The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 951 / 3
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
gày hôm sau, Mike thức dậy nhanh chóng và sớm sủa. Đây là ngày đầu tiên lên lớp! Khi tiếng chuông reo báo giờ vào học, các sinh viên nhanh chân đi về lớp của mình. Mike và Randy hăm hở đi tới khoa Hù Dọa, bước lên cầu thang và tiến vào một căn phòng rộng lớn hình tròn.
Chân dung của các Giáo sư Hù Dọa nổi tiếng treo khắp những bức tường quanh phòng. Trước mỗi bức chân dung đều có một bình chứa tiếng thét được đặt trên bệ đỡ cao. Mike và Randy ngồi xuống ghế. Quanh hai cậu có bao nhiêu quái vật to lớn hơn rất nhiều. Một trong số đó nhìn xuống Mike và gằn từng tiếng, “Đùa-tao-đấy-à!”
“Tớ hồi hộp quá!” Randy thì thào bên cạnh Mike.
“Thả lỏng đi, không sao đâu mà,” Mike động viên bạn vừa lúc giáo viên của họ, một quái vật với cái cổ dày và vẻ mặt nghiêm nghị, bước vào lớp học.
“Chào các trò,” ông nói ngắn gọn, cộc cằn. “Chào mừng khóa Hù Dọa 101. Tôi là Giáo sư Knight. Tôi chắc các trò ở đây đều là những quái vật đáng sợ nhất trong thành phố của mình. Nhưng tin xấu là các nhóc ạ, các nhóc đang ở trong địa phận của tôi mà tôi thì không dễ bị dọa đâu.” Ông lừ mắt nhìn quanh phòng.
Đột nhiên, một cái bóng trùm lên người vị Giáo sư. Các tân sinh viên há hốc miệng khi thấy ông nhìn lên một cánh cửa sổ, nơi đó có một cái bóng đen kịt to lớn đang lơ lửng. Rồi cái bóng nhào xuống và hạ cánh cùng một tiếng bụp nhẹ nhàng. Cả lớp lúc này đã nhìn rõ quái vật đó, một nữ quái rồng cao lớn vừa gập đôi cánh như cánh dơi của mình lại vừa cau mày nhìn cả lớp, dáng vẻ uy nghiêm. “Ồ, ra là Trưởng khoa Hardscrabble,” Giáo sư Knight nói.
Mike rùng mình khi nhìn vị Trưởng khoa Hardscrabble dạo quanh lớp học, những cái chân như chân rết của cô gõ liên hồi xuống sàn nhà. “Đó là một huyền thoại đấy,” cậu thì thầm với Randy. Cậu chỉ vào một chiếc bình đựng tiếng thét trên bệ đỡ. “Cô ấy đã phá vỡ mọi kỷ lục hù dọa từ trước đến nay với lượng tiếng thét cực lớn trong chiếc bình kia kìa.”
“Tôi không có ý định làm gián đoạn buổi học,” Trưởng khoa Hardscrabble nói. “Tôi chỉ muốn tạt qua xem những gương mặt ‘đáng sợ’ tham gia khóa học của tôi mà thôi.”
“Tất nhiên rồi,” Giáo sư lên tiếng đáp, “tôi chắc là các sinh viên ngồi đây đều muốn nghe vài lời khích lệ tinh thần.”
“Khích lệ à? Được thôi,” cô nói, quay xuống nhìn cả lớp. “Hù dọa là thước đo chân chính đối với một quái vật. Nếu không đáng sợ thì các trò là cái giống quái vật gì? Công việc của tôi là khiến các sinh viên đáng sợ trở nên đáng sợ hơn chứ không phải biến kẻ yếu đuối trở nên yếu đuối hơn.”
Trưởng khoa Hardscrabble nở một nụ cười lạnh tanh. “Đó là lý do tại sao cuối kỳ học sẽ có một bài thi. Ai trượt bài thi đó sẽ bị loại khỏi khóa học của tôi.” Các sinh viên bắt đầu xôn xao lo lắng. “Tôi hy vọng các trò đã có đủ khích lệ rồi,” cô nói lời cuối, rồi xòe cánh và bay ra ngoài qua nóc nhà.
Giáo sư Knight bước lên phía trước và cắt ngang những tiếng rì rầm mất trật tự trong lớp. “Được rồi,” quay lại với bài học dang dở, ông nói. “Ai có thể cho tôi biết những nguyên lý của một tiếng gầm hiệu quả?”
Một cánh tay màu xanh lá giơ lên. “Mời trò,” Giáo sư Knight gọi.
Mike đứng lên. “Có tất cả năm nguyên lý cơ bản. Chúng bao gồm độ vang của tiếng gầm, thời gian gầm và…”
Đột nhiên, một tiếng GỪ…ẦMMMM khủng khiếp, một-tiếng-gầm-thực-sự, vang động căn phòng.
Cả lớp đều quay lại xem nó bắt nguồn từ đâu. Một quái vật dáng vẻ vênh váo với tám ngón tay cùng bộ lông màu xanh da trời và nụ cười buồn ngủ nghênh ngang vào lớp... muộn. “Ố ồ, xin lỗi,” cậu ta nói. “Tôi nghe thấy có ai nhắc đến ‘gầm’, thế là tôi biểu diễn luôn thôi.”
Giáo sư Knight bình tĩnh nhướng mày lên. “Rất ấn tượng đấy thưa cậu...?”
“Sullivan. Jimmy Sullivan ạ.”
Giáo sư trầm tư trong giây lát. “Hừm, Sullivan à? Có phải giống như Bill Sullivan không?” ông hỏi.
“Vâng, đó là bố em,” chàng sinh viên mới đáp lại. “Thầy có thể gọi em là Sulley.”
“Ừm, nhẽ ra tôi phải biết trò là người nhà Sullivan rồi chứ. Tôi đặt nhiều hy vọng vào em đấy,” thầy giáo gật đầu với Sulley và nói.
“Vâng, thầy sẽ không phải thất vọng đâu ạ,” Sulley tự tin nói khi cậu ngồi xuống một chiếc ghế.
Mike lại đứng lên lần nữa. “Thưa thầy Knight, em có thể tiếp tục chứ ạ?”
Giáo sư Knight mỉm cười. “Không, không cần nữa,” ông nói. “Cậu Sullivan đã thể hiện đủ rồi.” Mike đành ngán ngẩm ngồi xuống. Cậu ngoái lại nhìn Sulley, kẻ đang nở nụ cười đầy tự mãn.
Sulley nhoài người sang một sinh viên ngồi cạnh, “Này anh bạn. Cho tớ mượn cái bút được không? Tớ quên, chẳng mang theo gì rồi.”
Cậu kia đưa cho Sulley một chiếc bút và ngay lập tức gã to con dùng nó để xỉa răng. “A ha đây rồi. Lấy ra được rồi,” Sulley hớn hở khi lôi từ miệng ra một mẩu thức ăn.
Mike cảm thấy bực mình. Cái gã Sullivan đó thật-sự-rất-khó-chịu mà!
Học Viện Quái Vật Học Viện Quái Vật - Nhiều Tác Giả Học Viện Quái Vật