĩa hơn là không...”
“Ừ, nhưng cậu sẽ không hẹn hò với Ryan Bauer chứ?” Rosanna nói và vẻ tự mãn trên khuôn mặt nhỏ tin hin của nó mỗi lúc một rõ hơn.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tớ. “Nhóm nguyên bản” - như tớ, Tracy và Diane, và tớ vẫn dùng từ này để nói đến ba bọn tớ - đều biết về buổi đi xem ca nhạc sắp tới giữa tớ và Ryan. Và hình như không ai nghĩ gì về chuyện đó. Bởi vì chuyện đó sẽ không là gì cả.
“Không hẳn là như vậy. Bọn tớ sẽ đi xem ca nhạc. Tớ và Ryan chơi với nhau từ lâu rồi, vì vậy chuyện này cũng không có gì đáng nói”.
“Ờ ha. Như vậy là cậu không thích Ryan chứ?”
Diane trừng mắt nhìn Rosanna. “Đúng ra mà nói, đây không phải là chuyện của cậu”.
“Ồ”, Rosanna đứng lên và hất tung mái tóc mỏng tang được nhuộm lọn vàng của nó, “cậu đề nghị tớ thôi không hẹn hò với đám con trai nữa, vì vậy tớ muốn chắc chắn là trưởng nhóm của cậu thành thật với hội”. Con nhỏ không thèm che giấu giọng nói châm biếm của nó.
Diane đứng bật dậy. “Được rồi, tất cả các bạn mới gia nhập Hội hãy đi theo tớ lên lầu. Bọn mình cần phải học qua một số quy tắc để chắc chắn mọi người đến đây”, - Diane nhìn thẳng vào Rosanna - “với lý do chính đáng”.
Gần hai mươi người lên lầu với Diane.
“Còn tụi mình sẽ làm gì?” Jen hỏi. Tớ hơi ngạc nhiên. Cô nàng giơ hai tay lên. “Không phải là hội đâu - ý tớ là Rosanna và mấy bạn đến đây vì muốn được nổi tiếng cơ”.
Kỳ cục chưa, thế mà tớ lại đang nghĩ về hội đấy.
Các ngày học trong tuần trôi qua rất nhanh. Ngày thứ Năm đã đến trước khi tớ kịp nhận ra. Tớ vẫn chưa trả lời thư điện tử của Nate, và cậu ấy cũng không gửi thư mới. Tớ ghét sự thật là mọi lời cậu ấy nói đều đúng. Tớ không muốn đối mặt với việc đó, vì vậy tớ cố không nghĩ về nó. Đồng nghĩa với việc tớ cũng không kể gì với bạn bè. Như vậy sẽ khiến sự việc thực tế hơn. Hơn nữa tớ đã phải đối mặt với đủ mọi chuyện rồi - không chỉ có mỗi chuyện phòng vệ trước ngày-không-phải-ngày-hẹn-hò với Ryan mà còn phải tìm cho ra xem một đứa con gái nên mặc thế nào trong một ngày-không-phải-ngày-hẹn-hò.
Tớ đứng tần ngần mãi trước tủ quần áo với hy vọng câu trả lời sẽ tự lộ diện. Ban đầu tớ định mặc áo phông in hình nhóm Beatles và quần jeans, nhưng tớ lại nghĩ, trang phục này có vẻ cổ lỗ sĩ, hơn nữa tớ dám chắc chắn là đám đông năm-mươi-tuổi-gì-đó đều sẽ mặc kiểu quần áo này. Tớ nghe thấy tiếng chuông cửa reo và vội vàng túm lấy chiếc áo cộc tay màu trắng và chiếc quần nhung kẻ màu xanh nước biển.
Tớ chạy xuống nhà đúng lúc nghe thấy bố nói với Ryan, “Cháu biết đấy, bác nghĩ cũng là điều tốt khi các ban nhạc muốn làm cho âm nhạc sống mãi, nhưng khán giả không nên tự lừa dối mình...”
“Con xuống rồi đây!” tớ cắt ngang lời bố. Tớ sợ Ryan sẽ vội vàng bỏ đi nếu bố mẹ tớ nói tiếp về chủ đề này. Ra tới cửa tớ giơ tay vẫy chào bố mẹ. Tớ liếc nhanh Ryan và cố không nhận thấy cậu ấy điển trai đến mức nào trong trang phục quần kaki và áo sơ-mi xanh - tớ và chị Rita vẫn nói đùa rằng tụi con trai luôn mặc bộ quần áo đó trong ngày hẹn hò đầu tiên, còn con gái sẽ mặc quần jeans và áo bó sát màu đen. Vì tớ không mặc áo bó màu đen, vì thế rõ ràng tối nay không phải là tối hẹn hò.
“Penny Lane ơi, khoan đã con”. Bố nhìn tớ với vẻ mặt kỳ quặc. Làm ơn đừng giáo huấn con mà, đừng giáo huấn con mà. “Con yêu, hôm nay con xinh lắm! Có phải con trang điểm không đấy?”
Ôi Chúa ơi, tại sao lại là bây giờ chứ?
Tớ liếc Ryan và cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ nhất; rõ ràng là bố mẹ tớ đã khiến cậu ấy rất vui vẻ, và hầu hết mọi người đều được như thế - trừ con cái của bố mẹ.
Tớ thấy hai má mình nóng rần rần lên. “Bố...”
“Thôi nào anh yêu, để con đi đi mà”. Vậy là cũng có một lần mẹ là người cứu nguy cho tớ. “Penny à, chúc con vui hết cỡ. Cả cháu nữa, Ryan nhé. À, Penny này, hôm này trông con rất xinh. Không ngờ con lớn nhanh đến thế. Nhanh thật, cứ như vừa mới hôm qua thôi...”
“Yesterday...” bố bắt đầu ngân nga hát bài Yesterday.
Có lẽ, tớ nghĩ, mình nên chạy trốn vào phòng ngủ... cho đến khi đủ 18 tuổi. Nhưng thay vào đó, tớ moi nốt chút phẩm giá còn lại và nói, “Nếu bố mẹ thôi làm con lúng túng thì con nghĩ là bọn con sẽ đi ngay đây”.
“Ryan này”, tớ nói khi bọn tớ đã được tự do, “giờ thì cậu biết tại sao tớ lại tìm trường đại học ở tận châu Âu rồi đấy”.
Ryan cười vang và lắc đầu. “Tớ nghĩ chắc các ông bố bà mẹ vẫn nghĩ họ có quyền làm con cái xấu mặt, có lẽ đây là cách để họ trả thù ông bà tụi mình đấy. Tớ dám cá là ít nữa cậu cũng sẽ làm vậy”.
Hừm, tớ chỉ có thể nói một điều chắc chắn thôi - chắc chắn tớ sẽ đặt cho con tớ một cái tên bình thường.
Bọn tớ đi tới ô-tô và Ryan mở cửa xe cho tớ. Hành động đó mới phù hợp với “ngày hẹn hò” làm sao.
“Ngoài ra,” Ryan nói khi cậu ấy ngồi vào ghế lái, “bố mẹ cậu chỉ nói thật thôi mà. Tối nay quả thực trông cậu rất xinh”.
Tâm trí tớ quay mòng mòng khi cậu ấy lái xe ra khỏi bãi đậu.
Có ai làm ơn giải thích cho tớ biết chính xác là đang xảy ra chuyện gì không?
Trên đường đi bọn tớ chỉ nói chuyện về trường học và tán gẫu về thầy cô giáo, nhưng trong đầu tớ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Ryan Bauer nói tớ xinh đẹp. Ryan Bauer nghĩ tớ xinh xắn.
Hoặc có lẽ cậu ấy chỉ tỏ ra lịch sự thôi.
Tớ ngó qua gương bốt điện thoại công cộng trong nhà hàng và thấy cậu ấy đang xem thực đơn. Mái tóc đen dợn sóng của cậu ấy vẫn còn hơi ướt vì chắc chắn cậu ấy mới tắm xong sau khi tập thể thao. Cậu ấy ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt tớ đang nhìn. “Cậu có thấy món nào ngon không?”
Cậu không biết được đâu.
Tớ đấu tranh vất vả để xem mình nên ăn gì. Chị Rita lúc nào cũng gọi món rau trộn trong buổi hẹn hò đầu tiên, nhưng tớ có đi hẹn hò buổi đầu đâu chứ. Mặc dù tớ cũng tự hỏi liệu Ryan có mong tớ sẽ ăn món gì đó nhè nhẹ không. Nhưng tớ đói lắm...
“Em gái ơi, em gọi món gì?” Cô phục vụ tuổi trung niên ngó xuống cười khích lệ với tớ, có lẽ cô ấy nghĩ bọn tớ đang... đang gì cũng được.
Tớ chọn bánh sandwich, khoai tây chiên và nước ngọt. Tớ ghét rau trộn, và tớ sẽ không bao giờ tán thành bất cứ ai dám từ bỏ bản chất của mình vì một gã con trai, ngay cả khi gã con trai đó chỉ là một người bạn. Tớ không định giả vờ làm một người không phải là tớ đâu. Mặc dù tớ hy vọng Ryan cũng sẽ gọi món gì đó giống như thế.
“Còn em thì sao?” Cô phục vụ bàn nhìn Ryan từ đầu đến chân, và rõ ràng là cô ấy đang bị ấn tượng mạnh. Tớ biết phần lớn tụi con gái đều thấy khó chịu khi người phụ nữ khác nhìn ngó bạn trai của mình, hoặc trong trường hợp này là bạn-trai-giả-vờ, nhưng tớ lại nghĩ đó là một lời khen tặng. Hơn nữa, trông cô ấy phải hơn bọn tớ đến hai mươi tuổi.
“Cho em rau xanh trộn”, Ryan nói. Tim tớ đập thình thịch. Đừng, đừng mà, đừng mà, vì mọi việc đang tốt đẹp, cậu không thể gọi rau trộn được, cậu mười sáu tuổi rồi đấy! “... và thịt nhồi để khai vị, và thêm bánh kẹp hai miếng thịt băm kèm pho mát, khoai tây chiên và nước sô-cô-la”.
Đó là chàng trai của tớ.
Ừm ừm, cũng không hẳn là chàng trai của tớ.
“À, Penny này, tớ hơi ngạc nhiên khi cậu đồng ý đi với tớ”.
“Sao cậu lại nói vậy?”
Cậu ấy nhún vai. “Tớ không biết - thật đấy, tớ cũng hơi sợ nhóm bạn của cậu sẽ trói chân trói tay tớ lại nếu bọn họ biết tụi mình làm chung việc gì đó với nhau”.
“Cậu biết không, mấy điều Todd nói về hội không đúng đâu nhé”. Tớ cảm thấy hai má nóng bừng.
“Tớ biết chứ...” Cậu ấy nghịch vơ vẩn giấy gói ống hút. “Chắc là đôi lúc tớ không biết mình nên tin điều gì. Nhưng điều đó không quan trọng, vì lúc này cậu đang ở đây với tớ rồi”.
Tớ im lặng nhìn cậu ấy, không biết mình nên nói gì.
“Dù sao tớ cũng rất mong ngóng đến buổi tối hôm nay”. Cậu ấy ngẩng đầu lên cười với tớ.
Tớ cũng thế, tớ thầm nghĩ. Hình như là tớ rất mong.
Vài giây im lặng giữa hai bọn tớ. Tớ thấy mình khó có thể tránh ánh mắt của cậu ấy.
“À, ừm”. Ryan nhìn đi chỗ khác và đưa tay lên vuốt tóc. “Hy vọng cậu sẽ không nghĩ ít hơn về tớ khi tớ nói ra điều này, nhưng tớ không biết nhiều về ban nhạc Beatles. Hình như tớ chỉ biết một, hai bài thôi”.
“Sao cơ? Cậu không nói thật chứ!” Tớ hét lên và quên mất mình đang ngồi trong nhà hàng.
“Ôi xin lỗi cậu nhé! Đó là một trong những lý do khiến tớ muốn đến đây, để xem ban nhạc nổi tiếng đó là thế nào mà”.
“Để xem ban nhạc nổi tiếng đó là thế nào mà?” Thật là hay khi biết Ryan cũng có điểm thiếu sót - và là điểm thiếu sót rất lớn. “Ban nhạc Beatles là ban nhạc vĩ đại nhất mọi thời đại. Họ... họ...” Tớ vục mặt vào hai bàn tay.
“Họ sao cơ?”
“Không có gì đâu. Tớ chỉ bắt đầu nhắc cho mình nhớ đến bố mẹ thôi, và trời ơi, rùng rợn vô cùng, rùng rợn vô cùng tận”.
“Oái, cậu nói nữa đi”. Ryan nâng cằm tớ ra khỏi hai bàn tay. “Tớ thấy duyên dáng lắm”.
“Ừ, duyên dáng một cách điên cuồng. Giống như một gã say lừ khừ”.
Cậu ấy lắc đầu nhưng tay cậu ấy vẫn nâng cằm tớ. “Không, ý tớ là duyên dáng không cưỡng lại được ấy”.
Nụ cười trên mặt cậu ấy dần tan khi cậu ấy chậm rãi nhoài người ra trước...
“Em nào gọi món rau trộn nhỉ?”
Ryan ngồi thẳng lưng trở lại ghế khi món ăn được mang tới. Tớ nhìn đĩa thức ăn và cố hoàn hồn. Tớ cảm thấy đôi mắt của Ryan đang nhìn mình.
Không phải là cậu ấy chuẩn bị...
Hình ảnh về buổi tối thứ Bảy tuần trước với Rosanna vụt hiện lên trong đầu tớ. Nếu cậu ấy... thì Hội những trái tim cô đơn sẽ bị hủy hoại.
Nhưng tớ ngu quá. Ryan chỉ nhoài người ra thôi mà. Cậu ấy chỉ muốn tỏ ra thân thiện thôi. Cậu ấy vẫn luôn luôn thân thiện đấy thôi. Rõ ràng là tớ hiểu nhầm cậu ấy thôi.
Tớ lấy khoai chiên ăn, vừa ăn vừa hy vọng mình có thể chạy trốn để gọi điện cho chị Rita.
Đó là ca cấp cứu đại khẩn cấp đấy.
“Cậu nói đùa tớ!”
Ryan tròn mắt nhìn tớ. “Cậu chỉ cần thả vé xuống thôi mà”.
Cậu ấy đưa vé cho tớ khi bọn tớ đi qua cửa trung tâm Civic. Tớ nhận thấy hãng phát hành vé gửi phong bì đề tên Ryan thay vì tên của mẹ hay cha dượng cậu ấy, mặc dù đáng ra họ phải là người nhận được hai tấm vé này.
Một cơn rùng mình len lỏi bên trong tớ khi Ryan đặt tay lên thắt lưng tớ để đi đến chỗ ngồi.
“Được rồi, giờ thì tớ không nhượng bộ đâu”. Tớ ngồi xuống và khoanh tay trước ngực.
Ryan cười. “Ồ, tớ mới là người không nhượng bộ chứ, phải không? Penny ơi, thật lòng tớ không nghĩ cậu là một cô nàng ương bướng đâu”.
“À, nhưng lại đúng thế đấy, tớ là cô nàng vô cùng ương bướng đấy”. Tớ cố giữ nét mặt thật nghiêm nghị. “Ngoài ra, tớ cũng không phải là cô nàng hoàn toàn không có lý đâu”.
Ryan quàng tay quanh lưng ghế của tớ và nghiêng sát vào tớ. “Ồ, thật sao?” Giọng cậu ấy lộ rõ niềm vui thích. “Tớ nghĩ là sẽ không có ai ở đây ủng hộ cậu đâu”.
Tớ ngồi ngả ra ghế và thở dài thườn thượt.
“Thôi được rồi, đừng tin tớ vậy”. Cậu ấy mỉm cười tự mãn với tớ. Cậu ấy ngó nghiêng nhìn các khán giả lớn tuổi. “Cô ơi?” Ryan khẽ chạm vào vai người phụ nữ ngồi trên bọn tớ.
“Cậu làm gì thế hả?” tớ hoang mang hỏi.
Cậu ấy quay sang phía tớ. “Tớ đang chứng minh một điều thôi mà”.
Một người phụ nữ khoảng ngũ tuần - cô ấy mặc áo in hình nhóm Beatles, hiển nhiên là vậy - quay lưng lại và có vẻ ngạc nhiên khi thấy một người như Ryan ngồi giữa một lô một lốc các khán giả ở độ tuổi trung niên.
“Cháu rất xin lỗi vì làm phiền cô”. Ryan nở nụ cười đẹp nhất với cô ấy, và trông cô ấy không có vẻ bị làm phiền chút nào. “Cháu rất mong cô sẽ giúp cháu trong mối bất đồng này. Cháu đang bất đồng với bạn gái ạ”.
Cậu ấy vừa nói là bạn gái á?
Cậu ấy nói tiếp, “Cô ạ, cháu vẫn nghĩ là sự ga lăng vẫn chưa bị tiêu biến, vì vậy tối nay cháu đang cố làm một việc hào hiệp”. Người phụ nữ đó phấn khích gật đầu với Ryan. Tớ chỉ có thể nói rằng cậu ấy sẽ thắng hiệp này. “Nhưng hình như cháu khiến cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh cháu buồn lòng, và tên cô ấy được đặt theo tên một bài hát của nhóm Beatles”. Ryan ra hiệu về phía tớ và tớ cố hết sức để mỉm cười và vẫy tay với người phụ nữ tử tế đó thay vì đấm người đồng hành lịch thiệp của mình. “Thật lòng cháu thấy bạn ấy không công bằng. Tối nay cháu mời bạn ấy đi xem nhạc, vì vậy sẽ là công bằng khi cháu trả tiền vé, nhưng bạn ấy lại không hợp tác”.
Ryan lại nhìn tớ và nháy mắt. Tớ xê chân để gót giầy tớ giẫm lên chân trái cậu ấy.
“Á!” Cậu ấy dịch chân ra và đằng hắng. “Cô ơi cô có nghĩ là bạn ấy nên nói cảm ơn thay vì trả lại tiền vé cho cháu không ạ?”
Người phụ nữ đó vỗ lên đùi Ryan. “Tất nhiên rồi, cháu dễ thương quá đi mất. Cô dám nói cháu là cậu bạn trai tuyệt vời đấy”.
Tớ mở miệng định phản đối nhưng Ryan ngẩng mặt lên cười tươi rạng rỡ với cô ấy. “Thật sao ạ, cháu cảm ơn cô nhiều lắm”.
Người phụ nữ đó hơi đỏ mặt và thích thú trước sự chú ý của Ryan. Cô ấy nghiêng người hỏi, “Buổi hẹn đầu tiên hả?”
Tớ nín thở.
Cậu ấy mỉm cười. “Vâng, và cô nghĩ cháu có cơ hội với buổi hẹn hò thứ hai không nếu cháu để bạn ấy trả tiền vé ạ?”
Bóng tối nuốt chửng tớ. Trong một khoảnh khắc rất nhanh tớ hy vọng mình bị tai biến. Tớ chớp mắt liên tục, nhưng bóng tối không tan biến. Sau đó hai tai tớ chỉ nghe thấy tiếng la hét và nhịp đập của tớ mỗi lúc một nhanh hơn. Một hình phạt thích đáng vì đi hẹn hò đây.
Ánh sáng ùa ra cách bọn tớ vài chục mét khi bốn chàng trai mặc complê đen xuất hiện trên sân khấu.
Biểu diễn ca nhạc. Tớ lắc đầu và quay về với hiện tại. Ryan đứng lên cùng với toàn bộ đám đông khi Bộ Tứ bắt đầu hát bài I Want to Hold Your Hand. Tớ phải vịn vào tay ghế mới đứng lên được - quá nhiều sự bối rối đang chạy ù ù trong đầu tớ.
Tớ nhìn Ryan - cậu ấy đang cười với tớ và khẽ đặt tay lên eo tớ.
Mình đang hẹn hò với Ryan Bauer.
Ruột gan tớ lộn mèo và tớ cố lấy lại hơi thở. Khỉ thật, mình đang hẹn hò với Ryan Bauer. Mình không được hẹn hò cơ mà! Không chỉ có vậy, tớ còn tuyên bố trước toàn bộ Hội những trái tim cô đơn là tớ sẽ không hẹn hò nữa đấy.
Tớ tập trung tâm trí vào tiếng nhạc. Lời bài hát len lỏi vào trong tớ như những kỷ niệm - vui và buồn - khi tiếng hát tiếp tục vang lên.
Được rồi Penny ạ - mày làm được mà.
Ánh sáng mờ dần khi ca sĩ đánh ghi-ta chơi đàn, và tim tớ như rơi thõng xuống. Tớ cảm thấy nước mắt trào lên, và tớ cố hết sức để kiềm chế. Tớ cố xua lời bài hát ra khỏi tâm trí, nhưng tớ không thể. Tớ không ổn rồi; tình huống này không ổn chút nào. Và tất nhiên, hãy để chuyện đó cho John, Paul, George và Ringo - ngay cả khi đó chỉ là bốn người đóng giả - để mọi thứ vào đúng triển vọng vốn có.
Tớ lắc lư theo tiếng nhạc và nhắm mắt lại. Tớ hát theo lời bài hát về nỗi tuyệt vọng, niềm khao khát, và sự ngốc nghếch trong tình yêu. Về cơ bản, đó là những gì tớ đang cảm nhận được vào khoảnh khắc đó.
Tớ là đồ đạo đức giả toàn tập. Mặc dù tớ vẫn nói với mọi người rằng tối nay không phải là tối hẹn hò, nhưng một phần rất lớn trong tớ lại muốn đây là buổi hẹn hò. Bây giờ tớ mới nhận ra điều đó.
Có vẻ đúng lắm. Ryan luôn tốt với tớ. Cậu ấy là người tốt mà.
Nhưng tớ cũng đã từng nghĩ như vậy về Nate. Nate tốt với tớ, cậu ấy là người tốt. Rồi cậu ấy lừa dối, và làm tan nát trái tim tớ.
Tớ đã hứa với mình là sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa.
Tên ngốc đại ngu dốt.
Nate gọi mình như vậy.
Tớ cũng không muốn mình trở thành Đồ ngốc đại ngu dốt.
Mặc dù tớ muốn lừa dối mình khi nghĩ rằng với Ryan mọi việc sẽ khác, nhưng mọi thứ sẽ không khác. Tớ sẽ không sập bẫy nữa. Tớ biết nên là như vậy.
Khi bài hát kết thúc, tớ biết mình phải làm gì. Phải chấm dứt việc này - lời tán tỉnh, sự ham muốn, mọi thứ. Việc này không phải vì tớ muốn, mà là vì điều tốt đẹp nhất cho nhóm tớ, cho các bạn tớ.
Penny ơi, đối diện với tiếng nhạc đi. Mày phải giấu kín tình yêu đó. Mày không được che giấu cảm xúc. Thay vào đó mày phải phá hủy cảm xúc. Giết chết cảm xúc trước khi chúng giết chết mày.
Đèn sáng trở lại và Ryan sung sướng nhìn tớ. “Sợ quá... nhưng cậu đừng nói với bố mẹ cậu là tớ nói thế nhé?”
Tớ mỉm cười vội với cậu ấy và len ra khỏi lối đi giữa hai hàng ghế. Trên đường về nhà, tớ hầu như chỉ ngồi im, chỉ trả lời câu hỏi của Ryan Bauer về nhóm Beatles. Khi cậu ấy rẽ vào góc quanh đến nhà tớ, tớ biết mình cần phải thực hiện chiến lược chuồn khẩn cấp, một chiến lược đảm bảo sẽ không có buổi hẹn hò thứ hai. Và chỉ có tớ mới biết là việc này sẽ không hay ho lắm đâu.
Cậu ấy đỗ xe. “Penny à, tớ rất vui vì tối nay cậu đi với tớ. Tớ vui lắm”.
Tớ nhảy vọt ra khỏi xe trước khi cậu ấy kịp tắt máy. Tớ quay người lại khi cửa đã mở và nhìn thấy một Ryan đang sửng sốt. “Ừ, cám ơn cậu nhé. Chào cậu”. Tớ nói. Tớ đóng sầm cửa ô-tô và chạy ù về cửa nhà, cố hết sức có thể để chui vào tới nhà trước khi òa khóc.
Mình làm đúng.
Tớ nhắc đi nhắc lại với chính mình như vậy.
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn