It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: William Thackeray
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Rose And The Ring
Dịch giả: Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 - Gia Đình Hoàng Gia Ăn Sáng Như Thế Nào?
aloroso 24, đương kim hoàng đế xứ Paflagonia, đang ngồi bên bàn điểm tâm với hoàng hậu và cô công chúa duy nhất thì nhận được một phúc thư thông báo với vua về chuyến viếng thăm đã dự kiến từ trước của hoàng thái tử Bulbo - người sẽ kế vị ngai vàng của vua xứ Crim Tartary tên là Padella. Vẻ mãn nguyện hiện lên trên khuôn mặt vua Valoroso. Ngài bị thu hút vào việc nghiền ngẫm ý tứ trong thư vua xứ Crim Tartary nên đã để món trứng phồng của mình nguội dần và món bánh nướng vương giả mất đi cái mùi đặc biệt của nó khi không còn nóng.
“Thật thế ư? Hoàng tử Bulbo vui tính, can trường, tinh quái ư?” Công chúa Angelica reo lên, “chàng mới tuấn nhã, toàn tài và thông minh làm sao - người chinh phạt Rimbombamento, ở đấy chàng đã tiêu diệt 10 ngàn tên khổng lồ!”
“Ai đã nói với con về chàng ta hả Angelica?”
“Một con chim nhỏ thưa phụ vương.”
“Tội nghiệp Giglio!” Hoàng hậu nói, rót trà ra ly.
“Ông anh họ Giglio!” Angelica kêu lên, lúc lắc cái đầu nhỏ cuốn hàng ngàn cái lô giấy.
“Trẫm muốn,” đức vua làu bàu trong miệng, “trẫm chỉ muốn Giglio....”
“Khỏe hơn phải không thưa bệ hạ? Vâng, Giglio đã khá hơn.” Hoàng hậu nói. “Thị nữ của Angelica, cô bé Betsinda vừa bẩm với thiếp như vậy vào giờ uống trà sáng nay.”
“Khanh bao giờ cũng uống trà sớm,” vua nói, đôi lông mày cau lại.
“Còn hơn là uống rượu poóctô hay brandy với nước lã thưa bệ hạ.”
“Thôi được rồi ái khanh, trẫm chỉ muốn nói nàng thích uống trà thôi mà.” Vua xứ Paflagonia nói với một cố gắng tự kiềm chế. “Angelica! Ta hy vọng con đã có khá nhiều trang phục mới, hóa đơn thanh toán cho những chuyện linh tinh của phụ nữ cũng đủ dài rồi đấy. Ái khanh, nàng cũng nên đến dự và chủ trì vài bữa đại tiệc. Trẫm thích những bữa tiệc trưa nhưng tất nhiên nàng có thể thích dạ hội. Cái áo nhung xanh muôn thuở của nàng quả đã làm trẫm chán mắt nhưng trẫm muốn nàng có thêm một cái vòng cổ mới. Hãy đặt làm một cái. Giá không quá một trăm hay một trăm năm mươi ngàn bảng.”
“Còn Giglio thì sao?” Hoàng hậu hỏi.
“Giglio có thể đến...”
“Thưa bệ hạ,” hoàng hậu la lên. “Đó là đứa cháu trai của bệ hạ, hoàng tử duy nhất của cố hoàng đế...”
“Giglio có thể đến chỗ thợ may hoàng gia và gửi hóa đơn đến cho Glumboso thanh toán. Quỷ tha ma bắt nó đi! Trẫm muốn nói Chúa phù hộ cho trái tim nhân hậu của nó. Thằng bé chẳng cần gì đâu, cứ cho nó vài đồng ghinê để tiêu vặt là ổn. À mà khanh có thể đặt làm vòng đeo tay cùng với vòng đeo cổ, thưa bà V.”
Hoàng hậu hay bà V. như đức vua gọi bà một cách bông lơn (bởi vì cả đến các bậc đế vương cũng có những lúc vui đùa, gì chứ cái gia đình hoàng gia này có truyền thống rất thích đùa) ôm lấy đấng quân vương hôn đánh chụt một cái rồi quàng tay quanh eo lưng công chúa. Cả hai bỏ dở bữa điểm tâm để đi chuẩn bị cho việc đón tiếp hoàng tử.
Khi họ đi khỏi, nụ cười đã thắp sáng đôi mắt của đấng quân vương cũng tắt - cả niềm tự hào của ngài cũng ra đi. Ngài chỉ còn là một người đàn ông cô độc. Nếu tôi có cái bút của G.D.R. James hẳn tôi sẽ miêu tả nỗi dày vò của một Valoroso bằng những ngôn từ chọn lọc nhất, trong đó tôi sẽ đặc tả ánh mắt của ngài, cái mũi phồng to của ngài - cả hoàng bào, khăn mùi xoa bỏ túi và đôi ủng nữa. Nhưng tôi cũng chả cần nói rõ là tôi không có cái bút của tiểu thuyết gia lừng danh ấy và bằng lòng với việc nói là Valoroso ngồi lại một mình ở phòng ăn.
Vua vội vã đi đến bên tủ li, lấy từ trên bàn một trong những cái đựng trứng chần được phục vụ trong bữa điểm tâm rồi lôi ra một chai Nantz hoặc Cognac loại thượng hảo hạng. Ngài đổ đầy li rồi dốc cạn li vài lần, cuối cùng ngài đặt li xuống, kêu khà lên một tiếng khoan khoái. Ái chà chà, lúc này thì cả vua cũng chỉ là một người tầm thường.
“Này này!” Vua lẩm bẩm một mình (và lại nhấm nháp thêm vài li nữa, tôi rất tiếc đã phải nói rõ chuyện này). Trước khi làm vua mình chưa bao giờ dốc vào người cái thứ chất độc này, mình đã từng ớn cái anh rượu brandy nóng này lắm và chỉ uống từng hơi dài mỗi cái anh nước suối thiên nhiên thôi. Nước ào qua những tảng đá cũng không nhanh hơn mình với khẩu súng miệng loe trong tay, khi mình đạp lên những giọt sương mai trong lúc bắn gà gô, chim giẽ, nai chín gạc. Đúng như một câu ngạn ngữ trứ danh của người Anh: “Vương miện quá nặng đối với một cái đầu.” Tại sao mình lại đánh cắp cái vương miện của thằng cháu mình, cái thằng Giglio ngớ ngẩn ấy? Ăn cắp? Mình mà lại nói như thế sao? Không, không, không, không đời nào, thế đâu phải là ăn cắp. Mình phải rút lại nhận định ngu ngốc ấy. Mình chỉ... chỉ đội lên cái đầu anh minh của mình cái vương miện xứng đáng với nó thôi. Mình chỉ... với đôi tay hùng mạnh này nâng cây quyền trượng để điều hành xứ Paflagonia này. Mình chỉ... bằng bàn tay bao quát này nắm giữ quả cầu có cắm thánh giá của người Paflagonia thôi! Cái thằng bé con thảm hại; mít ướt, thò lò mũi - mới ngày hôm qua còn nằm trong vòng tay nhũ mẫu mè nheo đòi kẹo và vú mẹ ấy - nó mà lại sinh ra để đội vương miện, cầm quả cầu và quyền trượng trong tay sao? Lại được mang bên người thanh gươm sáng chói của tiên hoàng và xông ra trận sinh tử với quân thù hung bạo xứ Crim sao?” Đến đây thì vua quay ra cãi cọ với chính mình (chúng ta cũng không cần nói rõ đây chỉ là đoạn độc thoại nội tâm chứ không phải tự vấn lương tâm) rằng ngài chỉ thực hiện bổn phận của mình và rằng đã có một thời ngài rất thích thú với ý tưởng mở rộng quyền lực. Việc này sẽ tiến hành một cách âm thầm nhẹ nhàng bằng cách kết hợp hai vương triều, hai quốc gia với một cuộc hôn phối giữa hai hoàng gia. Như thế sẽ tiết kiệm được bao nhiêu xương máu và phí tổn cho những cuộc chiến tranh lớn nhỏ giữa hai quốc gia Paflagonia và Crim Tartory. Và thế là ý định tốt đẹp trao lại triều chính cho Giglio không được đặt ra. Thật thế, nếu vua Savio vẫn còn sống, thì chính nhà vua cũng sẽ không trao vương miện cho con trai mà tự mình thực hiện ước mơ thống nhất hai quốc gia. Các em thân mến, người ta dễ dàng lừa dối mình như thế đấy. Làm như thế chúng ta sẽ nghĩ mong muốn của mình là đúng đắn. Thế là vua Valoroso lại có được sự thanh thản để đọc tiếp mấy tờ báo, kết thúc món bánh nướng và trứng phồng rồi nhấn chuông gọi tể tướng. Trong khi đó thì hoàng hậu, người vừa mới nghĩ là nên ghé qua thăm Giglio đang bị ốm đã vội thay đổi ý định. “Cứ để sau đã. Công việc là trên hết, tình cảm để sau. Chiều mình sẽ đến chỗ Giglio vậy. Bây giờ mình sẽ đến chỗ thợ kim hoàn để chọn vòng đeo tay và dây chuyền.”
Công chúa quay về phòng mình bảo cô hầu gái Betsinda mang tất cả quần áo nàng ra để ngắm nghía. Thế là mọi người quên bẵng mất nhân vật Giglio của chúng ta cũng như tôi quên mất tôi đã ăn món gì vào bữa tối ngày thứ ba cuối cùng trong tháng 12 năm ngoái.
Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn - William Thackeray Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn