Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Gerald Gordon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Let The Day Perish
Upload bìa: Ho ngoc hai
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11758 / 266
Cập nhật: 2015-01-13 12:42:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
hi Athơ và Entơni tới căn nhà đáng yêu của gia đình Belơntainơ, hai người thấy hàng trăm khách đang khiêu vũ trong phòng nhảy.
Đương bắt tay và chúc mừng Belơntainơ nhân dịp lễ sinh nhật thì Gin đến với họ. Rồi đột nhiên, thấy Henri xuất hiện, mặt sa sầm.
- Tôi không muốn bị bỏ lại đứng giữa sàn nhảy như một thằng ngốc, – y lạnh lùng nói với Gin, không nhìn người khác.
- Được thôi! – Giọng Gin tỏ ra vẫn làm chủ được tình thế. – Chúng tôi không muốn cãi nhau lúc này, cảm ơn anh lắm.
Gin quay lại sàn nhảy. Henri đi theo, vẻ nghiêm nghị.
Dàn nhạc chơi lại bản nhạc được yêu cầu để mọi người nhảy tiếp. Entơni thấy Henri hoan hô nhiệt liệt và Gin mang vẻ bực bội màu mè.
Điệu nhảy kết thúc, Athơ đến với Entơni và mời uống rượu. Anh chỉ một phóng viên nhiếp ảnh đang chuẩn bị đèn sáng.
- Đấy là để cho những mục tin vặt, – Athơ nói, miệng cười ngạo. – Xem kìa, hắn đang cố chụp Gin với Henri, nhưng cô ấy cố tìm cách lẩn tránh. Thật khôi hài!
- Sao lại khôi hài?
- Anh không biết cô nàng rất thích được in ảnh trên các cột tin vắn xã hội ư? Hôm nọ, cô ấy bảo mục tin đó rất quan trọng, chỉ cho các tầng lớp dưới biết các tầng lớp trên đang làm gì.
Athơ phá lên cười, bỏ đi tìm bạn để khiêu vũ.
Trong khi đó, Henri đưa Gin rời sàn nhảy, nhưng họ vừa mới ra, Entơni ngạc nhiên thấy Gin một mình quay lại phòng. Gin bước về phía Entơni, mặt hơi cau có.
- Có chuyện gì không ổn thế, Gin?
Gin nhìn quanh, vài đôi đang chụm đầu vào nhau thì thầm liếc nhìn họ.
Gin đưa Entơni sang một căn phòng yên tĩnh hơn.
- Tối nay, Henri xử sự hoàn toàn giống một con lừa, – Gin nói, ngực phập phồng.
- Sao, có chuyện gì thế?
- Em bao giờ cũng biết hắn ghen tuông, nhưng chưa bao giờ thấy hắn tồi tệ đến thế; suốt buổi tối, hắn cứ bới lông tìm vết. Thoạt tiên, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên thấy anh cũng đến đây. Việc đó chẳng có gì liên quan tới hắn, có phải không nào? Chính anh Athơ mời anh cơ mà. – Đôi mắt Gin liếc nhìn Entơni. – Rồi hắn nói là em xa lánh hắn trong bữa tiệc và… chao ôi, em ngán ngẩm cái trò ấy lắm rồi, em muốn bây giờ anh nhảy với em, và em muốn anh đưa em về nhà đêm nay.
- Nhưng anh làm như thế nào được, Gin thân mến? – Entơni van nài. – Sẽ om sòm lắm đấy. Anh ta đã ghen mà còn làm như vậy, kết cục chẳng hay ho gì. Anh không làm thế đâu. Em tự chuốc lấy chuyện rắc rối vào mình.
- Được rồi, em nhất định không về cùng với hắn. Tối nay là giới hạn. Nào, – Gin nắm tay Entơni. – Bây giờ, em không thích nhảy nữa. Chúng ta ra vườn đi. Đêm nay, trời rất ấm mà.
Miễn cưỡng, Entơni theo Gin ra vườn. Khi qua chỗ mấy đôi đứng rải rác, Entơni biết có một cặp mắt xám nhạt đang chăm chú nhìn anh qua màn khói thuốc lá xanh lơ. Anh thản nhiên bước đi.
Một người hầu bưng khay rượu qua chỗ họ. Entơni cầm hai li cốc-tay (1), đưa một li cho Gin.
- Em uống hai cốc rồi. – Gin nháy mắt bước chậm rãi, một tay quàng dưới cánh tay Entơni. – Tối nay, anh có vui lắm không, Tôni? – Gin hỏi dịu dàng.
- Có chứ.
- Em cũng vui. Toàn những người tuyệt diệu. Nhưng có một điều em không thể tha thứ cho Ivon được. Tại sao cô ta lại phải mời Henri đưa em đến tối nay?
- Gin ạ, anh định nói với em điều này. Anh hi vọng em sẽ bỏ qua.
Gin tò mò liếc nhanh Entơni.
- Gì nào?
- Anh không cho là em đối xử với Henri hoàn toàn đúng. Xét đến cùng, anh ta say mê em, vô cùng say mê. Tại sao em cứ làm anh ta ôm ấp mãi hi vọng?
- Chao ôi, anh lại lặp lại rồi. Anh bao giờ cũng vẫn cứ cái điệu ấy. Chấm dứt kiểu lên lớp ấy đi. Lúc này em không muốn chuốc lấy những thứ đó. – Gin nắm cánh tay Entơni chặt hơn.
- Nhưng chẳng có bao giờ em muốn cả. Em phải suy nghĩ nghiêm túc về những chuyện như thế.
Họ dừng lại cạnh hồ nước thả loài hoa súng trắng. Ánh sáng lọt qua các vòm cây rọi vào vòi phun nước giữa hồ.
- Gin ơi, sao em không biết điều một tí, sao lại cứ làm thinh trước mối tình của Henri?
- Anh có cho là nếu đánh một que diêm, chúng ta có thể nhìn thấy một con cá vàng trong hồ không? – Gin hỏi, chăm chú nhìn mặt nước. Cô vẫn bám chặt tay Entơni. – Hay là ban đêm chúng đi ngủ rồi?
- Trả lời anh đi, Gin, – Entơni nói thản nhiên, nhưng kiên quyết.
- Em có thể nào đáp lại tình cảm của hắn, khi mà em thích một người khác hơn, – Gin trả lời, không nhìn lên.
Entơni cảm thấy mắc bẫy, và làm ra vẻ bối rối, anh cầm chiếc li trên tay Gin, đặt cùng chiếc li của mình xuống ghế ngồi dưới giàn dây leo.
- Em không có quyền thích người khác hơn. Henri có mọi thứ mà một người con gái mong muốn có được ở một người đàn ông.
- À, nhưng hắn lại không phải là người đáp ứng được nguyện vọng của người thiếu nữ này. Tại sao anh cứ cố làm ra vẻ ngốc nghếch thế? – Gin hỏi, giọng dịu dàng, khẩn khoản, mắt căng ra nhìn mắt Entơni. – Anh biết tình cảm của em kia mà, Tôni?
Entơni biết đây là lúc có thể nói cho Gin rõ tình cảm của mình. Nhưng anh không thể tiết lộ điều gì về Ren. Anh cứ dán mắt xuống những cây hoa súng trắng.
- Nếu em định nói anh, thì Gin ạ, anh thành thật nghĩ là em rất dại dột. Sao em không so anh với anh ta? Anh ta xứng đáng hơn anh nhiều. Anh ta có một tương lai rực rỡ trước mắt, có thể mang lại cho em nhiều hơn nữa. Còn anh, chỉ làm đầu sai cho ba em mà thôi. – Entơni nói, hơi cười cười.
Gin ngả đầu vào cánh tay Entơni.
- Tôni này, em định hỏi anh một chuyện.
Entơni e sợ chờ đợi.
- Anh vốn nhát phụ nữ phải không?
- Không… có… anh không biết chính xác em định nói gì.
- Em nghĩ anh như thế. Phải, anh nhút nhát, đúng như thế đấy, anh sợ phụ nữ. – Gin ngừng lại. – Em cho rằng anh không có can đảm để cho một cô gái biết tình cảm của mình… nói cho cô ta là anh yêu nàng. – Gin nắm cánh tay Entơni chặt hơn, áp má vào vai Entơni và lại đăm đăm nhìn xuống mặt nước. – Không phải thế ư, anh Tôni? – Gin thì thầm.
Phải mấy giây trôi qua Entơni mới nghĩ ra câu trả lời. Anh rút hộp thuốc lá, đưa mời Gin, quan sát gương mặt Gin qua ánh diêm cháy. Cô nàng rõ ràng không thoải mái. Anh rít mạnh điếu thuốc đến nỗi nó đỏ rực trong bóng tối, như có vẻ thích thú. Cuối cùng, anh trả lời:
- Anh sợ tình yêu.
- Anh định nói gì? – Gin hỏi, đăm đăm nhìn Entơni, vẻ hoang mang.
- Anh sợ cái kế tiếp sau tình yêu, Gin ạ.
- Cái gì kế tiếp sau tình yêu?
- Hôn nhân! Em thấy đấy, trong nghề nghiệp của anh, người ta thấy rất nhiều nỗi bất hạnh trong cuộc sống vợ chồng. Chỉ khoảng một phần trăm trong số các trường hợp vợ chồng không hợp nhau, có thể nói như vậy, mới thực sự đưa ra toà. Còn những trường hợp khác, tuy biết cuộc hôn nhân của họ sai lầm, song vì thể diện, hoặc vì con cái mà họ quyết định cố kiên nhẫn chịu đựng.
Gin cứng đờ người, rút tay ra khỏi tay Entơni.
- Vậy có bao giờ anh có ý định kết hôn không?
- Không.
- Em cho rằng anh là một thanh niên rất nghiêm nghị; nghề nghiệp của anh chẳng giúp cho anh được chút nào.
Gin nói gay gắt. Entơni thấy cần thận trọng hơn.
- Có lẽ anh như thế đấy. Cũng có lẽ anh rất ngu ngốc. – Entơni hi vọng không trở thành kẻ thù của Gin.
- Anh đưa em vào nhé? – Gin hỏi. – Em không biết tại sao em lại ra đây với anh.
Khi hai người bước vào chỗ có ánh đèn, Entơni nói:
- Anh không đáng là kiểu người để kết hôn, Gin ạ.
- Đừng có xin lỗi. – Giọng Gin lạnh nhạt, cô không nhìn Entơni. Ở hàng hiên, Gin rời Entơni đầy vẻ trách móc đột ngột.
Henri Bôdơmen, đứng gần quầy pha rượu, không phải là người duy nhất chú ý tới họ từ vườn trở vào. Y biết những người khác cũng thấy họ, điều này làm cho y thêm bẽ mặt, càng thêm tức giận.
Vừa mới thấy Entơni đứng một mình, y bèn tiến đến ngay.
- Vừa hóng mát chăng? – Y hỏi, cười nghi ngờ. Chân y chỉ hơi run run chút ít, nhưng đôi mắt lồi màu xám hiển nhiên đảo đi đảo lại trong tròng mắt.
- Phải, thích thú lắm, – Entơni trả lời. – Anh không hóng mát bao giờ ư?
Henri đáp lại bằng ánh mắt hầm hầm đầy vẻ căm ghét sâu cay.
- Nào, đi kiếm cái gì uống đi, – Entơni nói, nắm lấy cánh tay Henri bước một bước một về phía quầy pha rượu, nhưng Henri ẩy mạnh ra, quay lưng lại, bỏ đi.
Entơni nhún vai nhìn theo.
- Tên quỷ sứ đáng thương, – anh nghĩ thầm, – nếu mà hắn biết hết mọi chuyện!
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn - Gerald Gordon Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn