Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
hào Penny, tớ là Ryan đây”.
Tớ nhìn chằm chằm vào số điện thoại hiển thị trên màn hình - tại sao Ryan lại gọi điện cho tớ nhỉ? Hôm nay là tối thứ Ba, và tớ mới gặp cậu ta ở trường vài giờ trước. Vì tớ và cậu ấy chỉ trò chuyện qua loa với nhau kể từ hôm diễn ra buổi khiêu vũ nên lúc này tớ càng thấy lạ lẫm hơn nữa khi nghe thấy giọng cậu ấy.
“Alô? Penny à?”
Nói đi! Nói gì đi chứ.
“À ừ, chào cậu Ryan, có chuyện gì không?”
“Ờ, cũng không có gì. Tớ muốn hỏi cậu về môn Lịch sử. Hình như tớ đánh dấu nhầm chương cần phải đọc. Có phải chương mười hai không nhỉ?”
“Cậu giữ máy đợi tớ xem lại nhé...” Tớ phải chạy ù ra bàn học để túm quyển sách.
“Khỉ gió!” Cơn đau trào lên ngón chân cái bên trái của tớ vì nó đâm sầm vào chân ghế. Hay chưa. “Ừ, chương mười hai”.
Phía bên kia đầu dây im lặng. “Cậu có sao không?”
Rõ ràng là tớ không ổn tẹo nào. “À, tớ không sao - tớ vấp ngón chân cái thôi...”
“Ừ, cám ơn cậu nhé Penny”. Thêm khoảng lặng dài hơn nữa. “Thật ra là tớ muốn hỏi cậu cái khác cơ... À này, sắp tới bố mẹ tớ có vé đi xem ban nhạc hát lại nhạc của Beatles tại Trung tâm Civic, nhưng bố mẹ phải đi dự đám cưới, vì vậy bố mẹ tớ cũng hỏi xem có ai trong số bạn bè của họ muốn lấy vé đi xem không, nhưng tớ nghĩ có khi cũng vui nếu được đi xem... nếu cậu có hứng”.
Ryan nói quá nhanh so với bình thường, vì vậy phải mất một giây tớ mới hiểu cậu ấy nói gì.
Cậu ấy không rủ rê hẹn hò tớ, phải không nhỉ?
Tất nhiên là không rồi. Vì như thế thì ngốc xít quá. Cậu ấy đang hẹn hò với con quỷ tóc quăn lùn tịt kia cơ mà.
Tớ là bạn cậu ấy. Người bạn được đặt tên theo bài hát của nhóm Beatles, chỉ có vậy thôi, không hơn không kém. Quả là dễ hiểu khi cậu ấy mời tớ đi xem ban-nhạc-giống-Beatles biểu diễn, thay vì hẹn hò.
“Alô? Penny ơi?”
Úi.
“Ừm, cũng được đấy”.
Tớ vẫn có thể làm bạn với tụi con trai được mà. Tớ và Ryan vẫn là bạn bè, và cậu ấy không thể nào coi tớ là gì đó khác được. Cậu ấy đã nói gì tại bữa tiệc của Paul nhỉ? À, “Tớ sẽ không có tình cảm gì với bạn ấy cả”.
“Tuyệt cú mèo”, cậu ấy nói. “Diane nói với tớ là bố mẹ cậu không ưa ban nhạc bắt chước hay gì gì đó, nhưng bạn ấy nghĩ là cậu sẽ thích xem”.
Diane biết đấy! Tại sao cô nàng lại không cảnh báo với tớ là Ryan sẽ mời tớ đi... đi... tham gia hoạt động xã hội nhỉ.
Tớ húng hắng giọng. “Tớ nghĩ chắc là vui. Cám ơn đã rủ tớ nhé”.
“Chắc chắn là vui rồi! Chắc sẽ vui lắm nếu được đi xem một ban nhạc bắt chước cùng Penny Lane”.
Ừm.
“Tụi mình sẽ lên kế hoạch chi tiết sau nhé, nhưng tụi mình có thể vào thành phố lúc sớm sủa và ăn gì đó trước giờ biểu diễn. Được không?”
“Được Ryan ạ. Mai gặp cậu nhé”.
Tớ cúp điện thoại và nhìn chằm chằm vào nó.
Đó là lúc tớ chợt tỉnh ngộ. Tớ đã đồng ý đi xem ban nhạc bắt chước Beatles biểu diễn với Ryan Bauer. Bây giờ tớ phải nói chuyện này với người căm ghét ý tưởng này tột độ.
“Trời đất ơi, Penny Lane ơi, không được là không được. Mẹ thất vọng vì con quá. Làm sao con lại nhận lời đi xem được chứ?”
Việc này sẽ không khó như tớ nghĩ đâu.
Tớ ngồi xuống bàn ăn trong bếp. “Mẹ à, thôi mà, không to tát đến thế đâu”.
Mẹ đặt ly cà phê xuống và nhìn tớ như thể tớ có thêm một cái đầu nữa. “Penny Lane à, mẹ cứ nghĩ bố mẹ nuôi dạy con tử tế hơn là đi xem một ban nhạc bắt chước chứ. Chỉ là... anh Dave ơi, giúp em với!”
Bố thôi không giấu mặt sau tờ báo nữa và đặt báo xuống. “Becky à, anh nghĩ điều đó cũng có xấu gì đâu. Ít nhất con bé cũng thích được học về di sản. Anh nghĩ chúng mình nên tin rằng Penny Lane biết thứ âm nhạc mà con bé sắp nghe không thể sánh với âm nhạc đích thực. Em còn nhớ con bé đã lúng túng thế nào trước sự việc thảm hại trong lễ tốt nghiệp của Lucy không?”
Đúng thế, tớ đã bị mất thể diện tại lễ tốt nghiệp của chị Lucy, nhưng thật không may, bố mẹ tớ chính là người làm tớ bẽ mặt trước đám đông. Một sinh viên tốt nghiệp tội nghiệp đã hát không đúng âm điệu của bản nhạc Yesterday và bố mẹ tớ suýt bỏ ra khỏi thính phòng. Bố mẹ tớ cũng không thèm vỗ tay. Sự việc sẽ không tồi tệ đến thế nếu bố mẹ của anh chàng tội nghiệp đó không ngồi ngay cạnh gia đình tớ và thu âm nguyên cả bài hát. Chắc chắn hai vị phụ huynh đó phải xem đoạn phim với lời bình phẩm của bố mẹ tớ: “Eo ơi, sai rồi... Tại sao người ta lại nghĩ hát lại một bài hát cổ điển là cần thiết chứ... Trên đời chỉ có một Paul McCartney và thằng bé kia, mi đâu phải là Paul chứ”.
“Dạ vâng, hôm đó tệ quá”. Tớ đứng lên lấy bát đĩa trong máy rửa bát ra. Tớ nghĩ chắc việc này sẽ giúp mẹ có tâm trạng tốt hơn.
“Becs à, em thấy sao?” Bố với ngang qua bàn và siết chặt tay mẹ.
“À, được rồi...” trông mẹ có vẻ bị khuất phục.
Tớ cố nhịn cười khi mở cửa tủ trên cùng để cất chén đĩa.
“Nào em, vui lên chứ. Hãy nhớ là vài tuần nữa chúng ta có khách quý đấy”. Bố cố làm cho mẹ cười.
“Đúng rồi! Penny Lane ơi, bố mẹ quên không nói với con - có tin hay lắm đây. Gia đình chú Taylors sẽ nghỉ Lễ Tạ ơn với nhà mình. Chẳng phải như thế...”
Tớ cố chớp mắt vài lần để lấy lại thăng bằng khi tớ cảm thấy chiếc ly thủy tinh trượt khỏi tay. Có tiếng rơi vỡ trên sàn bếp. Tớ ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên mặt bố mẹ.
Không phải là họ vừa nói...
“Ôi, Penny ơi!” Mẹ đứng lên lấy chổi quét thủy tinh vỡ. Tớ chỉ biết đứng như trời trồng ở đó trong khi mẹ quét dọn xung quanh. “Có chuyện gì vậy con?”
Tớ không thể giải thích được.
Đây là một cơn ác mộng.
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn