Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 883-886: Tạ Trưởng Phòng
ỗi tháng phí sinh hoạt chỉ có vài trăm đồng mà thôi, để cho hắn trả bữa cơm năm sáu ngàn, Khương tiến sĩ thật là không dám, cho nên chờ khi Trang Duệ mở miệng nói mời khách xong, Khương tiến sĩ mới dám mở miệng nói vào.
Nhưng mà lời này của hắn thật không ra gì, Trang Duệ nghe thấy thì hơi có chút nhăn mày lại.
Mặc dù Nhâm Xuân Cường gọi mình là Tiểu Trang, đó là vì hắn nhiều tuổi hơn Trang Duệ, nhưng mà Khương Nghĩa còn nhỏ hơn mình một hai tuổi mà cũng mở miệng gọi mình là Tiểu Trang khiến cho trong lòng Trang Duệ thực không thoải mái.
Người không thế có ngạo khí, nhưng mà không thể không có ngông nghênh, trong hai năm qua, Trang Duệ nói chuyện luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, trong mỗi một lời nói đều lộ ra một cỗ tự tin. Khi nghe Khương Nghĩa nói như vậy thì có chút nhăn mày lại, không khí trong bữa tiệc nhất thời trở nên có chút nặng nề.
- Ha ha, các vị, tôi theo giáo sư Mạnh học thạc sĩ chỉ là để học kiến thức trụ cột mà thôi, có thể làm đầu đề hay không, đối với tôi cũng không phải là quá quan trọng.
Trang Duệ cũng cảm thấy vừa rồi bản thân nhăn nhó có chút hơi lạnh nhạt, vội vàng cười giải thích một câu, mình đã là người làm ăn như vậy sao lại đi so đo với một tên học sinh còn chưa ra trường chứ?
- Tiểu Trang, không thể nói như vậy, một cái công công việc tốt vẫn là rất quan trọng, giáo sư của chúng ta ở giới khảo cổ trong nước cũng có thanh danh rất lớn, dù cho giới thiệu cậu tới một cái viện bảo tàng, như vậy thì việc làm ăn của cậu cũng tốt hơn nhiều.
Nhắc tới những người có chỉ số thông minh cao, cũng chưa chắc cách giao tiếp đã cao, vừa rồi gần như Trang Duệ đã nói trắng ra, nhưng mà Khương tiến sĩ vẫn còn không hiểu, lại vậy già lên mặt nói Trang Duệ vài câu.
Sau khi tốt nghiệp khảo cổ chuyên nghiệp thông thường đều có hanh trường hợp xảy ra. Thứ nhất tự nhiên là học sinh vào làm ở trong ngành khảo cổ, hơn nữa do có chung rất nhiều ngành học với ngành viện bảo tàng, nên làm việc trong một cái viện bảo tàng cũng chưa hẳn là không thể.
Bằng cấp đã tới trình độ tiến sĩ này, tuy rằng trong quá khứ chỉ làm việc trong ngành khảo cổ, nhưng mà chỉ cần hơi có chút quan hệ, tiến vào một số viện bảo tàng khá lớn làm việc cũng không phải là không được.
Phải biết rằng hiện tại mặc kệ ngành nào có chết đói, phá sản đến đâu thì viện bảo tàng vẫn luôn là như thế.
Ví dụ như viện bảo tàng Cố Cung, một ngày số tiền thu từ vé vào cửa cũng là hơn một ngàn vạn, một năm thu được vài triệu, nếu có thể trở thành một lãnh đảo nhỏ bên trong, vậy thì không cần làm cũng đủ tiền tiêu.
Nhưng mà những viện bảo tàng nhỏ, cũng chỉ có thể thu vào mấy trăm hoặc mấy ngàn đồng một ngày, nếu có tiền thì còn có cơm ăn, không có tiền cũng chỉ có thể húp nước mà thôi, chỉ dựa vào tiền lương thì có thể chết đói.
Khương Nghía tính toán là sẽ ở lại Bắc Kinh, cho dù không vào được viện bảo tàng lớn, thì hắn cũng sẽ làm ở sở nghiên cứu khảo cổ, phải biết rằng kinh phí một năm của sở nghiên cứu cũng không ít, hơn nữa mỗi năm hoàn thành một cái hạng mục, thì tiền thưởng cũng cực kỳ dày.
Chi là số người của sở nghiên cứu có hạn, hơn nữa Nhâm Xuân Cường chắc chắc đã có một chõ, hiện tại hắn đã là giảng viên của trường Kinh Đại, năm nay tốt nghiệp nhất định sẽ ở lại nơi này, mặt khác còn một số người nữa, nhất định cũng sẽ cạnh tranh vào chỗ này.
Khương Nghĩa đã hỏi thăm qua, trước khi Ngô Triệu vào học đã có đơn vị không tệ, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ sẽ quay về đơn vị của hắn, về phần Hám Vũ hàm chính là người Bắc Kinh, uy hiếp đối với hắn khá lớn, nhưng mà hiện tại Khương Nghĩa đang theo đuổi Hám Vũ Hàm, nếu như có thể thành công, đó cũng là thịt ở trong nồi, sẽ không tiện nghi người ngoài.
Nhưng mà hôm nay Trang Duệ đến, thái độ của Hám Vũ Hàm và giáo sư Mạnh đối với Trang Duệ khiến cho hắn cảm thấy một tia uy hiếp. Vừa rồi nghe thấy Trang Duệ nói hắn đã kết hôn, cuối cùng cũng có thể bỏ cái mũ tình địch xuống, nhưng mà bởi vì chuyện việc làm, trong lòng Khương Nghĩa vẫn còn một cái gai nữa.
Mặt khác còn một điều nữa là bởi vì muốn có tri thức thật không dễ dàng, Khương Nghĩa học lên tiến sĩ có thể nói là từ khi học trong tiểu học đên bây giờ đều là hắn cố gắng ở trong trường, luôn luôn xuôi gió xuôi nước.
Khương Nghĩa vốn cho rằng sau khi mình tiến vào sở nghiên cứu nhất định sẽ được giáo sư coi trọng, cũng không nghĩ tới hôm nay Trang Duệ chỉ là một thạc sĩ, mà có thể được giáo sư Mạnh coi trọng như vậy, nếu so với hắn thì còn lớn hơn vài lần, điều này cũng là cho Khương tiến sĩ đố kỵ trong lòng.
Nhưng mà Khương Nghĩa đâu biết rằng từ khi Trang Duệ từ chức rời khỏi Điển Đương Hành, thì cả nửa đời sau đã không tính là làm thuê cho người khác nữa rồi, việc làm ăn của mình còn lười xử lý, muốn Trang Duệ giúp người khác kiếm tiền?
Hơn nữa quan hệ của Trang Duệ và giáo sư Mạnh, cũng không đơn thuần là thầy trò, có chút giống như bạn bè lâu năm, bình thường giáo sư Mạnh còn trông cậy vào việc Trang Duệ xem xét đồ vật cho hắn, thư hỏi giáo sư Mạnh làm sao có thể không nể mặt hắn cho được?
- Tôi tới học không phải vì tìm việc làm, hơn nữa bây giờ cũng đã có công việc.
Trang Duệ không muốn tính toán với một tên học sinh, lập tức không mặn không nhạt trả lời một câu, vừa lúc người phục vụ mang đồ ăn lên, Trang Duệ vội vàng hô:
- Nào, nào, mời mọi người dùng bữa, hôm nay xem như tôi tạ lỗi với mọi người, sau này vẫn phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn, trường Kinh Đại cũng thật sự là quá lớn, tôi đi vào liền lạc mất phương hướng.
Lời nói của Trang Duệ khiến cho tất cả mọi người đều nở nụ cười, nếu không có bất kì xung đột lợi ích nào với mình thì cách nói chuyện của Khương nghĩa cũng không còn cay nghiệt như vậy, không khí trong bữa tiệc rất náo nhiệt, sau vài chén rượu qua lại, quan hệ lập tức trở nên thân thiết.
Nhưng mà Trang Duệ phần lớn là nâng chém mời Ngô Triệu và Nhâm Xuân Cường, bởi vì vừa rồi trong bữa tiệc có báo tuổi lẫn nhau, Nhâm Xuân Cường là lớn tuổi nhất, năm nay ba mươi hai, sau đó là Khương Nghĩa Và Hám Vũ Hàm, còn lại Ngô Triệu là nhỏ nhất.
Đừng thấy Ngô Triệu nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn rất biết cách nói chuyện sau khi biết Trang Duệ lớn hơn hắn, mở miệng liền kêu một tiếng anh Trang, Hám Vũ Hàm cũng không tiếp tục gọi là tiểu Trang mà gọi thẳng tên Trang Duệ, chỉ có Khương Nghĩa vẫn không thể nào thay đổi, vẫn gọi Tiểu Trang Tiểu Trang. Không chịu bỏ cái cảm giác ưu việt tiến sĩ của mình.
Trang Duệ cũng lười kết giao với loại người tự nhận bản thân mình là tốt đẹp này, nên luôn hướng tới chỗ Ngô Triệu và Nhâm Xuân Cường nâng chén, hai người đều là người phương bắc, tửu lượng không nhỏ, chỉ trong chốc lát, hai chai Mao Thai đều đã cạn sạch.
- Tiếp tục lấy hai chai Mao Thai nữa, ừ, là năm 95.
Hôm nay Trang Duệ uống rát cao hứng, hắn theo học ngành khảo cổ chuyên nghiệp, mục đích chủ yếu chính là muốn kết hợp giữa thực hành và lý luận, từ hai cái góc độ khác nhau để tìm hiểu sự phát triển và truyền thừa của đồ cổ Trung Quốc.
Trong lúc nói chuyện với đám người Nhâm Xuân Cường, Trang Duệ nghe được không ít tri thức xem xét đồ cổ đào được dùng trong ngành khảo cổ chuyên nghiệp, hơn nữa còn có những lý luận, mà trước kia hắn chưa từng tiếp xúc qua, điều này cũng làm cho Trang Duệ rất hứng trí, sau khi uống xong hai chai rượu, lập tức lại gọi người phục vụ tiếp tục lấy rượu.
- Tiểu Trang, thôi đi, tiếp tục uống thì sẽ không đi được nữa đâu, cửa xe cũng chưa chắc mở được.
Nhâm tiến sĩ khuyên Trang Duệ một câu, kỳ thật về tửu lượng của hắn thì không có việc gì, mấu chốt là lo lắng cho tiền của Trang Duệ, nếu lại lấy thêm hai cahi Mao Thai năm 95 nữa, thì tiền rượu cũng gần một vạn đồng rồi, thêm thức ăn trên bàn nữa thì cũng hơn một vạn đồng.
- Này, anh Nhâm, dù cho hiện tại không uống thì cũng không thể lái xe, hôm nay bắt xe trở về, ngày mai lại tới lấy cũng được.
Trang Duệ đã hơn nửa năm không uống rượu với bạn bè cùng tuổi, mỗi người đều có công việc riêng, chỉ có hắn là người nhàn rỗi nhất, rất ít khi mới gặp được người tán gẫu, tự nhiên là muốn uống sảng khoái.
Nghe được lời nói của Trang Duệ, Nhâm Xuân Cường cũng không tiếp tục khuyên nữa, nhưng mà cũng tò mò hỏi:
- Tiểu Trang, cậu làm ăn gì ở bên ngoài vậy? Xem ra cũng không tệ.
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười đáp:
- Ha a tôi thua mua đồ cổ, mở một cửa tiệm ở Phan Gia viên, bán những thứ văn phòng tứ báo linh tinh, không thể nói rõ ra là làm ăn cái gì được, còn không bằng tới trường đọc sách.
Trang Duệ không muốn nói đến mấy sự tình tới viện bảo tàng, ở Bắc Kinh ngoại trừ người thân thì chính là công nhân, không có mấy người có thể nói chuyện như đám người Nhâm Xuân Cường và Ngô Triệu, Trang Duệ cũng không muốn công khai thân phận mình để biến thành chướng ngại lẫn nhau.
Sau khi bắt đầu uống rượu, Khương Nghĩa luôn bắt chuyện với Hám Vũ Hàm, khi nghe thấy lời của Trang Duệ thì đột nhiên nói:
- Được rồi, Tiểu Trang, lựa chọn của cậu là đúng, tuy rằng mấy năm được giảng dạy suông không bằng nghe người bán trứng luộc và trà nói chuyện. Nhưng mà là người thì cần phải có văn hóa, nếu muốn làm được như vậy thì sau này đi lại trong xã hội phải không ngừng làm phong phú chính mình.
Lời này Trang Duệ vẫn có thể tiếp nhận nếu như Khương tiến sĩ không có gọi thành Tiểu Trang, và cũng sẽ không có cảm giác chói tai như vậy. Nhưng mà Khương tiến sĩ vừa nói xong, không chỉ có Trang Duệ nhíu mày một lần nữa, mà ngay cả đám người này ánh mắt nhìn về phía Khương Nghĩa cũng có chút không đúng.
- Tiểu Trang, nói cho cậu biết, những ông chủ của tiệm đồ cổ tôi cũng có biết đôi chút, tất cả đều là những người rất kinh nghiệm, nếu như cậu không thể phong phú chính bản thân mình, nói không chừng sẽ có lúc nhìn nhầm, bản thân và gia đình đều sẽ không còn.
Những người ngồi ở đây đều là người trưởng thành, đối với khuyên bảo có ý tốt và vui sướng khi người khác gặp họa thì tự nhiên đều có thể phân biệt được, mọi người đều có thể nhìn ra được lời nói này của Khương Nghĩa, có hàm ý sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị như thế.
- Ha ha, trên đời này, người có thể lừa được tôi còn chưa sinh ra đâu.
Sắc mặt của Trang Duệ còn không thay đổi, nhưng mà lời nói của hắn lọt vào trong tai mọi người lại có chút cuồng vọng, Trang Duệ cũng không giải thích, trực tiếp giơ chén lên, nói:
- Tiểu Ngô, anh Nhâm chúng ta cạn thêm chén nữa, đầu năm nay, những người tự cho là mình tốt đẹp thật sự là nhiều lắm.
Lời nói của Trang Duệ tuy rằng có chút khó nghe, nhưng mà nếu nói về giám định thưởng thức đồ cổ, ở trong giới đồ cổ thì không người nào dám nói có trình độ cao hơn Trang Duệ, kể cả các vị tiền bối sáu bảy mươi tuổi, cũng không dám ba hoa khoác lác về cái này.
- Ngươi…Ngươi.
Khương tiến sĩ bị Trang Duệ chỉ gà mắng chó một câu, tức đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, bộ dáng giống như muốn phát hỏa, nhưng mà lại bận tâm thân phận sợ bị mọi người ở đây chê cười. Bộ dáng của hắn giống như là tiểu tức phụ bị chịu oan ức vậy.
- A? Tiểu Khương uống rượu, uống rượu.
Nhâm tiến sĩ biết Khương Nghĩa là người có chút lòng dạ hẹp hòi, lập tức dàn xếp nói:
- Tiểu Trang, Tiểu Khương nói cũng có đạo lý, đề phòng trước thì sẽ không gây ra sai lầm lớn, ha ha.
Trang Duệ uống cạn chén rượu, cười nói:
- Cảm ơn anh Nhâm, tôi biết rồi.
Người với người nói chuyện cũng sẽ không giống nhau, đồng dạng cũng là một câu, đổi lại cách nói chuyện có thể làm cho lòng người thoải mái, động dạng cũng có thể làm cho người ta nổi giận không thôi, Nhâm Xuân Cường đã có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội vài năm, không phải là Khương tiến sĩ có thể so sánh.
Nhâm Xuân Cường thấy Trang Duệ và Khương Nghĩa cũng không tiếp tục tranh chấp nữa thì yên lòng, sau khi hô uống rượu xong thì thấy được người quen, vội vàng đứng lên chào hỏi, nói:
- Tạ trưởng phòng, ngài cũng tới đây ăn cơm sao?
Hành động của Nhâm Xuân Cường khiến cho mấy người Trang Duệ ohải chút ý. Ở bên này là một lão đầu khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, trong tay đang xách theo một cái bọc đi ra từ quầy tính tiền, trong miệng còn răn dạy một người phục vụ, nói là trong phòng không có người ở lại, tính tiền cũng phải tự mình đi ra.
- Cậu là…Ồ, cậu là Nhâm tiến sĩ? Là cao đồ của giáo sư Mạnh, xin chào, xin chào.
Vị Tạ trưởng phòng kia chần chờ một chút, sau đó mới nhận ra Nhâm Xuân Cường, đi tới nắm tay hắn, thái độ có chút ôn hòa.
- Tạ trưởng phòng, ngài khỏe chứ, tôi là Tiểu Khương, lần trước đi cùng thầy giáo cũng đã gặp ngài.
Không biết vị Tạ trưởng phòng này thần thánh phương nào mà cả Khương Nghĩa, Hám Vũ Hàm và Ngô Triệu cũng đều đứng lên. Trang Duệ không biết người này, vốn không định đứng dậy, nhưng mà thấy mọi người chỗ này đều đứng dậy thì theo lễ phép hắn cũng đứng dậy.
- Ồ nhớ rồi, Khương tiến sĩ phải không, từ nay về sau chúng ta sẽ còn hợp tác nhiều.
Tạ trưởng phòng nói xong, ánh mắt đảo qua một vòng những người trên bàn, sau khi nhìn thấy Trang Duệ thì đột nhiên lặng đi một chút.
Đám người Nhâm Xuân Cường cũng biết vị Tạ trưởng phòng này rất khó nói chuyện, Khương Nghĩa lại càng đã từng chạy đến chỗ của người này để nhờ giúp đỡ, nhưng mà người gác cửa cũng chưa từng cho hắn tiến vào.
- Đúng, đúng, tôi là Tiểu Khương, Tạ trưởng phòng vẫn còn nhớ rõ tôi, tôi kính ngài một chén.
Công việc của Nhâm tiến sĩ cũng đã ổn định trong vài năm trước rồi, hắn chào hỏi Tạ trưởng phòng chính là xuất phát từ lễ phép, nhưng mà đám người Khương Nghĩa lại bất đồng, bọn hắn biết được chỉ cần Tạ trưởng phòng nói một câu, công việc trong mỗi một cái viện bảo tàng trong nước bọn hắn đều có thể tùy tiện chọn.
Phải biết rằng các học sinh khảo cổ chuyên nghiệp, thông thường sẽ trở về sở nghiên cứu khảo cổ của tỉnh để làm việc, tuy rằng điều kiện đãi ngộ không tệ, nhưng mà không thể so sánh với ở lại thị trấn, lại càng không thể sánh với trong viện bảo tàng.
Vì thế khi Khương Nghĩa nhìn thấy Tạ trưởng phòng, trên mặt nổi lên một tia kinh hỉ, so với cái vẻ mặt kiêu căng lúc nói chuyện với Trang Duệ trước kia, giống như hai người khác nhau vậy.
- Được rồi có thể gặp được vài vị tiến sĩ ở đây, vậy chúng ta hãy uống một chén.
Nghe được Khương Nghĩa nói như vậy, Tạ trưởng phòng có chút chần chờ, mới thu hồi ánh mắt từ trên người Trang Duệ trở về, gật gật đầu đáp ứng.
Khương Nghĩa thấy thế mừng rõ, liền đưa cái ghế của mình nhường ra, chạy đến bàn bên cạnh bê tới một cái ghế đã được lau sạch, ngồi ở bên người Tạ trưởng phòng.
- Tạ trưởng phòng, tôi mời ngài một ly, tôi xong rồi, ngài cứ tùy ý.
Nhìn thấy vị Tạ trưởng phòng bình thường rất khó tính hôm nay lại nể tình như vậy, Khương tiến sĩ vội vàng rót cho hắn một ly rượu, chính mình thì đổi một cái bát lớn, rót tràn đầy, ngửa đầu uống một ngụm hết sạch.
- Con bà nó, lấy rượu của ta để tiếp khách.
Trang Duệ thấy có chút khó chịu, vừa rồi Nhâm Xuân Cường mời tiểu tử này uống rượu, Khương Nghĩa còn kìm nén, nói là chốc nữa còn lái xe, hiện tại đã thay đổi hẳn, xem tư thế kia của hắn, dù có uống hai chai Mao Thai cũng không đủ.
- Ừ! Tiểu Khương, tửu lượng không tệ.
Tạ trưởng phòng gật gật đầu, đưa cái chén lên môi nhấp một cái, có vẻ có chút không yên lòng.
Người khác không biết, giờ phút này trong lòng Tạ trưởng phòng đang kinh nghi bất định, người tuổi trẻ kia đến tột cùng có phải là ông chủ lớn của viện bảo tàng Định Quang hay không?
Khi viện bảo tàng Định Quang đến trình báo phê duyệt, Tạ trưởng phòng chính là người xuống tay, còn lại đều là lãnh đạo trực tiếp thực hiện mọi việc, nhưng mà cái này cũng không gây trở ngại cho việc nắm bắt một vài tin tức của hắn, viện bảo tàng Định Quang chính là một viện bảo tàng tư nhân.
Ở trong Tứ Cửu thành, lúc ấy Tạ trưởng phòng cũng không hề để ý, dù sao thì cục quản lý viện bảo tàng chẳng qua cũng chỉ là một đơn vị, những thị trấn có khả năng gây khó dễ thế lực của bọn hắn có rất nhiều.
Tạ trưởng phòng biết được là không thể nổi lên tâm tư trêu chọc vào viện bảo tàng, vì thế các hạng thủ tục của viện bảo tàng tự nhiên là cũng bất đèn xanh. Cũng không phải chỉ có mình hắn bật đèn xanh, mà văn kiện đưa lên đã được cục trưởng phê duyệt rất nhanh.
Khi viện bảo tàng Định Quang mở cửa, Tạ trưởng phòng cũng nhận được lời mời tới tham gia buổi lễ mở cửa, vốn hắn chỉ định cho một nhân viên cấp dưới của hắn tới tham dự, thế nhưng trong buổi lễ này có rất nhiều các bậc cha chú của gia tộc Âu Dương tới tham dự, Tạ trưởng phòng mới biết được viện bảo tàng này không hề đơn giản như tưởng tượng của hắn.
Phải biết rằng, ngay cả một viện bảo tàng cấp quốc gia mở cửa, dựa theo lẽ thường cũng chỉ có trợ thủ tới tham gia buổi lễ mà thôi, cái này chỉ là một viện bảo tang tư nhân mà lại có thể kinh động những lão đại kia, bối cảnh như vậy tuyệt đối là có thể nghĩ.
Sau này Tạ trưởng phòng hỏi thăm một chút, thế mới biết được Trang Duệ là cháu ngoại của Âu Dương lão gia tử, vì thế sau khi viện bảo tàng mở cửa, Tạ trưởng phòng thật ân cần chạy tới viện bảo tàng Định Quang mấy lần, muốn kết giao với Trang Duệ, nhưng mà một lần cũng đều không gặp.
Thời gian lúc đó Trang Duệ bận đến tối tăm mặt mũi, tự nhiên là không có rảnh rỗi đi tiếp một tên quan nhỏ, nhưng mà Tạ trưởng phòng cũng đã nhớ kỹ bộ dạng của Trang Duệ. Vừa rồi nhìn thấy cũng cảm giác thấy có chút quen mắt, sau khi ngồi xuống mới nghĩ tới, nhưng mà Tạ trưởng phòng vẫn chưa dám xác nhận.
Cái này cũng không trách Tạ trưởng phòng mắt mũi kém được, hôm đó Trang Duệ mặc âu phục, thắt cà vạt, còn đặt biệt tạo một kiểu tóc khác, mà bây giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây bình thường. Hơn nữa lúc này da cũng đen hơn một ít, so với hình tượng khi mở cửa viện bảo tàng thì không hề giống nhau.
Khương Nghĩa đã có chút say rượu, đám người Nhâm Xuân Cường cũng đứng dậy kính Tạ trưởng phòng một ly, riêng Hám Vũ Hàm cũng uống một chút rượu, có thể tạo quan hệ tốt với vị Tạ trưởng phòng nắm giữ thực quyền này, đối với bọn họ ngày sau vào nghề sẽ có ưu đãi rất lớn.
Đầu năm nay, tiến sĩ cũng chưa chắc là có được công việc tốt, đừng nói là tiễn sĩ trong nước mà tiến sĩ ở nước ngoài cũng đều chạy về nước như ong vỡ tổ, hơn nữa những người đọc sách lấy được học vị tiến sĩ, nói không dễ nghe thì đều là những người trong nhà không có tiền, cũng không có bối cảnh.
Những người trong nhà có tiền, nhiều nhất cũng chỉ học một khoa chính quy về buôn bán mà thôi, cha mẹ có tầm nhìn sẽ cho ra nước ngoài kiếm một công việc nào đó.
Nếu trong nhà có bối cảnh, như vậy đã sớm tiến vào các ngành trong cơ quan chính phủ, về phần bằng cấp bây giờ, chỉ là phổ cập giáo dục mà thôi
Cho nên giống như đám người Khương Nghĩa, Ngô Triệu, Hám Vũ hàm thì trong mắt những người khác là thiên chi kiêu tử, nhưng mà nói trắng ra thì chính là bằng cấp thấp không tìm được công việc, lúc này mới lỗ lực đọc sách để tìm một con đường ra.
Thành thật mà nói, mỗi khi Tạ trưởng phòng ở cùng một chỗ với những thiên chi kiêu tử này, cái loại cảm giác về sự ưu việt trong lòng của hắn cũng cực kỳ thoải mái. Lão Tạ cũng chỉ tốt nghiệp trung học mà thoi, sau này mới kiếm được một cái văn bằng chính quy trong trường đại học, đám người này đều là thạc sĩ tiến sĩ, nhưng mà chẳng phải đều phải nhìn sắc mặt của ta để nịnh nọt sao?
- Tiểu Trang, cậu không mời Tạ trưởng phòng một chén rượu sao?
Sau khi uống xong một vòng rượu, trên bàn chỉ còn Trang Duệ đang nhàn nhạt ngồi ở chỗ kia, đang gắp một miếng vây cá hầm miến cho vào miệng, không hề có một chút ý tứ muốn mời rượu Tạ trưởng phòng.
Vừa rồi Khương Nghĩa uống một bát rượu trắng, tính ra cũng bằng ba lần trước kia, vì vậy cũng có cảm giác hơi say, không nhịn được nói:
- Tiểu Trang, hiện tại chẳng qua cậu chỉ là một thạc sĩ sinh, dù là sau này chúng ta tốt nghiệp tiến sĩ, cũng phải nghe Tạ trưởng phòng chỉ huy, sao lại không biết lớn nhở như vậy, nhanh lên kính rượu Tạ trưởng phòng.
Trang Duệ nghe thấy vậy thì nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khương Nghĩa có chút phiền toái, luận tuổi tác thì ta còn lớn hơn ngươi, luận lăn lộn xã hội thì tiểu tử ngươi con kém ta không biết bao nhiêu lần, không phải chỉ có bằng cấp là lớn hơn mình sao? Lại có thể dám đứng đây để dạy bảo bản thân mình?
- Tạ trưởng phòng phải không? Đến đây ngồi xuống một chút đi, ừ, tùy ý, tôi nhận tội với ngài.
Trang Duệ không muốn vì người ngoài mà làm Khương Nghĩa khó coi, dù sao thì cũng đều là học sinh của giáo sư Mạnh, liền nhấc cái chén trong tay, hướng tới Tạ trưởng phòng tùy ý một chút, rồi lại buông xuống đặt trên bàn.
Trang Duệ không hề thích việc giao tiếp với đám quan lại nhỏ này, nếu không phải vì thấy bọn người Nhân Xuân Cường tôn kính vị Tạ trưởng phòng này thì ngay cả nói hắn cũng lười.
- Tiểu Trang ngươi.
Khương Nghĩa nhìn thấy thái độ của Trang Duệ, nhất thời nổi trận nôi đình, chính mình thật vất vả mới có thể mời Tạ trưởng phòng ngồi xuống, đây không phải là làm cho bản thân mình khó coi sao?
Đám người Nhâm Xuân Cường tuy rằng không nói gì, nhưng mà cũng cảm giác thấy Trang Duệ có điểm quá phận, dù sao thì tuổi tác và chức vụ của đối phương cũng đều cao hơn Trang Duệ, như vậy không phải là quá không lễ phép chứ?
Kỳ thật đây cũng là suy nghĩ của riêng bọn hắn mà thôi. Câu chào hỏi của Trang Duệ kia nếu đổi thành Tạ Trưởng Phòng nói với Trang Duệ thì mới đúng là biểu hiện không tôn trọng người khác.
Nhưng mà những người đang ngồi này cũng không biết, vì sao Trang Duệ phải tôn trọng đối phương, hắn cũng không phải là khách nhân Trang Duệ mời, chào hỏi đã là vì tôn trọng thể diện của mấy vị đồng học này rồi.
- Xin hỏi, ngài có phải là Trang Duệ, Trang lão sư không?
Khương Nghĩa chỉ vào Trang Duệ, đang muốn dạy hắn đạo lý đối nhân xử thế một phen thì bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Tạ trưởng phòng.
- Trang…Trang, còn lão sư?
Mỗi người ngồi ở trên đây trong lòng đều hiện lên một dấu chấm hỏi, Khương Nghĩa lại càng mạnh mẽ mang những lời nói đã ra đến miệng nuốt vào trong bụng.
Mấy vị tiên sĩ này cũng không còn nhỏ tuổi, hơn nữa học thức cũng được xem là uyên bác, lão sư là một loại danh xưng, của một người nào đó có phương diện đáng để người khác học tập, thường là để chỉ những lão già có học vấn uyên thâm. Còn về phần danh xưng Thầy giáo ở trong trường kia thì là một chuyện tình khác.
Nhưng mà mấy người uống rượu với Trang Duệ cả nửa ngày, cũng chưa nhìn ra được Trang Duệ có điểm gì đáng để học tập, người có tuổi và học vấn thì lại càng không có trên người Trang Duệ, cho nên khi nghe Tạ trưởng phòng nói như vậy, tất cả đều giật mình há to miệng.
- Tôi là Trang Duệ, lão sư thì không dám, Tạ trưởng phòng cứ gọi tôi là Tiểu Trang là được rồi.
Trag Duệ có chút kỳ quái, chính mình ở trong hội đồ cổ cũng có chút thanh danh, nhưng mà không hề có quan hệ gì với mấy vị quan viên trong chính phủ này, như thế nào hắn có thể nhận ra mình?
- Không thể được, không thể được, học vấn của Trang lão sư và phẩm chất ở trong hội đó là chuyện đã rõ như ban ngày, một đoạn thời gian trước tôi còn muốn đến viện bảo tàng của ngài để học tập nhưng mà không gặp được ngài.
Tạ trưởng phòng nghe thấy Trang Duệ thừa nhận thì hưng phấn không cần nói cũng hiểu, lập tức đổi cái chén thủy tinh của mình, rót đầy một ly rượu, nói:
- Trang lão sư, sau này nếu có cơ hội, xin hãy đến chỗ tôi chỉ đạo công tác, chúng tôi có chỗ nào làm việc không đúng, xin ngài cứ nói.
- Chén rượu này xem như tôi mời ngài, tôi xong rồi, ngài cứ tùy ý.
Lời nói của Tạ trưởng phòng khiến cho đám người Khương Nghĩa hoàn toàn trợn tròn mắt, lời nói vừa rồi của Khương Nghĩa đối với Tạ trưởng phòng, hiện tại lại được hắn dùng đến trên người Trang Duệ, thái độ cung kính giống như Trang Duệ là một lão già bốn mươi tuổi, còn Tạ trưởng phòng là một đứa trẻ vậy.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng