Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 881-882: Khí Thế
ẽ ra thì tầm mắt của các tiến sẽ cũng sẽ không chật như vậy, nhưng mà khảo cổ chuyện nghiệp muốn đi làm sau này, căn bản là sẽ không ở cùng mọt chỗ, có có thể trong thời gian lăn lộn ở trong trường là ở cùng một chỗ, cho nên bảo trì quan hệ với bạn học cũng là một chuyện cực kỳ cần thiết.
Sau khi nhận sách vở và thời khỏa biếu, Hám Vũ Hàm đưa Trang Duệ tới viện bảo tàng rồi tự mình rời khỏi, nàng cũng có đầu để phải làm, nghỉ hè cũng chưa nhàn rỗi, hiện tại lại càng không có thời gian tiếp Trang Duệ.
Trang Duệ cũng vui vì được nhàn rỗi, sau khi gọi điện thoại về nhà, liền rút đống sách mình vừa nhân được ra xem, trong đó có không ít bộ sách chuyên nghiệp, nhưng mà cũng có một chút sách vở của các ngành khác như là lịch sử hay là hóa học. Bất tri bất giác đã qua mấy giờ rồi.
- Ai u, sắp tới sáu giờ rồi.
Trang Duệ nhìn xuống đồng hồ, đột nheien nhớ tới thời gian hẹn là năm rưỡi, vội vàng thu thập lại sách cở chạy tới chỗ đồ thư quán, lấy điện thoại di động ra, gọi theo số mà Khương Nghĩa cho hắn lúc chiều.
- Tiểu Trang, không phải đã hẹn năm rưỡi sao, chúng ta không thấy điện thoại cảu cậu, đều đã đứng ở cổng trường chờ đợi cả nửa ngày rồi.
Nhấc điện thoại liên, Khương Nghĩa nghe thấy thanh âm của Trang Duệ, lập tức oán hận nói.
- Hắc, thật sư là xin lỗi vừa rồi ta đọc sách ở Đồ Thư Quán, nhất thời đã quên mất thời gian, các ngươi chờ một chút, ta lập tức tới ngay, hôm nay tôi mời, xem như là thỉnh tội đối với mọi người.
Trang Duệ vừa gọi điện thoại, vừa chạy tới chỗ cổng trường, đến khi chạy tới cổng trường thì cũng đã là hơn sáu giờ.
- Tiểu Trang lên xe đi, Tiểu Khương đã đặt chỗ rồi.
Nhìn thấy Trang Duệ đầu đầy mồ hôi từ bên trong trường học chạy ra, Khương Nghĩa hừ một tiếng nhưng cũng không nói gì, mặc cho Nhâm Xuân Cường cười xua tay tiếp đón Trang Duệ lên xe của hắn.
Trang Duệ nhìn một chút, mấy người này đều có xe riêng, nhưng mà chiếc xe tốt nhất của nhâm Xuân Cường cũng chỉ đáng giá hai mươi bảy hai mươi tám vạn, về phần xe của ba người khác đều chỉ có khoảng hơn mười vạn.
Mặc dù ấn tượng của Trang Duệ đối với Nhâm Xuân Cường cũng không tệ, nhưng mà hắn cũng không muốn ăn cơm xong thì lại chạy tới nơi này lấy xe đi về nhà, liền nói:
- Nhâm sư huynh, anh nói cho tôi biết là đi tới nơi nào, xe của tôi để ở bên kia, một lúc nữa tôi tự đi đến nơi là được, tôi cũng rất quen thuộc Bắc Kinh.
Nhâm Xuân Cường nghe thấy Trang Duệ có xe, nói:
- Vậy thì cùng đi, đến Túy Tiên Lâu ở thành tây, cậu nhanh lại đây.
Tuy rằng Trang Duệ không tính là một lão thực khách sành sỏi, nhưng lại là một người cực kỳ thích ăn, chỉ cần ăn còn ở Bắc Kinh, liền thường xuyên lôi kéo Nhạc Kinh đến phố lớn ngõ nhõ. Đã ăn không ít các món ăn phương bắc đặc sắc của quán ăn ở trong thành phố rồi.
Nhưng mà Bắc Kinh cũng không giống như những thành phố khác, ở đây không chỉ có đồ ăn của phương bắc, mà đồ ăn ngon từ trời nam đất bắc món nào cũng có, hơn nữa phương tiện giao thông hiện đại, tài liệu đều được vận chuyển bằng máy bay, cực kỳ tươi sống.
Túy Tiên Lâu chính là quán cơm Hồ Nam, trước kia Trang Duệ cũng đã dẫn Tần Huyên Băng tới đây, đối với món Đông An Tử Kê, Hồng Ổi Ngư Sí, Thang Phao Đỗ ở đây còn nhớ mãi không quên, nhưng mà đồ ăn Hồ Nam thì nhạt, Tần Huyên Băng không thể ăn nhiều, cho nên sau này Trang Duệ cũng không quay lại nữa.
Bãi đỗ xe của Túy Tiên lâu rất lớn, đây cũng chính là một nhân tố ảnh hưởng tới việc làm ăn tốt hay xấu của quán ăn. Dù cho món ăn của quán rất ngon, nhưng nếu không có bãi đỗ xe, chuyện làm ăn cũng sẽ không thể khá lên được, ngược lại nếu như món ăn bình thường nhưng mà có chỗ đỗ xe rộng rãi, việc làm ăn thông thường cũng sẽ không quá kém.
Quán ăn này tên là lâu, kỳ thật chính là một dãy nhà trệt, trong hành lang là bàn lẻ, ở phía sau còn có một vài gian phòng, trang hoàng vô cùng tinh xảo, hơn nữa việc làm ăn đông đúc, thông thường nếu đến chậm đều sẽ không đặt được phòng.
- Anh Nhâm, làm sao lại không đi vào vậy?
Trang Duệ vừa đi vào quán ăn, liền phát hiện bốn người Nhâm Xuân Cường đều đứng ở chỗ trả tiền, Khương Nghĩa đang nói chuyện với một người nào đó, sắc mặt của mấy người kia cũng không lấy gì làm tốt.
Nhâm Xuân Cường liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Trang, chúng ta tới chậm một chút, phòng trong đã bị người ta chiếm, hôm nay đông người, nhất thời không thể đặt được phòng.
Vị sư huynh này của Trang Duệ cũng tương đối hiền hậu, hắn cũng không nói nhiều mà giải thích cho Trang Duệ.
Hôm nay sở dĩ tới chậm nguyên nhân là bởi vì Trang Duệ, thời gian Khương Nghĩa đặt là sáu giờ, nhưng mà sáu giờ mới từ trường học xuất phát, hiện tại đã là hơn bảy giờ, quán ăn không để lại phòng cũng là chuyện đương nhiên.
- Quản lý Trương, chúng tôi tới trễ một chút như vậy mà đã không để lại phòng, cũng không phải là hơi quá đáng chứ? Đều là khách quen, ngài an bài cho chúng tôi một gian được không?
Khương Nghĩa là người Hồ Nam, nên rất thích ăn đồ ăn Hồ Nam, từ khi quán cơm này mở cửa đã đến đây không ít lần, cũng tương đối quen thuộc với quản lý ở nơi đây.
Kỳ thật nếu chỉ mời Trang Duệ, thì ăn ở trong hành lang cũng không sao cả, nhưng khó khăn lắm mới mời được Hám Vũ Hàm tới, nếu không có phòng thì Khương tiến sĩ cảm giác thấy thật mất mặt.
- Tiểu Khương, không phải là tôi không muốn giúp, nhưng mà, ngài cũng nhìn thấy, cả chỗ này đều đã chật kín người, phòng đã sớm bị người ta đặt rồi, phòng Nhạc Lộc tôi đã lưu lại đến tận sáu rưỡi, ai biết là bảy giờ ngài mới tới, thật sự là không có cách nào, hay là hôm nay ngài ăn ở ngoài này đi, tôi sẽ tặng cho ngài hai món ăn.
Quản lý quán cơm có người nào mà không phải là nhân vật khéo léo, kỳ thật là mới sáu giờ lẻ năm phút, Khương Nghĩa chưa tới hắn đã bỏ phòng đi rồi, nhưng mà quản lý Trương nói chuyện cực kỳ khách khí, mặt mũi cũng cấp đủ nhất thời khiến cho Khương Nghĩa không nói lên lời, đành ngượng ngùng đổi quán cơm khác.
Ở đâu ăn mà chả giống nhau, Trang Duệ nhìn thấy bên kia còn có bàn trống, liền ngắt lời nói:
- Quên đi, ngồi ở trong hành lang ăn cũng được, quản lý, Đông An Kê, Kim Ngư Hí Liên, Vĩnh Châu Huyết Áp, Tịch Vị Hợp Chưng, Trữ Hương Khẩu Vị Xaf, Nhạc Dương Khương Lạt Xà mỗi thứ một phần.
- Đúng rồi, Hồng Ổi Ngư Sí nhiều hơn một phần, cũng không thể ăn không được, lấy thêm hai chai Mao Thai nữa, Hám Tiểu thư không uống rượu thì uống đồ uống gì?
Hôm nay bởi vì Trang Duệ mà chậm trễ thời gian ăn cơm của mọi người, hắn đã muốn mời khách rồi, nhìn thấy Khương Nghĩa còn muốn cò kè với quán lý, không khỏi có chút không kiên nhẫn lập tức liền kêu đồ ăn và rượu, cứ mang lên là được rồi.
Hám Vũ Hàm đứng ở chỗ này cũng phiền, bị người qua lại nhìn thì cảm thấy không thoải mái, lập tức nói:
- Tôi uống thứ gì cũng được, mọi người cũng uống ít một chút, trở về còn phải lái xe.
- Được cứ như vậy đi, các vị sư huynh sư tỷ xin mời ngồi.
Trang Duệ khoát tay áo với quản lý, nói:
- Ở đây có Mao Thai năm 82 không?
- Mao Thai năm 82? Không, loại Mao Thai này rất ít thấy.
Quản lý Trương bị lời nói của Trang Duệ làm chi giật mình, phải biết rằng Mao Thai năm 82 đã có tuổi thọ hơn hai mươi năm rồi, rất ít khi có thể nhìn thấy, thông thường cũng đều được người ta xem là trân quý, nếu muốn mua, ít nhất cũng phải ba vạn trở lên.
- Ồ, vậy lấy hai chai năm 95, Mao Thai mới uống không quen.
Cũng không phải là Trang Duệ khoe khoang, chủ yếu hắn cũng không biết giá cả của Mao Thai năm 82, nhưng mà lần trước Âu Dương Quân lấy được năm sáu bình, hương vị đúng là không tệ, sau này tiếp tục uống rượu Mao Thai mới, thì cảm thấy hương vị thật nhạt nhẽo, cho nên mới thuận miệng gọi hỏi một câu.
- Vị tiên sinh này, Mao Thai năm 95 thì có nhưng mà giá của nó thì có chút đắt tiền, xa hoa.
Cũng không phải là quản lý Trương khinh thường Trang Duệ, nhưng mà đây là chuyện quan trọng cần phải nói trước, nếu không sau khi cơm nước xong xuôi, ngộ nhỡ đối phương không đủ tiền trả, đây không phải là rất phiền hà sao.
- Bao nhiêu tiền?
Trang Duệ tùy miệng hỏi, hắn cũng không phải là phùng má giả làm người béo, bao nhiều tiền cũng để người ta chặt chém.
Quản lý Trương nghĩ một chút, nói:
- Mao Thai năm 95 hai ngàn ba một bình, nếu như ngài gọi hai chai như vừa rồi, tôi có thể tính là bốn ngàn rưỡi.
- Được, trước tiên cứ cho hai chai đi, nếu như không đủ tôi sẽ gọi tiếp.
Trang Duệ gật gật đầu, thực tùy ý đuổi quản lý Trương đi, tuy rằng hắn xem chuyện này rất bình thường, nhưng mà cũng khiến cho mấy vị sư huynh tiến sĩ ngây người đứng xem.
Nhắc tới khí thế của một người khi tức giận, cái gì mà thân thể chấn động, bá đạo gió thổi bay tóc, đó thuần túy là vô nghĩa. Từ trước tới giờ ngươi chưa từng gặp qua chủ tịch nước, cũng không biết chủ tịch nước là người như thế nào, nếu gặp mặt một mình chủ tịch nước, như vậy khẳng định là ngươi cũng sẽ không cảm giác chút khí thế nào của hắn, chỉ biết được hắn là một lão già không tệ mà thôi.
Cái gọi là khí thế, kỳ thật chủ yếu vẫn là biểu hiện của cách nói năng, trong lúc người với người đối thoại, tự nhiên sẽ biểu lộ ra một loại tự tin có thể cuốn hút đối phương, cái đó gọi là khí thế.
Giống như Trang Duệ vừa rồi tùy ý gọi đồ ăn, ở trong mắt vài vị tiến sĩ sư huynh thì có một loại khí thế như vậy.
Tối thiệu cách nói năng của Trang Duệ và quản lý, tuyệt đối chính là gió đông thổi bạt gió tây, biểu hiện của quản lý Trương luôn rất khiêm tốn, mà Trang Duệ thì tự nhiên, giống như việc thông thường là thế.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Nhâm Xuân Cường nói với Trang Duệ:
- Tiểu Trang, sau này chúng ta ở chung còn dài, cũng không cần xa xỉ như vậy, một chai mấy ngàn đồng tiền, cũng quá đắt đi. Tuy rằng các cậu chưa kết hôn, nhưng mà cũng chưa có công việc, vẫn nên tiết kiệm một chút thì tốt hơn.
Nhâm Xuân Cường thực sự rất có ý tốt, ý tứ của thầy giáo lúc trước có thể nghe ra được, dường như Trang Duệ có việc làm ăn của riêng hắn, nhưng mà Trang Duệ vẫn còn nhỏ tuổi, trên người cũng không giống như những vị công tử ăn chơi kia, chắc là việc làm ăn không lớn, ăn một bữa cơm tốn mấy chục ngàn, khiến cho Nhâm Xuân Cường có chút ngượng ngùng.
Trong mấy vị tiến sĩ theo giáo sư mạnh, cũng chỉ có Nhâm Xuân Cường đã kết hôn, hơn nữa còn có một căn nàh nhỏ ở Bắc Kinh, tuy rằng đi theo thầy giáo để học, nhưng mà trong bốn năm làm đầu đề cũng tích cóp được một chút tiền, nhưng mà tất cả đều đã đổ vào căn nhà nhỏ đó, bữa cơm này so với việc chi tiêu tiết kiệm thường ngày, ở trước mặt mấy vị sư đệ sư muội, cũng có chút cảm giác khó thở.
- Nhâm sư huynh, cái này anh nói sai rồi, tôi là người đã kết hôn, qua mấy tháng nữa tôi cũng đã có con, nhưng vẫn chưa biết là long hay phượng thôi.
Nhắc tới việc này thì thần sắc của Trang Duệ rất vui mừng, cũng không quản có quen mấy người này hay không, rất cao hứng chia sẻ chuyện vợ và đứa con của mình.
- Ồ! Vậy thì phải chúc mừng cậu Tiểu Trang, nhưng mà cuộc sống ở Bắc Kinh áp lực rất lớn, bình thường vẫn nên tiết kiệm một chút thì tốt hơn.
Mấy người nghe thấy vậy thì sửng sốt, tuy rằng việc sinh viên chưa tốt nghiệp mà đã kết hôn cũng không có gì kỳ quái, hơn nữa sau khi kết hôn tiếp tục học thạc sĩ cũng không thiếu, nhưng mà còn đi làm thì cũng không có nhiều lắm, thông thường vừa làm việc vừa đi học, như vậy áp lực sẽ rất lớn.
- Ha ha, chút tiền ấy không có vấn đề gì, hôm nay là do tôi tới chậm, bữa cơm này là tôi mời, coi như nhận lỗi với mọi người.
Trang Duệ nở nụ cười, vị Nhâm sư huynh này thật đúng là có chút thú vị, rất có phong phạm của đại sư huynh, nhưng mà bình thường Trang Duệ ở bên ngoài ăn cơm cũng rất ít khi hắn phải trả tiền, cho nên ngẫu nhiên ăn một bữa cơm ngót nghét một vạn cũng không tính là cái gì.
- Chịu nhận lõi thì coi như xong, như mà tiểu Trang, sau này cậu cần tập thành thòi quen, thầy giáo chính là không thích những người không tuân thủ giờ giấc, nếu cậu tiếp tục như ngày hôm nay, chúng tôi cũng không thể nói giúp cho cậu được.
- Hơn nữa tính tình của thầy rất quái dị, nếu cậu mà đi học trễ, vậy thì đứng nghĩ tới việc vào học. Tiểu Trang, sau này vẫn nên chú ý nhiều một chút thì tốt hơn.
Thanh âm của Trang Duệ còn chưa dứt thì thanh âm của Khương Nghĩa đã vang lên, trong lời nói đã có ý tứ dạy bảo Trang Duệ, vừa rồi tim của hắn chính là là luôn nhảy lên liên hồi, sở dĩ không dám nói chuyện chính là bởi vì sợ hắn sẽ phải trả tiền bữa cơm này.
Phải biết rằng tuy là đi theo giáo sư Mạnh thì một năm cũng có thể làm hai ba cái đầu đề, có doanh thu một hai chục vạn một năm, nhưng mà Khương Nghĩa học tiến sĩ mới hơn một năm, chút tiền này đã sớm lấy ra mua xe để giữ thể diện.
Hiện tại trên tay Khương Nghĩa cũng chỉ còn thừa một hai vạn, cũng không có khoan thu nào khác.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng