Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ớ có cảm giác như thể mình bị phanh thây. Tớ bị phơi bày. Sao mà chuyện này hợp với cuộc nói chuyện trong giờ Sinh học đến thế, khi bọn tớ mổ bụng con lợn và Tyson - người làm thí nghiệm chung với tớ và cũng là tay mê nhạc rock ít nói - nói, “Ừm... Penny ơi. Ờ, tớ muốn nói với cậu chuyện này”. Cậu ấy ngả người ra ghế và nhìn đăm đăm vào hai bàn tay. “À, tớ đọc bài viết về hội của cậu trên báo. Có thật là khi tham gia hội cậu sẽ không hẹn hò nữa không?”
“Thật, nhưng hội còn có nhiều ý nghĩa hơn thế cơ”, tớ trả lời.
Đó là lần đầu tiên Tyson nhìn thẳng vào mắt tớ. “Cậu biết không, đâu phải nam sinh nào trong trường cũng là đồ ngu cả đâu”.
Tớ sững sờ. “Tớ không nghĩ...”
Cậu ấy vén tóc ra sau tai. “Biết đâu một vài người trong bọn tớ xứng đáng có một cơ hội”.
Tớ khẽ gật đầu.
“Cậu biết không, phải khó lắm một đứa con trai mới có đủ can đảm để mời một cô gái đi chơi”.
Tớ ngó chằm chằm xuống bàn, không biết phải nói gì.
“Cuối cùng tớ cũng có đủ dũng khí - nhưng rồi tớ đọc được bài báo đó. Bao nhiêu can đảm của tớ đi tong rồi, vì Morgan không thể hẹn hò nữa”.
Tớ há hốc miệng rồi quay đầu về phía Morgan và bạn thí nghiệm của cô nàng - hai người đang đọc sách.
“Cậu đừng nhìn!” Tyson nói gay gắt và ngồi bẹp xuống ghế.
Ôi. Chúa. Ơi.
Tyson thích Morgan! Tại sao cậu ấy không thừa nhận điều này sớm hơn chứ?
“Quên điều tớ nói đi nhé”. Cậu ấy mở vở và nhất quyết viết gì đó vào vở. Tớ len lén ngó qua vai cậu ấy và nhìn thấy khắp trang giấy toàn chữ là chữ - giống như lời bài hát vậy. Tớ muốn túm lấy quyển vở trong tay cậu ấy để đọc. Trước đây tớ cũng thấy cậu ấy viết như thế này rồi - lúc đó tớ chỉ nghĩ cậu ấy viết nguệch ngoạc vớ vẩn hoặc viết tên ban nhạc của cậu ấy nhiều lần liền. Vậy mà tớ không biết rằng cậu ấy đang trút bầu tâm sự của trái tim lên trang giấy.
Tớ đi tới nhà ăn trong tâm trạng sửng sốt. Trong khi đứng chờ và lưỡng lự không biết mình nên mua bánh pizza hay thịt gà miếng, tớ nghe thấy giọng nói cao chót vót kinh-khủng đó.
“Chúa ơi là Chúa! Lâm li bi đát làm sao!”
Missy đứng ngay cạnh tớ, cùng với hai con nhỏ trong nhóm của nó.
Tớ cầm vội lấy một miếng pizza và một chai nước, và đi thẳng ra quầy tính tiền. Con nhỏ bám sát ngay sau tớ.
“Các cậu thấy không, nhìn nhé, trời đất ạ, đây là Penny cô đơn đấy nhé. Đám lâu la của cậu đâu rồi hở Penny?” Missy đột ngột ngoảnh mặt nhìn khắp lượt trong nhà ăn. Sau đó con nhỏ nhìn thẳng vào mặt tớ; hai con nhỏ đi cùng nó cười rúc rích với nhau. “Có phải cậu chỉ kết nạp mấy con nhỏ thảm bại vào hội không hả?”
Tớ trợn mắt lên và cố bước đi cho nhanh, nhưng con nhỏ quyết chặn đường tớ.
“Cậu hỏi thật đấy hả?” tớ hỏi lại. “Chính xác thì vấn đề của cậu là gì?” Ngày càng có thêm nhiều học sinh đứng nhìn.
Missy mở to mắt, cố gắng thể hiện vẻ mặt ngây thơ vô tội. “Vấn đề á? Của tôi á? Ồ ồ không đâu, không đâu nhé, tôi chỉ thấy buồn quá khi cậu cô đơn đến vậy thôi”. Hai con nhỏ đi theo nó giơ tay ra dấu hiệu thắng trận với nhau.
“Lố lăng...”
Tớ cố quay đi nhưng Missy túm khuỷu tay tớ. “Sao nào? Tôi không gia nhập hội của cậu được sao? Ối trời ơi, đợi đã nhé - tất nhiên là tôi không thể, vì tụi con trai thèm muốn được hẹn hò với tôi mà”.
Một giọng nói khác vang lên sau lưng tớ. “Mày không thể nhập hội vì bọn tao chỉ kết nạp các thành viên có IQ thôi”. Missy buông tay tớ ra; tớ quay đầu lại và nhìn thấy Diane đứng đó, hai tay cô nàng khoanh chặt trước ngực. “Hơn nữa, bọn tao chỉ kết nạp những người biết ý thức về chính bản thân mình. Áo đẹp đấy Missy ạ”. Diane ra hiệu về phía chiếc áo len cổ vuông có dây buộc quanh eo. “Giống tao hai năm trước quá”.
Tớ cứ tưởng sự việc đến đó là kết thúc, nhưng sau đó, Diane nghiêng nhẹ người về phía Missy và nói, “Nếu muốn, mày cứ cố làm cho giống tao đi. Nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ hẹn hò với mày đâu”.
Trong phạm vi hiểu biết của con người, tớ dám cá là hai tai Missy đang bốc hỏa. Tớ thích khoảnh khắc đó đến mức tớ hơi giật mình khi Diane quàng tay vào tay tớ và nói, “Pen ơi, đừng lãng phí thêm thời gian của tụi mình nữa”.
Hai bọn tớ nhận được một tràng vỗ tay rôm rả khi đi tới bàn ăn quen thuộc của nhóm. Diane khẽ nhún đầu gối cúi chào.
“Chào các cậu!” Một giọng nói to vang lên khiến cả nhóm im lặng. Tớ ngó thấy Rosanna Shaw, một học sinh lớp 12, với khay đồ ăn trưa của nó. Nó đặt khay ăn xuống khoảng trống nhỏ tin hin giữa tớ và Tracy. “Tớ sang đây có được không?” nó nói với Tracy.
Tracy xích sang bên cạnh và Rosanna ngồi xuống. “Tớ thực sự thích, THÍCH LẮM, bài báo đó ấy mà. Chuyện thế nào ấy nhỉ?” Rosanna hỏi như thể nó trót bỏ lỡ thông tin vô cùng quan trọng.
Tớ nhún vai. “Chẳng có gì cả, bọn tôi chỉ nói về những ngày tháng...”
“Dù sao thì các cậu cũng sẽ không tin vào sự việc xảy ra với tớ hồi sáng nay đâu, khi tớ đã chuẩn bị xong xuôi trước khi đi học ấy mà...” Rosanna bắt đầu kể lể câu chuyện dài lê thê mà tớ nghĩ, có lẽ liên quan đến việc nó đang tắm thì hết nước nóng, nhưng chuyện kể tỉ mỉ kỹ lưỡng đến mức tớ thôi không nghe nữa. Tớ nhìn quanh và thấy mọi người đều ngó đăm đăm xuống bàn.
Karra nghiêng người nói gì đó với Morgan.
“Đợi đã nào, tớ chưa kể xong mà!” Rosanna nói lớn.
“Ừm, thật ra thì,” Diane nói, “mọi người được cho phép nói chuyện với nhau trong bữa trưa đấy”.
Một vài người trong nhóm cười.
“À, tớ xin lỗi. Có lẽ tớ sẽ học các quy tắc sau thôi. Tớ chỉ nghĩ thật là thô lỗ khi cắt lời người khác thôi”.
Rosanna tiếp tục nói cho đến hết buổi ăn trưa. Không có gì ngạc nhiên khi hầu hết mọi người đều rời bàn ăn từ sớm.
“À, Penny này, tụi mình cần phải đề ra quy trình gia nhập nhóm”, Tracy nói khi bọn tớ đi tới tủ đựng đồ của tớ. “Sau khi bài báo được đăng, ngày càng có nhiều người muốn trở thành hội viên, và tớ nghĩ bọn họ muốn tham gia không hẳn vì lý do chính đáng. Chắc chắn cậu cũng nghĩ Rosanna Shaw không phải là tuýp người biết đoàn kết với bạn bè cùng giới. Nó chỉ muốn có thêm khán giả cho câu chuyện không đầu không cuối của nó thôi”.
Tớ do dự. “Tớ biết là nó cũng làm mọi người khó chịu, nhưng ít nhất tụi mình cũng nên cho nó một cơ hội chứ”.
“Chắc là vậy. Này - chẳng lẽ cậu không ấn tượng trước việc tớ không hề la hét gì nó sao? Hình như hội đang giúp tớ nền tính hơn đấy!”
Tớ lắc đầu khi lấy sách vở cần thiết cho buổi chiều.
“Chào cậu”. Ryan đi đến tủ của cậu ấy. “Bài báo rất hay”.
“Cám ơn cậu”. Việc này sẽ chỉ kéo dài trong một ngày thôi, phải không?
“Vậy”, Ryan dựa lưng vào các ngăn tủ phía sau và vân vê mép cuốn sách Vật lý. “Tuần sau cậu vẫn đi đấy chứ?”
“Ừ, có chuyện gì à?” tớ hỏi.
“À, không có gì...” Cậu ấy đặt tay lên vai tớ và tớ cảm thấy một luồng điện chạy rẹt vào trong người. “Vì bây giờ cậu là người nổi tiếng rồi, biết đâu cậu lại cần được bảo vệ”. Cậu ấy giơ một tay ra. “Tôi xin phép được hộ tống nàng đến lớp học tiếp theo được không ạ?”
Tớ ngập ngừng định đưa tay ra. Dây thần kinh của tớ căng lên.
“Đức Chúa Jesu ơi, cậu đang đùa tớ rồi”, Todd nói khi cậu ta tiến về phía Ryan. “Cậu dám khuyến khích Eleanor Rigby [1] cơ đấy”.
Ryan vội buông tay xuống. “Todd này...”
“Ryan, sao cũng được. Cậu có đi đến lớp không hả?” Todd không nhìn vào mắt tớ. Trước khi Ryan kịp nói gì, tớ nói với cậu ấy rằng tớ phải đi vào lớp và cắm cúi đi về phía hành lang.
“Ôi, Penny ơi, cậu cô đơn à?” Tớ nghe thấy một giọng nói - không phải giọng nói của Todd - phía sau lưng, cùng với một tiếng cười hô hố. Tớ chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn và muốn được đến lớp càng nhanh càng tốt.
Khi đi tới hội trường, tớ vẫn nghe thấy tiếng cười cợt và tên mình bị réo lên.
Chú thích:
[1] Tên một bài hát của nhóm Beatles.
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn