Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 951 / 3
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ulley tiến tới căn phòng giả lập của đội Oozma, cậu hồi hộp bẻ những khớp ngón tay chân khổng lồ của mình và bước vào phòng. Bên kia, đội ROR, Randy cũng bước vào trong phòng, cậu ta bò lên tường và biến mất, hòa mình vào với màu của tường.
Sulley cẩn thận rón rén đến bên chiếc giường, chầm chậm cúi xuống phủ cái bóng to lớn của mình lên đứa trẻ rô-bốt. Sau đó cậu gầm lên một tiếng khủng khiếp nhất từ trước đến nay.
GƯ…ẦMMMMMMMM!
Trong căn phòng giả lập bên cạnh, khi Randy đang chuẩn bị hù dọa theo cách riêng của mình thì tiếng gầm vang dội của Sulley khiến cậu ta giật nảy mình và rơi xuống tấm thảm hình trái tim trải dưới sàn phòng ngủ, Randy chỉ kịp rống lên một tiếng xoàng xĩnh. Đứa trẻ rô-bốt chỉ đáp lại bằng một tiếng thét ngắn ngủn.
“Đã có kết quả!” Phó Chủ tịch hội Kinh Hoàng thông báo, chỉ vào bảng điểm khi Sulley và Randy bước ra khỏi phòng. Ngược với bài trình diễn dở tệ của Randy, Sulley thật không hổ danh người nhà Sullivan, đã kéo điểm của đội OK lên cao ngang bằng với đội ROR.
Johnny và các thành viên đội ROR tức tối mắng Randy. “Cậu đúng là đồ bỏ đi, Boogs ạ!” Chet hằm hè nói.
Randy phát điên khi nhìn thấy đội Oozma reo hò vui mừng. “Đây sẽ là lần cuối cùng ta thua mi, Sullivan ạ!” Cậu ta lẩm bẩm.
“Worthington và Wazowski vào vạch xuất phát!” Phó Chủ tịch hội Kinh Hoàng thông báo.
Mọi con mắt đều đổ dồn vào Mike khi cậu đứng vào vạch xuất phát, bên cạnh Johnny. Đèn báo chuyển xanh và cả hai chạy thật nhanh đến căn phòng giả lập của đội mình. Khi họ và trong phòng, Johnny chạy ngay tới chỗ chiếc giường trong khi Mike lại khẽ khàng, đánh lạc hướng đứa trẻ bằng cách cào vào chân giường của nó.
Johnny đi thẳng tới bên giường và gầm lên một tiếng GƯ…ẦMMM lớn! Đứa trẻ rô-bốt hét lên kinh hoàng, chiếc bình thét bên đội Johnny lập tức gần đầy. Johnny bước ra khỏi phòng giả lập với vẻ khệnh khạng như một kẻ thắng cuộc giữa tiếng hò reo “ROR! ROR! ROR!” vang dội của đám đông.
Bên trong căn phòng giả lập của đội Oozma, Mike núp dưới giường, tính toán bước tiếp theo. Cậu biết tất cả giờ đây đều trông vào cậu mà thôi. Cậu nghĩ về mọi thứ cậu được dạy trong cả năm qua... rồi đến lời khuyên của Sulley: thả con thú đáng sợ ra!
Mike tập trung toàn bộ năng lượng rồi nhào lên trên giường, gầm một tiếng mạnh mẽ và dữ dội chưa từng có.
GƯ…ẦMMMMM!
Đứa trẻ rô-bốt hét lên và lượng tiếng thét thu được của Mike dâng đầy bình! Cả đám đông hò reo vang dội! Đội Oozma đã trở thành nhà vô địch của Cuộc thi Hù Dọa năm nay!
Các thành viên OK nhảy nhót vui sướng khi nghe đám đông reo hò, “Oozma! Oozma!” Sulley kêu lên, “chúng ta được học khóa Hù Dọa rồi!” Bà Squibbles nhào đến ôm cả đội. Bà ôm Don nhưng những xúc tu của anh dính chặt vào bà. Hai người đều cố đẩy nhau ra và quả là có chút ngượng ngập đâu đây.
“Ôi, thật xin lỗi bà Squibbles,” Don nói.
Bà Squibbles chớp chớp năm con mắt xanh dương của mình và đỏ mặt e thẹn. “Tôi tên Sheri,” bà ngọt ngào nói, trong khi đó cả đội Oozma đang bận công kênh Mike trên vai họ.
Cuối cùng thì những tiếng reo hò ca tụng cũng bắt đầu lắng xuống, nhưng các thành viên hội Oozma Kappa vẫn cảm thấy như tất cả những giấc mơ của họ đều đã trở thành hiện thực. Họ được nhận cúp vô địch và đắm mình trong hào quang của những người chiến thắng. Một người hâm mộ bỗng la lên khi đội OK bắt tay với đám đông, “Các cậu đỉnh lắm!”
Don cười toe. “Tôi chưa từng đỉnh như vậy,” anh nói. Sulley bật cười, rồi cậu đảo mắt tìm Mike trong đám đông.
“Này, Wazowski!” Sulley kêu to khi nhìn thấy Mike đứng cạnh căn phòng giả lập của đội Oozma. “Đến đây, đi thôi, cậu tuyệt lắm! Chúng ta đi ăn mừng nào!”
Nhưng Mike không phản ứng gì. Cậu đứng đó ngơ ngẩn. “Mike?” Sulley gọi.
“Tớ đã làm được,” Mike nói, giọng run rẩy. Cậu bước vào trong căn phòng giả lập và nhìn chằm chằm vào đứa trẻ rô-bốt. “Tớ không thể tin nổi. Tớ sẽ trở thành một Dọa sư.”
Sulley cười. “Ừ, chắc chắn rồi!”
Mike nhìn đứa trẻ rô-bốt nói, “Có nghe thấy không hả? Giờ thì nghỉ đi nhé, nhóc con, bởi vì nhóc vẫn chưa được thấy hết sức mạnh của Mike Wazowski đâu.” Mike nghịch ngợm vung hai tay lên không trung và kêu “HÙUU!”
Đứa trẻ ngồi bật dậy trên giường và thét lên. Mike quay lại, nhận ra năng lượng thét kéo đầy lên tới tận miệng bình. “Tớ biết là tớ đáng sợ,” Mike bối rối, “nhưng tớ không biết mình lại đáng sợ đến thế.”
“Đúng,” Sulley đáp lời, “chúng ta đều đáng sợ, tớ đoán chúng ta sẽ làm vỡ cái bình mất.”
Một cảm giác hoài nghi thoáng vụt qua cái đầu tròn vo của Mike. Cậu bước lại gần đứa trẻ rô-bốt đang ngủ và búng tay một cái. “AAA…!” đứa trẻ hét lên, giật bắn ra khỏi giường lần nữa.
Mike nâng tấm ga giường lên và nhìn vào phần cài đặt của hộp điều khiển. Sulley đi đi lại lại với vẻ sốt ruột. “Thôi nào,” cậu nói với Mike, “tớ nghĩ cậu không nên để ý tới mấy cái đó nữa.”
Nhưng Mike đã cúi nhìn gần hơn. Cậu để ý thấy mức độ khó dành cho mỗi lượt thi của vòng này đều ở mức cao nhất – ngoại trừ lượt của cậu là đang ở mức thấp nhất. Cậu đã hiểu ra mọi chuyện: phòng giả lập đã bị cài đặt lại.
Mike quay nhìn Sulley. “Cậu đã làm chuyện này à?” cậu hỏi.
Sulley suy nghĩ rất lung trước khi trả lời. Cuối cùng, cậu thú nhận, “Phải,... là tớ đã làm.” Cậu quan sát sắc mặt đang dần tối đi của Mike. “Nhưng cậu không hiểu đâu.”
Mike đau khổ hỏi lại, “Tại sao?”
Sulley cúi gằm mặt và thở dài, “Cậu biết đấy, chỉ là để đề phòng thôi.”
Mike biết quá rõ chuyện gì. “Cậu không cho rằng tớ đáng sợ,” cậu nói, đầy tức giận. “Cậu cũng giống như cô Hardscrabble và tất cả những người khác.”
“Vậy tớ phải làm gì đây?” Sulley trả lời, biện hộ cho bản thân trước cơn tức giận của Mike. “Để cả đội phải thua vì mình cậu không đáng sợ ư?”
Từng từ đó như những mũi tên bắn thẳng vào tim Mike. Cậu nhìn chằm chằm Sulley một lúc lâu. Rồi cậu chạy đi.
Sulley nhìn sang bên và thấy các thành viên khác của đội Oozma đang nhìn cậu với ánh mắt bàng hoàng. Tất cả đều đang đứng gần phòng giả lập và đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện.
Mít ướt buồn rầu đặt chiếc cúp xuống mặt đất. Rồi cậu và các đồng đội của mình bỏ đi, cùng với nỗi buồn và sự chán nản.
Chỉ còn lại Sulley, cậu đứng một mình trên sân khấu, cố gắng vượt qua chuyện này. Cậu cầm chiếc cúp lên rồi bước đi qua sân trường, lòng tê tái.
Johnny và cả hội ROR nhìn thấy Sulley, thế là cả đám cùng kéo đến vây quanh cậu. “Có vẻ tôi đã nhìn nhầm cậu,” Johnny nói, ném chiếc áo khoác của hội ROR lên bờ vai to lớn của Sulley. “Rốt cuộc cậu là một trong số chúng tôi.”
Đúng lúc này, Sulley trông thấy Trưởng khoa Hardscrabble ở phía trước. Cậu cứ đứng thế mà nhìn cô một lúc… và rồi một tia sáng chợt lóe lên trong mắt cậu. Sulley ném cả chiếc cúp lẫn áo khoác cho Johnny. Rồi trước sự kinh ngạc của hội ROR, cậu chạy thẳng tới chỗ cô Hardscrabble.
Cùng lúc đó, Mike chạy qua dãy hành lang của trung tâm thiết kế cửa thông thế giới của trường, hướng tới phòng thí nghiệm. Khi ngang qua một nhóm sinh viên vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, cậu nhón trộm tấm thẻ vào phòng trên ba lô của một người. Nhìn quanh để chắc chắn không ai thấy, cậu nhanh tay quẹt thẻ và đợi cho đèn tín hiệu cảnh báo an ninh gắn phía trên cánh cửa phòng thí nghiệm chuyển màu xanh.
Học Viện Quái Vật Học Viện Quái Vật - Nhiều Tác Giả Học Viện Quái Vật