Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Gerald Gordon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Let The Day Perish
Upload bìa: Ho ngoc hai
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11758 / 266
Cập nhật: 2015-01-13 12:42:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
ặc dù thời tiết lạnh, mặt Henri Bôdơmen vẫn đỏ bừng như cái lò sưởi trong phòng luật sư của y. Y biết rõ mình không được bình thường trong cuộc nói chuyện điện thoại này.
- Gin này, anh nói để em biết, anh đã mua vé cho em vào thứ Bảy này. Em nhầm lẫn đấy. Sáng Chủ nhật tuần vừa rồi, anh đã nói với em dành ra buổi tối đó.
- Rất tiếc, nhưng anh nói thứ Bảy tuần sau cơ mà.
- Anh có nói thế đâu. Sao lại thế, vì lúc đó đoàn balê đã thôi biểu diễn rồi. – Giọng y có nhịp độ gấp gáp và giận dữ. – Anh đã mời em đi xem balê mà.
- Đừng ngốc nghếch thế, Henri! Em làm thế nào mà nhận lời đi xem balê với anh được khi mà Entơni đã hẹn đưa em đi rồi?
- Hắn à? Khi nào?
- Tối thứ Bảy này, tất nhiên rồi, anh ấy mời em từ lâu.
- Buồn cười thật: vốn quý trong nghề nghiệp của anh là trí nhớ của anh, – Bôdơmen cười, – thế mà anh không nhớ rõ việc hẹn gặp của mình.
- Phải, anh nhất định không nhớ mà, – Gin vặn lại, vui thích tai ác vì sự dàn hoà của Bôdơmen. – Em mệt mỏi với cái kiểu anh luôn luôn đổ lỗi cho em về những điều rắc rối anh tự mắc vào.
- Bây giờ, nghe anh nói nhé. Nếu em mệt mỏi về kiểu cách của anh, thì có một phương thức đơn giản.
- Được lắm, – Gin nói, dập mạnh ống nghe xuống máy.
Bôdơmen hút vội vã hai điếu thuốc lá liên tiếp nhau khi đi quanh quẩn trong phòng làm việc. Trên bàn có ba bản tóm tắt hồ sơ của luật sư bào chữa thuộc hãng Hatli và Đuy Plexi. Gí nát mẩu tàn thuốc lá vào cái gạt tàn, y trở lại ghế ngồi, quay số điện thoại tự động một lần nữa.
- Gin phải không? Alô, Vẫn anh đây mà. – Y nghe thấy tiếng nói của chính mình rất ngượng ngập và đần độn. Lúc này, y căm ghét bản thân mình biết bao! – Nghe nhé, anh muốn xin lỗi. Vừa rồi, anh hơi nóng nảy.
- Anh quả là dễ cáu, có phải không nào?
- Hẳn có một sự hiểu nhầm nào đó.
- Đúng đấy mà, hãy quên đi, – Gin trả lời xoa dịu.
- Tối thứ Sáu này, em không bận gì chứ?
- Được lắm. Chúng ta sẽ đi đâu?
- Đi ăn và đi chơi bằng ôtô, em thấy thế nào?
- Không! Có một cuốn phim hay ở Riô. Mua vé phim ấy nhé.
- Tốt lắm.
- Nào, đừng có quên đấy.
- Anh sẽ không quên… lần này không quên đâu.
Y cười gượng.
- Để chứng tỏ thiện ý của anh, anh muốn đưa em đi chơi cả tối nay nữa.
- Rất tiếc, anh thân mến, tối nay em bận.
Vừa nghe Gin trả lời xong, Bôdơmen tự nguyền rủa mình quá hăm hở.
- Em cho anh hỏi: ai đấy?
- Không, Henri. Tò mò chóng già đấy.
- Anh đoán là Grantơ.
Thoạt tiên Gin không trả lời. Rồi cô nói:
- Phải rồi, anh Athơ mời anh ấy lại ăn bữa tối.
- Vậy sao em lại phải ở nhà?
- Thế này này, hai đứa đầy tớ bị cúm, tối nay là phiên nghỉ của một đứa khác, vậy em sẽ phải trông nom mọi thứ. Mời anh đến chẳng có ích gì. Anh và anh Athơ luôn luôn tranh luận với nhau quá nhiều.
Henri nghiến chặt răng. Y phải cố gắng lắm mới giữ được giọng bình tĩnh:
- Ồ, em nói đúng đấy… anh biết tất cả quan điểm của Athơ rồi. Cảm ơn nhé. Anh sẽ cố gắng sống sót cho đến tối thứ Sáu. Chào nhé.
- Tạm biệt.
Y dựa lưng vào ghế. Y có thể làm gì để loại bỏ cái thằng cha hãnh tiến này?
Y cau có, giận dữ cay độc. Sự vỡ mộng và khó chịu mà không hề trả hận được này làm thần kinh y căng thẳng. Một thằng cha không ai ngờ lại cứ tiếp tục tiến lên, chẳng cần một lối thoát nào khác. Thái độ của hắn trong mấy tháng vừa rồi quả là rất tự nhiên. Đấy là lỗi của Gin. Cô ta đã đẩy hắn tới đấy.
Y lại cầm ống nghe điện thoại lên quay số khác.
- Em đấy à, Đot?
- Alô, anh có khoẻ không?
- Em có biết ai đang nói đấy không?
- Có… Tôm, phải không?
- Không phải, quỷ tha ma bắt em đi… Em có bao nhiêu bạn trai, hả? Henri đây!
- Tất nhiên, anh Henri mà. Em nhận ra tiếng anh ngay tức khắc. Chỉ là thử trêu anh… thử làm cho anh ghen đấy thôi. Hiểu không? – Giọng nói xen tiếng cười khúc khích.
- Cứ làm theo ý thích của em. Tối nay em có rỗi không?
- Anh lại như thế. Anh mời em rất nhiều lần, rồi đột nhiên bỏ rơi như quẳng vội một hòn gạch nóng. Quẳng vội đi! Anh gọi điện cho em vào lúc bốn giờ chiều để hỏi em tối nay có rỗi không. Một người con gái phải có lòng tự trọng chứ, anh biết đấy.
- Tối nay em có rỗi không, có không nào?
- Trời ơi, em không thích bị anh thẩm vấn ở trước toà. Có, em rỗi mà. Chúng ta sẽ làm gì?
- Anh đón em vào lúc tám rưỡi.
- Nhưng chúng ta sẽ làm gì cơ?
- Ồ, – Henri nói sau một lúc ngừng, – chúng ta sẽ đi ôtô chơi loanh quanh, uống một chút rượu và… em biết đấy, chúng ta lại đi ôtô loanh quanh. – Y cười đầy ý nghĩa.
- Chúng ta sẽ tính sau. Tạm biệt, – cô ta nói nhỏ nhẻ khi đặt ống nghe xuống.
Nhếch mép cười khẽ một mình, Henri châm một điếu thuốc lá, trở lại làm việc.
Vào khoảng mười giờ tối, Henri hơi lảo đảo, tay cầm chìa khoá cửa.
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn - Gerald Gordon Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn