Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 485 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Cấm Túc Bái Sư.
goài cửa Từ Ninh Cung hai thân ảnh bé nhỏ đang quỳ gối, bên trong có tiếng khóc lóc quỳ gối cầu xin của hoàng hậu và vương phi.
- Mẫu hậu, xin người tha cho chúng nó một lần... hu hu hu....hai đứa nó nhỏ dại... xin người khai ân... mẫu hậu... hu hu...
- Mẫu hậu, xin người tha cho thái tử và Văn nhi...hu hu hu... chúng nó đã quỳ nửa ngày rồi...hu hu hu... mẫu hậu...
Thái hậu khí tức phủ người trừng hai mắt giận dữ chỉ tay ra cửa nói lớn:
- Vô luận kẻ nào cũng không được cầu xin, quỳ cho ta, quỳ cho đến khi nào Thiên Di tỉnh lại mới thôi.
Hoàng hậu và vương phi níu tà áo của Thái hậu khóc to:
- Mẫu hậu...xin người khai ân... mẫu hậu... hu hu hu...
Đều là cháu của người sao lại đối với tiểu nữ oa không có máu mủ kia tốt hơn, yêu thương hơn, tiếng khóc nấc 1 lúc 1 to hơn, hoàng thượng khó sử nhăn nhó ngồi 1 chỗ, Thiên Di cảm thấy đầu như có ong bay vo ve, ong ong bùng bùng khó chịu, cô nhíu hai mắt rồi mở ra, miệng yếu ớt gọi:
- Hoàng tổ mẫu.
Cả người thái hậu run lên, bà mừng rỡ lay người đem hai thân thể kia rời ra, đi đến bên giường nhẹ nhàng nói:
- Con tỉnh rồi, con làm ai gia lo quá, Sở thái y nói con mà tỉnh là sẽ không việc gì, ngoan nghỉ ngơi đi a.
Thiên Di nghe thấy tiếng khóc liền ngó sang, chỉ thấy hai người kia mặt mày đỏ chót, hai mắt sưng húp nhìn cô mếu máo gào xin:
- Quận chúa, cầu quận chúa xin thái hậu đừng phạt thái tử và Kiến Văn nữa... cầu xin quận chúa a...ô...ô... hu hu hu...
Cả hai rất sợ, vô luận thế nào cũng không nên chạm đến tiểu nữ oa này, chỉ biết hướng nàng cầu xin.
- Là do Thiên Di không tốt, xin hoàng tỗ mẫu tha cho hai ca ca.
Thái hậu ánh mắt liếc qua hừ nhẹ:
- Được rồi, đem hai đứa nó về đi, trong khoảng thời gian này không cho phép tụi nó tới gần Thiên Di nữa bước.
- Tạ mẫu hậu, thần thiếp nhớ rõ.
Cả hai lui nhanh ra ngoài, Thiên Di mở miệng:
- Hoàng tổ mẫu, con muốn được chơi cùng với Kiến Văn huynh.
Không cho nàng chơi là muốn nàng buồn chết sao, chỉ nghe thái hậu nhỏ tiếng:
- Ta đã nói rồi, sẽ cho con mọi thứ, nhưng chuyện đó là không được, chờ con đến tuổi cài trâm ta sẽ ban hôn tấn phong con làm thái tử phi.
Thiên Di giật nãy cả người, cô lắc đầu bộ dạng không chịu nói:
- Con không thích đâu, thái hậu ban con cho Kiến Văn huynh đi.
Thái hậu đứng phắt dậy nói với vẻ tức giận:
- Hoang đường, con sao lại hồ đồ như vậy, trở thành thái tử phi tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, ta là mang những thứ tốt nhất cho con rồi.
Hoàng thượng đứng lên hướng thái hậu trầm giọng:
- Mẫu hậu, nhi thần cho rằng việc này nên tạm hoãn lại, trước hết để Thiên Di nghĩ ngơi đã.
Thái hậu ấn nhẹ trán trấn an bản thân, quay lại nhìn Thiên Di rồi nói:
- Chuyện này tạm thời không nhắc nữa, nhưng mà ý ta đã quyết, con nhất định phải ở vị trí cao nhất này... con nghỉ ngơi đi.
Thiên Di thở một hơi khó chịu, nàng là mang ơn người ta sao có thể không nghe, bất quá cưới song liền vứt hắn qua một bên, chả làm mất lòng ai. Hoàng thượng và Thái hậu rời đi để lại Thiên Di một mình nằm ngây ngốc suy nghĩ cho đến khi mệt người liền thiếp đi.
Thiên Di cảm thấy ngột ngạt rồi, nàng cư nhiên bị Thái hậu cấm túc không cho ra khỏi phòng, đã hơn một tháng rồi chưa gặp Kiến Văn huynh, không phải Thái hậu nhịn ăn ép cô thì cô đã có thể ra ngoài rồi, thực sự chán chết đi thôi, cô đi ra sau viện Từ Ninh Cung cầm một cành cây khô đánh lên trong không khí.
- Ya... Ya... hay ha...
Lâu lắm rồi không tập kiếm đạo có chút cứng tay, chưa gì tay cầm kiếm liền mỏi, một đứa nha hoàn 14 tuổi đi đến cúi người thi lễ nói:
- Quận chúa, điểm tâm của người đã dọn, mời quận chúa dùng.
- Ừm.
Thiên Di vứt cành cây qua 1 bên, đi đến ngồi xuống ăn, Thái hậu đã đi qua chỗ Lan quý phi nhìn hoàng tử vừa chào đời rồi, một mình chán quá đi, Thiên Di thở dài nói:
- Quỳ Nhi, mang đàn tới đây.
Quỳ Nhi sửng sốt, không hiểu quận chúa muốn đàn làm gì nhỉ, cô cúi đầu nói:
- Vâng.
Một lát sau Quỳ Nhi đưa cho Thiên Di cây đàn cổ cầm rồi tự mình dọt đi thức ăn, Thiên Di nhìn móng tay rồi nhẹ nhàng đặt lên dây đàn gẩy lên những âm thanh đầu tiên của bài Tình Nhi Nữ, cô nhìn tay trái lại nhìn sang tay phải, hai mắt chớp nhẹ cất giọng hát:
- Ngoài trời xanh, đôi bướm tung tăng lượn bay, mình bên nhau chan chứa tình đắm say, cùng mây gió ta gửi niềm ước mơ, tháng ngày, chung đôi sắc son tình ta. Tình yêu đã cho ta nồng say, nguyện muôn kiếp yêu không xa rời, kỷ niệm xưa in dấu trong tim người ơi, đừng xa cách ắt lệ ướt mi, tình ta sẽ mãi gửi trao đến người, người ơi thấu chăng lòng ta?
Quỳ Nhi run rẩy không thể tin được 6 tuổi tiễu nữ oa quận chúa lại đàn và hát hay như vậy, nếu không phải chính mắt trông thấy, chính tai nghe được có đánh chết cô cũng không tin a. Có tiếng vỗ tay từ trên nóc nhà vọng xuống kế đó là tiếng cười lớn:
- Ha ha... đứa nhỏ ta nhìn trúng ngươi.
Thiên Di ngẩn đầu, xa xa nhìn thấy một thân bạch y lão tử tóc gần như bạc trắng đang nhìn cô chằm chằm, chưa kịp làm gì thì cô đã bị nhấc bổng bay trong không trung, lão tử tóc bạc vẳng xuống một tấm ngọc bội nói lớn:
- 10 năm sau gặp lại.
Quỳ Nhi sắc mặt trắng không còn chút máu, run rẩy cố gắng lắm mới hét lên được:
- Có thích khách... có thích khách... hắn bắt mất quận chúa rồi... a a a...
Cô cầm lấy ngọc bội chạy đi. Một lát sau, Thái hậu nắm lấy ngọc bội trong tay run run rơi nước mắt, bà xoa xoa miếng ngọc bội sụt sịt khóc:
- Ông rời khỏi tôi... giờ còn lấy mất Thiên Di... ông là muốn tôi tức chết mà... hic hic...
- Mẫu hậu, xin đừng quá lo lắng, con nghĩ phụ hoàng là muốn dậy cho Thiên Di võ công a.
- Ta biết chứ, Thiên Di rất thông minh, ông ấy lâu như vậy vẫn chưa nhìn trúng ai, đương nhiên đối với Thiên Di sẽ hài lòng, không biết ta có thể đợi được ngày Thiên Di trở về hay không.
Hoàng thượng một bên lo lắng một bên trấn an:
- Được, sẽ đợi được, mẫu hậu an tâm.
Thiên Di nheo hai mắt, gió cứ thổi phà vào mặt, trước đây cô cũng hay bay như thế này nhưng là do dùng dây kéo, cô mở miệng nói:
- Thái thượng hoàng, người mang con đi đâu vậy, hoàng tỗ mẫu sẽ rất lo a.
Trong lòng lão tử kích động ồ lên, quả nhiên nó biết mình là ai, khá lắm, ta cư nhiên không nhìn nhầm người, ông cười phá lên:
- Tiểu nữ oa, ta muốn thu con làm để tử, ngoan ngoãn gọi ta 1 tiếng hoàng gia gia sư phụ đi.
- Hoàng gia gia sư phụ.
Võ công ở đây bá đạo như vậy không học thật uổng phí của trời a. Thiên Di mỉm cười thích thú, chỉ nghe thấy lão tử cười lớn vang xa.
Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia - KhôngThởĐược