A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 991-993: Bảo Tàng Hải Tặc
Ở chung với Kim Cương thời gian dài như thế, có thể nói Trang Duệ có chút lý giải với ngôn ngữ của Tinh Tinh, tuyệt đối không thua gì so với vị nữ khoa học nghiên cứu Tinh Tinh vài chục năm a..
- Ồ ồ...
Kim Cương liên tục gật đầu.
- Vậy chờ gì nữa, đi thôi..
Cái sơn động này có đường khác để đi vào, nói không chừng trên đỉnh núi còn có lối vào, Trang Duệ hưng phấn đi theo Kim Cương tiến lên núi.
Năm sáu trăm thước sườn dốc, sau hơn mười phút đồng hồ leo lên, đỉnh núi thập phần khoáng đạt, lớn nhỏ ước chừng bốn năm mét vuông, vẫn còn lưu lại vết tích của núi lửa, ở giữa đỉnh núi còn lưu lại một cái hố sâu bốn năm mét, bên trong không có một ngọn cỏ.
Kim Cương cũng không dừng lại ở đỉnh núi, mà lại chạy qua một bên, sau khi đi thêm vài phút, cũng đi được hai trăm mét, Kim Cương dừng lại ở trước một nơi có dây leo phủ khắp vách đá.
- Hắc, đây là hang ổ của ngươi?
Trang Duệ nhìn thấy Kim Cương đẩy dây leo ra, lộ ra một cửa động, không khỏi cười, hắn đã sớm dùng linh khí nhìn qua, trong sơn động này phủ lên không ít xác mía, chắc hẳn Kim Cương trước khi quen biết mình, đã ở lại chỗ này.
Nhìn tử bên ngoài gì sơn động này chỉ sâu có mười mét, nhưng Trang Duệ dùng linh khí phát hiện, ở tận cùng sơn động, ở sau một tảng đá, kỳ thật vẫn còn một lỗ thủng có đường kính năm sau mươi cm.
Mà đẳng sau lỗ thủng, xuất hiện tình hình, giống như ở cái động bên dưới, là một mê cung có bảy tám lối rẻ.
Trang Duệ cũng không nóng nảy xem xét tình hìn trong mê cung, mà đi theo sau Kim Cương, đi vào trong sơn động.
Khá tốt, cũng không có mùi khó ngửi như cái hang của mèo chồn, trong sơn động rất khô ráo, hơn nữa trong sơn đông có nơi thông khí, đó là một khe hẹp, thường xuyên có không khí lưu động nên không có mùi hôi.
- Kim Cương, đẩy tảng đá kia ra, ta muốn vào đi...
Trang Duệ phóng xuất linh khí tử cửa động thâm nhập vào trong hai ba trăm mét, cũng không xuất hiện tình huống linh khí giảm bớt, nói cách khác, ở bên trong sơn động, không có sinh vật nào tồn tại.
- Ngao ngao...
Kim Cương khoa tay múa chân lung tung, giống như không cho Trang Duệ đi vào, cũng không muốn động thủ với tảng đá.
- Kim Cương, không có việc gì, ta đi vào sẽ đi ra, Ân... Đi ra sẽ cấp thịt nướng cho ngươi ăn.
Nghe được thịt nướng, khóe miệng của Kim Cương chảy nước miếng, lập tức dùng tay nện vào ngực, đem cái tảng đá nặng bốn năm trăm kg kia dời đi, dịch chuyển ra bên cạnh, lộ ra một lối đi.
- Kim Cương, chờ ta ở đây, một hồi ta sẽ đi ra.
Cái này lỗ thủng quá nhỏ, Trang Duệ chui vào không có vấn đề, nhưng Kim Cương thì không vào đượ, Trang Duệ sợ Kim Cương ở trong bóng tối không được tự nhiên, dứt khoát bảo nó chờ ở bên ngoài, bàn thân mình đi vào một mình.
Mà con đường trong sơn động này trái ngược với sơn động phái dưới, giống như hang động phía dưới, sau khi đi vào mười mét, không gian trở nên rộng rãi, một cái động rộng rãi hiện ra trước mặt Trang Duệ.
- Đi về bên nào đây?
Trang Duệ xâm nhập vào một trăm mét, thân hình dừng lại, hiện tại thân hình của hắn đã dừng lại ở một cái động đá vôi cao mười mét, xung quanh động rộng rãi, có một cái hồ nhỏ, phía trên có tiếng nước nhỏ xuống, phát ra âm thanh rất rõ ràng trong động.
- Móa, không phải là thạch nhũ ngàn năm chứ?
Trang Duệ nhớ tới câu truyện trong các tiểu thuyết, rất nhiều các đại hiệp đều bị cứu nhân bức bách, thân hãm tuyệt địa, sau đó đạt được thạch nhũ ngàn năm mà công lực đại tiến, báo thù rửa hận.
Trang Duệ cười vì cách nghĩ quá nhàm chán của mình, ngẩng đầu nhìn lên trên, một cây thạch nhỏ lớn nhỏ bằng cánh tay, từ trên đỉnh động dài xuống dưới, nếu ở đây có thể lắp đặt đèn, chắc chắn là tạo ra một nơi du lịch lý tưởng.
Bốn phía của động rộng rãi, tổng cộng xuất hiện sáu đường rẽ, Trang Duệ do dự, hắn không biết mình nên đi theo đường nào mới đúng.
- Lại dùng linh khí nhìn một chút a, đừng tiến vào hang dơi là được.
Trang Duệ bình ổn tâm tình, đứng ở trong động rộng rãi, phóng xuất linh khí, trừ con đường mình đi lúc nãy, còn lại mấy đường rẽ, Trang Duệ đều dùng linh khí điều tra một chút.
- Con đường này không thông, con đường này không phải, dựa vào, đầu này đi thông tới hang dơi.
Trang Duệ nhìn qua ba lối rẽ, một đầu ăn sau được hai trăm mét, đã bị đá núi phá hỏng, mà con đường khác đi thông tới đỉnh núi, còn có một đầu, lại đi vào hang dơi.
- Đây là... Đây là cái gì?
Thời điểm Trang Duệ đưa mắt nhìn về cái hang thứ tư, lập tức dừng lại, ánh mắt giống như bắn ra kim quang, Ân... Phải nói là hắn nhìn thấy kim quang mới đúng.
- Tìm... Tìm được...
Tuy trong lòng đã suy đoán được, cái hoang đảo này chính là địa phương hải tặc giấu bảo tàng, nhưng Trang Duệ vẫn không nhịn được mà vui sướng, tìm kiếm bảo tàng hải tặc, mấy trăm năm qua có vô số người chạy đi như xua vịt, không nghĩ tới hôm nay lại bị mình gặp được một chỗ.
Sau khi linh khí tiếp xúc với kim quang, đó là một tiền vàng cao như núi, có một đồng tiền vàng lớn nhỏ như đồng xu, nắm rải rác chất đống trên mặt đất, mà ở bên cạnh nó, còn có các loại tiền và trang sức.
Sau khi dò xét thấy những vật này, linh khí trong đó rất sung túc, sau khi linh khí của Trang Duệ tiến vào, lập tức linh khí được một cổ cảm giác tình cảm ôm ấp, ấm áp dễ chịu rất là thoải mái.
- Đại khái là ba trăm mét, vấn đề không lớn...
Trang Duệ nhìn ra vị trí của mình và vị trí của bảo tàng, có chừng ba bốn trăm mét, tuy lộ tuyến khúc chiết, nhưng đối với người có thể nhìn xuyên bóng tối mà nói, những chuyện này không coi vào đâu.
Hiện tại hắn cẩn thận dò xét con đường này một lần, một mực ghi nhớ lộ tuyến trong đầu, Trang Duệ chui vào đường rẽ thứ tư, dọc theo con đường uốn lượn, đi đến địa điểm bảo tàng được giấu kín.
- NGAO! NGAO NGAO!
Bỗng nhiên, một tiếng vang như tiếng sấm, từ đằng xa truyền tới.
- Đúng là khoa trương a.
Tiếng ngầm cực lớn như tiếng biển gầm, trùng kích vào màng nhĩ của Trang Duệ, chấn đầu óc của Trang Duệ như muốn nổ tung, cũng không phải là giọng của Kim Cương quá lớn, mà bởi vì đây là tiếng phản âm của sơn động.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng