Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 537: Một Năm Vui Vẻ (1)
ôi cũng có thể thu vào những món hàng của anh, giá cả cũng có thể như anh nói, nhưng tôi có một điều kiện, nếu anh đồng ý thì chúng ta xem như giao dịch thành công.
Trang Duệ nói làm cho ông chủ Triệu vừa mừng vừa lo, mừng vì Trang Duệ rõ ràng tiếp nhận cửa hàng của mình, như vậy những chuyện liên quan sẽ được giải quyết. Mà hắn lo vì không hiểu yêu cầu của Trang Duệ là gì, nếu mình không đáp ứng được thì coi như xong.
Ông chủ Triệu hít vào một hơi thật sâu điều chỉnh tâm tình rồi nói:
- Ông chủ Trang, cậu cứ nói...
Trang Duệ cúi đầu sắp xếp ngôn ngữ, một phút sau hắn mới ngẩng đầu lên nói:
- Tôi thu cửa hàng sẽ phân thành hai phần, một phần bán văn phòng tứ bảo, phần còn lại kinh doanh phỉ thúy và ngọc cổ...Còn yêu cầu của tôi, chính là ông chủ Triệu phải là chủ quản cho tôi.
- Tôi sẽ sắp xếp hai người trợ thủ cho anh, một năm sau hai người kia tinh thông văn phòng tứ phẩm, tinh thông nhập hàng, biết giám định đơn giản, nói đơn giản hơn thì anh phải đào tạo cho tôi vài vị chủ quản...
- Tất nhiên tôi sẽ trả lương cho anh, một tháng ba chục ngàn, tuy kémm hơn so với việc kinh doanh, nhưng so với Phan Gia Viên thì mức lương như vậy cũng không quá thấp chứ?
Trang Duệ đưa ra yêu cầu này cũng vì không có biện pháp, vì hắn thật sự không hiểu về dụng cụ văn phòng, nếu như không cho ông chủ Triệu làm chủ quản, vậy thì buôn bán gì nữa?
Còn chuyện phỉ thúy ngọc thạch thì Trang Duệ sẽ lấy ngọc thạch mua được từ Myanmar bán ở nơi đây, còn cổ ngọc thì sẽ xuất ra vài khối để bán.
- Điều này...Ông chủ Trang, tôi cần xem xét lại, bây giờ chưa cho cậu câu trả lời thuyết phục, cậu cho tôi một ngày được không?
Anh Triệu suy xét một lúc, cuối cùng cũng không đồng ý ngay, trực tếp xin thời gian suy ngẫm.
- Được, anh cứ chậm rãi suy xét, tôi cũng không vội, đến lúc đó anh cứ gọi điện thoại cho tôi...
Trang Duệ cũng không gấp, vì hắn thanh toán xong cũng phải giao cho ông chủ Triệu quản lý, hắn cũng không rảnh quan tâm đến những thứ này.
- Này, có chuyện gì xảy ra?
Trang Duệ và Âu Dương Quân đi về tứ hợp viện thì phát hiện người mở cửa không phải là Bành Phi mà là một người lạ, thế là không khỏi lớn tiếng kêu lên:
- Bành Phi, Bành Phi...
Hách Long đã về nhà ăn tết, bên trong chỉ còn lại một mình Bành Phi có nhiệm vụ bảo vệ, lúc này tết nhất đến nơi mà dám cho người lạ đi vào, điều này không khỏi làm cho Trang Duệ có chút bực bội.
- Được rồi, đừng gọi nữa, nhìn tình huống thế này là biết ông nội đến đây...
Âu Dương Quân kéo tay Trang Duệ, từ nhỏ hắn đã ở cùng ông, cũng không xa lạ gì những chuyện thế này. Tuy hắn không nhận ra người đi ra mở cửa, nhưng chỉ cần nhìn vào khí chất của đối phương thì biết là nhân vien của cục cảnh vệ.
Sau khi nghe Âu Dương Quân nói như vậy thì Trang Duệ mới nghĩ ra, vài ngày trước mẹ có nói ông bà ngoại sẽ sang đây ăn mừng năm mới, hơn nữa Bác Hai và bác Ba cũng về, còn bác Cả thì không có thời gian, càng đến tết càng bận rộn.
Năm nay Triệu Quốc Đống và Trang Mẫn sẽ đến Bắc Kinh, hơn nữa còn có các vị anh chị em họ, lúc này điểm tốt của tứ hợp viện mới phát huy ra toàn diện, vài chục phòng ngủ cũng coi như đủ, vài ngày qua Trang Mẫu đã cho dì Lý đi chỉnh trang các phòng ngủ khác, chỉ chờ người vào ở mà thôi.
Sau khi nghe ông bà ngoại đến thì Trang Duệ rất vui, trong ký ức của hắn thì năm xưa ăn tết chỉ có ba mẹ con nhà mình, tuy cũng thường xuyên được mặc quần áo mới nhưng luôn có cảm giác lạnh lùng, vì thế rất hâm mộ cảm giác ấm cúng nhà người ta.
- Anh Trang, bọn họ sắp xếp cho tôi nghỉ việc.
Bành Phi nghe được tiếng của Trang Duệ thì chạy đến dùng giọng bất đắc dĩ nói, đằng sau còn có một bóng trắng, đó là Bạch Sư nghe được tiếng của Trang Duệ nên chạy đến. Đám cảnh vệ lúc này cũng ùa ra, bọn họ rất cảnh giác với Tiểu Bạch Sư, sợ con chó Mastiff Tây Tạng này sẽ cắn người.
- Hì, lại đi ném tuyết với hai cô gái sao?
Từ khi bắt đầu mùa đông đến nay thì Bạch Sư có vẻ sinh động hơn, lúc này trên người đều là tuyết trắng, chắc là do hai nha đầu kia nghịch ngợm gây ra.
Bạch Sư rùng mình một cái, tuyết bên trên rơi cả xuống. Sau khi chơi đùa với Tiểu Bạch Sư một lúc thì Trang Duệ nhìn thấy Bành Phi còn đứng đó và nói:
- Nghỉ thì tốt, vậy thì cậu cũng an tâm ăn tết, thế nào, đã đến nhà Trương Thiến chưa?
Trang Duệ vừa nói vừa đưa Âu Dương Quân và Tiểu Bạch Sư vào nhà, đám cảnh vệ biết rõ người nào là người nhà của ông cụ, thế cho nên cũng không cản chân hai người.
- Có đi, đến trưa sẽ sang kia dùng cơm...
Bành Phi nở nụ cười xấu hổ, Trang Duệ nhếch miệng, bây giờ nuôi một cô gái cũng thật sự không đáng tiền, rõ ràng là lên xe rồi mới mua vé bổ sung, sau đó còn phải đến nhà bố mẹ vợ ăn uống, cuối cùng là nói đến chuyện con cái.
- Ngũ Nhi, cậu đi vào gọi chị dâu, chúng ta về nhà...
Âu Dương Quân thấy ông nội ở trong nhà thì cũng không muốn vào, không phải hắn bất hiếu với ông nội, mà từ nhỏ hắn đã có một tật trên người, chính là đứng trước mặt ông nội sẽ thấy toàn thân như kiến bò, rất khó chịu.
- Tứ ca, ông nội giờ đã ăn cơm xong, đi thôi, chúng ta vào nhà ăn làm vài ly, đến tối anh về cho chị dâu lái xe là được...
Âu Dương Cương làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đều là sáu giờ tối ăn cơm, sau đó vận động một lúc, bảy giờ xem thời sự, chín giờ đi ngủ.
Hôm nay nhóm Trang Duệ dạo chơi ở Phan Gia Viên hơi lâu, về đến nhà đã quá bảy giờ, vì vậy mà lúc này Trang Duệ mới dám khẳng định ông cụ không có trong nhà ăn.
Âu Dương Quân nghĩ lại và cũn cảm thấy đúng, vì thế cùng theo Trang Duệ vào trung viện, nhưng vừa bước qua cửa thùy hoa ở trung viện thì đã thấy cô cô đang dìu ông cụ bước đi, thế là gương mặt Âu Dương Quân chợt trở nên khổ sở.
- Chào ông bà ngoại, hai ngài đã đi đứng khỏe thế này rồi thì hoàn toàn có thể tự mình đi lại, cần gì phải để mẹ cháu phải đỡ nữa chứ...
Trang Duệ cũng không sợ hai ông bà ngoại, thế là hắn tiến lên dùng giọng vui đùa nói. hắn và Âu Dương Cương khá hợp, vừa thấy mặt đã cười, mà ông cụ kia cũng thích chọc Tiểu Bạch Sư, tất nhiên hắn cũng đã căn dặn Tiểu Bạch Sư từ trước.
- Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy với ông bà ngoại chứ?
Âu Dương Uyển nâng tay lên đánh cho Trang Duệ một cái, trên mặt lại tràn đầy vui vẻ, đều nói là người già vào đông sẽ rất khổ sở, nhưng lúc này hai cụ lại rất khỏe khoắn, điêu này làm cho đám con cháu thật sự vui sướng.
- Tiểu quỷ này cả ngày không ở nhà, mau đến đây đỡ tôi đi dạo một chút...
Âu Dương Cương đi đứng mà lưng thẳng tắp, những tháng nay lão cũng cảm thấy tinh thần của mình rất tốt, vì vậy mà thời gian hoạt động bên ngoài cũng dài hơi hơn.
- À, thành gia rồi thì biết ý một chút, đừng suốt ngày chạy loạn bên ngoài...
Bà cụ tiếp lời.
- Cậu phải biết đàn ông chí ở bốn phương, mà tiểu tử này cũng không phải ra ngoài làm loạn, như vậy lại phát triển còn tốt hơn một tên khốn khác...
Ông cụ đang mắng cháu ngoại cũng không cho bà cụ xem vào, hơn nữa còn mắng theo cả Âu Dương Quân.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng