He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
au bốn năm phớt lờ nhau, tớ rất bất ngờ trước tốc độ nhanh chóng của tớ và Diane khi quay lại làm bạn với nhau. Tớ cứ nghĩ việc này sẽ kì cục lắm, nhưng thật ra không phải vậy. Bọn tớ là Penny và Diane của ngày xưa.
Cuối buổi học, tớ đứng đợi Diane ở tủ đựng đồ khi Ryan quẹo vào góc quanh với vẻ mặt sầu thảm. Cậu ta mở cửa tủ uỳnh uỳnh và mạnh tay ấn sách vào túi đến nỗi tớ những tưởng quai đeo túi bị bựt ra.
Tớ ngẩng mặt lên và thấy Diane đang đi về phía tớ với một nụ cười tươi.
Tớ dè chừng nhìn về hai phía. Tớ biết bọn họ vẫn nói chuyện với nhau sau khi chia tay, nhưng tớ không muốn mình phải đứng ở giữa.
Ryan đóng rầm cửa và suýt đâm sầm vào tớ khi cậu ta quay người lại.
“Xin lỗi cậu”, cậu ta nói.
“Ờ, không sao”, tớ trả lời. Diane đang đến gần tủ đựng đồ của bọn tớ. “À ừ, mọi việc ổn không?”
“Hử?” Cậu ta có vẻ rất bối rối. “Tớ làm không tốt lắm trong phòng thí nghiệm Hóa học”.
“À ừ”. Tớ không biết nên nói gì nữa với cậu ta. Tớ chưa bao giờ gặp khó khăn khi trò chuyện với Ryan, nhưng Diane đang đến gần, và tớ có cảm giác mình đang phản bội bạn ấy.
“Chào các cậu”, Diane chào bọn tớ.
Tớ thấy mọi người trong hành lang đi chậm lại để xem Diane và Ryan.
Ryan và Diane cũng nhận thấy điều đó.
Có một khoảng lặng đáng sợ giữa ba bọn tớ khi mọi người đứng lảng vảng xung quanh và sẵn sàng phân tích mổ xẻ từng cử động của bọn tớ. Tớ nói ra điều đầu tiên xuất hiện trong đầu. “Ryan làm không tốt lắm trong phòng thí nghiệm Hóa học”.
Ryan nhìn tớ với vẻ mặt kỳ quái.
“Xin lỗi, tớ chỉ...” tớ lúng túng quá.
Diane trợn tròn mắt. “Cứ như thể cậu phải nhất quyết vượt qua điểm B không bằng. À nữa, cậu có được thêm điểm hay được thêm gì khi tham gia hội cố vấn sinh viên đó không?”
“Cố vấn gì cơ?” tớ hỏi.
Ryan đỏ mặt. “Không có gì. Hiệu trưởng Braddock yêu cầu một số học sinh gặp thầy định kỳ để giúp thầy hiểu hơn về mối quan tâm của học trò thôi”.
Tớ không hiểu ra làm sao. “Chẳng phải Hội đồng Học sinh chịu trách nhiệm về việc đó sao?”
Ryan nhún vai. “Tớ không biết. Bọn tớ mới họp có một lần, và thầy chỉ trò chuyện với tớ về bóng bánh. Tớ đoán chừng thầy muốn làm sống lại những năm tháng huy hoàng của thầy thôi”.
Vào thời điểm xưa kia, thầy Braddock là siêu sao thể thao của trường McKinley, và nếu có ai nỡ quên điều đó, tủ trưng bày của thầy có một lô một lốc ảnh thầy trong các lần chiến thắng để nhắc cho bọn tớ khỏi quên.
“Ừ, quá nhiều cho...” Ryan bị cắt lời bởi giọng nói cao vút, inh tai từ hành lang. Tớ suýt ngã ngửa khi nhận ra đó là giọng nói của Tracy.
Cô nàng chạy đến với niềm phấn khích thuần túy và ấn tớ sát sàn sạt vào cánh tủ. “Ối!”
Tracy đặt tay lên miệng và cố nhịn cười. “Xin lỗi nhé! Nhưng cậu không tin chuyện đã xảy ra đâu!”
Tớ lắc vai để đảm bảo nó vẫn nằm đúng vị trí cần nằm.
“Chủ nhật này anh Paul sẽ tổ chức tiệc tại nhà và anh ấy mời tớ đến dự!”
“Paul Levine á?” Tớ hỏi.
“Ừ, cậu tin không? Anh ấy xếp thứ ba trong danh sách đấy”.
“Ô la la, Tracy ơi, vui quá!” Tớ nhìn sang Diane và cô nàng khẽ nháy mắt với tớ.
Mặt Tracy đỏ bừng. “Cậu sẽ đi với tớ nhé? Sẽ rất vui cho mà xem. Bố mẹ anh ấy đi vắng và anh ấy đang học năm cuối cấp, vì thế hôm đó sẽ có vô số học sinh năm cuối, biết đâu có cả anh Kevin nữa. Cậu cũng sẽ đến, phải không Diane?”
Trông Diane có vẻ sững sờ khi Tracy muốn cô nàng đi cùng. “Ừ, có chứ”.
“Pen ơi, cậu thấy chưa, cậu cũng phải đi nữa! Đúng không Diane?”
Diane cười. “Penny ơi, đi đi chứ!”
Mới vài giờ trước Tracy còn chặn họng Diane. Vậy mà lúc này cô nàng lại dùng Diane để ức hiếp tớ, bắt tớ đi dự tiệc.
“Chắc chắn tớ sẽ đi với cậu”, tớ nói. Ryan nhìn ba bọn tớ với vẻ mặt lúng túng xen lẫn thích thú.
Tớ hơi lo khi phải đi dự tiệc tổ chức tại nhà. Parkview là thị trấn nhỏ xíu - chỉ có mười ngàn dân cư ngụ, và bố mẹ tớ biết gần hết người dân ở đó. Nếu tớ bị bắt gặp tại một bữa tiệc mà phụ huynh vắng mặt, chắc chắn tớ sẽ gặp rắc rối to. Mẹ tớ cũng nhỏ người thôi, nhưng bên trong mẹ có sự phẫn nộ của Chúa. Tớ không thích làm mẹ giận. Nếu nhìn thấy mẹ tớ giận, bạn cũng sẽ không mến mẹ tớ chút nào đâu.
Đó là một nỗi lo nữa để tớ phải cẩn trọng.
“Cậu sẽ mặc trang phục thế nào khi đi dự tiệc?” tớ hỏi Tracy như vậy khi bọn tớ ngồi trên khán đài xem trận bóng diễn ra ngay tối hôm sau.
“Diane sẽ mặc gì?”
Tracy đối xử tử tế hạng nhất với Diane kể từ khi nhận được lời mời của Paul. Hy vọng cô nàng không đóng kịch.
“Có lẽ bọn tớ sẽ cho cậu mượn một chiếc áo bó tay dài [1] cho hợp với thái... Ai ui!”
Các ngón tay của Tracy cắm phập vào tay phải của tớ. “Suỵtttt!” Cô nàng thẽ thọt và cố ra hiệu về phía trước.
“Sớ ớ ớ bả ả ả”, Tracy thẽ thọt.
“Cái gì cơ?” tớ hoàn toàn tin là đã đến lúc rồi. Tracy đang bị mất trí.
“Sớ ớ ớ ớ bả ả ả ả”. Tracy mạnh mẽ nhướn đầu ra trước.
“Cậu lên cơn tai biến hử?” Tớ hỏi.
Cô nàng nhìn tớ và giơ bảy ngón tay ra.
Bảy? Bảy gì chứ?
Cô nàng nghiêng người nói nhỏ và tỏ ra hết sức bực bội với tớ. “Steve đứng thứ bảy trong danh sách của tớ”. Cô nàng ra hiệu về hàng ghế ngay trước bọn tớ, và ở đó Steve Powell đang ngồi với mấy người bạn.
Tớ trợn tròn mắt.
Tracy cười rạng rỡ. “Năm nay danh sách của tớ rồi cũng sẽ phát huy hiệu quả. Tối mai tụi mình sẽ có Paul, và tối nay...”
Tớ cầu nguyện cho cô nàng đừng đùa như vậy. Trong mấy buổi học đầu tiên của năm học mới, bản danh sách của Tracy gồm tám nam sinh trong trường McKinley bị giảm xuống còn bốn ứng viên. Mark Dowd bị gạt khỏi danh sách vì nói chuyện quá nhiều với Kathy Ehrich trong giờ học Lượng giác, Eric Boyd bị loại vì cắt tóc quá ngắn, W. J. Ross lại đến làm ở một nhà hàng ăn nhanh mà Tracy ít ưa thích nhất, và Chris Miller mắc phải tội lỗi lớn nhất là hẹn hò với Amy Gunderson hồi mùa hè. Cứ đà này thì đến Đêm hội Khiêu vũ, sẽ không còn danh sách nào nữa đâu.
“Cậu nói gì đi”. Tracy vẫn chọc chọc vào tay tớ. Vết bầm trên tay tớ nghiêm trọng rồi đây.
“Ừm, được rồi. Cậu có biết trông bố Ryan thế nào không?” Tớ liếc thật nhanh qua đám đông. Tớ nhìn thấy mẹ, dượng và em cùng mẹ khác cha của cậu ta đang vẫy vẫy tấm biển CỐ LÊN RYAN! Tớ nhận ra các bậc phụ huynh ngồi quanh họ; không ai trông có vẻ là phiên bản già hơn của Ryan.
Tracy rên rỉ. “Gì chứ? Ai mà thèm quan tâm chứ? Nói gì với Steve đi chứ - để cậu ấy chú ý đi”.
Đột nhiên, cô nàng cười ồ lên một cách thái quá và vỗ đùi đen đét. Sau màn biểu diễn kép đó, cô nàng cựa quậy đầu gối để đầu gối chạm vào vai Steve.
“Ôi, xin lỗi anh”. Tracy nhoài người ra trước và đặt tay vào chỗ mà trước đó đầu gối cô nàng chạm vào.
Steve quay người lại và mỉm cười. “Chào Tracy, không có gì đâu”.
“Năm học mới của anh sao rồi?” Tracy mở màn.
Tớ chỉ biết ngồi nhìn trong khi Tracy biểu diễn màn “yêu thuật” với Steve. Tớ cho rằng việc này sẽ chỉ hao công tốn sức, mặc dù tớ biết sẽ không như vậy. Thi thoảng, khi cô nàng đưa ra quan điểm cá nhân, cô nàng lại chạm vào cánh tay cậu ta và cô nàng cười phớ lớ trước mọi lời nói của cậu ta. Tớ mải vui xem cô nàng và Steve đến nỗi không có tâm trí xem trận bóng.
“À này, ngày mai hai cậu có đến dự tiệc nhà Paul không?”
Tracy mỉm cười. “Có chứ. Anh có đi không?”
Steve gật đầu. “À, thế Diane có đi với hai cậu không? Hai hôm trước tớ nhìn thấy hai cậu ăn trưa với bạn ấy”.
Tracy trợn mắt nhìn Steve rồi đứng bật dậy và đi thẳng ra lối đi giữa các dãy ghế.
Steve nhìn tớ. “Bạn ấy làm sao vậy?”
Tớ nhún vai khi phải đứng dậy đi tìm cô nàng.
Nếu tớ đếm đúng thì danh sách của cô nàng chỉ còn đúng ba ứng viên.
Chú thích:
[1] Áo dành cho người điên, có ống tay rất dài để buộc lại.
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn