The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
rở về nhà sau khi ăn tối với Diane, lần đầu tiên trong nhiều tuần tớ cảm thấy thực sự hạnh phúc và tràn trề hy vọng. Có một cộng sự trong hội, đặc biệt là một cộng sự cũng phải trải qua mối tình tan vỡ, chính xác là điều tớ cần.
Tớ với lấy điện thoại và thấy mình có ba tin nhắn.
Hai tin nhắn đầu tiên là của Tracy:
Con nhỏ khóc chưa?
Nếu nó khóc, nhớ chụp cho tớ một tấm hình!
Và tin nhắn thứ ba của Nate:
Tớ sẽ nhắn tin đến khi nào cậu chịu trả lời tớ.
Tớ phớt lờ Nate và gọi cho Tracy:
“Buôn đi nào”, cô nàng trả lời máy.
Tớ cố nói, nhưng cô nàng không cho tớ kịp nói lời nào. Cô nàng liên tục chế nhạo Diane và điều đó khiến tớ khó chịu.
“Tracy này, cậu thôi đi”. Tớ lên giọng. “Cậu thừa biết là con nhỏ cũng khổ sở chứ. Thử tưởng tượng xem nó đau buồn thế nào. Nó thấy mất phương hướng...”
“Ôi dào, cậu thôi đi”, Tracy xen ngang. “Cậu có nghe thấy cậu nói gì không đấy? Cậu định mời con nhỏ đi ăn trưa với bọn mình cơ đấy”.
Im lặng tuyệt đối.
Tracy thở dài. “Cậu đùa à? Làm ơn nói với tớ đây là chuyện đùa đi”.
“Tracy à”. Tớ nói chậm rãi để chọn từ ngữ cẩn thận. “Mọi người tàn nhẫn với nó quá. Hãy coi đó là hành động thể hiện lòng bao dung đi”.
“Tớ cho hết lòng bao dung tại phòng khám bệnh rồi”, Tracy dửng dưng nói.
“Làm ơn đi. Vì tớ được không?” Tớ không thèm giấu diếm nỗi thất vọng trong giọng nói.
“Được. Nhưng như thế là cậu nợ tớ”.
Tớ cúp máy trước khi cô nàng có cơ hội thay đổi suy nghĩ.
“Cậu biết thừa là tớ sẽ giết cậu vì điều đó chứ?” Tracy nhắc lại đến lần thứ mười bốn khi bọn tớ đi ăn trưa ngay ngày hôm sau.
“Làm ơn cho bạn ấy một cơ hội đi”, tớ nài nỉ.
“Không thể được. Tớ không biết nữa - Penny à, cứ cho là tớ điên đi - nhưng tớ không thích phải nhìn đứa bạn thân nhất của mình bị lợi dụng”.
“Tớ biết mình làm gì mà”. Tớ đi thẳng về phía chiếc bàn nhỏ trong góc trong trường hợp bị túm tóc hay bị cấu véo. Tớ đã nói với Morgan và Kara là hôm nay họ nên ngồi ăn ở bàn khác thì tốt hơn; tớ không muốn biến hai đứa nó thành kẻ tòng phạm với hành vi bạo lực.
“Ừ, tớ tưởng hồi đầu hè cậu cũng nói y như thế”.
Tớ chết trân tại chỗ.
Tracy túm lấy tay tớ. “Pen ơi, tớ xin lỗi - nói ra điều đó thật kinh khủng”.
Tớ cố xua ý nghĩ trong đầu đi. Sẽ thật khó khi không phải nghĩ về... cậu ta.
“Tracy à, làm ơn đi. Vì tớ đi mà. Làm ơn tỏ ra tử tế nhé”.
Tracy ngồi xuống và không nói gì.
“Chào các cậu”, Diane ngồi xuống bàn bọn tớ. “Cám ơn rất nhiều vì đã cho phép tớ ngồi đây”.
Tracy cố nặn ra một nụ cười.
“Úi!” Diane đặt một chiếc hộp bìa cứng lên bàn. “Và đây là món quà cảm ơn... bánh nướng thôi”. Diane đặt hai chiếc bánh nướng ngon lành lên bàn.
“Cám ơn cậu”. Tớ cầm lấy chiếc bánh to hơn và liếm láp lớp đá kem bên ngoài. Tớ trừng mắt nhìn Tracy.
“À, cám ơn nhé”.
Diane cười rạng rỡ, có lẽ bởi vì đó là câu nói tích cực đầu tiên mà Tracy từng nói với cô nàng. “Penny này, cậu biết không, tớ thấy đỡ hơn nhiều sau buổi tối hôm qua. Không dính dáng gì đến đám con trai nữa là quyết định sáng suốt nhất. Hội sẽ nổi tiếng lắm cho mà xem”.
Ừ - ố ồ.
Tracy nhìn hai bọn tớ. “Hội gì cơ?”
“Ừm, cậu biết đấy...” Việc này sẽ không hay đâu. “Cậu có còn nhớ tớ từng tuyên bố rằng tất cả đám con trai đều là lũ bỏ đi không?”
Tracy trợn tròn mắt. “Còn”.
“À, tớ quyết định là sẽ không bao giờ hẹn hò nữa”.
“Penny à...” Tracy cắt lời tớ.
“Tracy ơi, cậu nghe tớ nói có được không?” Sự kiên nhẫn của tớ đang nhạt dần. “Hôm đó tớ đã cố nói cho cậu hiểu, nhưng cậu liên tục ngắt lời tớ”.
Tracy ngậm miệng lại và ngả lưng vào ghế.
“Tớ không hẹn hò nữa. Ít nhất là khi tớ còn học trong ngôi trường này và phải đối phó với đám con trai xuẩn ngốc ấy. Vì thế tớ tự lập cho mình Hội những trái tim cô đơn”.
Tracy lộ vẻ khó hiểu. “Hội này có liên quan gì đến nhóm Beatles không?”
“Có, và nếu cậu đã nghe các bản nhạc tớ đưa cho cậu, chắc chắn cậu sẽ nhận ra điều đó. DÙ SAO THÌ tớ cũng nói rất nghiêm túc. Tớ sẽ không hẹn hò nữa. Và Diane cũng quyết định gia nhập nhóm của tớ”.
Diane quay sang phía Tracy. “Tracy ơi, cậu cũng nên tham gia. Sẽ vui lắm”.
Tracy nhìn Diane với vẻ mặt khinh khỉnh. “Cậu nghĩ là tớ thê thảm đến mức không có nổi một cuộc hẹn hò sao?”
“Khoan đã nhé, đó không phải là lý do...” Tớ cố cắt lời cô nàng.
“Không, ý tớ không phải như thế. Ý tớ là...” Diane có vẻ bị tổn thương.
Tracy trừng mắt nhìn Diane. “Được rồi - tư cách hội viên sẽ tồn tại trong bao lâu? Cứ làm như cậu có thể sống được mà không cần đám con trai xun xoe bợ đỡ không bằng”.
“Tracy, nghe tớ đây này”, tớ nói. “Hội rất quan trọng với tớ”.
Tracy rên lên. “Penny ơi, cậu nói nghiêm túc có được không!”
Mặt tớ nóng phừng phừng lên vì giận dữ. Tại sao tớ lại trông mong Tracy sẽ hiểu được nỗi tổn thương mà tớ và Diane đang trải qua chứ? Trái tim Tracy đã bao giờ bị tan nát đâu.
“Cậu không hiểu gì hết!” tớ hét lên. Đây là lần đầu tiên tớ cao giọng với Tracy. Nhóm học sinh lớp 10 ngồi bàn bên cạnh đứng lên bỏ đi. “Tớ biết cậu không hiểu tớ đang phải trải qua nỗi khổ thế nào, nhưng tớ cần hội”. Giọng tớ nghẹn lại vì tớ phải cố kìm nén để không khóc. “Tớ cứ nghĩ mọi việc qua rồi, nhưng không phải vậy. Cậu ta vẫn liên tục gửi tin nhắn cho tớ”.
“Cậu ta làm sao cơ?” Tracy mím chặt môi.
“Cậu ta...” tớ không có đủ sinh lực để nói về Nate.
“Penny ơi, tớ nói với cậu rồi - cậu ta là đồ đểu”, Diane khẽ nói. “Cậu không nợ cậu ta điều gì cả”.
Tracy quay sang với Diane. “Cậu biết Nate?”
“Tất nhiên là bạn ấy biết. Nhưng lúc này tớ không muốn nói về Nate. Hội này, tức là không hẹn hò nữa - là điều tớ muốn làm. Và quan trọng hơn, đó là điều tớ cần phải làm. Diane ủng hộ tớ. Tớ mong cậu cũng ủng hộ tớ”.
Im lặng. “Pen này”, Tracy khẽ khọt nói. “Tớ xin lỗi nếu cậu nghĩ tớ không ủng hộ cậu, nhưng cậu không thấy gì sao? Con nhỏ chỉ lợi dụng cậu thôi”.
Diane chùn bước. “Sao cậu lại nói vậy? Tớ không lợi dụng Penny”. Cô nàng ngập ngừng trong giây lát, hít thở thật sâu và nhìn thẳng vào Tracy. “Tại sao cậu ghét tớ đến vậy?”
“Tớ không...”
“Có, cậu có ghét tớ”. Diane nhìn xuống đĩa salad mới được ăn hết một nửa. “Tớ không biết tại sao, nhưng cậu vẫn luôn ghét tớ. Tớ đã hy vọng ba bọn mình sẽ là bạn của nhau, vì tớ không biết cậu ích kỷ đến vậy với Penny. Tớ đoán chắc tớ không thể làm bạn với Penny được nữa nếu không có... sự tán thành của cậu”.
Tracy nhìn Diane với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì. Tớ nghĩ cô nàng chưa bao giờ hình dung Diane Monroe lại cần ở cô nàng điều gì đó, và càng không thể là sự tán thành.
“Chỉ là tớ...” Tracy có vẻ buồn rầu. “Tớ không muốn cậu cướp Penny khỏi tớ thôi”.
Tớ sợ hãi nhìn Tracy. Tại sao cô nàng lại nghĩ như vậy được nhỉ? “Tracy ơi, Diane sẽ không làm vậy đâu”.
Diane lưỡng lự đưa tay ra và đặt lên vai Tracy. “Cậu có thể cho tớ một cơ hội không? Làm ơn đi mà”.
Tớ nhướn người về phía Tracy. “Cậu biết là tớ luôn cần cậu mà”.
Tracy lắc đầu. “Tớ chỉ có thể cố... vì Penny thôi đấy”. Nét mặt Diane sáng hẳn lên. “Từ từ đã”. Tracy giận dữ nhìn Diane. “Nếu cậu đối xử như vậy thêm một lần nữa, nếu cậu làm tổn thương Penny thêm một lần nữa, cậu sẽ phải hối tiếc sớm đấy”.
Diane yếu ớt gật đầu. “Tracy à, tớ rất muốn bọn mình là bạn của nhau. Tớ muốn lắm”.
Tracy dành cho Diane một nụ cười khích lệ. “Ừ, à này, về tiền sử bản danh sách của tớ, chắc chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi trước khi tớ gia nhập nhóm của hai cậu”.
“Tớ xem danh sách của cậu được không?” Diane lưỡng lự hỏi.
Tracy do dự vài giây trước khi cô nàng lôi tờ danh sách từ trong ví ra. “Sao lại không nhỉ?”
“A, tớ biết Paul Levine đấy. Anh ấy tử tế lắm nhé”, Diane gợi ý.
Tớ nghĩ đây là khởi đầu tốt đẹp cho tình bạn ba chiều mới mẻ.
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn