A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 539: Tập Tục Đầu Năm (1)
ốt, sau này nếu cháu kết hôn, cậu sẽ cho cháu một phần tiền mừng thật lớn...
Trang Duệ vuốt mũi của Tiểu Niếp Niếp, sau đó thả ra cho chạy đi chơi. Đám trẻ tụ tập ăn cơm rất vui, bình thường người lớn phải cầm theo chén cơm chạy loạn khắp nơi mới có thể cho đám trẻ này ăn cơm được.
Khi Âu Dương Cương động đũa thì bữa tiệc tân niên xem như bắt đầu, nhà bọn họ cũng không có quy củ gì nhiều, nhà ăn vang lên tiếng cười nói vui vẻ, lúc này không có bộ trưởng, không có tướng quân, chỉ có thân tình nồng ấm mà thôi.
Ông cụ cũng không ăn quá nhiều, sau nửa giờ thì bác sĩ bảo vệ sức khỏe đi vào, viên bác sĩ cùng Âu Dương Uyển đỡ hai ông bà cụ ra sân đi tản bộ.
Lúc này đám trẻ cũng đã ăn xong, cả nhóm ồn ào cầm pháo chạy ra ngoài chơi chiến trận, bên ngoài truyền đến những tiếng pháo đùng đùng, thật sự là có đầy đủ bầu không khí.
- Được rồi, mọi người cũng đến đây...
Sau khi ông cụ đi rồi, Âu Dương Chấn Vũ gọi con trai mình và anh em Âu Dương Lỗi đến bàn chủ vị, ngoài bác cả của Trang Duệ vẫn còn ở bên ngoài, lúc này xem như ba thế hệ tụ tập đông đủ.
Trang Duệ nghe tiếng pháo đì đùng bên ngoài, hắn nâng ly rượu lên nói với hai bác:
- Tết mà không có tiếng pháo xem như mất đi hương vị, mà càng ngày cũng cảm thấy ngày tết truyền thống bị xem nhẹ...
- Nói không sai, nhưng cũng có lợi, đó là đến tết đốt pháo thì tỉ lệ cháy nhà rất cao, không cho phép đốt pháo thì lại mất đi tính truyền thống...
Âu Dương Long lên tiếng, hắn bây giờ xem như là lãnh đạo khối chính quyền một thành phố, hiểu rất rõ điều này, mỗi khi đến tết thì hắn thật sự rất bận rộn, hôm nay ăn xong bữa cơm tất niên cũng phải bay về trực ban.
Tất nhiên bận rộn không phải là chạy quan, mà ngược lại có nhiều người đến thăm hỏi hắn.
- Đến tết không nhắc đến chuyện quốc sự, Tiểu Duệ, cháu là một nhà sưu tầm cổ vật, có liên quan rất sâu đến truyền thống, cháu có thể nói ra những điều cần lưu ý vào dịp tết cổ truyền không?
Âu Dương Chấn Vũ thường xuyên nghe con trai khích lệ phương diện giám định đồ cổ của Trang Duệ, nào là giỏi thế này thế nọ, bây giờ lão muốn thử Trang Duệ, để xem đối phương có biết bao nhiêu thứ về truyền thống hiện tại.
- Bác, bác ra đề mục, nhưng cũng phải có chút tiền mới được...
Lúc này sắp sang năm mới, Trang Duệ thấy bác trai có hào hứng thì cũng nói lời vui đùa.
- Tiểu tử cậu mở miệng là đòi tiền, nói đi, đòi tiền tôi cũng không có...
Âu Dương Chấn Vũ vừa cười vừa nói.
- Bác, hay là thế này, bác ra đề mục, cháu đáp đúng thì bác cùng bác Ba và các anh mỗi người uống một ly, nếu cháu không trả lời được thì uống sáu ly, thế nào?
Trang Duệ nói lời này làm cho mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không biết Trang Duệ có gì mà mạnh miệng như thế, bọn họ mỗi người uống một ly thì không có vấn đề, nhưng hắn nếu thu một lần sẽ phải uống sáu ly, tất nhiên sẽ không phải ít.
Âu Dương Quân bày ra bộ dạng cậu sắp chết thảm đến nơi rồi, hắn dùng ánh mắt hả hê nhìn Trang Duệ rồi nói:
- Ngũ Nhi, muốn uống rượu cũng không ai cản cậu, bố tôi ra đề mục rất xảo quyệt đấy nhé...
- Nguyện đánh cuộc thì nguyện chịu thua, ai thua sẽ phải uống, bác Hai, bác ba, thế nào? Có chịu không?
Trang Duệ cười hì hì làm cho đám người khó thể nhìn thấu, ai biết trong bụng tiểu tử kia có chứa thứ gì? Nhưng Âu Dương Chấn Vũ vẫn không tin, với độ tuổi của Trang Duệ thì căn bản chẳng thể nào hiểu hết các tập tục cho được.
- Được, xử lý theo những gì cháu nói, ai thua thì phải uống, thế này đi, vấn đề thứ nhất cậu cần phải nói chính là ăn hạt dưa và đậu phộng vào ngày tết, nó có ý gì?
Âu Dương Chấn Vũ đưa ra câu hỏi đầu tiên, vừa rồi đám trẻ ăn xong thì thức ăn thừa được lấy xuống, bây giờ đưa lên nhiều món điểm tâm, có đủ loại hạt dưa và đậu phộng.
- Ha ha, bác Ba, cái này cũng không làm khó được cháu, hạt dưa năm xưa gọi là cùng hạp, ý nghĩa là dân chúng không có tiền, không ăn được những thứ đắt tiền, hạt dưa lại rất rẻ, cho nên người nghèo thường ăn hạt dưa.
- Nhưng đến bây giờ thì hạt dưa không được gọi là cùng hạp, gọi ngược lại là hạp cùng, có nghĩa là chúng ta dù ở độ tuổi nào, nhà giàu có nghèo hèn ra sao cũng đều ăn hạt dưa vào dịp tết, bác, cháu nói có đúng không?
Trang Duệ nói làm cho anh em Âu Dương Quân phải dỏng tai lên nghe, tuy đến mỗi dịp tết đều ăn hạt dưa nhưng bọn họ cũng không biết những cách gọi hạp cùng hay cùng hạp kia là thứ gì.
Âu Dương Chấn Vũ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tiểu tử cậu cũng biết thứ này sao? Thế còn đậu phộng?
- Đậu phộng gọi là hoa sinh, cũng gọi là trường sinh quả(củ lạc), đến tết ăn trường sinh quả có ý kéo dài tuổi thọ, đưa may mắn vào nhà...
Trang Duệ cũng không có gì phải suy nghĩ, hắn há miệng nói ra ý nghĩa của đậu phộng vào dịp tết. Năm đầu tiên hắn công tác ở Trung Hải cũng không về Bành Thành ăn tết, mà ăn tết ở nhà chú Đức.
Chú Đức là một người từ xã hội cũ, là một chuyên gia về các tập tục của dân tộc, lão lại rất xem trọng Trang Duệ, muốn nâng đỡ vị đồ đệ này, thế là nói ra những tri thức trong bụng cho Trang Duệ, sau này lại giao cho Trang Duệ quản không ít những hạng mục phụ, đều có liên quan đến tính truyền thống. Lúc này Âu Dương Chấn Vũ đặt câu hỏi về phương diện mà hắn rất giỏi, thế là không thể nào làm khó gì được.
- Nói đúng chứ? Mời mọi người uống rượu thôi...
Trang Duệ cười lên đắc ý, có rất nhiều tập tục và có đủ ý nghĩa vào dịp tết, tất cả đều có liên quan đến những thú chơi hạng mục phụ trong dân gian, tất nhiên những người muốn thông thuộc hạng mục phụ thì sẽ phải là một quyển sách về các tập tục và thú chơi trong dân gian.
Mỗi dân tộc đều có truyền thống văn hóa riêng, người Trung Quốc thì ăn sủi cảo vào dịp tết, ăn hạt dưa, ăn đậu phộng.
- Hay, nói không sai, rượu này tôi uống...
- Tôi cũng uống, rượu này có giá trị...
- Đúng vậy, ngày nào cũng ăn mà không biết nó có nghĩa như thế...
Âu Dương Chấn Vũ dẫn đầu đoàn người, ai cũng nâng ly uống cạn. Trang Duệ cười hì hì cầm chai rượu rót đầy ly cho từng người, nhìn bộ dạng của hắn thì giống như còn muốn chuốc rượu thêm cho các bác và các anh.
Bác Hai Âu Dương Chấn Sơn của Trang Duệ cũng rất hào hứng, lão chỉ mười hai cái chén đặt trên bàn rồi hỏi Trang Duệ:
- Tiểu Duệ, vậy vì sao chúng ta có mười hai món ăn, có ý nghĩa gì không?
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười:
- À, mười hai món ăn gồm bốn tình cảm ấm nóng, bốn yên bình, bốn ổn định, ý nghĩa của nó chính là bữa cơm cuối cùng trong năm phải được tổ chức trong không khí an lành, an toàn, đông vui, đoàn viên, để đón năm mới vui vẻ...
- Tốt, bác coi như thua, uống một ly...
Âu Dương Chấn Sơn nghe vậy thì liên tục gật đầu, lần không cần Trang Duệ mời, tự giác uống cạn ly.
- Lão Ngũ, vậy trong số các món ăn, món gà luộc có ý nghĩa gì?
Âu Dương Quân cũng lên tiếng, nhưng Âu Dương Lỗi đã cắt ngang:
- Gà thì khỏi cần hỏi, đây là thức ăn may mắn, không thể thiếu, con nít cũng biết...
Âu Dương Quân thật sự chấp thuận lời giải thích của đại ca Âu Dương Lỗi, hắn lại bổ sung thêm một câu:
- Đúng, đúng, thịt gà không tính, ba món còn lại thì cậu cần phải nói cho rõ, nếu nói không đúng thì phải uống mỗi món sáu ly, như vậy sẽ là mười tám ly...
- Tiểu tử ngốc, nếu cậu ấy nói rõ ba món còn lại là thế nào, chẳng phải mỗi người đều phải uống ba ly sao?
Âu Dương Chấn Vũ thật sự hết chỗ nói với con mình, rõ ràng là thông minh không đúng chỗ, chỉ biết nghĩ rằng Trang Duệ sẽ thua, không biết mình cũng có thể phải uống rượu sao?
- Ha ha, bác Hai, bác Ba, các bác dạy bảo Tứ ca rất đúng, rượu này phải để cho anh ấy uống...
Trang Duệ nghe được lời của Âu Dương Chấn Vũ thì không khỏi cười phá lên ha hả, sua đó nói:
- Chúng ta không tính đến món gà, vừa rồi anh Lỗi đã nói rồi, thịt gà là may mắn, thật sự là như vậy, chúng ta không cần nhắc đến.
- Trước tiên nói về thịt vịt, tết âm lịch sở dĩ gọi là âm lịch cũng vì khi đó là lúc mùa xuân đến, Tô Thức đã có một câu như thế này trong bài Huệ Sùng xuân giang vãn cảnh: "Hoa đào ngoài trúc lưa thưa, sông xuân nước ấm vịt đùa trước tiên, cỏ khô lau mới nhú lên, ấy khi cá lượn đập dềnh mặt sông!"
- Được, có bài thơ này tôi xin uống phạt...
Âu Dương Quân tự giác uống cạn ly rượu trước mặt, cũng là vì xuân đến vui vẻ nên nhóm Âu Dương Chấn Sơn cũng nâng ly rượu lên uống.
- Còn nói về món cá...
- Chờ chút, Tiểu Duệ, món cá này ai cũng biết, mỗi năm đều có, cậu không cần nói nữa, cậu nên nói vì sao trên bàn lại có hai con cá?
Âu Dương Chấn Vũ ngăn lời của Trang Duệ, khá lắm, một đám người cũng không thể làm khó được Trang Duệ, lão thật sự có cảm giác muốn gây khó dễ, thế nên mới tăng độ khó lên.
- À, mỗi năm có hai con cá, trước hết là có đôi, thứ hai là có thừa, như vậy thì năm sau làm ăn sẽ luôn dư dả, mong ước một năm mới tốt lành.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng