People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 902-903: Sơn Mộc
rở lại trọng tâm câu chuyện, về phần những thứ đồ sứ ba màu này, từng được rất nhiều vị chuyên gia kết luận là chính phẩm, nguyên nhân chủ yếu là thực sự bọn hắn cũng không thể nhìn ra sơ hở, thú hai là phí tổn khi xem xét. Có tiền mở đường văn nhân cũng phải cúi đầu.
- Tôi biết, tôi chế tạo ra mấy thứ này, nhưng mà vẫn chưa làm được linh hồn cho bọn nó, nhưng mà cái này không phải là tôi có thể quyết định.
Từ Quốc Thanh suy nghĩ rõ ràng cái này thì không khỏi có chút buồn rầu, cái gọi là lịch sử tích lũy và lắng đọng lại, vậy thì không có cách nào phỏng chế ra, cái loại này rất nặng, chỉ có thể trải qua năm tháng hỗn tạp biến ảo, mới thể thể biểu hiện ra trên đồ vật.
- Từ công, khi ngài bắt tay vào làm, chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ rằng, làm thế nào mới có thể thổi hồn vào trong những tác phẩm của mình sao? Tuy rằng không thể gọi nó là đồ cổ, nhưng mà lấy công nghệ của ngài, hoàn toàn có thể trở thành một bậc thầy về đồ sứ, trăm ngàn năm sau, chẳng lẽ không thể trở thành vật quý báu được mọi người tranh nhau sao?
Trong lúc tinh tế xem xét những món đồ sứ cao cấp kia của Từ Quốc Thanh, Trang Duệ cũng đã quên mất mục đích tới đây của mình, theo như Trang Duệ thấy thì trình độ chế tạo đồ sứ của Từ Quốc Thanh thậm chí còn vượt lên cả những nghệ nhân cổ đại.
- Tôi?
Từ Quốc Thanh nghe Trang Duệ nói thì lặng đi một chút, tiện đà liên tục xua tay, nói:
- Không thể nào, không thể nào, tôi chỉ là ham…
- Từ công, không cần phải xem nhẹ mình, hơn một ngàn năm trước, cổ nhân có thể để lại gồm màu đời Đường, để lại đồ sứ có phẩm chất cực tốt thời Minh Thanh, Tống Nguyên cho chúng ta. Nhưng mà một ngàn năm tiếp theo, chúng ta có thể lưu lại cái gì cho hậu nhân đây?
Trang Duệ ngắt lời của Từ Quốc Thanh, nói tiếp:
- Chúng ta lưu lại cái gì cho hậu nhân, là những hàng mỹ nghệ được sản xuất theo dây chuyền kia sao? Hay một vật gì khác đại biểu cho thời đại của chúng ta, có thể là vật gì đây?
Trước kia Trang Duệ cũng không có nghĩ đến ván đề này, Nhưng khi nhìn thấy Từ Quốc Thanh làm ra những thứ đồ vật này, trong lòng Trang Duệ chợt có một cỗ xúc động. Hiện tại những nơi có truyền thống sản xuất hàng thủ công mỹ nghệ càng ngày càng ít, những người có thể xưng là đại sư lại càng giống như lông phượng sừng lân.
- Tôi…thật sự là tôi có thể làm được không? Hai mắt Từ Quốc Thanh sáng rực lên.
Trang Duệ gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên là có thể, không phải là tôi nịnh gì ngài, nhưng mà những thứ đồ mỹ nghệ hiện đại trên mình không có một tia tì vết, cũng chỉ có thể là tác phẩm của Từ công ngài.
- Được, tôi đây liền thử xem, Trước kia đều là muốn phỏng chế đồ sứ cổ đại, trong đầu hoàn toàn không có ý nghĩ đến việc sáng tạo đồ vật này nọ, đó là một lĩnh vực hoàn toàn mới, đáng để tôi khiêu chiến.
Từ Quốc Thanh càng nói càng hưng phấn, nhưng mà ánh măt đảo qua phòng thí nghiệm một lát, rồi lại tiếp tục ỉu xìu xuống nói:
- Nhưng mà hiện tại tôi đã sắp phá sản, rốt cục không thể chống đỡ được phòng thí nghiệm nữa rồi.
Từ Quốc Thanh nói xong, sắc mặt có chút khó coi, hắn phỏng chế đồ sứ nhiều năm như vậy, tự nhiên là biết được việc này phải hao tổn của cái thật lớn, lấy tiền vốn hiện tại chỉ sợ là lấy một xe đất sét trắng từ trên huyện cũng không đủ tiền.
- Từ tiên sinh, tôi có tiền, chỉ cần ngài đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ xây cho ngài một sở nghiên cứu tiên tiến nhất ở Nhật Bản, để cho những tác phẩm mỹ nghệ của ngài trở thành những tác phẩm được hoan nghênh nhất trên thế giới.
Thanh âm của Từ Quốc Thanh còn chưa dứt, nhưng từ cửa đã truyền đến một thanh âm, mặc dù là nói tiếng Hán nhưng mà cực kỳ cứng, hơn nữa từ giọng nói đó, vài người trong phòng đều đã hiểu, đó là một người Nhật Bản.
- Lão Vu?
Từ Quốc Thanh cũng không để ý đến thanh âm kia, mà là lớn giọng hô lên, trong giọng nói hơi có ý tức giận nói với Vu Chính Quân.
Vu Chính Quân vừa mới đi ra mở cửa, trên mặt hơi có vẻ xấu hổ, cười ha ha, nói:
- Lão Từ, người ngoài cửa đều là khách, tôi cũng không để cho mọi người đứng ngoài được? Mọi người có chuyện gì thì cứ ngồi xuống chuyện trò.
Tuy rằng Vu Chính Quân cũng không thích người Nhật Bản, nhưng mà đoạn thời gian trước, công ty vận chuyển của hắn tự cải thiện mình, chuyển thành công ty hậu cần hiện đại hóa, đã hợp tác với người Nhật Bản này, song phương đều có giao tình thâm sâu, cho nên Vu lão bản cũng có chút khó xử.
- Đi ra ngoài bàn, phòng thí nghiệm của tôi chỉ cho khách nhân đi vào.
Từ Quốc Thanh có chút mất hứng liếc mắt nhìn Vu Chính Quân một cái, bước nhanh tới cửa, cũng không thèm mở miệng nói chuyện với người Nhật Bản kia.
Chủ nhân đi ra ngoài, đám người Trang Duệ cũng không tiện ở lại trong phòng thí nghiệm, đoàn người lại một lần nữa đi ra gian nhà ngoài, phát hiện ngoài Vu Chính Quân và Từ Quốc Thanh ra, lại còn có thêm ba người nữa.
- Từ tiên sinh, xin thứ lỗi lần trước tôi đã mạo muội, cũng xin ngài tin tưởng thành ý của tôi, gian nhà xưởng này vẫn là của ngài, chỉ cần ngài đồng ý đến Nhật Bản với tôi, tôi sẽ cho người xây cho ngài một phòng thí nghiệm tốt nhất thế giới, hơn nữa hàng năm đều sẽ dành cho ngài ba trăm vạn đô la là kinh phí nghiên cứu, chỉ càn ngài phỏng chế ra đồ sứ tinh mỹ năm đó của Đại Tống.
Người ở ngoài kia là một người cao khoảng một mét sáu lăm, đại khái là một người Nhật Bản năm mươi tuổi, sau khi nói xong những lời này thì lập tức cúi đầu vuông góc xuống với Từ Quốc Thanh, dường như là muốn cho bọn người Trang Duệ cảm giác được thành ý của hắn.
Từ Quốc Thanh lắc lắc đầu, thực kiên định nói:
- Thực xin lỗi, tôi sẽ không rời khỏi Trung Quốc, hơn nữa cho dù là phỏng chế ra được đồ sứ Từ Châu, đó cũng là thuộc về Trung Quốc chứ không phải là Nhật Bản các ngài.
- Từ tiên sinh, nghệ thuật chẳng phân biệt biên giới.
Người Nhật Bản này lại tiếp tục cúi đầu một cái nữa.
- Mẹ nó, người Nhật Bản này có phải là có bệnh về xương sống không?
Trang Duệ nhìn mà thấy đau thắt lưng, người Nhật Bản kia khiêm tốn như vậy, nhưng mà bên trong lại chôn giấu dã tâm, dù sao đối với Nhật Bản Trang Duệ chưa từng có một tia tình cảm tốt đẹp nào.
Lại nói tiếp, người Nhật Bản kia luôn mồn cung cấp cho Từ Quốc Thanh phòng thí nghiệm tiên tiến nhất, điều này cũng khiến cho Trang Duệ có chút khó chịu. Chẳng lẽ chỉ có người Nhật Bản các ngươi là chú trọng công nghệ truyền thống sao?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trong nước đúng thật là không hề coi trọng thứ này, nhiều nhất chính là hô lên cái khẩu hiểu, bảo hộ di sản văn hóa phi vật chất gì đó. Dao thật súng thật, một phân tiền cũng chưa từng đưa ra.
- Vu lão bản, đây là chuyện gì vậy?
Trang Duệ thừa dịp Từ Quốc Thanh và người Nhật Bản kia đang nói chuyện, vội vàng kéo Vu Chính Quân sang một bên, hỏi.
Vu Chính Quân nghe thấy lời nói của Trang Duệ, thở dài, nói:
- A, Trang tổng, người Nhật Bản này tên là Sơn Mộc Đại lang, là một hội trưởng của Chu Thức hội.
- Đừng nói cái này, tôi hỏi là tiểu tử này có ý gì, muốn mời Từ công đến Nhật Bản để chế tạo đồ sứ sao?
Trang Duệ bĩu môi, cắt đứt lời nói của Vu Chính Quân, Nhật Bản tên là tối…Khong nội hàm. Trong thời kỳ Minh Trị duy tân trước kia, Nhật Bản chỉ có hoa tộc, quý tộc, gia tộc quyền thế là có họ, mà bình dân thì có tên không họ.
Năm đầu Minh Trị, vì lập hộ tịch, để thu thuế, những người lao động mới bắt đầu có họ. Vì thế dịa danh, thân thế, thế hệ chức nghiệp, nơi ở, số nhà, công cụ, thậm chí động thực vật cũng đều được chọn để trở thành tên dòng họ.
Nhật Bản căn bản là không có văn hóa của bọn họ, đều là đi đánh cắp từ các quốc gia khác, cũng giống như là Hàn Quốc vậy, đều là ăn xong rồi không thèm nhận gì đó.
- Trang tổng, ngài đừng nghĩ linh tinh, người này là người trước kia tôi đưa tới, nhưng mà tôi đã đi rồi tiểu tử này lại còn tiếp tục gặp lão Từ, lần này lại từ ngàn dặm tới đây, hiện tại tôi cũng không biết phải nói thế nào.
Trang Duệ thật là hỏi đúng người, chuyện là đúng là Vu Chính Quân gây nên, không có ai biết rõ ngóc ngách hơn hắn.
Xí nghiệp Sơn Mộc Đại Lang, tiến vào Trung Quốc cũng hơi muộn, của cải linh tinh và ô tô gì đó đều không dính vào nổi, hiện tại ngoài việc đưa hàng cho công ty hậu cần của Vu Chính Quân, thì còn chuẩn bị là một ít công thương nghiệp ở Cao Ấp.
Một đoạn thời gian trước, dưới sự dẫn dắt của Vu Chính Quân, Sơn Mộc Đại Lang vốn đã muốn mua lại nhà xưởng của Từ Quốc Thanh. Nhưng sau khi tiểu tử này nhìn thấy tài nghệ của Từ Quốc Thanh thì liền thay đổi chủ ý.
Cũng không biết Sơn Mộc Đại Lang có suy nghĩ gì, khi nhìn thấy những thành phẩm phỏng chế gốm sứ màu đời Đường và đám đồ sứ Từ Châu chưa hoàn thành thì muốn mời Từ Quốc Thanh đến Nhật Bản, hơn nữa công ty Sơn Mộc Chu nguyện ý cung cấp tất cả các điều kiện cho Từ Quốc Thanh.
Tuy rằng Từ Quốc Thanh là một người si mê nghiên cứu gốm sứ, nhưng mà đối với Nhật Bản thì một chút hảo cảm cũng không có, lúc ấy liền cự tuyệt. Sau đó Sơn Mộc Đại Lang lại lôi kéo Vu Chính Quân tới cửa hai lần, cũng chưa thể thuyết phục được Từ Quốc Thanh.
- Mục đích của Sơn Mộc Đại Lang chỉ sợ Từ Quốc Thanh cũng không biết được.
Nghe Vu Chính Quân giải thích xong, Trang Duệ cười lạnh một chút, nếu không có lợi ích thật lớn thúc đẩy, tiểu tử này làm sao lại có hảo tâm cung cấp đầy đủ các điều kiện nghiên cứu cho Từ Quốc Thanh như vậy được?
Đối với phương pháp nung gốm của Từ Châu thời Đại Tống, đồ sứ phần lớn là được dân chúng sử dụng vào cuộc sống hàng ngày, sản lượng thay đổi trong các triều đại cũng đều rất lớn, hơn nữa số lượng truyền tới ngày hôm nay cũng là rất nhiều.
Nhưng mà có rất nhiều người không biết, Từ Châu cũng là chỗ cung cấp đồ sứ cho cung đình hoàng gia, bởi vì không phải là căn cứ cung ứng chủ yếu cho hoàng thất, nên sản lượng cũng ít hơn. Số lượng được truyền lại cũng rất ít, thậm cho so với nguyên thanh hoa còn hiếm thấy hơn. Chỉ có ở trong viện bảo tàng Tokyo là còn bảo tồn được hai món dụng cụ là gốm sứ Từ Châu, xuất xứ của thứ này đương nhiên là không cần nhiều lời.
Cũng chính vì nguyên nhân thiếu khuyết vật dụng thực tế mà thanh danh của đồ sứ Từ Châu cũng không nổi rõ, ở trong nước cũng có rất ít người nghiên cứu. Nhưng mà ở Nhật Bản thì tình hình lại hoàn toàn tương phản.
Danh khí đồ sứ Từ Châu ở Nhật Bản vang xa hơn rất nhiều so với ở Trung Quốc, đó là bởi vì từ thời triều Tống, vốn là có rất nhiều người đến Trung Quốc mua đồ gốm Từ Châu, sau này những tên gia hỏa Nhật Bản trơ mặt mo ra, lại có thể nói là do bọn hắn sản xuất rồi lưu truyền đến Trung Quốc, hơn nữa nói có sách mách có chứng.
Việc này căn bản là không cần phải phản bác, sau khi đào được các mảnh gốm sứ ở các di chỉ cổ, đã hung hăng cho những người ngoại quốc này một cái bạt tai.
Hiện tại Sơn Mộc mơi Từ QUốc Thanh đi đến Nhật Bản, chưa hẳn là không có tâm hại người, nếu như có thể thành công phục chế đồ sứ Từ Châu, cho dù là hàng mỹ nghệ hiện đại, vậy thì giá trị cũng hơn xa đồ cổ thông thường, Sơn Mộc Đại Lang có thể sẽ có doanh thu rất lớn.
Trang Duệ đoán không sai, Sơn Mộc Đại Lang đúng là có chủ ý này, tuy rằng Nhật bản rất nhỏ, các loại tài nguyên đều thiếu, nhưng mà lực hướng tâm của người dân thực là rất mạnh. Đây là điều không thể phủ nhận, bằng không thì bọn hắn cũng không thể vươn lên trở thành một cường quốc kinh tế trên thế giới trong những năm sau chiến tranh được.
Nếu Sơn Mộc Đại Lang ở Nhật Bản có thể phỏng chế được đồ sứ Từ Châu của Trung Quốc, như vậy đối với thanh danh xí nghiệp của hắn mà nói, sẽ là một đống của cải vô hình thật lớn.
Cho nên Sơn Mộc Đại Lang mới tới chỗ của Từ Quốc Thanh mấy lần, muốn mời hắn đi Nhật Bản, thậm chí không tiếc đả thông các nhân vật quan trọng trong chính phủ Nhật Bản, dùng danh nghĩa học thuậ để thúc đẩy Từ Quốc Thanh đến Nhật Bản.
Loại an bài này đối với Từ Quốc Thanh mà nói, đích thật là bánh nướng từ trên trời rơi xuống, nhưng mà đây cũng là một loại xâm lược văn hóa đổi trắng thay đen, là cực kỳ vô sỉ.
Mặc dù Từ Quốc Thanh còn không có nhận thức khắc sâu như Trang Duệ, nhưng mà hắn cực kỳ phản cảm với người Nhật bản, dù cho tài sản hàng ngàn vạn của hắn có tiêu hết, đối với những điều kiện mà Sơn Mộc Đại Lang đưa ra căn bản hắn cũng không suy nghĩ lại. Không có tiền thì không làm thực nghiệm nữa, vừa lúc có thể yên tâm sống với vợ và con trai.
Sơn Mộc Đại Lang nói chuyện thật lâu với Từ Quốc Thanh, mà cũng chưa thể thuyết phục được Từ Quốc Thanh. Rơi vào đường cùng, hắn liền hướng tới chỗ một người đàn ông Trung Quốc chừng ba mươi tuổi đến đâu với hắn, bái người đàn ông này một cái thật sâu, nói:
- Sầm tiên sinh, phiền ngài nói một câu với Từ tiên sinh.
- Từ tiên sinh, xin chào, tôi cảm thấy những điều kiện mà Sơn Mộc tiên sinh đưa ra vẫn là tương đối tốt, ngài không cần phải lo lắng, đây cũng chính là một loại trao đổi Trung Nhật mà thôi.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng