Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
eg dành buổi tối hôm đó để phỏng vấn các thành viên của hội để viết bài. Nhưng cô nàng rất thích được phỏng vấn tớ, Tracy và Diane.
Trong khi tớ ủng hộ 100% cho hội và không thể nào vui sướng hơn nữa về thành công của hội, thời gian diễn ra buổi phỏng vấn không thể nào tồi tệ hơn. Càng ngày tụi con trai con gái trường Trung học McKinley càng nhìn bọn tớ với vẻ mặt kỳ quặc hơn. Todd cũng thôi không nói chuyện với tớ nữa.
“Vậy cậu có coi mình là người bênh vực bình quyền cho nữ giới không?” Meg hỏi sau khi tớ trao cho cô nàng thông tin cơ bản về hội.
“À ừm, tớ cũng đoán vậy?”
Câu trả lời hay đấy.
Tớ biết tớ phải tập trung vào cuộc phỏng vấn. Hội quan trọng với tớ đến mức tớ không thể không tập trung, và tớ thực sự muốn hội trở thành một tổ chức tích cực.
“Tốt hơn hết là cậu nên nói tử tế về tớ”, Tracy chen ngang khi cô nàng bước vào phòng. “Đến lượt tớ chưa nhỉ?”
Meg tắt máy ghi âm. “Tớ cần phải lấy một cuộn băng mới. Tớ sẽ quay lại ngay”.
Suốt cả tuần tớ đã tránh không nói với Tracy về chuyện-gì-thì-chuyện với Ryan. Và khi Meg không có trong phòng, có vẻ như đây là thời cơ tốt để tớ nói.
Sau khi nói xong, tớ hỏi, “Cậu nghĩ sao về việc này?”
“Pen à, hay mà. Không phải là hẹn hò, đúng không?”
“Cậu đùa chắc? Hẹn hò gì đâu. Chỉ là đi xem ca nhạc thôi mà. Không có gì to tát hết”.
“Ừ. Tớ cũng mến Ryan. Tớ chỉ bất ngờ khi cậu ấy vẫn chưa hẹn hò với ai”.
“À, cậu ấy đi đến dự Khiêu vũ với Missy mà...”
“Penny ơi, cậu ấy không hẹn hò với con nhỏ mà - cậu ấy chỉ đưa con nhỏ đến đó thôi. Cậu ấy 100% độc thân đấy”. Tim tớ ngừng đập. “Trời ơi, tớ nên nói với Meg viết một cột chuyện phiếm trên tờ Monitor. Tớ ghét phải nghĩ đến nơi cậu sẽ đi trong khi tớ không hay biết gì về hoạt động của hội sinh viên. Dù sao thì cậu cũng không thể tin tối qua mấy đứa trẻ hỗn xược đó đã gây ra chuyện gì cho tớ trong khi tớ trông tụi nó đâu...”
Đến đó câu chuyện kết thúc. Tớ không phải lo lắng gì nữa. Đó sẽ là một buổi tối có hai học sinh học cùng lớp đi xem biểu diễn ca nhạc với nhau. Chỉ có vậy thôi.
Diane trông như bị ốm.
“Sẽ không sao đâu”, tớ cố hết sức để an ủi cô nàng.
“Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi”. Cô nàng đi đi lại lại trong hành lang, hai bàn tay nắm chặt.
Tớ và Tracy lo lắng nhìn nhau.
Diane ngồi rũ xuống sàn phòng. “Tớ đã nghĩ gì cơ chứ?”
Tớ ngồi xuống ngay bên cạnh cô nàng. Tracy và Jen đi ra cách vài phân để bọn tớ được riêng tư với nhau.
“Diane à”. Tớ quàng tay lên vai Diane. “Tớ không dám tin cậu đã thay đổi như thế nào trong mấy tuần qua - cậu nên tự hào chứ. Dù xảy ra thì cậu cũng nên tự hào”.
Bọn tớ ngẩng đầu lên và thấy Huấn luyện viên Ramsey mở cửa phòng tập và chậm rãi tiến đến bảng thông báo. Một nhóm học sinh nữ ép sát vào nhau để mở lối đi hẹp cho cô và lối đi nhanh chóng được khép lại ngay khi cô dán lên bảng tin một tờ giấy.
“Cậu có muốn tớ ra xem tờ giấy viết gì không?” tớ hỏi.
Diane ngẩng đầu lên khi một vài học sinh nữ bắt đầu nhảy lên nhảy xuống để cổ vũ. Tracy đi về phía đó và đọc nhanh tờ danh sách. Trên đường quay trở lại phòng thể dục, huấn luyện viên Ramsey đi ngang qua bọn tớ, cô dừng lại, và quay đầu lại với bọn tớ.
“Monroe, chào mừng em vào đội”.
Mắt Diane mở to. “Cô nói rằng...”
“Tất nhiên là cậu đã được nhận vào đội!” Tracy không thể kiềm chế niềm vui. “Diane ơi, cậu được nhận vào đội bóng rổ đại diện cho trường rồi!”
Diane nhảy lên và chạy vội ra bảng tin để đọc danh sách các cầu thủ trong đội.
“Tớ... tớ...” Cô nàng quay người về phía bọn tớ. “Tớ làm được rồi! Quỷ thần ơi, tớ làm được rồi!” Cô nàng lao vọt đến nhấn chìm tớ bằng một cái ôm hết sẩy.
“Chúc mừng cậu, bọn tớ biết là cậu sẽ làm được mà!” Tớ gần như hét ầm lên. Tớ vui mừng quá. “Được rồi, các cậu ơi, lộ diện đi”.
Một đám đông hò la với khẩu hiệu “Chúc mừng Diane” chạy ù từ góc phòng tới.
“Chuyện gì thế này?” Diane sửng sốt hỏi.
“Cậu không muốn có một khung cảnh hoành tráng trong trường hợp cậu không được nhận vào đội, nhưng ai ai cũng muốn đến đây với cậu mà”.
Laura tự hào giơ băng rôn “Tiến lên, Diane” và nhanh chóng quay mặt kia của băng rôn với một câu khác: “Cho bọn họ biết tay, bọn họ không biết mình bỏ lỡ điều gì đâu”. Laura nháy mắt với Diane. “Ô la la, một cô nàng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi!”
Diane được vây bọc bởi những người chúc tụng hồ hởi, bao gồm các thành viên còn lại trong đội.
Tracy vòng tay ôm người tớ. “Cô nàng bé nhỏ của chúng ta trưởng thành rồi! Cậu có bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày như hôm nay không?” Tracy hỏi.
Tớ lắc đầu.
Trong giấc mơ tuyệt vời nhất của tớ cũng không xảy ra chuyện này.
“Xem này! Xem này! Đọc báo viết về tụi mình này!” Meg hồ hởi nói với tớ ngay tại tủ đựng đồ vào giữa tiết học ngày thứ Hai và cô nàng đưa cho tớ một tờ McKinley Monitor.
Tớ cầm tờ báo và mắt tớ nhìn thẳng đến tiêu đề viết về hội và tấm ảnh chụp bọn tớ ngay trên trang đầu.
“Ối, tớ không nghĩ tấm ảnh lại to đến thế”, tớ vừa bình phẩm vừa cố trấn tĩnh để không bị hoang mang.
Tớ chạy ù vào phòng vệ sinh nữ và kiểm tra tất cả các buồng để đảm bảo chỉ có mình tớ trong phòng, rồi tớ ngồi xuống. Đó là một bài viết theo đúng chuẩn mực, đến mức tớ có cảm giác bài viết cổ lỗ quá... cho đến khi tớ đọc đến đoạn cuối.
Trong mấy tuần qua, tin đồn về hội đã rộ lên rôm rả, nhất là những lời bàn tán xôn xao của các nam sinh trường McKinley.
“Cũng không hay ho gì khi các nữ sinh tụ tập thành một nhóm riêng”, Todd Chesney, nam sinh lớp 11 nói. “Tôi thiết nghĩ mớ bòng bong không-hẹn-hò này chỉ là chuyện tầm phào bá láp”.
“Thật ra tôi cũng chưa nhận thấy thay đổi gì của các nữ sinh, trừ việc bọn họ bận rộn hơn trước để đi lòng tòng với nhau”, Derek Simpson, nam sinh lớp 12 nói.
Bất chấp một vài băn khoăn của các nam sinh trường McKinley, sự lớn mạnh của Hội những trái tim cô đơn sẽ không giảm sút trong thời gian tới.
“Tớ thực sự rất phấn khích xem sắp tới sẽ thế nào”, Bloom nói. “Sự lớn mạnh này sẽ không kết thúc sớm đâu nhé”.
Có một điều chắc chắn. Người viết bài báo này vẫn mong ngóng đến mỗi tối thứ Bảy để được gặp tình nhân lâu dài của mình; cảm ơn Penny Bloom và trái tim cô đơn của bạn ấy.
Tớ chỉ biết nhìn chằm chằm vào mấy từ cuối cùng:
Penny Bloom và trái tim cô đơn của bạn ấy.
Lòng dạ tớ thót lên khi tớ nhận ra học sinh toàn trường sắp đọc được thông tin này. Cả trường cơ đấy.
Mọi người sẽ nghĩ thế nào về tớ sau khi đọc bài báo này chứ?
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn