Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 753: Khai Trương Nhà Bảo Tàng (3)
a ha, Dương thiếu gia hạ cố đến tham gia, không phải ngài bận rộn rất nhiều chuyện sau, các vị, mời vào trong ngồi đi...
Trang Duệ cũng không có cảm tình gì với những người này, nhưng cũng không có ác cảm, chuyện cũng đã trôi qua hơn nửa năm, mà một đám này đều là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng lại giúp đỡ sinh ý của không biết bao nhiêu tiệm châu báu, ít nhất cũng hơn một ngàn vạn.
- Trang lão bản, để tôi giới thiệu cho ngài một chút, vị này chính là mẹ tôi.
Sau khi Dương Ba nghe được lời nói của Trang Duệ, không có phản ứng gì, mà bản thân bước lui lại, để lộ một nữ nhân trung niên ăn mặc hợp thời, xuất hiện trước mặt Trang Duệ.
- A! Thì ra là Triệu phu nhân, bảo tàng vừa khai trương, kinh động tới ngài, thật là không có ý tứ...
Trang Duệ biết rõ người trước mặt có phong thái yểu điệu, đại khái giống như một nữ nhân mới hơn ba mươi, kỳ thật vào hơn mười năm trước, nàng từ một người làm ăn nhỏ, phát triển thành một tập đoàn ẩm thực như hiện giờ, là một nhân vật không thể khinh thường.
- Trang tiên sinh quá khách khí, lần trước con trẻ vô lễ, cho nên tôi là trưởng bối thay mặt xin lỗi ngài.
Triệu phu nhân thả tư thái tương đối thấp, giọng điệu nói chuyện, giống như ngang hàng luận giao, nàng chẳng qua là một thương nhân, cũng khioong có nội tình sâu như Trang Duệ, cho nên không có bài bộ dạng của trưởng bối.
Cổ đại có sĩ nông công thương, kinh thương là chức nghiệp thấp kém không có địa vị gì, như Phạm Lãi trong lịch sử, trợ giúp Câu Tiễn diệt Ngô, công lao cực lớn, nhưng bởi vì xuất thân kinh thương, cuối cùng bởi vì vứt bỏ chức quan mà làm kinh thương, cho nên hắn vô duyên với lịch sử danh nhân được sử sách ghi lại.
Đương nhiên, ở xã hội hiện đạo, làm ruộng ngược lại bị coi là một việc không có... tiền đồ nhất, một người có thể kiếm được bao nhiêu tiền, đó đã trở thành tiêu chuẩn duy nhất đo đạt năng lực của người đó.
Nhưng trong cấp độ xã hội hiện đại, làm quan chức vẫn xếp ở vị trí đầu não, cho dù thương nhân có kiếm được rất nhiều tiền đi nữa, ở trước mặt những người này, vẫn phải cụp đuôi làm người.
- Triệu phu nhân, chuyện này bỏ qua đi, mời ngài vào bên trong...
Trừ nữ hài dưới mười tuổi như Niếp Niếp, Trang Duệ đúng là không có liên hệ với nữ nhân nào khác, sau khi khách khí một câu, liền cho qua, mời bọn họ đi vào bên trong ngồi.
Trang Duệ bắt đầu cải tạo nhà bảo tàng, đã lưu lại một phòng hợp chứa được hơn năm trăm người, chuẩn bị ngày sau làm nơi trao đổi nghiệp vụ, cũng may mắn phòng hợp của bảo tàng khá lớn, bằng không thì chỉ sợ hôm nay phải có hơn phân nửa người phải đứng ở bên ngoài phơi nắng.
- Vị này... Chính là Âu Dương tiên sinh?
Sau khi đi tới cửa ra vào bảo tàng, Triệu phu nhân dừng bước, bởi vì nàng trông thấy Âu Dương Quân, ở Bắc Kinh này, người làm sinh ý tới quy mô nhất định, không biết Âu Dương Quân không nhiều lắm.
Hơn nữa Triệu phu nhân làm ăn uống, đoạn thời gian trước nghe nói Âu Dương Quân muốn qua tay câu lạc bộ, vẫn muốn tìm người nói chuyện, mà mục đích hôm nay nàng tới đây, cũng là muốn xem là có thể gặp được Âu Dương Quân hay không, không nghĩ tới còn chưa vào cửa, đã gặp phải.
- Tứ ca, ngài mời Triệu phu nhân vào bên trong đi.
Trang Duệ thấy bên ngoài có người đi tới nữa, vội vàng nói một tiếng, cũng mặc kệ Âu Dương Quân có cam tâm tình nguyện hay không, bảo hắn an bài giúp.
Người tới đằng sau, phần lớn là một ít người làm trong chính phủ, có một ít lãnh đạo các bảo tàng khác, cũng có quan chức công thương thuế vụ, Trang Duệ trừ quen biết một vị bí thư nguyên chủ nhiệm văn phòng thuế vụ ra, những người còn lại không nhận ra.
Những người này đương nhiên giao cho Hoàng Phủ Vân đến chiêu đãi, đừng nhìn chức vị của người ta không lớn, nhưng thực quyền không nhỏ, tục ngữ nói quan huyện không bằng hiện quản, những người này nhất định phải hầu hạ cẩn thận, đương nhiên, có thể làm quan chức trong Bắc Kinh này, không một ai mà không có bối cảnh thâm hậu cả.
Thời gian khai trương từ từ đến gần, người đến đây cũng đã đầy đủ, mà người trong hội đồ cổ thì khá tốt, quen biết hay không không sao, nhưng các cơ quan du lịch, những người lãnh đạo, đều cần chuyên gia cùng đi, đừng nói là Trang Duệ, cho dù là Triệu Quốc Đống cố ý từ Bành Thành chạy tới, cũng bận tối mắt tối mũi.
Người Âu Dương gia, trừ Âu Dương Quân đã tới ra, tuy anh em Âu Dương Lỗi không tới, nhưng cũng đưa lẵng hoa tới, một diện tích hai ba trăm mét trước nhà bảo tàng, đều bày đầy lẵng hoa, làm cho người nào đi ngang qua cũng phải dừng lại một chút đã liếc nhìn.
- Trang lão đệ, lão sư tới, nhanh đi theo ta ra nghênh đón nào.
Đang lúc Trang Duệ đang bận rộn không thể thở nổi, bỗng nhiên Kim Bàn Tử từ bên trong chạy ra, trước ngực có hai khối thịt thừa, nhìn giống như nữ nhân, chúng đang lên xuống phập phồng.
- Không phải đại sư nói buổi chiều mới tới sao?
Trang Duệ nghe vậy cũng sững sờ một chút, nhưng hắn vẫn đi theo Kinh Bàn Tử đi tới bãi đỗ xe, còn chưa đi tới bãi đỗ xe, đã thấy đại sư ngồi xe lăn tới, là được cháu trai đưa tới.
- Tiên sinh, trời hiện giờ rất nóng, làm phiền ngài đến đây a.
Trang Duệ cầm lấy một cây dù, chạy đến chỗ xe lăn, vội vàng dùng nó che ánh mặt trời cho tiên sinh, nhìn lão nhân hiện giờ so với lúc trước, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, xem ra rất là khỏe mạnh, cơ năng của lão nhân khôi phục, xem ra rất có tiến triển.
- Tiểu Trang a, ngươi muốn chấn hưng truyền thống văn hóa, lão đầu tử không có gì mang theo, chỉ có thể đến cổ động mà thôi.
Lão Nhân rất ẩn dấu, đôi mắt không nhìn đống lẵng hoa mà nhìn lên tường vây, trên mặt tường, đều có có ảnh của các cổ vật trong bảo tàng, chế tác phi thường tinh mỹ.
Lão nhân nhìn rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu hỏi Trang Duệ mấy câu, tinh thần rất tốt, đúng là không giống một lão nhân hơn chín mươi tuổi.
Vốn mọi người chơi cổ vật ở trong phòng hợp nói chuyện phiếm, nghe đại sư đến, rốt cuộc bờ mông không ngồi yên, đều đứng dậy chạy ra cửa.
Mà những người này đều là người có địa vị trong giới đồ cổ, Mã tiên sinh đầu lĩnh, sau đó là các đệ tử của đại sư, còn có một đám chuyên gia giáo sư của các nhà bảo tàng, cuối cùng mới tới những người sưu tập đồ cổ nổi tiếng.
Như bọn người Trương quản lý tới từ Trịnh Châu, cũng chỉ có thể đứng ở đằng xa xa mà nhìn tới mà thôi.
Đại sư đến đây, Trang Duệ phải ở bên người, bởi vì tuổi của lão nhân này đúng là quá lớn, mình ở bên người, vạn nhất có chuyện gì, có thể kịp thời cứu chữa sớm một chút.
Lúc tiến vào phòng hợp, Trang Duệ đưa vào một tia linh khí, tiến vào trong thân thể của đại sư, bởi vì bên trong phòng có máy điều hòa, cảm giác lạnh rất mạnh, có thể làm cho đại sư không chịu nổi.
- Vương thư ký? Hắn điện thoại tới làm gì?
Trang Duệ đang nói chuyện phiếm với lão nhân và các lãnh đạo của những bảo tàng danh tiếng, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, nhìn số hiển thị trên màn hình, Trang Duệ có chút nghi hoặc khó hiểu.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng