You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ột tuần sau, đã đến lúc tớ tham dự buổi khiêu vũ, và đó quả thực là một thảm họa trọn vẹn.
Tớ đã nghĩ gì chứ? Đầu óc tớ quay cuồng. Tại sao tớ lại dám to tiếng như thế về việc cả hội con gái cùng nhau đi dự Bữa tiệc Khiêu vũ chứ? Tớ không thể xuất hiện trước công chúng trong bộ dạng thế này được!
Có tiếng đập đập trên cửa phòng tắm. Diane đấy. “Penny ơi, nhanh lên nào - cậu làm gì trong đó thế? Bọn tớ đang mong được nhìn thấy cậu lắm đây”.
Tớ đang bị tấn công dồn dập. “Ừ, đợi tớ một lát...” Tớ cố chỉnh lại chiếc váy tới lần thứ một triệu, nhưng vẫn vô ích. Tớ không thể dự tiệc trong bộ dạng này được. Tớ muốn tham dự buổi khiêu vũ với cái đầu ngẩng cao. Tớ thề là lúc thử váy trong cửa hàng trông tớ không thảm hại thế này. Tớ thấy quanh mắt ươn ướt. Được lắm, trông tớ sẽ không chỉ buồn cười đâu nhỉ. Tớ sắp làm hỏng bét bộ mặt trang điểm mà Diane đã dành bao nhiêu công sức trát trát đắp đắp cho tớ.
“Penny Lane kia - cậu có ra ngay không thì bảo!” Diana gào lên và nắm tay cô nàng đập mạnh hơn.
Được rồi - bọn họ là bạn mình, và bọn họ phải thành thật. Mình sẽ bước ra và xem bọn họ sẽ nói gì. Biết đâu chỉ do mình phản ứng thái quá thôi.
Hoặc cũng có lẽ mình sắp ốm.
Mình mở cửa...
“Lạ chưa!” tớ cố hết sức để tạo bối cảnh bước ra thật hoành tráng, nhưng tớ không dám nhìn thẳng vào mắt ai.
“Penny ơi, cậu xinh quá”. Diane rạng rỡ tươi cười. “Tớ quen nhìn cậu mặc áo phông và quần jean rồi, nhưng nhìn cậu kìa!” Cô nàng nhảy choi choi lên. Tớ chưa thấy ai hào hứng đi khiêu vũ đến thế... với một đám con gái.
Tất nhiên tớ biết Tracy sẽ vào cuộc. “Và nhìn ngực cậu kìa - ai mà biết cậu mặc áo lót đệm dày chứ?”
Diane huých vào tay Tracy.
“Tớ biết”, tớ nói. “Tớ thấy sợ. Hôm mặc thử nó không như thế này đâu. Chắc tại áo lót”. Tớ nhìn xuống và tớ chỉ nhìn thấy một cái hố sâu hoắm giữa hai bên ngực.
“Thôi mà”, Diane nói. “Thân hình cậu đẹp, và cậu cần phải khoe vẻ đẹp đó”.
“Tớ biết mà. Nghe phát ớn”, Morgan nói. “Cậu có biết cậu may mắn thế nào khi cậu không phải ngắm nghía món ăn của mình không?”
Diane đi tới sửa lại tóc cho tớ. “Đừng lo mà, cậu xinh cực luôn. Không xấu như cậu nghĩ đâu. Cậu phải nhìn toàn bộ cơ thể, đừng nhìn mỗi ngực làm gì. Cậu xinh mà”.
Khi đến trường, bọn tớ kiểm tra lại tóc tai và phấn trang điểm. Tớ tự tin hơn với chiếc váy và - tớ ghét phải thừa nhận điều này - nhưng một phần trong tớ thèm được thấy phản ứng của đám con trai.
Tớ cảm nhận được tiếng rung đập ầm ầm của tiếng nhạc trước khi bọn tớ mở cửa. Tớ bước nhanh hơn vì đột nhiên tớ lại muốn được vào trong. Tớ chạy nhanh vào mà không biết mình mong chờ điều gì. Ít nhất cũng không có ai cười cợt hay chỉ trỏ vào bọn tớ.
Và tớ nghe thấy - tiếng la hét ồn ã của bọn con gái mới lớn khi tụi nó nhìn thấy nhau trong các sự kiện chính thức.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - cậu xinhhhhhhh ơiiiii là xinhhhhhh!”
“Chúa ơiiiiiiiii, bộ váy đẹp chết người!”
“Nhìn cậu KÌA!”
“Không, nhìn CẬU mà xem!”
“Cậu có về ngay không hả. Không ngờ cậu lại mặc màu đó”.
“Không, CẬU về thì có”.
Kara xuất hiện với một cậu bạn trai; cô nàng nhìn sáu bọn tớ và nói, “Vậy là các cậu nói thật về hội đó hả?”
“Chứ sao”, Diane nhiệt tình nói. Có lẽ cô nàng là người hào hứng nhất trong nhóm.
“Ừm... tốt cho các cậu”. Kara quấn chiếc khăn nhỏ quanh cơ thể mỏng tang của mình. “Tớ không làm vậy được, nhưng dù sao cũng tốt cho các cậu”.
Diane nắm tay tớ. “Nào, nhảy thôi chứ”.
Sáu bọn tớ thận trọng vào sàn nhảy khi tiếng nhạc vang lên. Một số người bạn cũng gia nhập với bọn tớ. Tiếng nhạc to đến nỗi không thể trò chuyện, nhưng tớ liên tục giải thích về hội mỗi khi có người mới nhập hội với bọn tớ.
Tớ xoay vòng và bất ngờ nhận thấy vòng sáu người của bọn tớ đã tăng lên gấp đôi - Kara nhập hội với bọn tớ cùng với một vài học sinh khác lớp 11 và 12.
Sau một giờ đồng hồ nhảy không ngừng nghỉ, tớ tạm nghỉ đi vệ sinh và đảm bảo trên mặt vẫn còn son phấn. Tớ rất rất vui và gần như quên béng các cặp đôi trên sàn nhảy. Tớ mỉm cười khi nghĩ tất cả các nữ sinh đều dành nhiều thời gian trên sàn nhảy với bọn tớ hơn là với bạn trai bọn họ.
Nữ hoàng Khiêu vũ Marisa Klein tham gia với nhóm bọn tớ lâu đến nỗi bạn trai của cô nàng - Nam vương Larry Andrews - phải kéo cô nàng ra nhảy cùng.
Jessica Chambers và bạn trai xảy ra cãi cọ, vì cậu chàng nghĩ cô nàng bỏ rơi mình. Thật ra thì bọn họ vẫn thường cãi nhau vì mấy chuyện không đâu vào đâu - tớ không biết lắm về cậu ta vì cậu ta không học trường McKinley nhưng tớ biết cô nàng kia có thể làm tốt hơn thế nhiều.
“Tớ đoán hôm nay người ta chỉ nhìn tụi mình thôi đấy”. Tracy vừa nói vừa cười khi bọn tớ quay trở lại sàn nhảy.
Sau đó DJ chuyển từ nhạc pop sang nhạc ballad, và lúc đó, tớ và Tracy đứng chết trân vì không biết phải làm gì trong khi các cặp đôi khác tay trong tay đi qua tụi tớ.
“Này, có ai muốn đi lấy nước uống không nhỉ?” Tracy hỏi trong khi các thành viên khác trong nhóm xô đến.
Sáu bọn tớ tị nạn tại một chiếc bàn, ở đó bọn tớ ngồi thoải mái và để cẳng chân nghỉ ngơi.
“Diane ơi, Chúa ơi”, Tracy nói và nhoài người lên bàn. “Cậu có thấy Ryan đi với ai không?”
AI?
Tớ tình cờ chuyển hướng mắt để tìm Ryan. Tớ được các thành viên hội vây kín đến mức không nhận thấy là cậu ấy cũng có mặt ở đây.
“Thư giãn đi cậu”, Diane nói. Thư giãn ư? Cô nàng có điên không chứ? “Tớ đã biết là cậu ấy đi cùng Missy rồi. Cũng hay đấy”.
Thật sao? Tại sao Diane lại bình tĩnh đến vậy? Cuối cùng cũng có chuyện xảy ra.
“Đợi đã - Missy Winston á?” Tớ nói. “Đó là con nhỏ làm đổ đồ uống lên người Kara phải không? Cậu đừng đùa thế chứ?”
“Penny ơi, tớ nói thật mà, không có vấn đề gì to tát đâu. Thật ra là sau trận bóng đá với đội Poynette, Missy mời cậu ấy đi dự khiêu vũ. Tớ nghĩ cậu ấy cũng bất ngờ trước sự mau lẹ của con nhỏ, nhưng có vẻ như người mà cậu ấy muốn mời đã có kế hoạch riêng”.
“Cậu ấy định mời ai?” Vì lý do nào đó, tim tớ đập thình thịch.
“Cậu ấy không nói. Tớ nói với cậu ấy là tớ không hẹn hò nữa, vì vậy tớ nghĩ cậu ấy sẽ không lo tớ buồn phiền gì đâu”.
Diane chín chắn hơn tớ. Tớ đứng lên và quyết định đã đến lúc trò chuyện với mọi người. Có ai đó vỗ lên vai tớ trong khi Erin Fitzgerald kể cho tớ nghe về vở kịch ở trường.
Tớ quay người lại và gần như không thở được. Ryan mặc bộ com-ple đẹp mê hồn với chiếc áo sơ-mi màu xanh nhạt và chiếc cà vạt màu xanh nước biển khiến đôi mắt cậu ấy nổi hơn nữa.
“Chào Penny, trông cậu xinh thật”.
“Chào cậu”.
Tớ thấy cậu ta ngó xuống ngực tớ và nhanh chóng đưa mắt lên. Hai má cậu ta đỏ rần và cậu ta húng hắng ho.
“Ừm, hình như tối nay các cậu rất vui - tớ biết tại sao các cậu quyết định tham dự với tư cách là tình nhân của nhau rồi”. Cậu ta nghiêng người đặt tay lên eo tớ. “Mặc dù, giữa tớ và cậu, tớ nói nhỏ nhé, những cô gái tử tế nhất đi dự khiêu vũ với nhau khiến con trai bọn tớ mò mãi không ra một cô bạn gái ngon lành”.
Nào nào. Chỉ là kiểu tán tỉnh trống rỗng thường tình thôi, tớ tự nhủ với mình.
“Ồ, cậu biết không... bọn tớ sẽ khiến con trai các cậu toát mồ hôi đấy”. Tớ khẽ đấm nhẹ lên vai cậu ấy một cách bông lơn, nhưng cuối cùng tớ lại đấm mạnh hơn dự định.
“Ối!” Ryan kêu lên. “Grừ, Penny kia, sao cậu khỏe thế không biết?”
Ha ha, sự việc diễn ra hay đây.
Bọn tớ lặng lẽ nhìn nhau khi tiếng nhạc chuyển sang nhạc ballad.
Ryan đưa tay lên vuốt tóc. “À, Penny này, các cô bạn tình nhân của cậu có phiền không nếu cậu khiêu vũ với tớ?”
Trước khi tớ kịp trả lời, tớ nghe thấy một giọng mũi cao chót vót. “Không đâu, nhưng tình nhân CỦA ANH thì có đấy”.
Ryan còn bối rối hơn trước. “Ừ, chào em, Missy. Không dám chắc khi nào em sẽ quay lại. Ừm... em biết Penny nhỉ?”
Missy nhìn tớ từ đầu đến chân với ánh mắt không tán đồng. Con nhỏ phát điên vì cái gì chứ nhỉ? Nó vòng tay qua eo Ryan và tớ cố nhịn cười khi thấy Ryan ngượng ngùng.
“À, tôi có nghe kể về cậu rồi. Chẳng phải bố cậu là thành viên của ban nhạc Rolling Stones hay gì gì đó đúng không?”
Mày đang đùa hử.
“Tôi được đặt tên theo tên bài hát của nhóm Bealtes - Penny Lane”.
Missy chằm chằm nhìn tớ như thể tớ có vấn đề về thần kinh.
“Gì cũng thế”, con nhỏ thô bạo nói. “Anh Ryan à, em thích bài hát này lắm - mình cùng nhảy nhé”. Con nhỏ túm tay cậu chàng và kéo cậu ta ra sàn nhảy. Với thân hình một mét rưỡi tủn mủn và không có linh hồn, con nhỏ khỏe ngang ngửa một trăm cầu thủ phòng ngự.
Cơn tức giận sôi sùng sục trong lòng tớ. Một phần trong tớ muốn nhảy vào giữa bọn họ. Chỉ để trêu tức con nhỏ đó thôi.
Nhưng tớ không còn tham gia trò chơi đó nữa. Tớ đi với các bạn gái thân thiết của mình.
Mặc dù thế, tớ tức phát điên vì con nhỏ Missy đã thắng trận này.
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn