Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 358: Đấu Giá Chợ Đen (7)
ó Miêu Phỉ Phỉ đi theo nên Trang Duệ biết rõ nếu những món đồng xanh kia là thật, dù là có xuất phát từ mội của Quắc Thành Công hay ai khác thì hắn cũng không thể mua. Vì vậy hắn cũng lười xem xét, hắn đi đến bên cạnh bàn và trực tiếp dùng linh khí xem xét.
- Điều này...Thứ này thật sự là...Con bà nó quá giả.
Trang Duệ đi đến dùng linh khí nhìn vào kết cấu bên trong thì không nhịn được phải mắng một câu, thứ này không phải hoàn toàn được chế tác từ đồng xanh, thật sự là sắt. Phải biết rằng đồng xanh là hợp kim của đồng và chì có màu đỏ vàng, tất nhiên sẽ rất dễ phân biệt với sắt.
Người làm giả thật sự có công nghệ đơn giản, bên ngoài phủ một lớp đồng xanh, bên trong hầu như là sắt, điều này làm Trang Duệ xem xét mà lắc đầu, thứ này thật sự không có gì ẩn giấu, so ra kém rất nhiều với bình sứ vừa rồi.
Trang Duệ nhìn qua những dụng cụ uống rượu năm xưa, tất cả đều là mô hình, thủ pháp làm giả giống nhau, vì vậy hắn cũng lười xem mà trực tiếp đi xuống ngồi xuống ghế sa lông.
Nói thật thì bây giờ Trang Duệ thật sự rất thất vọng, tư đầu đến giờ đã có bảy vật được đưa ra, ngoài bức tranh lúc đầu mình mua thì những vật tiếp theo đều là giả, vì vậy hắn cũng không có tâm tư muốn ở lại chỗ này xem xét.
Dù nói Bắc Kinh là chợ đồ cổ lớn nhất cả nước, là nơi tập trung một số lượng lớn nhà sưu tầm, tất nhiên sẽ là địa phương mà đồ giả cực kỳ phát triển.
Hèn gì chủ nhân chợ đen cũng không sợ cảnh sát đến điều tra, dù là kiểm tra được thì cũng là người ta đấu giá hàng thủ công mỹ nghệ, có liên quan gì đâu?
Người thành công trên lĩnh vực nào đó thường rất tự tin, tất nhiên đây cũng là một nhân tố để thành công, vì vậy có người từng nói những kẻ thành công thường rất cố chấp, biết được một sự kiện gì đó chính xác thì đâm đầu vào làm, không làm tốt sẽ không bỏ qua.
Sức mạnh đó tất nhiên sẽ tốt trong những ngành sản xuất, ví dụ như trong những xí nghiệp, không nơi nào không phải là địa phương dành cho những nhân tài kiệt xuất và kẻ chuyên nghiệp, những người này phần lớn đều lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong giai đoạn dài tích lũy tư bản, rất nhiều xí nghiệp chuyển hình, nhưng cũng vì vậy mà tạo nên một tích cách hai mặt rất cực đoan.
Nhưng tính cách cố chấp của những người kia nếu đặt vào ngành đồ cổ, như vậy thì chỉ có thể ngồi chờ giao học phí mà thôi, vì giám định đồ cổ không phải là một quyển sách mà chỉ cần đọc qua vài đường là có thể tham gia, vì muốn có kinh nghiệm phải thông qua vô số lân xem xét và tích lũy, nếu đưa phong cách phát triển xí nghiệp vào ngành đồ cổ, tuyệt đối là không thể thực hiện được.
- Món đồng xanh số 1, ông chủ Tại ra giá một trăm hai chục ngàn, còn ai ra giá nữa không?
- Ông chủ Triệu ra giá một trăm hai mươi lăm ngàn, giám đốc Đỗ ra giá món đồng xanh thứ hai là một trăm mười ngàn, nhớ kỹ...
- Dương thiếu gia, lúc này Dương thiếu gia ra giá món đồng xanh số bốn giá tám chục ngàn, những vật này vào thời Tây Chu chỉ có vương hầu mới được sử dụng, đây cũng là thứ biểu tượng cho quyền lợi, còn có bằng hữu nào ra giá nữa không?
Trang Duệ nghe được lời của Ma Cường mà thật sự cảm thấy gương mặt co rút lại, cái quái gì là vương hầu đã từng dùng qua? Chính là những món được làm giả ném xuống nhà xí cho xỉ màu thì đúng hơn, nếu mua về dùng nó làm dụng cụ uống rượu, nếu biết được sự thật thì chắc chắn sẽ tức ói máu.
- Giám đốc Đỗ cũng vừa ý món đồng xanh số 4, ra gia bao nhiêu? Chín chục ngàn, tốt, giám đốc Đỗ đặt giá chín chuc ngàn cho món đồng xanh số bốn.
- Dương thiếu gia lại ra giá một trăm ngàn với món đồng xanh số bốn, Dương thiếu gia quả nhiên là mạnh tay, món đồng xanh số bốn một trăm ngàn lần thứ nhất...
Dương Ba thật sự chẳng hiểu gì về những món đồng xanh kia, trong mắt hắn thì những món được bày trong viện bảo tàng cũng chẳn khác gì bán ngoài vỉa hè, hắn sở dĩ ra giá vì muốn thu hút lực chú ý của nhóm Âu Dương Quân, còn thật hay giả thì không cần quan tâm.
Vì đồng xanh là những món không cho phép lưu thông, vì thế mà các ông chủ sau khi lên xem xét đều cho ra giá cao, chỉ có Trang Duệ và Kim Mập không lên tiếng, chỉ nhìn đám người kia tranh giành nhau mà thôi.
Những sản phẩm kia quá vụng về, có lẽ là Kim Mập cũng nhìn ra vấn đề, lúc này hắn thật sự có tâm tình giống như Trang Duệ, hối hận vì đến chợ đen lần này, rõ ràng ông chủ chợ đen muốn mời mình ra làm người đứng đầu chịu sào.
Ngoài Trang Duệ và Kim Mập thì còn có Âu Dương Quân không hiểu gì, bây giờ trong đại sảnh ngoài những người này thì đều rất nhiệt tình, bọn họ đều nghĩ rằng những vật phẩm bán trong chợ đen nay sẽ có tỷ lệ đồ thật cao hơn chợ đồ cổ Phan Gia Viên. Sau vài lượt đi dạo ở Phan Gia Viên, bọn họ cảm thấy mình đã xem qua nhiều vật phẩm, nghĩ rằng mình đã đến cấp đội cao, vì thế mới đến chợ đen tham gia đấu giá kiếm tinh phẩm.
Nhưng những người này thật sự không ngờ ông chủ Đào Sơn trông có vẻ nho nhã của chợ đen này chình là người lập nghiệp từ chợ Lưu Ly Hán, thật sự là hiểu quá sâu về trò làm giả, chuyên môn làm thịt những người giàu mà không hiểu gì như thế này.
- Trang Duệ, những món đồng xanh kia có phải là...
Khi thấy Trang Duệ quay về và vẫn im lặng, Miêu Phỉ Phỉ thật sự phải lên tiếng hỏi kết quả.
- Giả, không có gì là thật, không liên quan đến vụ án của các cô.
Trang Duệ khẽ trả lời, Miêu Phỉ Phỉ chợt tỏ ra thất vọng, nàng nói:
- Vậy chúng ta còn ở lại chỗ này sao?
- Đi thôi, nơi này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, để tôi chào hỏi Tứ ca...
Trang Duệ không ngờ chợ đen thủ đô lại có quá nhiều hàng giả như vậy, còn không bằng một góc của chợ đen thảo nguyên, nếu tiếp tục ở lại chỗ này thì chẳng bằng đi ra chợ đồ cổ Phan Gia Viên để tìm kiếm. Tuy nơi đó nhiều hàng giả nhưng cũng không phải không có tinh phẩm, vì món gốm đen Long Sơn Hóa của hắn được mua ở một cửa hàng nhỏ trong Phan Gia Viên.
- Tứ ca, đi thôi, chỗ này không có vật gì tốt, đừng lãng phí thời gian.
Lúc này trong đại sảnh rất ồn ào, Trang Duệ tiến lên nói vài lời bên tai của Âu Dương Quân, cũng không sợ những người khác nghe được.
- Đi? Sao lại đi? Không phải đang rất náo nhiệt à?
Âu Dương Quân bây giờ cũng cảm thấy cao hứng bừng bừng, hắn thấy một nhóm người giành nhau vài món hàng giả, vì vậy mà không khỏi cảm thấy vui sướng. Có câu nói "sung sướng trên sự đau khổ của người khác", lúc này Âu Dương Quân thật sự là vui vẻ theo kiểu như vậy.
- Những người này rãnh rổi không biết làm gì mà ném tiền đi, anh cũng không thanh nhàn như vậy chứ? Em nhớ hôm nay anh phải đi đón người mà?
Trang Duệ muốn kéo cả Âu Dương Quân bỏ đi, vì nếu bản thân hắn đi một mình thì quá đột ngột.
- Ôi, tiểu tử cậu thật sự biết uy hiếp người, được, sau này cậu phải mua cho tôi vài vật tốt, nếu không thì tôi sẽ đưa những thứ thấy trong tứ hợp viện của cậu về nhà.
Âu Dương Quân cũng không sợ Trang Duệ sẽ quay lại tố cáo tội trạng của mình, dù bác hai đến tối mới đến nhưng những anh chị em họ khác đèu đã sớm lên máy bay, chẳng qua bọn họ cũng không phải công tác ở thủ đô nhưng đều có cơ quan thường trú ở nơi đây, không cần mình phải chạy đi đón.
- Được rồi, sau này sẽ bớt chút thời gian đến Phan Gia Viên kéo về cho anh một xe gạch vụn ngói nát...
Trang Duệ cũng không có nhiều thứ trên tay, ngoài món đồ sứ nơi chú Đức, còn có món đỉnh đồng xanh mua được trong hoạt động giám bảo ở Tế Nam, tất cả sẽ được hắn bỏ vào tầng ngầm, mà hắn sẽ liệt Âu Dương Quân vào trong danh sách những người không được vào trong tầng hầm.
- Đi thôi.
Âu Dương Quân bị Trang Duệ nói như vậy thì cảm thấy không nên tiếp tục ở lại chỗ này, hắn đứng lên nói với Đào Sơn:
- Anh Đào, hôm nay quá bận rộn, lần sau sẽ đến ủng hộ anh, chúng tôi xin cáo từ trước...
- Âu Dương tiên sinh sao không ở lại thêm một lúc nữa? Những món cất giữ hôm nay cũng không thiếu, hôm nào thu được vật tốt sẽ nhất định đưa đến cho anh thưởng ngoạn...
Đào Sơn biết rõ mình đấu giá những thứ gì, ngay cả trình tự đấu giá đều được hắn tự mình quyết định, hắn biết rõ ngoài bức tranh "Quan Công Tượng" thì có chút giá trị, những thứ khác căn bản đều là do hắn nhờ người ta bỏ nhiều tâm sức làm ra, cũng vì muốn lừa gạt đám người này.
Món bình sứ lúc nãy được Đào Sơn bỏ ra ba chục ngàn mời một vị cao thủ chế tạo ra, những món đồng xanh còn lại thì thật sự khá tương đồng với suy nghĩ của Trang Duệ, tuy không phải ném xuống nhà xí rồi lấy lên nhưng đã thả trong hố phân chuồng heo hơn nửa tháng, thật sự là hàng giả.
Tất nhiên điều này chỉ có một mình Đào Sơn biết rõ, dù là nhóm người Ma Cường đều chẳng biết gì, bọn họ cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, nếu như thật sự phát sinh ra vấn đề thì chợ đen sẽ mất cả danh tiếng.
Bây giờ thấy Âu Dương Quân đi thì Đào Sơn không khỏi thở dài một hơi, nếu vị này nhìn trúng món nào đó, muốn thu về, những ngày sau cho người giám định và biết được thật giả thì mình sẽ ăn hết.
Có người thấy thế này sẽ tỏ ra nghi vấn, Đào Sơn không dám gạt Âu Dương Quân còn có thể hiểu, vì người ta không những có quyền mà còn có tiền, nhưng anh dám lừa gạt những ông chủ doanh nghiệp kia sao? Không sợ người ta đến làm loạn à?
Đào Sơn thật sự không sợ những vấn đề này, vì quy củ mua bán đồ cổ đã quá rõ ràng, hơn nữa mua vật phẩm ở chợ đen cũng phải nhờ vào ánh mắt, mua được thứ tốt thì anh nhìn chuẩn, không thì giao học phí, đây là điều quá bình thường. Nếu anh mua phải đồ giả mà quay lại làm khó người bán, như vậy rõ ràng là anh sai, ví dụ như Cổ lão gia tử mua trúng phải hàng giả ở chợ đen cũng phải tự nhận xui xẻo.
Có lẽ cũng có người nói Đào Sơn anh làm như vậy không phải là tự đập bảng hiệu của mình sao? Thật ra điều này cũng không có gì phải lo lắng, vì bọn họ phải giao học phí khi mua vật phẩm giả ở chợ đen là chuyện không nên tuyên dương, bọn họ đều là người có uy tín và danh dự, bọn họ nào để lộ ra vấn đề để mình bị gièm pha? Nhiều nhất là sau lần này sẽ không gian chợ đen như thế nữa.
Nhưng ở Bắc Kinh này có quá nhiều ông chủ nhà giàu muốn học đòi văn vẻ, Đào Sơn thật sự có một danh sách dài những người cần mời, thậm chí số người đó chờ mười năm cũng còn chưa đến lượt mình, vì vậy căn bản không sợ không có người để lừa gạt.
Nhìn vào những người tham gia đấu giá chợ đen hôm nay thì biết, rõ ràng là Đào Sơn muốn đám người đến đây phải giao học phí, ngoài Kim Mập thì thật sự không có ai là người nổi tiếng trong nghề, không ai là chuyên gia giám định. Có lẽ một người đủ tiêu chuẩn là Trang Duệ, nhưng Đào Sơn cũng coi đây là loại người ném tiến qua cửa sổ,a vì đối phương quá nhỏ tuổi, như vậy mà đã là chuyên gia ngọc thạch sao? Ai tin?
Thứ tự đấu giá cũng được Đào Sơn tính toán rất kỹ, vật phẩm thứ nhất được đấu giá là tranh "Quan Công Tượng", thứ này là thật, hơn nữa giá cả ban đầu sẽ không cao, điều này làm cho đám người nghĩ rằng trong chợ đen sẽ toàn là thứ tốt, tạo ra ảo giác, làm cho người ta mất cảnh giác với những vật phẩm tiếp theo.
Ví dụ như Kim Mập lúc vừa rồi thiếu chút nữa đã dính vào cái bẫy này, thiếu chút nữa đã thu vào bình sứ giả kia, nếu không phải là Dương Ba có nhiều tiền, thét giá chiếc bình sứ ba trăm ngàn, sợ rằng Kim Mập sẽ là người trả học phí.
Những người mở chợ đen cũng không phải đơn giản như Trang Duệ nghĩ, vì lần này mở chợ đen chỉ là một ý nghĩ của Đào Sơn, nếu là những lần khác hắn sẽ đưa ra nửa vật thật nửa vật giả. Nếu nói về khả năng hiểu lòng người, Đào Sơn tuy không bằng tên mập ở Sơn Tây nhưng cũng là bậc thầy.
- Cậu Trang, chúng ta cùng đi, hôm nay tôi cũng có rất nhiều chuyện cần làm...
Khi thấy nhóm Trang Duệ sắp đi, Kim Mập cũng đứng lên, hắn đã không biết bao nhiêu lần tham gia đấu giá chợ đen, lúc bắt đầu hắn cũng không chú ý, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu, thì ra Đào Sơn chỉ muốn kéo mình đến để lợi dụng, hơn nữa chỉ là làm mồi nhử. Hắn thật sự cảm thấy hận ngứa răng với trò này của Đào Sơn.
- Ôi, thầy Kim, còn rất nhiều vật tốt, anh không ở lại xem sao?
Đào Sơn thấy Kim Mập sắp đi, vì vậy mà có hơi hoảng hốt, Âu Dương Quân và Trang Duệ đi rất phù hợp với ý hắn, nhưng nếu Kim Mập đi thì những món hàng giả về sau thật sự rất khó tìm được người kiểm chứng.
- Ha ha, ông chủ Đào tất nhiên sẽ có nhiều vật tốt, sau này nếu có cơ hội thì sẽ nói sau...
Kim Mập cười ha hả, chữ tốt trong lời nói của hắn là rất nặng, đừng nói là Đào Sơn, ngay cả những người trong đại sảnh cũng dùng ánh mát kinh nghi nhìn những vật trong tay mình mà trong lòng có chút bồn chồn. Đào Sơn cũng hiểu câu để sau này rồi nói của Kim Mập, đó chính là sẽ không có cơ hội cho lần sau, hắn biết những gì mình bố trí đã bị Kim Mập nhìn thấu, vì vậy mà xem hoàn toàn đắc tội với tên mập.
- Được, được, sau này có thời gian sẽ mời thầy Kim uống trà, ngài đi thong thả nhé...
Đào Sơn biết mình không thể tiếp tục giữ Kim Mập ở lại, vì vậy mà có ý nghĩ sau này sẽ bồi tội sau. Kim Mập không nói gì, chỉ cầm lấy bức tranh của Trang Duệ đi theo sau nhóm người Âu Dương Quân ra ngoài.
Sau đó thì đám ông chủ các xí nghiệp trở nên cẩn thận hơn, bọn họ chỉ là không có kinh nghiệm chứ không ngốc, khi thấy Kim Mập đã đi thì cũng cảm thấy chợ đen này có vấn đề.
Những ông chủ này cũn không bỏ về, nhưng những vật phẩm tiếp theo dù cho Ma Cường có ba hoa thế nào thì bọn họ cũng phát huy đầy đủ khả năng kinh doanh của mình, hai bên không nâng giá, nếu những người nào thật sự thích món gì đó thì sẽ trả giá còn thấp hơn giá thành phẩm khi làm hàng giả, điều này làm cho Đào Sơn tức giận đến mức thiếu chút nữa ói máu.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng