Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Gerald Gordon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Let The Day Perish
Upload bìa: Ho ngoc hai
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11758 / 266
Cập nhật: 2015-01-13 12:42:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
ề đến nhà, Entơni thấy Xtivơ đang đợi anh. Anh giải thích rất lâu về Bôdơmen, về Gin và bản thân mình. Anh cũng nói về mối tình của mình với Ren và cuộc hôn nhân của nàng. Anh thấy em không những chỉ thông cảm, mà còn nhận thức đầy đủ tấn bi kịch đang đe dọa anh.
- Tôi rất tiếc đã gọi điện cho anh, - Xtivơ nói, giọng căng thẳng.
- Đừng nghĩ quẩn, em làm thế rất đúng, - Entơni chỉ nói vậy. – Hơn nữa, nhìn lại phía sau có ích gì đâu. Bao giờ người ta cũng phải nhìn về phía trước.
- Dù thế nào chăng nữa, anh Entơni, anh có thể trông cậy ở tôi. Tôi sẽ bênh vực anh. Entơni đưa nhanh mắt, nhìn em, và tự hỏi cậu ta nói thế có thành thật hay không. Anh không thể trách Xtivơ, ngay dù chỉ vì oán hận Xtivơ quyết định bỏ mặc anh trong cuộc đấu tranh kinh khiếp đang ập tới. Entơni biết mình đã đối xử đê tiện với Xtivơ như thế nào.
Nhưng nhìn gương mặt trẻ trung của Xtivơ, anh thấy đôi mắt của em trai không chứa đựng sự xấu xa, cũng không phẫn uất. Chúng điềm tĩnh, kiên định và đầy nhiệt tình. Giờ đây, Entơni đã hiểu rõ giữa anh và Xtivơ ai là người tốt hơn… và anh đau nhói trong lòng khi hiểu ra điều đó. Anh nói:
- Anh muốn em ở lại ít ngày xem sự thể ra sao.
- Vâng, được thôi.
- Rồi anh sẽ trả tiền tàu xe cho em và chi phí của em.
- Ồ, được thôi, anh Entơni… tôi chỉ muốn giúp anh ra khỏi tình trạng khó khăn này.
– Xtivơ nói, đặt cánh tay lên vai anh mình.
Họ hẹn gặp lại nhau vào buổi chiều.
Sau khi Xtivơ ra về, Entơni lái xe ngay tới khách sạn Ren trọ. Anh vào buồng nàng.
Nàng đang ngồi đọc sách bên cửa sổ. Hai chân gấp dưới người, ngón tay trỏ đang xoa nhẹ mắt cá chân. Bàn chân nàng nom giống bàn chân một đứa trẻ. Thấy vẻ mặt phờ phạc của Entơni, nàng vội ngồi thẳng người.
Entơni lặng lẽ ngồi xuống giường, kể cho nàng nghe mọi chuyện. Ren choáng váng cả người. Nhưng Entơni đã đoán trước, nàng trấn tĩnh ngay. Entơni nói:
- Em có thể thấy là anh không đáng trách. Nhưng lẽ ra anh không bao giờ cho phép cái chuyện quan hệ điên rồ với Gin phát triển như thế này. Anh rất khổ sở, Ren ạ.
Nàng nhìn anh thương xót.
Một số người có thể làm việc này việc nọ, mà không bị trừng phạt, Entơni suy nghĩ.
Còn anh… không thuộc vào số đó. Vướng mắt vào chuyện tình cảm với Gin trong khi không yêu cô ta, quả là sai lầm. Giờ đây, anh phải gánh chịu mọi hậu quả. Anh đã làm chuyện đó vì muốn tiến thân trong thế giời của anh. Nhưng giờ đây nỗi đau đớn, cay đắng của anh đã khiến anh tự trừng phạt anh. Anh nghĩ rằng không chỉ có đàn bà mới đánh đĩ…
- Ôi, Ren ơi, - Entơni nói, anh đang rối tinh đây. – Giọng anh nghẹn lại.
Nàng vuốt tóc anh.
- Entơni thân yêu, thế vì lẽ gì mà anh không để hắn đi qua bức màn che? Thấy hắn say rượu chắc chắn anh phải nhân nhượng lắm chứ?
- Việc lỡ rồi mới mở mắt ra, - Entơni khổ sở thốt lên.
- Nhưng anh sợ cái gì kia chứ? Em không sao hiểu nổi.
Entơni đứng dậy, anh cầm hai bàn tay Ren trong tay mình, mở chúng ra và đăm đăm nhìn vào hai bàn tay trắng đó.
- Anh đã nói với em về những bóng đen, có phải không nhỉ? – Entơni hỏi.
- Nhưng… những lời nói đó hình như do quá kích động.
Entơni quay đi, đưa một bàn tay lên phía trên mắt.
- Chao ôi, quá kích động, - anh nói buồn bã, - không, đó không phải là quá kích động.
Điều đó quả thực, không thể nào là quá kích động được. – Đột nhiên, anh nắm lấy hai bàn tay nàng hầu như nắm một cách man rợ.
– Em có tin anh không, Ren?
Nàng gật đầu chậm rãi, vẻ bối rối.
Entơni cau mày, nhắm cả hai mắt lại trong một giây như chúng làm anh nhức nhối.
- Vậy anh có muốn em cố hết sức mà hiểu. Có cái bóng đen này đây. Nó bám sát anh suốt đời. Nó gắn chặt với cái chết của mẹ anh. Nó đã xui anh viết bức thư đó cho em, khiến chúng ta phải xa cách bao nhiêu năm trời. Nó là chủ đề chính trong cuốn tiểu thuyết của anh.
Nàng rướn lông mày lên vẻ thắc mắc.
- Phải, em sẽ nhìn thấy nó tự bộc lộ ra. Hoặc trong cuốn sách anh, hoặc… ngay trong đời thực.
Entơni vẫn đăm đăm nhìn sàn nhà. Ren không hiểu Entơni có nghe thấy câu trả lời của nàng hay không. Những bóng đen bao quanh mắt Entơni, mặt anh nom rất căng thẳng.
- Nếu tình yêu của chúng ta vượt qua được những chuyện đã xảy ra và cả những chuyện còn có thể xảy ra, thì đó sẽ là điều đẹp đẽ vô cùng.
Vẻ nghiêm trang của Entơni đã chuyển thành một nụ cười khát khao. Ren không trả lời.
- Cái bóng đen đó… nó ở trong buồng anh đêm qua. Bôdơmen căm ghét anh. Nếu hắn nhìn thấy nó, hắn sẽ tiết lộ cho thiên hạ biết… và anh sẽ bị hủy diệt.
Entơni nắm hai tay Ren chặt hơn. Giá mà nàng nhìn anh với đôi mắt cảm thông.
- Có hiểu không em? – Entơni hỏi vẻ thiết tha, cầu khẩn.
- Nhưng bóng đen ấy? Anh có định kể cho em nghe không?
Cho đến khi Entơni thấy mình đang giật giật cái dây buộc rèm cửa đung đưa sát vào khung cửa, anh mới biết mình đã đi ngang qua căn phòng.
Anh nhìn Ren, lắc đầu.
- Ngay từ dạo chúng ta sống bên nhau ở trang trại, anh muốn kể hết với em, nhưng không thể được. Chẳng bao lâu nữa, em sẽ biết. Nhưng bây giờ thì chưa được, chưa được.
– Anh đưa mắt nhìn xuống sàn nhà. – Em có phiền lòng không?
- Nhưng nếu bây giờ anh kể hết cho em nghe, em có thể giúp anh được chăng?
- Không, em không thể giúp anh được. Nếu em biết chuyện, anh cho rằng sẽ chỉ làm cho công việc của anh trong mấy tháng tới khó khăn thêm. Những nỗi khó khăn của anh cũng đủ lắm rồi. Nếu em ở bên anh, thì đó là sự giúp đỡ lớn lao nhất, Ren ạ. Nếu em tin ở anh, em sẽ hiểu.
Tuy câu trả lời của Entơni không làm Ren hoàn toàn hài lòng, nhưng cái gì đó trong giọng nói, trong cách nói và trong ánh mắt khẩn nài của anh đã khiến Ren thôi không hỏi nữa. Nàng lo lắng khổ sở vì Entơni đã giấu giếm, nhưng nàng cảm thấy rằng trong hoàn cảnh như thế, thì không nài nỉ thúc bách Entơni quá nhiều mới là khôn ngoan.
Nàng đứng dậy, bước tới gần Entơni, và nói:
- Em sẽ không quấy rầy anh, đòi anh phải giải thích thêm nữa.
Entơni rưng rưng nước mắt. Anh yêu nàng, bởi nàng là hình ảnh của tất cả những gì tốt đẹp và hiểu biết, tất cả những gì duyên dáng và dịu hiền mà suốt đời anh hằng khao khát. Họ ngồi xuống giường, bên cạnh nhau. Entơni hôn nàng âu yếm… trong mấy phút, chẳng ai nói gì. Rồi nàng lên tiếng:
- Nhưng nếu gặp chuyện rắc rối, anh định sẽ nói những gì? Anh sẽ phải tìm cớ nào đó, một lời giải thích nào đó về việc kháng cự lại hắn, có phải không? Anh không thể bảo người ta là em đã ở nhà anh ư?
- Không, anh có thể nào làm thế được? Thế đêm qua em về nhà lúc mấy giờ nhỉ?
- Quá ba giờ sáng?
- Khuya thế! – Entơni gượng cười.
- Vâng, chúng em ở hộp đêm rất lâu. Giôn nói chuyện với em rất nhiều. Vợ anh ấy dường như biết ý, nên để chồng nhảy với em suốt. À! Bôdơmen đến buồng anh lúc mấy giờ?
- Khoảng một giờ mười lăm.
Mặt Ren dịu xuống, nàng nói:
- Thế thì chẳng ích gì. Giá em không dự cuộc vui đó! Em không thể nói là đã lén bỏ đi hoặc tìm ra một cớ gì đó ư?
Entơni lắc đầu ngao ngán:
- Đó là khai man trước tòa.
- Chao ôi, khai man trước tòa! Sao có thể là khai man trước tòa khi chính sự khai man là để đánh bại một loạt lời nói dối? Luật pháp sai rồi. Một lời khai như của Bôdơmen không được phép dùng làm bằng chứng ở tòa án. Hơn nữa, những đầu mẩu thuốc lá đó là của em. Em đã ở buồng anh. Đúng là có sớm hơn, nhưng đó chỉ là nói dối về trình tự thời gian mà thôi.
- Chẳng bao giờ anh lại để em nói là em đã có mặt ở đấy. – Entơni vuốt trán. – Và anh có nói như thế đi nữa họ vẫn phát hiện được sự chênh lệch về thời gian, em chẳng bao giờ vượt qua được đâu.
- Nhưng em không thể lộ bí mật cho người khác được ư? Có lẽ…
Entơni bắt đầu cân nhắc:
- Chẳng ích gì, Ren à. Hẳn nhiều người đã thấy em khiêu vũ ở đó! Dù sao anh cũng cho rằng em là một người nói dối tồi. Em quá chân thật, nên thái độ, cử chỉ của em lộ mất.
Hơn nữa, anh cũng không để cho em khai rằng em ở buồng anh trước bữa ăn chiều kia mà. Có lẽ nào em lại để tên mình bị lôi vào vụ án tồi tệ này? Người chồng cả ghen của em sẽ không cho em ly dị nữa.
- Tại sao? Ngay cả khi em nói là ở phòng anh vào buổi chiều và các đầu mẩu thuốc lá đó là của em ư?
- Không, chúng ta sẽ bị thẩm vấn về toàn bộ mối quan hệ của chúng ta. Em sẽ bị hỏi về vấn đề hôn nhân của em, vân vân. Báo chí sẽ tràn ngập chuyện ấy. Không được, Ren ạ. Dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không để tên em dính líu vào vụ này.
Entơni quàng vai Ren, đăm đăm nhìn bức tranh đen trắng Ren vẽ con chó săn sục cáo treo trên tường – những nếp gấp ở cái lưỡi thè ra của con chó, đôi mắt sống động, đôi tai nghiêng nghiêng.
- Đừng lo lắng, em thân yêu. Xét đến cùng, có thể không có chuyện rắc rối nào cả. Ông chưởng lý rất có thể quyết định chứng cớ đó quá mong manh.
- Ôi, em chỉ mong được thế, - Ren nói nồng nhiệt.
- Còn bây giờ anh phải đi. – Entơni đứng dậy. – Anh phải tới nhà ông Hatli. Có trời mới biết anh sẽ báo tin đó cho họ như thế nào. Có trời mới biết!
Ren đứng trước mặt Entơni:
- Em không tán thành việc anh giữ tên em ngoài chuyện đó. Entơni ạ, em muốn anh biết rằng, em luôn luôn ở bên anh trong tình huống rắc rối lộn xộn này. Và sau đó nữa… dù xảy ra bất cứ điều gì.
Entơni đăm đăm nhìn Ren và tự hỏi thầm: Phải, nàng sẽ ở bên ta trong hiện tại. Nhưng đến khi nàng biết thì sao.
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn - Gerald Gordon Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn