Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 936-937: Tám Ngày Phú Quý
- Ừ, không tệ. Tiểu Quân, cháu cùng Trang Gia tiểu tử ra ngoài nói chuyện phiếm đi. Ta và ông cụ này muốn trò chuyện...
Nhìn thấy Âu Dương Cương dùng ánh mắt ra hiệu cho mình, ông cụ Tống liền giục Trang Duệ và cháu trai ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai ông cụ.
Hai người này ở trong phòng đã nói chuyện gì, thì không ai biết, tuy nhiên sau khi trở về, ông cụ liền ra lệnh cho Trang Duệ, một tuần nhất định phải đến núi Ngọc Tuyền một lần, để châm cứu cho ông và ông cụ Tống châm cứu.
Ban đầu Trang Duệ muốn điều trị thân thể giúp ông cụ, tất nhiên không có lý nào không đáp ứng. Trang Duệ khống chế chữa bệnh trong phạm vi rất nhỏ là hai ông cụ, tạm thời để mấy ông cụ bọn họ hưởng thụ đãi ngộ này.
Mà bác sĩ Hà vốn không được trọng dụng trong học viện Kinh Đại, bỗng nhiên nhận được một giấy điều động, điều đến một bệnh viện quân đội để nghiên cứu. Hơn nữa, anh ta còn được cấp một khoản tài chính rất lớn, để anh ta toàn quyền chủ trì hạng mục nghiên cứu khoa học về lý luận châm cứu và từ trường.
Bác sĩ Hà vốn là một người dân thường, vừa tới liền được đeo quân hàm, có phòng, có xe miễn phí còn không nói, bên cạnh còn có hai cảnh vệ đi cùng.
Chuyện này đã khiến rất nhiều thạc sĩ bác sĩ nghiên cứu sinh ở Kinh Đại được mở rộng tầm mắt. Rất nhiều người đã lựa chọn lại vấn đề nghiên cứu. Đó là vấn dề được ít người nghiên cứu.
Thậm chí có vị thạc sĩ nghiên cứu sinh đưa ra ý kiến với thầy của mình, muốn nghiên cứu sự khác biệt về sinh lý giữa người ngoài hành tinh và người địa cầu. Đương nhiên, người này trực tiếp bị giáo sư đuổi ra khỏi cửa. Anh thật ra có thể tìm được người ngoài hành tinh tới để nghiên cứu sao?
Hai ông cụ ở núi Ngọc Tuyền, sau khi được Trang Duệ châm cứu điều trị, thân thể đều có sự chuyển biến tốt rất rõ ràng. Tuy nhiên hai người đều che giấu rất kỹ. Bên ngoài không có ai biết được. Thậm chí ngay cả với bác sĩ điều trị của mình, hai người đều cố ý che giấu.
Mùa đông đã đến. Cây cối trong Tứ Hợp viện của Trang Duệ trở nên trơ trụ. Chỉ có điều, Trang Duệ đã bỏ tiền nhổ đi, trồng được một vài loại cây chịu rét. Chúng vẫn xanh um tươi tốt. Hiện tại, trong Tứ Hợp viện cũng không đến mức tiêu điều.
Gần đây, Bạch Sư và Tuyết Ngao cảm thấy buồn chán thường xuyên lén lút trốn ở hòn giả sơn trong vườn, có thể nhìn thấy hai người này làm ra một ít động tác không thích hợp với thiếu nhi.
Đầu tháng, là thời kỳ động dục của Tuyết Ngao. Sang năm tiểu Tuyết Ngao có thể sinh ra hay không, đều tùy thuộc vào tháng nầy.
Trang Duệ cũng vô cùng coi trọng điều này. Hăn sợ Lý Tẩu không mua được thịt dê tươi, đặc biệt đã nói rõ với Bành Phi, cứ cách hai ngày, phải đi tới cửa hàng mua về một con dê sống, đảm bảo mỗi ngày đôi Bạch Sư đều có thể ăn được đồ ăn tươi.
Tiểu gia hỏa Kim Vũ kia, không biết có phải được linh khí làm dịu đi, lúc này mới sinh được sáu bảy tháng, hình thể đã lập tức đuổi kịp hai con Kim Điêu trưởng thành. Khi nó đứng thẳng trên mặt đất, thân đã cao hơn một thước. Điều này khiến Tiểu Kim Vũ không quen. Bởi vì nó không có cách nào đứng ở trên vai Trang Duệ nữa.
Khác với Kim Điêu đã sống mười năm, hiện tại tiểu Kim Vũ thật sự là trẻ con. Tuy rằng cái không nhỏ, thật ra không cần quan tâm tới việc tìm người bầu bạn. Chuyện này ít nhất phải sau bốn, năm năm mới nói sau.
- Trang Duệ, hội bán đấu giá ở Myanmar tháng này, cậu thật sự không đi sao?
Thấy sức khỏe của ông cụ nhà mình đã có chuyển biến tốt, Tống Quân cũng trở nên nhàn nhã, không có việc gì làm liền tới Tứ Hợp Viện của Trang Duệ uống vài chén rượu nhỏ. Hắn và đám người Âu Dương Quân đã quen biết với nhau từ nhỏ. Trang Duệ ở nơi này thật ra không có cảm giác gò bó.
Mắt thấy cuộc bán đấu giá ở Thái Lan sắp bắt đầu, mấy ngày nay Tống Quân thường xuyên tìm gặp Trang Duệ, muốn thuyết phục hắn đi Thái Lan một chuyến. Hắn rất muốn lĩnh hội một chút về cảm giác cá cược này.
Ngồi ở trong sân còn có Mã Bàn Tử. Gần đây, người bạn này đến Bắc Kinh nói chuyện kinh doanh, sẽ ở lại một khách sạn không xa với Tứ Hợp Viên của Trang Duệ. Anh ta chỉ cần đi vài phút là có thể đến Trang Duệ gia. Vừa rồi, anh ta và Tống Quân cùng ăn cơm trưa ở chỗ Trang Duệ.
- Không đi, không thấy bụng vợ tôi sao? Khoảng đầu tháng hai sẽ sinh. Tôi có thể đi đâu được chứ?
Trang Duệ lắc đầu. Hiện tại đã là cuối tháng mười hai. Chỉ còn có hai tháng nữa. Hai đứa trẻ long phượng sẽ ra đời. Hiện tại, Trang Duệ ngoại trừ mỗi ngày ra ngoài đi học, đều ở nhà chăm sóc cho vợ. Ngay cả mấy sản nghiệp của hắn ở Bắc Kinh cũng không thèm để ý, làm sao còn có thể đi Thái Lan với Tống Quân?
Nói đi còn có nói lại, hiện tại Trang Duệ muốn ngọc bích, căn bản không cần thông qua cuộc bán đấu giá. Hồ Vinh ở Mạn Đức Lạp và vùng biên giới Vân Nam, đã khai thông một con đường buôn lậu. Đến bây giờ đã chuyển nguyên thạch vào trong nước được vài lần.
Những nguyên thạch từ Myanmar được buôn lậu tới, chẳng những chỉ đủ để cố gắng làm những trang sức Xuân Thụy Lân. Ngay cả Xuân thị ở Hongkong cũng được được lợi không nhỏ. Mua hàng từ chỗ Trang Duệ còn thấp hơn một nửa, so với tham gia hội bán đấu giá với bên ngoài.
Điều này khiến Trang Duệ không hề động tới nguyên thạch hắn đã có được từ lần trước, bao gồm cả khối hoàng phỉ cực phẩm ở bên trong. Hơn mười khối nguyên thạch, hiện tại đều được giấu ở trong phòng của Trang Duệ. Có thể nói, lấy bất kỳ một tảng đá nào trong những tảng đá này ra, đều có thể khiến các sản nghiệp khác tranh đoạt.
Theo tài nguyên ngọc bích Thái Lan ngày càng che ít. Hơn một năm nay, giá cả thị trường ngọc bích trên quốc tế vẫn đang dâng lên, nhất là ngọc bích cực phẩm cao cấp, căn bản là nói là vô giá. Chỉ có trên phòng đấu giá, mới có thể thỉnh thoảng nhìn thấy.
Vật phẩm ngọc bích Xuân Thụy Lân ở Bắc Kinh đạt chất lượng cao, đã trở thành nơi cất giấu ngọc bích được mọi người ưa thích lựa chọn. Số lượng tiêu thụ ở Bắc Kinh càng ngày càng tăng. Ngay cả nhãn hiệu lâu đời, phổ biến ở khắp nơi như Phúc Châu Bảo, cũng không thể bằng được.
- Tiểu tử cậu không đi, Anh Mã lại bận chuyện đầu tư, vậy ta cũng không đi...
Thật ra Tống Quân tự biết mình có bao nhiêu phân lượng. Tuy rằng trong cuộc đấu giá lần trước ở Thái Lan, anh ta đã mò được một khoản lớn, chỉ có điều đều nhờ có Trang Duệ. Nếu để bản thân anh ta chọn nguyên thạch, chỉ sợ sẽ phải bồi thường tới mức chỉ có thể mặc quần xi-líp về nước.
Cũng may Tống Quân chơi thạch, chỉ là chút kích thích. Anh ta không thiếu chút tiền này. Sau khi sức khỏe của ông cụ trở nên tốt hơn, chuyện mua quan bán tước của anh ta, tất nhiên sẽ được ưu đãi nhiều hơn.
- Đổ thạch kia coi như xong. Cái thứ đó thỉnh thoảng chơi chơi cũng được. Nếu chìm đắm vào đó sẽ xuất hiện vấn đề...
Mã Bàn Tử cười nói. Mấy tháng nay, Trang Duệ không gặp anh ta. Dáng người lại lớn thêm không ít. Ngồi ở chỗ đó thật giống như tòa núi thịt.
Sau khi Mã Bàn Tử và Tống Quân kết giao, đã chiếm được không ít tiện nghi. Xuất thân tăng vọt. Trong năm trước, khi cả nước tính điều chỉnh tài nguyên than tự nhiên, rất nhiều sản nghiệp nhỏ bị dừng lại để chỉnh đốn, anh ta đã nhân cơ hội sát nhập một số sản nghiệp than, kinh doanh càng làm càng lớn.
Gần đây Mã Bàn Tử đang có hạng mục cần bàn bạc hợp tác với nước ngoài, tài chính liên quan lên tới hơn 3 tỷ đôla, hơn 20 tỷ RMB. Thậm chí ngay cả Bộ tài nguyên quốc gia cũng bị kinh động.
Bởi vì Mã Bàn Tử muốn đầu tư một mỏ quặng ở Nam Phi. Nó thuộc về khoáng thạch dự trữ chiến lược của quốc gia, cho nên rất được coi trọng. Trong thời gian một tháng gần đây, Mã Bàn Tử đều ở Bắc Kinh bận rộn về chuyện này.
- Tôi cũng chỉ chơi thôi, còn không đến mức đắm chìm vào nó. Thật ra Bàn Tử anh, ít gây họa cho mấy khuê nữ đi....
Tống Quân nghe Mã Bàn Tử nói xong, khinh thường bĩu môi, xoay mặt nhìn về phía Trang Duệ, nói:
- Đúng rồi. Cậu có hứng thú với việc kinh doanh của anh Mã hay không? Việc kinh doanh này tuyệt đối là ổn kiếm không thể thua lỗ.
Việc kinh doanh này của Mã Bàn Tử, chính là do Tống Quân bắc cầu giới thiệu, nếu không những việc đầu từ mỏ quặng ở nước ngoài, sao tới lượt Mã Bàn Tử nhận được? Còn nhiều người muốn tranh đoạt mà.
Tuy nhiên Mã Bàn Tử nhận được khoản kinh doanh này, là phúc hay là họa còn rất khó nói. Bởi vì mặc dù hàm lượng uranium trong lớp vỏ trái đất rất cao, còn nhiều hơn so với thủy ngân, bạc, nhưng để lấy được uranium ra, khó khăn rất lớn. Trung bình trong mỗi tấn vật chất vỏ quả đất, chỉ có thể lấy ra ra khoảng 25 gram uranium.
Hơn nữa khoáng thạch uranium là khoáng vật có tính phóng xạ nguy hiểm. Muốn khai thác, chi phí đầu tư giai đoạn trước thường rất lớn.
Cứ như vậy, cho dù trên tay Mã Bàn Tử có vài tỷ, cũng còn lâu mới đủ. Nếu không phải nhờ chính phủ và Tống Gia rót kinh phí vào, Mã Bàn Tử căn bản không có khả năng ăn được khoản kinh doanh này.
Nhưng cho dù chính phủ tham gia, tài chính của Mã Bàn Tử tài vẫn còn thiếu rất nhiều. Anh ta biết trong tay Trang Duệ có tiền nhàn rỗi, cho nên lúc này mới kéo Tống Quân làm thuyết khách đến đây.
Chỉ có điều Mã Bàn Tử không biết, cho dù anh ta không tìm Tống Quân, Tống Quân cũng sẽ nói với Trang Duệ về chuyện này. Bởi vì ông cụ trong nhà đã lên tiếng, việc kinh doanh này nên để Trang Duệ tham gia làm một cổ đông. Tuy rằng Tống Quân không rõ ý của ông cụ, nhưng cũng không dám làm trái lời ông nội.
- Anh Mã, việc kinh doanh của anh còn cần bao nhiêu tiền nữa?
Thật ra, gần đây trong tay Trang Duệ không hề có tiền nhàn rỗi. Bởi vì mở thêm phòng cho Âu Dương Quân nên phần lớn đã bán ra. Trang Duệ dựa theo cổ phần công ty sở lấy ra phần hoa hồng, đã cao tới hơn mười hai tỷ.
Ngoài ra, hai lần chia hoa hồng của mỏ quặng ngọc bích ở Thái Lan năm nay cũng có khoảng sáu tỷ RMB. Hơn nữa, mở quặng Tân Cương bên kia, cũng trả cho Trang Duệ một khoản tiền hoa hồng.
Cho dù không tính đến Xuân Thụy Lân và nhà bảo tàng cùng với lợi nhuận của sản nghiệp Bành Thành này, tính sơ qua, hiện tại Trang Duệ có khoảng hơn hai mươi RMB trong tay. Hơn nữa có thể rút toàn bộ ra tiền mặt bất kỳ lúc nào.
Đừng những phú hào đứng trên bảng xếp hạng được công bố, bản thân bọn họ có thể động tới vài tỷ đôla, nhưng thật ra muốn bọn họ ngay lập tức lấy ra hai mươi tỷ tiền mặt, chỉ sợ không ai có thể làm được.
Nhớ năm đó, bản thân siêu cấp phú hào cảng đảo có tới trăm tỷ đôla, để cứu con trai, lao lực sức của chín trâu hai hổ, mới tập hợp được chục tỷ tiền mặt. Cho nên hiện tại Trang Duệ tuyệt đối có thể được gọi là phú hào ẩn hình cao cấp nhất trong nước.
Trang Duệ chưa nghĩ ra nên dùng khoản tiền này như thế nào, nghe Mã Bàn Tử nói như vậy, thật ra có chút động tâm. Tiền ở trong tay là tiền chết. Chỉ có đầu tư ra ngoài, mới có thể sáng tạo ra hiệu quả và lợi ích.
Tuy nhiên Trang Duệ đối với lĩnh vực mỏ quặng hiếm này lại khá xa lạ, không dám tùy tiện đồng ý, chỉ là cùng làm trước.
Mã Bàn Tử nghe Trang Duệ nói xong, cười gượng, nói:
- Vốn tưởng rằng chỉ cần một trăm tỷ là đủ rồi. Chỉ có điều sau khi chuyên gia đi Nam Phi khảo sát qua, cái hầm mỏ đó có hàm lượng uranium rất cao. Phỏng đoán có thể đứng thứ năm trên thế giới. Cho nên còn phải đầu tư thêm vào, đại khái cần đến hai trăm đến ba trăm tỷ RMB vào đó...
Trang Duệ nghe vậy liền hít một hơi lạnh. Ban đầu vốn tưởng rằng với số tiền trong mình đã không ít, không ngờ ngay cả một phần mười số tiền đầu tư cho một hạng mục đều không bằng. Xem ra chính mình vẫn chỉ có thể "Cùng" làm.
Tống Quân nhìn thấy Trang Duệ do dự, lập tức nói:
- Lão đệ, cơ hội này rất hiếm có. Rất nhiều người chen chúc tới vỡ đầu để được đầu tư, tôi còn chưa đồng ý. Không nói tới người khác, cậu gọi điện thoại cho Âu Dương Quân, xem thử tiểu tử kia có ý gì không?
Kỳ thật, Tống Quân nói vậy đã nâng địa vị bản thân lên rất nhiều. Việc kinh doanh này, anh ta căn bản không thể quyết định phân phối cổ phần công ty, bởi vì nó liên lụy rất nhiều tới những lợi ích mấu chốt. Chỉ có ông cụ trong nhà lên tiếng mới có tác dụng.
Loại chuyện này vốn liên quan đến chính trị. Mà việc kinh doanh của Tống Gia, phần lớn đều trên phương diện tài nguyên. Muốn làm việc mua bán này, không thoát khỏi sự ủng hộ của Tống Gia. Nói trắng ra, Mã Bàn Tử chỉ là người thay mặt cho quốc gia và Tống Gia.
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể làm người thay mặt. Bởi vì chỉ cần mỏ quặng uranium có thể thuận lợi đầu tư, đó là một khoản tám ngày phú quý, bằng không có lẽ tất cả sản nghiệp của Mã Bàn Tử, đều phải gán nợ cho ngân hàng. Có thể chắc chắn vay được năm mươi tỷ sao?
Trang Duệ cúi đầu trầm tư suy nghĩ một lát, nói:
- Anh Tống, anh Mã, tôi phải cân nhắc việc này một chút. Sau hai ngày nữa, tôi sẽ trả lời các anh...
Trang Duệ không dám tùy tiện khi đầu tư vài tỷ. Mỏ quặng ngọc Tân Cương đã được khai thác và phát triển tới thời kì cuối.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng