Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 711 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 39: Chương 16
àm Tường cùng hai đồng nghiệp trong công ty thuê chung một căn nhà ba phòng, anh ta ở một phòng, không thừa chiếc giường nào cả. Cho nên trước khi hai vị trưởng bối đến, anh ta đã đặt sẵn một phòng ở khách sạn cho họ.
Ai ngờ nói thế nào cha Đàm cũng không chịu ở nơi mà một đêm mất tới hai trăm tệ, mẹ Đàm ở bên cạnh cũng thoáng lo lắng, nói, “Hai cha con con ngủ một giường, mẹ cuốn chăn ngủ dưới đất, bây giờ đều là nhà lầu cả, dưới đất không lạnh đâu, không cần phải lo lắng”.
Trước mặt Phùng Nhất Nhất và lễ tân trong khách sạn, Đàm Tường cảm thấy rất mất mặt, nhưng quả thật là hết cách với sự cố chấp của cha mẹ mình. Cha Đàm ta vẻ như lập tức đến nhà ga trở về quê, anh ta chỉ đành rầu rĩ trả phòng.
Từ khách sạn đi ra, anh ta cúi đầu đi trước một mình, cha Đàm cùng mẹ Đàm đi phía sau đếm tiền đặt cọc được trả lại. Phùng Nhất Nhất đi nhanh vài bước đuổi theo Đàm Tường khẽ nói, “Đàm Tường, chẳng mấy khi cha mẹ anh tới. Họ muốn ở cạnh anh nhiều hơn, vả lại khi đi ngủ cũng có thể nhìn thấy anhm anh và hai bác cố chịu chật chội một chút vậy.
Đàm Tường bước chậm lại, quay đầu nhìn cô, nét mặt có chút ngạc nhiên nhưng nhiều hơn cả là vui mừng.
Anh ta cảm thấy chuyện rất khó xử này được cô nói như vậy lại trở nên thật dễ dàng tiếp nhận.
Vẻ rầu rĩ không vui giữa hai hàng lông mày của anh ta bỗng chốc tan biến, đôi mắt bối rối, ánh mắt nhìn cô y như chú cún con.
Phùng Nhất Nhất nở nụ cười, dôi mắt anh ta càng sáng rực rỡ.
Bởi vì hai bậc trưởng bối vừa tỏ ra lo lắng với chiếc xe của con trai mình nên Phùng Nhất Nhất tới chỗ ở của Đàm Tường rồi cũng theo xuống xe, tự bắt xe về nhà.
Đàm Tường mệt nhoài lại bị cha mẹ đả kích đến choáng váng, cô đưa chìa khóa xe cho anh ta, anh ta cũng quên hỏi, cầm chìa khóa rồi đi thẳng lên lầu.
Dưới cơn mưa mùa đông, chạng vạng tại thành phố H, Phùng Nhất Nhất đứng bên đường đợi hai mươi phút mới bắt được xe. Về đến nhà, vừa mở cửa, cô đã hắt xì hai cái.
Xong đời rồi! Cảm rồi!
Ngày hôm nay, Phùng Nhất Nhất xin nghỉ, nhưng vẫn mang việc về nhà, cảm cũng phải làm cho xong. Cô uống trà gừng, cắn răng làm việc. Hơn mười giờ đêm, Đàm Tường gọi điện cho cô, nói sau khi về ngủ một giấc, bây giờ anh ta thấy tỉnh táo hơn nhiều, hỏi cô hôm nay có mệt không.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy người này vẫn khá hiểu chuyện, chu đáo, nhẹ nhàng càng nói, “Em vẫn ổn. Tình hình bên anh thế nào rồi? Cha mẹ anh ngủ chưa?”.
Đàm Tường cười sảng khoái, có chút trẻ con, sau đó dường như anh ta đưa điện thoại ra xa, Phùng Nhất Nhất nghe thấy tiếng ngáy rõ rệt, một cao một thấp, trầm bổng đầy nhịp điệu như bản hòa ca…
Cô phì cười một tiếng, chảy cả nước mũi.
Đàm Tường thu điện thoại về, vui vẻ thấp giọng, nói cho cô biết, “Cha anh hâm lại thức ăn chúng ta mang về, hai đồng nghiệp kia của anh tan làm, ông cứ mời người ta ăn bằng được… Hai người đó cũng thật là, anh đã nháy mắt ra hiệu mà họ cũng không nhìn thấy. Anh không thể ở trước mặt cha anh nói đây là đồ ăn thừa, các cậu có để bụng không, nên đành lặng lẽ bỏ đi…”.
Phùng Nhất Nhất không nhẫn tâm, đưa ra kiến nghị, “Vậy anh đừng nói cho bọn họ biết nữa, dù sao cũng đã ăn rồi, anh nói ra có lẽ bọn họ sẽ để bụng”.
“Ừm!”, Đàm Tường tán đồng, tiếp tục kể cho cô nghe, “Mẹ anh vừa vào nhà đã lau chùi phòng khách sáng loáng. Đợi mấy đồng nghiệp của anh đặt chân đến nhà, mự anh hỏi một tiếng rồi xông ngay vào phòng họ, giặt hết cả quần áo bẩn chất đống cả một tuần liền. Giờ cha mẹ anh lại ngáy to thế này, bọn họ nằm sát vách chắc chắn sẽ không ngủ được. Nhưng anh nghĩ, bọn họ sờ bụng rồi nhìn quần áo sạch sẽ ngoài ban công chắc cũng chỉ còn cách chịu đựng thôi…”.
Giờ phút này, giữa những tiếng ngáy vang dội, người đàn ông lập trình thường ngày có chút mộc mạc và đơn điệu đang kể lể sự túng quẫn, lúng túng trong cuộc sống bằng giọng điệu tự giễu. Sắc đêm bình dị của thành phố H dần trở nên dịu dàng, yên tĩnh.
Phùng Nhất Nhất và anh ta cứ thế tán gẫu, an ủi lẫn nhau, rất có cảm giác cùng hội cùng thuyền.
Đàm Tường biết ngày mai Phùng Nhất Nhất phải dậy sớm đi làm, nói chuyện một lúc liền bịn rịn tạm biệt cô. Đến cuối, anh ta nhỏ giọng nói, “Hôm nay, quả thật là anh ngại quá, nhưng lại vô cùng cảm động… Em thật tốt, đối xử với anh cũng tốt vô cùng, sau này anh nhất định sẽ không tệ bạc với em, em yên tâm!”.
Vài câu nói vụng về này của anh ta khiến trái tim Phùng Nhất Nhất cảm thấy rất ấm áp, cô dịu dàng nói, “Anh cũng ngủ sớm đi, hai ngày nay vất vả rồi!”.
Đàm Tường “Ừm!” một tiếng, ngừng một chút, giọng nói lại nhỏ hơn, “Anh sẽ cố gắng, không động một chút là phàn nàn về công việc nữa… Anh sẽ cố gắng làm cho tốt, kiếm nhiều tiền hơn để em đỡ vất vả”.
Những lời này khiến sống mũi Phùng Nhất Nhất cay cay.
Sống mũi cay cay “Ừm!” một tiếng, và không nói thêm gì nữa.
Cũng coi như cầu được ước thấy, người đàn ông thế này, cô đã rất mãn nguyện rồi.
Ngày hôm sau là thứ Hai đầu tuần, hẳn là một ngày đầy nhiệt huyết. Nhưng mới sáng sớm, Phùng Nhất Nhất đã biết mình không được khỏe. Đầu óc cô choáng váng, toàn thân mệt lả, khướu giác và vị giác đều lặn mất tăm.
Nhưng cuối tuần đã xin nghỉ, cô chỉ có thể bất chấp đến công ty làm việc thôi.
Cả ngày mơ mơ màng màng, còn gây ra hai sai lầm không nhỏ, cô uống hết tách cà phê này đến tách cà phê khác, dùng hết nửa vỉ thuốc cảm cúm, suýt chút nữa thì “đầu huyền lương, chùy thích cổ1”, vị cấp trên đến để chất vấn việc cô phạm lỗi trong văn kiện cũng đồng cảm nói, “Haizzz, cô mau tan ca đi, đã như thế này rồi, lát nữa đừng có ngất xỉu đó! Nghe tôi nói này, cô cũng không còn trẻ nữa, bản thân phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ!”.
1Chỉ những người đọc sách thâu đêm, treo tóc lên trần nhà để tránh ngủ gật. Cũng có người dùng chùi đâm vào mình để tự thức tỉnh đọc sách.
Cảm nặng khiến nước mắt không ngừng rơi, Phùng Nhất Nhất gật đầu, rồi lại lau nước mắt.
Vị cấp trên bị cô làm cho cảm động, cướp công việc trên tay cô, rồi đẩy cô về nhà.
Phùng Nhất Nhất ra về vào lúc đèn điện trong công ty đã được bật sáng trưng, màn đêm buông xuống, gió đêm sao lạnh quá! Cô hắt xì đến chảy cả nước mắt nước mũi, khó chịu ôm trán đi đến bên đường, chuẩn bị bắt xe về nhà.
Vào thời gian này, mọi người đều vội vã trở về nhà, trên đường không có nhiều xe trống, Phùng Nhất Nhất cảm thấy gió lạnh đã luồn vào từng kẽ hở trong xương cốt của mình, toàn thân buốt đến đau nhức.
Quay đầu ra nhìn, cô bỗng sừng sờ.
Đối diện bên kia đường quốc lộ cô đứng, một chiếc xe màu đen đang dừng ở đó. Cô nhìn chiếc xe màu đen ấy, rồi bất giác lại nhìn thêm vài lần nữa.
Sau đó, cô nhìn thấy cửa xe phía sau hạ xuống, một người lặng lẽ ngồi bên trong.
Cách xa như vậy, lại chỉ thấy một khuôn mặt nghiêm túc dưới bóng đêm nặng nề, nhưng Phùng Nhất Nhất vẫn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chiếc xe buýt đi từ từ đỗ trước trạm xe, trong xe bật đèn có người đi đi lại lại, khuất mất tầm nhìn của Phùng Nhất Nhất.
Nhưng trái tim không có mắt nên không thể che khuất được.
Một lát sau, xe buýt rời đi, bên kia đường đã trống không.
Phùng Nhất Nhất nghi hoặc, rốt cuộc đâu mới là ảo giác của cô? LÀ chiếc xe đó cùng khuôn mặt nghiêng giáng vào lòng cô một đòn nặng nề, hay là lề đường trống không giây phút này.
Có lẽ là vế trước, bởi bảy tháng hai mươi mốt ngày lẻ… cô nâng tay nhìn đồng hồ… lẻ mười chín tiếng ba mươi hai phút.
Quãng thời gian dài như vậy, từ đó tới nay, cô đều rất tốt, ngoại trừ những lúc nằm mơ ra, khi tỉnh không khi nào cô nhớ đến anh.
Nhất định là bởi vì bị ốm nên cô mới yếu đuối thế này, mới bị ảo giác nhân lúc sơ hở mà đột nhập! Phùng Nhất Nhất chắc mẩm.
Cơn đau đầu bốc lên như hưởng ứng suy nghĩ này của Phùng Nhất Nhất, cô cảm thấy mắt mình đã đau đến mức không thể mở nổi ra nữa, trái đất quay cuồng, cô đứng không vững, ôm lấy trán từ từ ngồi xổm xuống đất.
Rấy muốn nôn, nhưng lại muốn khóc nhiều hơn.
Nhất định là bị ốm quá khó chịu, Phùng Nhất Nhất tự nhủ với bản thân hết lần này đến lần khác.
Không biết bao lâu sau, trong lúc hỗn độn, bên cạnh có người nói chuyện với cô. Cô giật nảy mình, vùng vẫy đấu tranh ngẩng đầu lên, gắng gượng mở mắt, nhưng không phải là ảo giác của cô nữa, mà là một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền từ.
Ông chú đó ngồi xuống bên cạnh cô, thân thiện hỏi, “Cô gái, cháu không khỏe à? Chú đưa cháu đến bệnh viện nhé?”.
Phùng Nhất Nhất sao dám đi cùng người lạ, còn là trong lúc cơ thể dang suy nhược thế này.
Huống hồ, ông chú này có chút kỳ lạ, Âu phục giày da trông có vẻ là người trong giới văn phòng, nhưng trên người lại không mang theo cặp, chỉ có một chiếc ví tiền trong tay.
Phùng Nhất Nhất trong lòng sợ hãi, nhưng cơ thể lại bắt đầu có chút sức lực. Cô lảo đảo đứng dậy, may mà lúc này trước mặt có một chiếc xe còn trống chạy đến, ông chú cũng nhìn thấy, niềm nở bắt xe rồi lại mở cửa xe giúp cô. Kỳ lạ nhất là, ông chú rút tờ một trăm tệ trong ví ra đưa cho tài xế, kêu anh ta đưa Phùng Nhất Nhất đến bệnh viện.
Buổi tối này, Phùng Nhất Nhất ngồi một mình trong bệnh viện truyền nước.
Ban đầu, cô định gọi điện thoại cho Đàm Tường, nhưng nghĩ cha mẹ anh ta đều ở đó, hơn nữa, có lẽ anh ta còn phải tăng ca, nên quyết định không giày vò anh ta thêm nữa. Quá nửa đêm, tiếp nước xong, cô quyết định ngủ một giấc trong bệnh viện.
Giữa mỗi chiếc ghế dựa trong phòng Truyền nơpcs đều có tay vịn, chỉ có thể ngửa mặt dựa vào đó ngủ, ngủ mà đầu lảo đảo trái phải, đau khổ vô cùng. Phùng Nhất Nhất ngoảnh hết bên này đến bên nọ, trong lúc mơ màng, cô cảm thấy hình như mình đang dựa vào vai một ai đó. Cô muốn mở mắt nhìn nhưng mí mắt cứ nặng trĩu không thể mở ra nổi, dựa một lát đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong khoảng thời gian mà con người ta thường buồn ngủ nhất, Phùng Nhất Nhất đã ngủ rất sâu. Khi tỉnh lại, có lẽ vì thuốc bắt đầu ngấm, cơn sốt của cô thuyên giảm nên cơ thể dễ chịu hơn nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Cô lau nước miếng bên khóe miệng, ánh mắt hoài nghi nhìn vị trí trống trải bên cạnh.
Phùng Nhất Nhất về nhà tắm rửa, cơ thể nhẹ nhõm đi làm, ở công ty cô gặp bạn trai của mình.
Đàm Tường cố ý cướp công việc đưa tài liệu tới công ty Phùng Nhất Nhấttừ tay đồng nghiệp, nhưng vừa gặp mặt nhìn thấy bạn gái, anh ta hơi ngẩn người, “Em…sao vậy?”.
Phùng Nhất Nhất sờ lên khuôn mặt dù đã trang điểm nhưng không che nổi vẻ tiều tụy của mình, lặng lẽ tan nát cõi lòng.
May mà đồng chí Đàm Tường có kinh nghiệm, nét mặt có chút căng thẳng, giọng điệu quan tâm, “Có phải tối qua em tăng ca thức đêm không? Hay là không ngủ được?”.
Biết Phùng Nhất Nhất bị cảm nặng phải đi viện truyền nước, Đàm Tường vẫn không hề liên tưởng gì đến việc cô bị dính nước mưa trong trận mưa hôm đó. Nhưng anh ta rất áy náy, có chút không vui nói, “Sao em không gọi điện thoại cho anh? Sao lại một mình đến bệnh viện truyền nước?”.
“Không sao đâu, em khỏi rồi!”, để an ủi anh ta, Phùng Nhất Nhất bèn kể lại chuyện hôm qua có một ông chú tấm lòng vàng bắt xe giúp cô.
Nhưng Đàm Tường lại càng đau lòng, “Em như vậy rồi mà cũng không gọi điện cho anh. Anh có còn là bạn trai của em không vậy?”.
Biểu cảm ấm ức, chán nản mang theo chút làm nũng của chàng trai khiến Phùng Nhất Nhất bỗng thấy mềm lòng. Trong văn phòng đông người qua lại, cô ngượng ngùng, tay nắm lấy ngón tay anh, khẽ lắc lắc.
Đàm Tường cúi đầu bịn rịn một hồi, ánh mắt bỗng lóng lánh bỏ đi.
Đồng chí Đàm Tường sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà cáu gắt, trên thực tế, anh ta không nóng nảy chút nào, Phùng Nhất Nhất yên tâm tập trung toàn lực vào công việc.
Nhưng cô không ngờ, Đàm Tường cũng là người có chút ương bướng. Lúc tan tầm, anh ta lại xuất hiện trong công ty Phùng Nhất Nhất.
Phùng Nhất Nhất hơi giật mình, hỏi anh ta, “Sao anh lại tới nữa vậy? Hôm nay không phải tăng ca à?”.
“Đúng vậy!”, Đàm Tường giúp cô cầm túi xách, trong tiếng ngưỡng mộ trêu đùa của mọi người trong văn phòng, anh ta nắm lấy tay cô, vừa đi vừa nói nhỏ, “Anh cố tình chạy ra ngoài đấy!”.
Phùng Nhất Nhất lại càng hết hồn, quay đầu nhìn anh ta.
Đồng chí Đàm Tường ưỡn ngực, lời lẽ nghiêm chỉnh, “Ngay cả bạn gái bị ốm mà không có thời gian chăm sóc vậy thì đi làm cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nếu thật sự vì chuyện này mà đuổi việc anh, vậy muốn đuổi thì cứ đuổi đi, ai sợ ai chứ!”.
Phùng Nhất Nhất dở khóc dở cười, nhắc nhở, “Hình như hai ngày trước có người nói với em rằng sẽ làm việc nghiêm túc”.
Đàm Tường bỗng lúng túng, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, nói một hơi, “Em cứ yên tâm đi! Anh có năng lực đi đâu mà chẳng có người cần tuyển”.
Khi nói lời này, anh ta đang khởi động xe, Phùng Nhất Nhất cảm động nhìn anh ta, trong lòng thật sự cảm thấy người đàn ông này là người cô có thể phó thác cả đời.
Sau đó, cô chợt nghe thấy Đàm Tường nói nhỏ một câu, “Hơn nữa, anh chỉ ra ngoài có hai tiếng đồng hồ, đón em tan làm rồi cùng em ăn bữa cơm, sau đó anh lại quay về, tối ngay không ngủ nữa, chắc chắn sẽ làm xong”.
Tría tim Phùng Nhất Nhất càng thêm phần ấm áp, cô cảm động nở nụ cười với anh ta.
Đàm Tường không thể chống đỡ nổi lúc cô cười với mình, chàng trai thể lực cường tráng bỗng chốc kích động, dừng xe lại, chồm người qua hôn cô.
Có thể là mấy ngyaf nay, hai người cùng nhau trải qua nhiều chuyện, tình cảm cũng dần tăng lên, Đàm Tường dũng cảm chiếm lấy môi Phùng Nhất Nhất, vụng về đưa lưỡi vào trong miệng cô.
Chàng trai ưa sạch sẽ trên người luôn có múi của quần áo tinh tươm, còn thoang thoảng hương sẵ tắm và dầu gội của đàn ông. Mặc dù hôm nay, Phùng Nhất Nhất bị ngạt mũi nhưng cũng biết mùi hương của anh ta rất dễ chịu.
“…” Cô khẽ đẩy anh ta ra, “Em đang bị cảm đấy, sẽ lây cho mà xem”.
Đầu óc Đàm Tường ong ong, sau khi bị cô đẩy ra thì ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí, tiếp tục lái xe. Xe ra khỏi bãi đỗ, ánh sáng chạng vạng tối ùa vào, tầm mắt vừa sáng, anh ta mới định thần lại, quay sang nhìn cô bạn gái bằng ánh mắt ngại ngùng, nhưng lại cảm thấy bước tiến bộ lớn thế này quả thật vô cùng đáng tự hào, cũng vô cùng… ngọt ngào.
Chuyện khiến Đàm Tường cao hứng không chỉ là cuối cùng đã hôn được bạn gái, mà trong thời gian anh ta kiên quyết xin nghỉ hai tiếng đồng hồ, không ngại bất hòa với tổ trưởng, đồng chí Đàm Tường người có chút kinh hồn bạt vía, bỗng nhiên được thông báo: Anh ta được thăng chức.
Đàm Tường đã làm việc năm năm trong công ty, nhưng vẫn là nhân viên lập trình cấp thấp nhất. Ngoại trừ an phận cần cù ra thì anh ta không có điểm gì xuất sắc. Chính bản thân anh ta cũng không ngờ mình lại có cơ hội thăng chức. Bỗng nhiên được lên làm tổ trưởng, Đàm Tường vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại mơ hồ không hiểu gì hết.
Sau đó anh ta chạy đến nói với cha Đàm mẹ Đàm rằng mọi chuyện đều là công lao của Phùng Nhất Nhất, bởi vì cô có số vượng phu1, vượng phu!
1Vương phu: Chỉ người phụ nữ giúp chồng công thành danh toại, đại phú đại quý.
Trong lòng cha mẹ Đàm đương nhiên nhận thấy là con trai mình tài giỏi nhiều hơn, nhưng không thể phủ nhận chuyền này khiến họ có cái nhìn thiện cảm hơn đối với Phùng Nhất Nhất.
Sau khi Đàm Tường được thăng chức, lương mỗi tháng tăng hơn một ngàn tệ. Tiền làm tăng ca, cộng thêm tiền lương của anh ta cũng đã xấp xỉ lương của Phùng Nhất Nhất. Chàng ta vô cùng vui mừng, hăm hở dẫn cha mẹ ra ngoài ăn một bữa ngon lành, và đương nhiên không quên gọi cả Phùng Nhất Nhất “vượng phu” đi cùng.
Nơi họ dùng bữa là một nhà ăn buffet khoảng hai trăm người, cũng được coi là nhà hàng cấp trung bình trong thành phố H. Bầu không khí và ánh đèn nơi đây đều rất có phong cách. Cha mẹ Đàm vừa vào đã bắt đầu trao đổi ánh mắt. Đến khi cha Đàm mặt không đổi sắc nghe ngóng trở về, mới biết chỉ cần bước vào, bất kể là ăn bao nhiêu cũng sẽ thu hai trăm tệ mỗi người. Hai người già vừa kích động lại vừa lo lắng, cơ bản không thể ngồi yên được. Họ lượn hết vòng này đến vòng khác, rồi chọn những đĩa thức ăn đắt nhất bê về chỗ.
Phùng Nhất Nhất bị cảm còn chưa khỏi, thật ra không thể ăn đồ hải sản tươi sống lạnh thế kia, nhưng không nỡ làm mọi người mất hứng. Cô lấy một bát Cháo ngô cũng vài món thanh đạm rồi ngồi xuống. Đàm Tường vui sướng đến mức không có tâm trạng để ăn uống, ngồi bên cạnh nhìn Phùng Nhất Nhất ăn, cao hứng bừng bừng nói, “Gần đây quả thật là anh cảm thấy vô cùng thuận lợi! Lúc trước cứ thúc giục vận hành thử giờ cũng không gấp nữa, không biết là cấp trên làm sao, lúc thế này lúc thế nọ”.
Phùng Nhất Nhất chậm rãi ăn Cháo ngô, có chút đãng trí.
May mà lúc này cha mẹ Đàm cầm hai đĩa Shashimi lớn quay về, cha Đàm vẻ mặt khôn khéo nói rằng ông đã nghe ngóng rõ ràng, món này là món đắt nhất.
Nhưng lúc hai bậc trưởng bối nếm thử, vừa nuốt miếng cá sống, biểu cảm của họ không còn cao hứng bừng bừng như vậy nữa. Mẹ Đàm nhìn cha Đàm, cha Đàm gần như là nuốt chửng, bà cũng không dám nói gì, nhưng nhìn Phùng Nhất Nhất đang bưng bát Cháo ngô lên ăn, mẹ Đàm liền trút cho cô hơn nửa đĩa Shashimi, nhiệt tình nói, “Tiểu Phùng, nào, ăn hết đi, hết bác lại đi lấy giú cháu. Cháu ăn nhiều chút! Ăn nhiều chút!”.
“…”
Đàm Tường là người vui vẻ duy nhất. Cha Đàm mẹ Đàm nhìn con trai loáng cái đã ăn hết đĩa thức ăn đắt nhất, hai người tự hào mừng rỡ.
Nhưng tiếc là bữa ăn mới ăn được một nửa, Đàm Tường lại nhận được điện thoại của công ty kêu trở về, nói là có chuyện gấp cần tìm anh ta.
Đĩa của Phùng Nhất Nhất chất đống Shashimi đã mềm nhũn, cô nhìn mà thấy buồn nôn. Lúc này Đàm Tường phải đi, sự khó chịu trong lòng cô lại càng thêm phần nghiêm trọng.
Cha mẹ Đàm rất văn minh, ra sức bảo con trai mau về công ty, “Con làm lãnh đạo rồi, công việc nhiều, mau đi đi. Đừng để chậm trễ, chúng ta ở đây đã có tiểu Phùng rồi”.
Đàm Tường chần chừ nhìn Phùng Nhất Nhất, Phùng Nhất Nhất đành cười với anh ta, “Đúng đó, anh mau đi đi!”.
Đàm Tường đứng dậy, lúc chuẩn bị rời khỏi, anh ra lất tiền trong ví ra để thanh toán. Anh ta đứng ngay cạnh bàn, mẹ Đàm cách gần nhất, nhanh tay lẹ mắt đẩy ví tiền trở về.
Cha Đàm vội nói, “Con mau đi đi! Sắp muộn rồi đấy!”.
Phùng Nhất Nhất nhìn thấy rõ ràng, cũng không thể nói gì, nhẫn nhịn ngồi cùng hai người già ăn cho xong bữa. Mẹ Đàm rất thất vọng với việc Phùng Nhất Nhất không ăn hết Shashimi, lãng phí hai trăm tệ. Cha Đàm cũng luôn yên lặng, cuối cùng, Phùng Nhất Nhất đi thanh toán tiền, sắc mặt của họ mới tốt lên đôi chút.
Trong lòng Phùng Nhất Nhất không mấy dễ chịu, nhưng buộc phải vờ như không biết, gọi taxi đưa họ về.
Bị cảm chưa khỏi, lại ăn một bữa toàn đồ sống lạnh, dạ dày cô cũng theo đó mà khó chịu, quả thực là không còn sức đâu mà quan tâm đến tâm tình của hai vị phụ huynh. Xe vừa tới dưới nhà Đàm Tường, hai người xuống xe, cô vẫn ngồi nguyên trên xe đó trở về nhà.
Vừa xuống xe thì Đàm Tường gọi điện thoại đến hỏi cô có cùng cha mẹ anh ta đi dạo phố không. Phùng Nhất Nhất đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, ngước mắt lên thì trông thấy có người từ trong tòa nhà đi ra.
Trong điện thoại Đàm Tường vẫn đang nói chuyện, nhưng cô lại không nghe lọt tai một tiếng nào.
Cô ngơ ngác đứng đó, nhìn người đang từng bước từng bước đi về phía mình.
Người ấy đi đến trước mặt cô, cách cô một đoạn rất gần. Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, không kịp nói thêm câu nào với Đàm Tường mà lập tức ngắt máy.
Nhưng Tạ Gia Thụ lại cứ thế mà lướt qua cô.
Vào khoảnh khắc ấy, Phùng Nhất Nhất không thể khống chế nổi bản thân, buột miệng gọi anh một tiếng. Cô nghe thấy giọng nói của mình cao đến mức quái lạ, hiển nhiên là vô cùng luống cuống.
Còn Tạ Gia Thụ không chút gượng gạo nào. Anh dừng bước, quay đầu lại, hai tay đút vào túi quần màu kem, nghi hoặc hỏi, “Có chuyện gì sao?”.
Phùng Nhất Nhất tuyệt nhiên không nói nên lời.
Tạ Gia Thụ lại nhìn cô, như nhìn một người dưng xa lạ, sau đó anh quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Chiếc xe màu đen quen thuộc từ từ ra khỏi bóng râm mát sâu trong tiểu khu. Một người đàn ông trung niên mặc Âu phục đi giày da từ trên ghế lái bước xuống, chạy đến thay Tạ Gia Thụ mở cửa xe.
Giống hệt dáng vẻ ông ta bắt xe giúp Phùng Nhất Nhất vào ngày hôm đó.
Cuối cùng thì Phùng Nhất Nhất đã hiểu vì sao hôm đó lại cảm thấy ví tiền trong tay ông chú kia đặc biệt rồi, đó chính là món quà sinh nhật mà cô tặng Tạ Gia Thụ.
Chiếc ví hàng hiệu in chữ “LOGO”, là món quà sinh nhật mà Tạ Gia Thụ, nhân vật tỏa sáng lấp lánh, tùy hứng vui vẻ của ngày hôm đó đã áp tải cô đến cửa hàng bán ví, ép cô phải mua cho anh vào rất nhiều năm về trước, khi cô còn không biết mình thích anh đến mức nào.
Giá trị của chiếc ví kia chỉ là cấp độ bình thường của hàng xa xỉ, nhưng nó đã tiêu tốn tiền lương hơn nửa năm của Phùng Nhất Nhất lúc bấy giờ. Cô từng vì chuyện ấy mà rơi không biết bao nhiêu nước mắt, bởi vì quả thật là quá đau lòng! Nhưng Tạ Gia Thụ lại rất hào hứng, bỏ luôn chiếc ví đặc chế có in tên viết tắt của anh, rồi dùng món hàng bình thường có in đầy chữ “LOGO” này.
Phùng Nhất Nhất nhớ ngày đó là vào mùa đông, bầu trời quang đãng, họ ngồi uống trà chiều trong một quán cà phê. Tạ Gia Thụ cứ khăng khăng phải ngồi bên ngoài quán bởi ở ngoài có ánh nắng đẹp. Tạ Gia Thụ, vì sao tỏa sáng lấp lánh, ngồi trong ngày đông rực rỡ, tươi đẹp, nghịch chiếc ví da được đổi bằng tiền lương hơn nửa năm của Phùng Nhất Nhất, nên trong đựng tất cả tiền mặt cùng thẻ tín dụng mà anh có. Anh cứ tung lên hết lần này đến lần khác, cuối cùng chiếc ví da rơi cả vào mặt, nhưng anh lại không khó chịu, còn hớn hở nói, “ Được rồi, đừng đau lòng nữa! Như vậy đi, sau này nếu em khiến tôi không vui, tôi sẽ nể mặt chiếc ví này mà tha thứ cho em một lần”.
Hoài Niệm Hoài Niệm - Sói Xám Mọc Cánh