It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 629: Tiệm Đồ Cổ Nước Ngoài (3)
ó những thứ nhìn từ bề ngoài, Trang Duệ không cách nào phát hiện ra niên đại của những thứ này, nhưng khi quan sát những thứ này bằng linh khí, Trang Duệ không nghĩ tới, sách giả ở Châu Âu cũng thịnh hành như thế a?
Đi vào bên trong tận cùng của cửa hàng, còn có một chút tác phẩm nghệ thuật văn hóa thời kỳ Phục Hưng, nhưng bất mắt nhất chính là bức tranh của Da Vinci, nhưng dùng mông nghĩ cũng biết, đó là đồ giả.
Mà bên dưới của bức tranh, vừa nhìn là biết là kiểu dáng có từ thế kỷ mười tám mười chín, đó là đồng hồ treo tường, có đủ kiểu dáng, có chừng năm sáu chục cái, ở bên ngoài mặt của chúng, đều có một cái nhãn nhỏ, phía trên ghi rõ giá tiền.
- A? Cái này không tệ!
Trang Duệ chỉ chỉ vào khối ngân liên trong tủ thủy tinh, nhìn vào trung niên người Pháp ở bên cạnh, nói:
- Xin hỏi anh có thể nghe hiểu tiếng Anh không? Làm ơn đem khối đồ vật này ra, tôi muốn nhìn một chút.
- Dĩ nhiên có thể nghe hiểu, tiên sinh, rất vui được giúp ngài.
Vị trung niên nho nhã lễ độ này cúi người chào Trang Duệ, lấy một chuỗi chìa khóa từ bên hông ra, mở quầy thủy tinh ra, lấy khối ngân liên đưa cho Trang Duệ xem.
Vị trung niên này tên là Lôi Nặc, từ đời tổ phụ của hắn, thì cửa hàng này đã tồn tại, đến bây giờ đã được một thế kỷ, Lôi Nặc cũng được coi là thương nhân đồ cổ, từ lúc Trang Duệ vừa vào tiệm ăn, hắn đã chú ý tới hắn.
Từ khi tiến vào thế kỷ hai mươi mốt, sức tiêu thụ của Trung Quốc tăng lên, hiện giờ thương nhân nước ngoài, không chỉ có mỗi người Nhật Bản ra tay hào phóng, có rất nhiều thương nhân Trung Quốc nữa, thế nên hiện tại cũng học được vài câu Hán ngữ, dùng để chào hỏi những khách Trung Quốc.
Đương nhiên Trang Duệ không biết chủ quán đánh chủ ý gì lên người hắn, nhưng lúc này hắn chỉ chú ý lên khối ngân liên này mà thôi.
Trên ngân liên này là trang sức màu bạch, nhưng vì ô xi hóa nên hơi ảm đạm, có chút xám tro, ở mặt ngoài, là có một đồ án, có ba màu là: màu hồng, màu đen, màu vàng, phía trên điêu khắc một nhân vật thân sĩ thế kỷ mười tám, hình tượng cực kỳ chân thật.
Trang Duệ nhìn ngân liên một lúc, nhìn từ bề ngoài rất chân thật, rất bén nhạy, nhưng không bởi vì thời gian trôi qua mà trở nên giòn dễ vỡ, xem ra bảo dưỡng rất tốt, dĩ nhiên, bởi vì nó chính là đồ cổ mà.
- Hai vạnro?
Nhìn phẩm chất thì đúng là thượng giai, Trang Duệ không khỏi nhíu mày, hắn dùng linh khí nhìn ra, dù khối ngân liên này có linh khí, nhưng chẳng qua chỉ là màu trắng mà thôi, hơn nữa không phải rất nồng đậm. Nói một cách khác, giá trị không cao lắm.
Vào thời Khang Hi và Càn Long cấm giao lưu buôn bán với Tây Dương, cho nên nó được PR lên một vạn cũng là bình thường, nhưng ngân liên lại có giá hai vạnro, với Trang Duệ mà nói, với ảnh mắt của người trong nghề, dù đây chỉ cổ vật, nhưng không có giá cao như vậy.
- Vật này có thể giảm giá một chút không?
Trang Duệ nheo nheo mắt, nhìn Lôi Nặc hỏi.
Lôi Nặc nhún bả vai một cái, lắc đầu nói:
- Nga, không được, vị tiên sinh này, vật này là do tổ phụ ta lưu lại, ít nhất cần hai vạnro, không thể bớt.
- Mẹ kiếp, tại sao lại nói thương nhân trong nước là gian thương? Tên này chính là tổ tông của gian thương nha, tên Lôi Nặc này đúng là quá tài.
Trang Duệ vừa nghe Lôi Nặc nói tiếng Anh mang theo âm ngữ của Pháp, liền chửi thầm trong lòng, đoán chừng tên người Pháp này quá xảo trá.
- Được rồi, nếu là của tổ phụ lưu lại, quân tử không đoạt sở thích của người khác, ta không mua, ngài cứ tiếp tục giữa lại làm kỷ niệm đi.
Trang Duệ lắc đầu đưa ngân liên cho Lôi Nặc, hắn tới để nhặt tiện nghi, cũng không phải đi nhặt ve chai, vật này trong nước chỉ có giá không tới mười vạn, mình mua ở nước ngoài hai mươi vạn, chẳng lẽ có bệnh sao?
- Nga, tiên sinh, nói thật với ngài, giá tiền này vẫn có thể thương lượng, tin tưởng tổ phụ ta ở trên Thiên đường, cũng hi vọng ngài mua nó.
Lôi Nặc nhìn thấy biểu tình do dự bất quyết của Trang Duệ, biết hai vạn ro đã hù Trang Duệ, trong lòng của hắn hiểu được, dù vật này là đồ cổ thế kỷ mười tám, mười chín, nhưng ở Châu Âu còn sót lại rất nhiều, giá tiền cũng không cao lắm, cao thấp cũng không vượt qua bốn năm ngànro.
- Không, không, không thể nói như vậy, nếu như tổ phụ của ngài biết ngài bán vật này đi, nhất định sẽ mắng ngài là đứa cháu bất hiếu.
Trang Duệ nghe Lôi Nặc nói thế, trong lòng cười thầm, chính điều này, đã làm cho buồn bực của ngày hôm nay tan hết, dứt khoát đem nam nhân người Pháp này làm trò tiêu khiển.
Trước kia Trang Duệ nghe nói qua, người nước ngoài từ trước tới giờ không đem người thân vào câu chuyện, nếu ngươi khen mẹ của hắn đẹp, muốn phát sinh vấn đề vượt quá quan hệ hữu nghị, hắn cũng không lập tức nổi cáu với ngươi, bây giờ nhìn lại, đúng là như vậy.
Trang Duệ dùng tiếng Anh nói ra, Lôi Nặc cũng không nghe ra ý mắng chửi của hắn, lập tức đổi giọng, nói:
- Một vạnro, tiên sinh, đây đã là giá thấp nhất.
Trang Duệ lắc đầu, hắn không thật sự có hứng thú với món đồ này lắm, nếu như dùng mộtro để mua, trở về nước có thể bán được với giá một trăm vạn nhân dân tệ, Trang Duệ sẽ xem xét một chút, nhưng hiện giờ chênh lệch tới mấy vạn nhân dân tệ, vẫn muốn mua nó, chắc chắn Trang Duệ không bao giờ làm vậy.
Đúng vào lúc muốn cự tuyệt, chợt Trang Duệ nhớ tới một chuyện, mở miệng nói:
- Vật này chúng ta phải thảo luận sau, xin hỏi trong cửa tiệm của ngài, chẳng lẽ chỉ có những món này thôi sao? Còn những cổ vật có niên đại xa xưa hay không? Hoặc là tranh cũ bị hư hao, bộ sách các loại?
Bỗng nhiên Trang Duệ nhớ tới, ở Phan gia viên thường xuyên có người cầm đồ cổ tới cửa mua bán, mà trên con đường này cũng giống như Phan gia viên, nói chính xác là cuộc sống người dân nơi đây cũng không phải dễ chịu, cho nen phải có người đem đồ vật tới bán.
- Nga, không, tiên sinh, ngài đang vũ nhục ta đấy, phải biết rằng, cửa hàng của ta là cửa hàng bán đồ nghệ thuật lớn nhất ở Paris này, đương nhiên không chỉ có những thứ này, ở trong kho hàng, còn có nhiều thương phẩm có giá trị.
Có thể là do Trang Duệ biểu đạt không chính xác, làm cho vị chủ cửa hàng người Tây này, tâm tình trở nên kích động, chỉ ra sai lầm của Trang Duệ, trong miệng thỉnh thoảng lại nói mấy câu tiếng Pháp.
- Tiên sinh, ta nghĩ là ngài hiểu lầm ý của ta, ta nói là, đồ vật ở nơi này ta không thích, nếu như trong kho hàng của ngài có thứ mà ta thích, tiền đối với ta không thành vấn đề.
Trang Duệ nghe tới nhà kho của cửa hàng, trong nhất thời, ánh mắt sáng lên, đồ cổ trong tiệm ăn này, những thứ tốt, tuyệt đối không bày trên kệ, mà được đặt trong kho hàng hoặc tủ bảo hiểm, dù sao phần lớn bảo bối, Trang Duệ đều đặt trong hầm ngầm.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng