Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 795-796: Thần Thông Phật Gia (1+2)
au khi đám người Trang Duệ chuẩn bị cáo từ rời đi, Ban Thiền đột nhiên nói:
- Trang cư sĩ, khi nào có thời gian ngài hãy tới đây chúng ta luận đàm một chút, phật gia cũng có thần thông.
- Cám ơn ngài Ban Thiền, có cơ hội nhất định tôi sẽ đến nghe ngài chỉ giáo.
Trang Duệ lễ phép hành lễ với Ban Thiền, rồi thối lui ra khỏi phòng, nhưng mà trong lòng khong thể nào hiểu được lời nói của hắn. Thần thông phật gia thì có liên quan gì đến mình?
Sau khi ra khỏi phòng, Trang Duệ khẽ kéo tiểu lạt ma Ba Tang đang đi ở phía trước, thấp giọng hỏi:
- Ba Tang đại sư, thần thông theo như lời của Ban Thiền, thì là loại thần thông gì vậy?
- Trang cư sĩ, nài là người có đại phật duyên, cứ gọi tên của tôi là được rồi.
Ba Tang dường như là một người chất phác, bị Trang Duệ kêu là đại sư thì đỏ bừng cả khuôn mặt, sau khi sửa lại cách xưng hô cho Trang Duệ, Ba Tang nói:
- Thần thông trong lời của đại ban thiền, hẳn là ngũ đạo thần thông của phật giáo chúng tôi, nhưng mà chúng tôi cũng không khuyến khích việc tu luyện thần thông, các truyền đại cao tăng cũng không phải bởi vì đạit thần thông mà trở thành người đại đức.
- Rất nhiều cao tăng cóa đạo hạnh vô cùng cao, đây đều là do nhân các của bọn họ, đạo đức và hành vi của bọn họ đã vượt xa người thường vì vậy mà đã trở thành những cao tăng đại đức, đây mới là căn bản tu luyện của chúng tôi.
Ba Tang dường như không hề quan tâm tới thần thông. Khi nhắc tới thần thông, vẻ mặt có điểm không cho là đúng nói.
- Vậy năm đạo thần thông kia rốt cục là những loại thần thông như thế nào đây.
Trang Duệ cảm giác câu nói của vị Ban Thiền thứ mười một kia giống như có chút thâm ý, nên không ngừng hỏi thăm.
Ba Tang liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái, tuy rằng hắn không muốn nói, nhưng mà lại không muốn cự tuyệt người khác, sau khi suy nghĩ một chút, nói:
- Năm đạo thần thông cũng có thể xưng là ngũ Nhãn Thông, là một loại công phu của phật gia, chính là chỉ Nhục Nhãn thông, Thiên Nhãn Thông, Tuệ Nhãn Thông, pháp Nhãn Thông, Phật Nhãn Thông,
- Cái gì? Ngũ Nhãn Thông?
Trang Duệ nghe vậy thì trong lòng giật mình, không tự chủ được mà dừng bước, sở dĩ mình có được ngày hôm nay, đều là nhờ đôi mắt này, nhưng mà Trang Duệ cho tới bây giờ vẫn luôn muốn làm rõ ràng, dị năng trong mắt của mình là từ đâu mà có.
Bây giờ khi nghe được tiểu lạt ma nói xong, trong lòng Trang Duệ như nổi lên một cơn sóng gió động trời, sắc mặt cũng bởi vì giật mình và kích động mà trở nên đỏ bừng.
- Anh Trang, làm sao vậy? Ngài không sao chứ?
Bành Phi đi ở phía sau Trang Duệ, thiếu chút nữa là đụng đầu vấp người Trang Duệ, hắn còn đang suy nghĩ lời nói phóng hạ đồ đao của Ban Thiền lúc vừa rồi, nên cũng không chú ý đến Trang Duệ và tiểu lạt ma đang nói chuyện gì.
- Không có việc gì, không có việc gì, Ba Tang, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục tán gẫu.
Trang Duệ cảm thấy mình có điểm thất thố, bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói về cái đề tài này, trái lại mình đã biết rồi, thì sau này sẽ ở trong một đội với ba tang rồi từ từ hỏi thăm sau. Trang Duệ hít sâu một hơi để ổn định lại tinh thần.
- Hai mắt của minh, có phải là một loại trong Ngũ Nhãn Thông không đây?
Mãi cho đến khi đi ra khỏi cung điện Bố Lạp Đạt, Trang Duệ vẫn còn có chút không yên lòng, trong đầu cứ một mực tự hỏi vấn đề này.
Sau khi đi ra chỗ quảng trường của cung điện Bố Lạp Đạt, Dương Khải Văn nhìn về phía Trang Duệ, nói:
- Cậu Trang, ngày mai sẽ phải lên đường, cậu có cái gì cần chuẩn bị, hoặc là yêu cầu gì không?
Trang Duệ lắc lắc đầu, nói:
- Không có yêu cầu gì, nhưng mà nhiều nhất tôi chỉ có thể ở đây khoảng một tuần, qua thời gian đó, tôi sẽ phải trở về Bắc Kinh.
Nếu không phải Tần Huyên Băng nói việc này sẽ gia tăng công đức, có thể chúc phúc cho đứa con chưa chào đời của mình, Trang Duệ căn bản là sẽ không tới, hơn nữa hiện tại ở nhà cũng đang chuẩn bị cho hôn lễ của hắn là Tần Huyên Băng.
Tuy rằng hôn lễ này chỉ mời những người thân thích, tổ chức đơn giản, nhưng mà là Âu Dương gia tộc và Tần gia ở Hồng Kông, hơn nữa Hồ Vinh ở Myanmar nhất định cũng sẽ tham gia, đại khái tính toán, vẫn phải có khoảng mấy chục người.
Nếu chủ nhân như Trang Duệ mà đi vắng, thì sẽ không thể nào chấp nhận được, cho nên một tuần sau, Trang Duệ nhất định phải trở về, cũng không thể để cho người vợ đang mang thai và mẹ già lo liệu mọi chuyện cần thiết được.
Dương Khải Văn biết lấy thân phận của Trang Duệ mà có thể nói ra những lời này là đã rất nể mặt mình rồi, lập tức gật gật đầu, nói:
- Yên tâm đi chú em, hoạt động tìm kiếm lần này. Ít nhất cũng cần thời gian hai ba năm, cũng không chấm dứt nhanh như vậy, chờ sau khi xuất phát vài ngày là cậu có thể trở về Bắc Kinh được rồi.
Thông thường quá trình tìm kiếm linh đồng chuyển thế đầu thai, nhanh thì mất một hai năm, nếu chậm thì nói không chừng cần tới sáu bảy năm, thậm chí là hơn mười năm. Giống như vị Ban Thiền thứ mười một của bọn hắn, phải tìm kiếm trong vòng sáu năm. Dương Khải văn cũng không tin là Trang Duệ vừa đi ra ngoài liền có thể tìm thấy linh đồng do phật sống chuyển thế đầu thai.
- Được rồi, thời gian xuất phát ngày mai hãy cho người tới đón chúng tôi.
Trang Duệ yên lòng, ngồi lên chiếc xe Dương Khải Văn đã an bài, trở lại khu biệt thự.
Tới giữa trưa thì có người phục vụ đưa đồ ăn tới, có món thịt nướng đặc sắc riêng biệt của Tây Tạng, ngay cả bạch sư không thích ăn đồ ăn chín, cũng hứng thú ăn mấy miếng.
Sau khi cơm nước xong, Trang Duệ thu thập đồ đạc cho chuyến đi, kỳ thật cũng không có cái gì cảm chỉ là mấy bộ quần áo, còn có cái mũ phòng chống tia tử ngoại mà Tần Huyên Băng mua cho hắn, nói là nếu Trang Duệ không muốn khuôn mặt trở nên đỏ bừng như quả táo lớn, thì nên thành thành thật thật mỗi ngày đều chăm chỉ dùng nó.
Về phần đám đồ trang sức và đám đồ mỹ nghệ như là cái gạt tàn làm bằng xương trâu mua được hôm qua, Trang Duệ cũng đã giao cho Hạ Song mang về Bắc Kinh.
- Cậu Trang, có ở nhà không đó?
Ngoài cửa vang lên thanh âm của Trịnh Hoa, anh bạn này rõ ràng biết Trang Duệ ở trong phòng, còn cố ý hỏi thăm một câu.
- Anh Trịnh, thật sự là anh không muốn đi nhận chúc phúc của Ban Thiền sao?
Trang Duệ tiện tay nhét mấy bộ quần áo vào trong ba lô, xoay mặt nhìn về phía Trịnh Hoa.
- Đừng nói nữa, lão gia tử bảo là muốn tắm rứa thắp hương, nên từ sáng đến giờ tôi còn chưa được ăn cơm, cậu ngửi thử đi trên người đều là một cỗ tử khí.
Sau khi vào cửa, ánh mắt của Trịnh Hoa liền sững sờ nhìn lại, Bọn Trang Duệ lại còn đang ăn thịt nướng, sống ở trên cao nguyên, vốn đã dễ dàng đói bụng, lại bị lão gia tử không cho ăn cơm, Trịnh Hoa đã đói đến sắp chết rồi.
Trang Duệ nhìn theo ánh mắt của Trịnh hoa, cười gian xảo nói:
- Ừ đó là đồ ăn của bạch sư ăn thừa, vẫn còn một chút đó.
- Đừng có chọc tức tôi, đúng rồi lần này tôi tới để cáo từ, chiều nay sau khi gặp mặt Ban Thiền xong, tôi sẽ cùng ông nội trở về Hồng Kông.
Trịnh Hoa hít hít mùi hương của thịt nướng, khẽ nhăn cái mũi lại. Đường đường là Trịnh công tử cẩm y ngọc thực từ trước đến nay, không nghĩ tới sẽ có một ngày lại có thể đói bụng như vậy.
- Được, chúc anh Trịnh lên đường bình an, có thời gian tới Tây Tạng, tôi sẽ lại dẫn anh đi chơi tiếp.
Tính tình của Trịnh Hoa không tệ, không có tính cách của mấy vị công tử quần là áo lụa, Trang Duệ ở cùng một chỗ với hắn cũng rất vui vẻ, so với anh em nhà họ Bách mình quen biết trước kia, thì ấn tượng với Trịnh Hoa càng tốt hơn rất nhiều.
- Cậu Trang, tôi biết mấy hôm nữa là hôn lễ của cậu, vật này là do lãi gia tử nhà ta tặng, cậu nhận lấy đi.
Trịnh Hoa tới gặp Trang Duệ hôm nay, ngoại từ việc cáo từ, còn vì việc này nữa. Khi nói chuyện, Trịnh Hoa móc từ bên trong túi ra một cái hộp trang sức hình trái tim.
- Anh Trịnh, cái này tôi không đảm đương nổi rồi, lần hôn lễ này tôi chỉ định mời mọi người trong nhà ăn bữa cơm, không có làm lớn cho nên cũng không mời ngài, lễ vật này của lão gia tử, tôi cũng không dám nhận.
Trang Duệ có chút buồn bực, việc kết hôn của bản thân chỉ có người nhà mình biết, tại sao Trịnh Hoa cũng biết việc này?
Kỳ thật chuyện này cũng do mẹ vợ Trang Duệ vô tình hữu ý để lộ ra, mặc dù nghi thức đính hôn lúc trước đã được tiến hành long trọng, nhưng mà Tần gia gả con gái, nếu như không tổ chức thì sẽ mang lại điều tiếng không hay, cho nên những người có thân phận ở Hồng Kông cũng đều biết chuyện này.
- Chú em, cậu cũng biết đây là do lão gia tử tặng, ngươi dám không nhận sao, tôi cũng không dám lấy về đâu, được rồi, đừng tìm tôi khách khí nữa, đồ vật này cậu cứ thu lại đi, đợi sau này toi kết hôn,cậu mang trả lại là được rồi.
Trịnh Hoa cười nhét cái hôp trang sức kia vào trong tay Trang Duệ, hắn rất rõ ràng ý tứ của lão gia tử.
Hiện tại thế lực của gia tộc họ Tần hết sức cường thịnh, thứ nhất là bởi vì bởi vì Trang Duệ đánh cược cho bọn họ không ít nguyên liệu tốt, thứ hai cũng là bởi vì mơ hồ có quan hệ với gia tộc Âu Dương, thông thường những người biết được bối cảnh này, đều phải nể mặt họ ba phần.
Thị trường châu báu trong nước một năm bán ra khoảng năm triệu món, cũng không phải một nhà Trịnh gia có thể ăn hết được, cho dù không có Tần gia, thì cũng sẽ có những công ty khác tham gia cạnh tranh.
Quan hệ của Trịnh gia và Tần gia luôn luôn rất tốt, cho nên Trịnh lão gia tử tặng lễ vật kết hôn cho Trang Duệ kỳ thật cũng là muốn lấy lòng Tần gia, nếu Tần lão gia tử không phải là người hồ đồ, tự nhiên sẽ hiểu được chỗ tốt khi hai nhà hợp tác, tuyệt đối có thể chiếm được hơn một nửa giang sơn thị trường châu báu trong nước.
Còn một lý do nữa chính là, công việc kinh doanh trong nước hiện tại cũng là do Trịnh Hoa phụ trách, quan hệ thân mật với một người có bối cảnh như Trang Duệ, có thể giúp cho Trịnh Hoa mở rộng được nghiệp vụ bên trong, cũng là một việc rất có ích.
- Được, đợi tôi thu dọn hành lý xong, sẽ tự mình đến cảm tạ lão gia tử.
Trang Duệ thấy Trịnh Hoa nói rõ ràng, cũng không tiếp tục già mồm cãi lão nữa. Đúng như lời của Trịnh Hoa, mấy thứ này chính là lễ vật chứ không phải nhân tình, dùng tiền là có thể mua được, sẽ không sợ thiếu nợ, đợi sau này tìm một cơ hội để trả lại là xọng.
Trịnh Hoa nghe được lời nói của Trang Duệ xong thì khoát tay áo, nói:
- Không cần, lão gia tử đang tụng kinh, khi nào xong sẽ đi gặp Ban Thiền luôn, chú em cũng đừng nên đi làm phiền người.
Hai người tiếp tục chuyện trò một lúc, Trịnh Hoa nhìn đồng hồ trên tay một chút, hướng tới Trang Duệ cáo từ một tiếng rồi rời đi.
- Anh Trang, cái này là Kim cương sao? Tại sao lại có màu đỏ?
Trang Duệ tiễn Trịnh Hoa ra khỏi biệt thự, sau khi trở lại phòng đã thấy Bành Phi đang cầm cái hộp trang sức mình đặt ở trên bàn, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
- Lấy ra tôi xem xem.
Vừa rồi Trang Duệ cũng không làm trò không biết xấu hổ mà xem lễ vật trước mặt Trịnh Hoa, hắn cũng không biết trong hộp có cái gì.
- Ừ, hồng toản, đồ chơi này cũng không có nhiều, Trịnh gia thật đúng là có lòng.
ở bên tron cái hộp trang sức không lớn, có đặt hai cái nhẫn bạch kim có đính hồng toản, nhưng mà khác xa so với những chiếc nhẫn kim cương ở tiệm châu báu bình thường chính là, hai viên kim cương ở trên hai chiếc nhẫn này, đều có màu hồng.
Hơn nửa ở bên trong hai cái nhẫn kim cương này, còn khắc tên của Trang Duệ và Tần Huyên Băng, xem ra Trịnh gia vì chuẩn bị cái lễ vật này, thật đúng là đã tiêu phí không ít tâm tư.
Trang Duệ vốn nghĩ chờ khi mình trở về Bắc Kinh sẽ đi chọn nhẫn kết hôn, không nghĩ tới hôm nay lại có người mang tới, lấy giá trị của hai cái nhẫn hồng toản này, cũng rất thích hợp để là nhẫn kết hôn.
- Anh Trang, cái hồng toản này rất đắt tiền sao? Khi nào về tôi cũng mua cho vợ một cái.
Hiện tại bành Phi cũng là một người có tiền, số tiền hắn kiếm được từ Trang Duệ đều đưa cho vợ của hắn, cũng có khoảng chừng hơn trăm vạn rồi.
- Ha ha, thứ này không mua được, đợi sau này có cơ hội chúng ta sẽ tới Nam Phi một chuyến, xem có thể tìm được chút hồng toản nào không.
Trang Duệ cười lắc lắc đầu, hông toản trên thế giới này cực kỳ thưa thớt. Tháng tư năm 1987 ở Nework có đấu giá một viên hồng toản thạch hình tròn khoảng 0,95 cara, đã có người ra giá tới tám mươi tám vạn đô la. Mấy năm nay còn chưa nghe nói tới có người mang hồng toản ra đấu giá.
Hai viên hồng toản trên cặp nhẫn này, cộng lại khoảng chừng một ca ra, dựa theo giá trị trên thị trường mấy năm nay, tính ra giá trị của hai cái nhẫn này cũng sẽ không thấp hơn một trăm năm mươi vạn đô la.
- Được rồi, đi nghỉ sớm đi, tôi cũng phải đi ngủ đây.
Trang Duệ đứng dậy, về tới gian phòng ở lầu hai của mình, nhưng mà hắn cũng không ngủ mà mở laptop ra, Trang Duệ muốn tra một ít thông tin ở trên mạng, xem đến tột cùng thì cái gì được gọi là ngũ đạo thần thông của phật gia?
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng