Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: William Thackeray
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Rose And The Ring
Dịch giả: Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Gruffanuff Làm Gì Với Giglio Và Betsinda?
à bá tước nhà ta chứng kiến cơn thịnh nộ của nhà vua nghĩ rằng tình lang của mình đang cơn nguy khốn vì vậy mà trời còn chưa sáng bà ta đã thức giấc vạch ra một vài kế để cứu sống người sắp trở thành chồng mình theo cái kiểu một mụ già ngoan cố cứ nhất định bám theo một chàng trai. Bà ta tìm thấy chàng đang đi đi lại lại ngoài vườn tìm vần điệu cho một bài thơ dành cho Betsinda (nhưng mà tất cả những gì chàng ta nghĩ ra được chỉ là hai từ hôm nay và suốt ngày). Giglio đã quên sạch mọi chuyện xảy ra tối hôm trước, trong đầu chỉ còn giữ lại hình ảnh nàng Betsinda xinh đẹp.
“Chào Giglio thân yêu,” Gruff nói.
“Chào Gruff quý mến”, Giglio đế theo có điều giọng chàng chỉ có sự mỉa mai.
“Thiếp đang tự hỏi chàng sẽ làm gì đây trong tình thế cực kì khó khăn này. Chàng phải trốn khỏi đất nước này ngay lập tức.”
“Tình thế khó khăn? Trốn khỏi đây? Không bao giờ nếu không phải là với người mà ta yêu, bà bá tước ạ.”
“Vâng, nàng sẽ đi cùng chàng, hoàng tử yêu dấu ạ.” Gruff nói bằng giọng khàn khàn. “Trước hết, hai ta phải đi lấy cho bằng hết ngọc ngà châu báu thuộc về vua cha chúng ta mà giờ đây đang bị chú chàng chiếm đoạt. Đây chìa khóa đây, tất cả đều thuộc về chàng bởi vì ai cũng biết chàng chính là hoàng đế hợp pháp của Paflagonia và vợ chàng sẽ là đệ nhất phu nhân.”
“Vậy ư?”
“Vâng, ta phải nhanh chân lên mới được. Sau khi lấy xong vàng bạc châu báu ta sẽ đến chỗ Glumboso, ở đó dưới gầm giường của hắn, chàng sẽ thấy mấy bao tải đựng 217.000.000.987 bảng, 13 siling và 6 xu rưỡi. Số tiền đó là của chàng, hắn ta đã cướp từ trong tay phụ vương của chàng vào ngày ngài tạ thế. Sau đó chúng ta sẽ cùng cao chạy xa bay.”
“Chúng ta?”
“Phải, chàng và cô dâu của chàng - người mà chàng yêu say đắm - Gruff thân yêu của chàng.” Bà già nói với một cái liếc mắt đưa tình trông đến tởm.
“Bà là cô dâu của tôi?” Giglio hỏi, “nhưng bà là một mụ già trông gớm chết.”
“Ngươi, ngươi là một tên đểu cáng! Chẳng phải chính ngươi đã đưa cho ta tờ cam kết sẽ cưới ta sao?” Bà già rú lên.
“Cút đi cho khuất mắt ta con ngỗng già kia! Ta yêu Betsinda và chỉ một mình Betsinda mà thôi!” Giglio tuyên bố và trong cơn giận dữ chàng chạy bắn ra khỏi bà bá tước nhanh như đôi chân trẻ trung của chàng có thể guồng được.
“Tên kia! Tên kia!” Gruff rít lên, “lời cam kết vẫn là lời cam kết nếu như ở Paflagonia này vẫn còn có luật pháp!” Và như vậy người đàn bà xấu xí, già nua, tàn ác, thâm độc, quỷ quyệt này sẽ khiến cho đôi bạn trẻ Giglio và Betsinda phải lao đao, khốn khổ.
Betsinda thức dậy vào lúc 5 giờ sáng trong một ngày mùa đông rét căm căm để pha trà rồi mang đến cho bà chủ độc ác và thay vì thấy bà chủ trong tâm trạng vui vẻ thì lại thấy mặt bà ta dài ra như hai cái que bắt chéo. Bà ta đấm lia lịa vào mang tai cô bé Betsinda trong khi mặc quần áo nhưng Betsinda khốn khổ đã quá quen với cảnh này rồi, không cảm thấy có gì bất thường khiến cho nàng phải lo nghĩ.
“Bây giờ,” bà bá tước ra lệnh, “khi hoàng hậu rung chuông lần thứ hai mày phải có mặt, rồi mày sẽ biết tay bà.”
Thế là nghe hoàng hậu rung chuông đến lần thứ hai, Betsinda lập tức chạy đến cúi đầu chào cung kính. Có cả hoàng hậu, công chúa và bà bá tước ở trong phòng. Vừa nhìn thấy nàng, cả ba đã nhao nhao lên.
“Đồ khốn nạn, quân cướp chồng!” Hoàng hậu bật ra trước.
“Đồ lẳng lơ!” Đến lượt công chúa nói.
“Quân súc sinh!” Bà bá tước chửi đế theo.
“Cút ngay khỏi đây.”
“Đi càng xa càng tốt.”
“Bỏ lại những món đồ trên người mi.”
“Trời ơi, chuyện kinh khủng gì xảy ra với tôi như thế này!” Betsinda kêu lên, bao nhiêu sự cố thảm khốc đổ xuống đầu Betsinda vào buổi sáng hôm ấy và tất cả là do cái nồi ủ than chết tiệt vào đêm hôm trước. Vua đã ngỏ lời cầu hôn với nàng thế nên hoàng hậu mới ghen tuông như vậy; Bulbo đã say mê nàng nên Angelica mới tức tối đến thế, Giglio đã yêu nàng say đắm, chính vì thế bà bá tước mới có cái vẻ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Trả ngay cái mũ ta đã cho ngươi.”
“Cởi cái áo khoác kia ra ngay.”
“Cả cái áo dài bên trong nữa.”
Cả ba người tranh nhau nói, lao tới xé quần áo của Betsinda.
“Sao ngươi dám quyến rũ đức vua?” Hoàng hậu gào lên.
“Sao mi dám dụ dỗ hoàng tử Bulbo?” Công chúa hỏi.
“Còn mày dám cướp hoàng tử Giglio của tao.” Bà bá tước rít lên.
“Trả cho nó cái mớ tã rách nó mặc khi đến đây rồi tống cổ nó ra khỏi đây mau.” Hoàng hậu ra lệnh.
“Lột đôi giày nó đang đi ra, con đã tử tế cho nó mượn... thế mà!” Công chúa tức tối nói; sự thực thì đôi giày của công chúa quá to so với đôi chân của Betsinda.
“Đi với tao, cái con đàn bà mất nết kia!” Gruffanuff nói và vớ lấy một cái que cời lò sưởi trong phòng hoàng hậu, bà ta đánh đuổi Betsinda về phòng mình.
Bà bá tước đi đến chỗ cái hộp bằng thủy tinh trong đó bà để bộ quần áo rách mướp của Betsinda và một đôi giày từ ngày cô mới đến đây rồi nói: “Mặc bộ quần áo bẩn thỉu vào ngay, con ăn mày ăn nhặt kia. Bỏ lại tất cả những thứ thuộc về những con người cao quý và cút về chỗ của mày.”
Betsinda đáng thương gói ghém mớ đồ thảm hại đeo trên lưng, khoác lên người cái áo cũ có thêu mấy chữ Công... Rosal... những chữ còn lại bị mất vì một miếng rách lớn.
Nàng biết làm gì với một chiếc giày còn lại đây? Quai giày vẫn còn đó, thế là nàng buộc chiếc giày treo tòng teng trên cổ.
“Mẹ ơi, có thể cho con một đôi giày cũ đi trong trời tuyết lạnh này không?” Cô gái đáng thương kêu khóc.
“Không, vì mày là đồ súc sinh vô đạo!” Gruffanuff tàn nhẫn nói, vung que cời lửa lên đuổi cô gái xuống cầu thang lạnh như đóng băng, đi qua một căn phòng thênh thang lạnh lẽo, ném nàng ra ngoài phố nơi gió lạnh thổi hun hút. Trời buốt giá đến nỗi cả cái vòng gõ cửa bằng đồng cũng phải rơi lệ khi trông thấy cô gái đáng thương.
Nhưng bà tiên nhân từ đã làm cho tuyết trở nên ấm áp dưới đôi chân bé nhỏ không mang giày của cô gái, quàng lên người cô bộ áo khoác bằng lông chồn écmin của mình rồi biến mất.
***
“Nào bây giờ chúng ta hãy đi dùng bữa sáng.” Hoàng hậu nói, bà đói bụng lắm rồi.
“Con biết mặc áo gì bây giờ? Màu xanh vỏ đỗ hay màu hồng? Mẫu hậu nghĩ hoàng tử sẽ thích màu nào hơn?”
“Bà V.!” Vua kêu lên từ trong phòng thay triều phục của ngài, “lệnh cho đầu bếp làm món xúc xích cho bữa sáng. Nhớ là hoàng thái tử Bulbo vẫn là khách của chúng ta.” Thế là mọi người đã sẵn sàng cho bữa điểm tâm.
Chín giờ, mọi người đã ngồi cả trong phòng ăn nhưng vẫn không thấy hoàng tử Bulbo đâu. Cái bình trà kêu xì xì và bốc khói, chồng bánh nướng xốp cũng bốc khói. Cả một đống bánh nướng chứ ít gì! Trứng cũng đã làm xong, ngoài ra còn có cả một tô đựng mứt dâu, bình café và một con gà trông đến ngon mắt đã bày sẵn trên bàn. Gã đầu bếp Marmitonio bê từ bếp lên món xúc xích nướng. Chao cái mùi làm cho mọi người chảy cả nước miếng.
“Hoàng thái tử Bulbo đâu?” Vua hỏi. “John, hoàng tử đi đâu rồi?” John đáp lại là anh ta đã mang nước vào phòng hoàng tử, chỉ thấy có quần áo và vật dụng của ngài mà không thấy ngài đâu, anh ta nghĩ có thể hoàng tử đã ra ngoài đi dạo.
“Đi dạo ngoài trời trước khi ăn điểm tâm vào lúc tuyết rơi như thế kia!” Vua nói, ngài đã chọc cái phóng sét vào một khoanh xúc xích. “Angelica con thân yêu, sao con không dùng một miếng xúc xích khô?”
Công chúa gắp một miếng và cảm thấy rất ngon miệng, vừa lúc ấy Glumboso bước vào cùng với đội trưởng Hedzoff, cả hai đều mang một vẻ mặt lo lắng.
“Tâu bệ hạ, thần e rằng...”. Tể tướng kêu lên.
“Không có chuyện gì quan trọng trước giờ ăn sáng hết, Glumboso thân yêu của trẫm! Bữa sáng là ưu tiên số một sau đó mới là công việc. Bà V, thêm một chút đường.”
“Tâu bệ hạ, thần sợ rằng nếu chúng ta đợi đến sau bữa sáng thì mọi việc không còn cứu vãn được nữa. Chàng... chàng... chàng ta sẽ bị hành hình vào lúc 9 giờ rưỡi.”
“Đừng nói về việc hành quyết mà làm hỏng khẩu vị của ta. Ông thật là một ông già thô bạo, tàn nhẫn.” Công chúa kêu lên. “John, cho thêm một chút mù tạt vào đây. Mà này ai sẽ bị hành quyết vậy?”
“Tâu bệ hạ, đấy là hoàng tử...”. Tể tướng thì thầm vào tai vua.
“Nói về công việc sau bữa ăn. Trời đánh còn tránh miếng ăn, biết chưa?” Vua phán, mặt rồng sa sầm xuống.
“Sẽ có một cuộc chiến tranh, thưa bệ hạ.” Tể tướng vẫn không rút lui. “Cha của hoàng tử, vua Padella...”.
“Cha nào? Vua nào?” Vua Valoroso cáu kỉnh. “Vua Padella không phải là cha của Giglio. Hoàng huynh của ta cựu hoàng Savio mới là cha của Giglio.”
“Nhưng hoàng tử Bulbo mới là người sắp bị hành hình chứ không phải hoàng tử Giglio.” Tể tướng nói.
“Bệ hạ đã hạ lệnh cho thần chém đầu hoàng tử và thần đã tuân thượng lệnh.” Hedzoff nói. “Tất nhiên, thần đâu dám nghĩ là bệ hạ lại muốn giết chính máu mủ, ruột thịt của mình.”
Vua trả lời bằng cách giang tay ném cả cái đĩa xúc xích vào đầu Hedzoff. Công chúa hét lên “Trời đất ơi!” rồi lăn đùng ra đất, bất tỉnh.
“Phun nước trong bình trà vào mặt công chúa.” Vua phán và dòng nước nóng dần dần làm công chúa tỉnh dậy. Vua nhìn vào đồng hồ đeo tay, so sánh nó với đồng hồ treo trong phòng và đồng hồ lớn trên tháp chuông nhà thờ ở quảng trường đối diện, đoạn ngài chỉnh kim đồng hồ đeo tay, nhìn lại đồng hồ treo tường một lần nữa.
“Vấn đề lớn nhất là ta nhanh chân hay chậm chân đây? Nếu đã chậm thì tốt nhất cứ tiếp tục dùng hết bữa sáng đã. Nếu ta nhanh thì còn có khả năng cứu sống hoàng thái tử Bulbo. Thật là một sai lầm ngu xuẩn hết chỗ nói. Nghe lời ta đây Hedzoff, điều quan tâm lớn nhất của ta là treo cổ nhà ngươi lên.”
“Tâu bệ hạ, thần chẳng làm gì ngoài việc thực thi thượng lệnh, một người lính còn là gì nữa ngoài việc thực hiện bổn phận. Thần không mong đợi bệ hạ ban cho cái chết sau 47 năm tận tụy phục vụ các đời đế vương.”
“Thật là trăm ngàn lần tai họa! Các người có biết rằng trong khi các người đứng đây cãi vã thì Bulbo của tôi sắp bị hành hình không?” Angelica kêu lên.
“Ôi lạy Chúa tôi! Con bé bao giờ cũng đúng, trẫm đãng trí mất rồi.” Vua nói, lại liếc nhìn đồng hồ trên tay một lần nữa. “Mau đến ngay pháp trường. Sao mà vụng về đến thế.”
“Phụ hoàng, người ngốc quá. Người hạ chỉ đi rồi để con mang chiếu chỉ đến đó.” Công chúa kêu lên, chạy đi lấy giấy, bút và bình mực để trước mặt nhà vua.
“Lẫn lộn hết cả thế này! Kính của trẫm đâu rồi?” Vua kêu lên. “Angelica! Con hãy lên phòng ngủ của cha, tìm dưới gối của cha, không phải dưới gối của mẹ đâu, ở đấy có một chùm chìa khóa. Mang chìa khóa xuống đây... Chà chà bọn con gái bây giờ bốc thật đấy.”
Angelica bay lên cầu thang, thở hổn hà hổn hển chạy vào phòng ngủ của vua tìm chùm chìa khóa và quay lại trước khi vua kết thúc một cái bánh nướng xốp.
“Nào bây giờ thì con yêu, hãy quay về bàn làm việc của cha, kính của cha để ở đấy đấy... Nếu con có nghe... Thì treo cổ... Gượm đã. Angelica!” Khi vua quát to đến rách cả màng nhĩ thì cô con gái cưng hiểu ngay là cô phải tuân lệnh thôi nên đã ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.
“Con yêu, đã bao lần ta nhắc nhở con rồi? Mỗi lần ra khỏi phòng phải ĐÓNG CỬA lại chứ. Thế!” Cuối cùng thì cả chìa khóa, giấy bút, bàn viết và kính đều có đủ. Vua bắt đầu chấm mực, hí hoáy viết rồi kí tên bên dưới lệnh tha bổng. Angelica giằng lấy tờ giấy chưa ráo mực chạy biến đi như một ngọn gió.
“Tốt nhất con hãy ở lại ăn hết mấy chiếc bánh nướng này đã. Chẳng còn nước non gì đâu. Chắc chắn là đã chậm một bước rồi. Đưa cho trẫm món mứt dâu nào. Bính boong! Kia đã 9 giờ rưỡi rồi. Trẫm biết mà!”
Angelica vắt chân lên cổ mà chạy, cô chạy mãi, chạy mãi. Chạy lên phố Fore rồi xuống phố High, qua chợ trung tâm, rẽ sang trái, qua một cái cầu, chạy vào một ngõ cụt rồi quay lại chạy vòng quanh một pháo đài, qua một cửa hàng bán đồ mặc trong của đàn ông ở bên tay phải, đối diện với một cột đèn đường là một quảng trường và kia chính là pháp trường nơi cô thấy Bulbo đã đặt đầu lên thớt chém!!! Đao phủ đã vung thanh đao đồ tể lên. Công chúa chạy đến, thở cả ra đằng tai nhưng vẫn cố kêu lên. “Hoàng đế có chỉ. Có lệnh phóng thích.”
“Lệnh phóng thích!” Tất cả mọi người cùng reo lên. Công chúa chạy lên bục hành quyết nhanh như ánh sáng của những ngọn đèn đường, lao mình vào đôi tay của Bulbo mà không thèm quan tâm gì đến lễ nghĩa.
“Ôi hoàng tử của thiếp, vị chúa tể của thiếp, tình yêu của thiếp, Bulbo của thiếp. Angelica này đã có mặt thật đúng lúc để cứu sống hoàng tử yêu quý - nụ hồng đáng yêu này - ngăn không cho một giọt máu nào của chàng phải đổ. Vì chàng, Angelica dẫu có phải chết cũng cam lòng. Xin đón chào cái chết vì nó đã kết hợp Angelica với hoàng tử của lòng nàng.”
“Hừm! Ở đây không có chỗ cho cái cảnh sướt mướt này.” Hoàng tử làu bàu. Chàng ta tỏ vẻ bối rối và bất an vì công chúa với giọng yêu đương mùi mẫn chỉ làm cho chàng ta cảm thấy ngượng ngùng khó chịu.
“Để tôi nói cho cô biết chuyện này là như thế nào, Angelica. Tôi vừa mới đến đây hôm qua thôi mà đã bao nhiêu chuyện xảy ra: cãi nhau, hiểu lầm, xích mích, đánh nhau, kể cả chuyện suýt nữa thì đầu rơi máu đổ, hứng chịu không biết bao nhiêu oan ức, tai họa. Thôi không còn gì để nói nữa đâu, tôi nhất định phải quay về Crim Tartary thôi.”
“Cùng với ý trung nhân của chàng, Bulbo thân yêu. Dù chàng có ở đâu thì thiếp cũng ở bên chàng, hỡi Bulbo anh tuấn và dũng cảm của thiếp.”
“Thôi được, thôi được, ta cho rằng chúng ta cũng nên kết hợp với nhau.” Bulbo nói. “Này ông giáo sĩ, ông đã đến đây đọc kinh cầu hồn, bây giờ ông có thể đọc giao ước hôn nhân không? Cái gì cần phải làm thì cứ làm đi. Chắc điều này sẽ làm Angelica hài lòng. Như vậy nhân danh hòa bình và hữu nghị chúng ta hãy quay về ăn sáng thôi.”
Bulbo vẫn ngậm trong miệng bông hoa hồng suốt trong khoảng thời gian diễn ra những nghi lễ đáng sợ ở pháp trường. Đó là bông hồng mầu nhiệm mà mẫu hậu mẹ chàng đã dặn chàng là bao giờ cũng phải đem nó theo người. Thế là chàng ta ngậm bông hoa giữa hai hàm răng, kể cả khi buộc phải kê đầu lên thớt chém chàng vẫn thầm hy vọng là bằng một cách nào đó nó sẽ đảo ngược tình thế, đem đến may mắn cho chàng. Khi chàng mở miệng nói chuyện với công chúa chàng quên mất bông hồng và tất nhiên nó rơi khỏi miệng chàng. Cô công chúa lãng mạn cúi xuống, nhặt lên.
“Ôi bông hồng mới đẹp làm sao! Nó vẫn rực rỡ trên đôi môi Bulbo của thiếp, vì vậy thiếp sẽ không bao giờ, không bao giờ rời xa nó.” Angelica vừa nói vừa cài bông hồng lên ngực. Bạn cũng biết là Bulbo KHÔNG THỂ mở miệng ra đòi lại bông hồng. Cả hai bước xuống đoạn đầu đài trở về cung điện và trong lúc họ sánh vai đi bên nhau, Bulbo cảm thấy càng lúc Angelica càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn.
Chàng say mê nàng như điên nhưng lạ lùng thay bây giờ Angelica lại không mảy may quan tâm đến chàng. Bulbo quỳ xuống, hôn tay nàng, van xin nàng, thổ lộ cả can tràng nhưng nàng khăng khăng bảo là cần phải chờ đợi một thời gian. Có vẻ như với Angelica, Bulbo chẳng qua cũng chỉ là một gã trai tầm thường, chẳng có vẻ gì quyến rũ, thậm chí còn xấu trai nữa là khác. Bulbo không được thông minh cho lắm nếu không muốn nói là hơi ngờ nghệch; không có được phong thái lịch lãm như Giglio mà lại còn...
Thôi tôi chả nói hết làm gì bởi vì vua Valoroso đã gào lên: “Thôi, chấm dứt chuyện này. Không nói thêm một câu nào nữa về cái chuyện ngu ngốc này. Gọi đức giám mục đến làm đám cưới cho hoàng tử và công chúa ngay lập tức.”
Thế là hôn lễ được cử hành trọng thể xứng với một đám cưới hoàng tộc. Về phần mình tôi tin rằng đôi bạn trẻ đó sống với nhau rất hạnh phúc.
Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn - William Thackeray Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn