Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Gerald Gordon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Let The Day Perish
Upload bìa: Ho ngoc hai
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11758 / 266
Cập nhật: 2015-01-13 12:42:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
ột buổi chiều, Bôdơmen bước vào phòng khách biệt thự Evơn Rơxtơn; ông Hatli nói:
- Ồ, anh Henri, anh vừa cưỡi ngựa đi chơi với Gin à? Tôi muốn anh gặp một người mới đến hãng chúng ta, anh Grantơ. Rất vui mừng nếu anh cũng ở lại dùng bữa tối với chúng tôi. Tôi và anh Grantơ đang giải quyết một số giấy tờ từ văn phòng đưa tới.
Ông Hatli thân mật vỗ vào lưng Grantơ.
Cái vóc người lùn của ông Hatli làm cho ông ta nom còn bé hơn thực tế. Một ông chủ vui vẻ ân cần có bộ mặt hồng hào và cái cằm hai ngấn, giống như một chiếc võng treo từ tai này sang tai kia, ông Hatli làm cho khách cảm thấy thoải mái tự nhiên như ở nhà mình.
Henri chăm chú xem xét con người mới xuất hiện. Anh ta cao, có lẽ khoảng thước tám. Trước chủ nhà anh ta tỏ ra kính trọng, nhưng không khúm núm. Đôi mắt xanh, sắc sảo có vẻ quả quyết. Anh có tư thế đĩnh đạc, đàng hoàng, tuy không nói nhiều, song làm người ta chú ý. Quả là lý thú nếu biết được anh ta có giàu hay không. Quần áo anh ta cắt rất đẹp. Vì một lý do đặc biệt nào đó, Henri quả quyết là anh ta không đẹp trai. Nhưng càng xem xét các đường nét của con người này, y càng thấy anh ta đẹp trai khác thường. Mái tóc màu nâu sáng, quăn làn sóng, hơi rũ xuống trán; cái mũi thẳng, dáng đẹp, lông mày rậm, sẫm màu. Henri không biết rằng nước da trắng và đôi mắt xanh của người này vốn thừa hưởng của một ông bố người Anh, còn đường nét thực sự mang lại cho anh ta cái vẻ quý tộc, dáng thanh tú của khuôn mặt với đôi má hơi lõm là di sản của một người mẹ da màu.
Con chó Nhật Bản bé nhỏ, màu nâu sủa mấy tiếng ăng ẳng, rồi nhảy vội khỏi ghế bành quấn quít gót Gin đang bước vào phòng khách.
- Ôi, Chinki thân yêu. – Gin thốt lên, bế con chó và hôn hít bộ lông dài mượt mà của nó và quanh chỗ đôi tai to rũ xuống. Sau đó, Gin quay sang chào bố.
- Gin này, - ông Hatli nói, - ba giới thiệu ông Grantơ với con.
- Ồ, vâng, - Gin nói. – Mẹ tôi bảo là ông sẽ đến thăm. Ông có khỏe không? – Gin chú ý thấy ánh mắt liếc nhìn của anh ta tuy thân mật và lịch sự, song có vẻ xa lánh và bướng bỉnh thế nào ấy. Với trực giác nhạy bén của phụ nữ, Gin biết rằng anh ta không dễ gần, cô nhất thời cụp mắt xuống.
- Cô có thích cưỡi ngựa lắm không? – Anh ta hỏi, hướng về phí Gin và liếc chiếc quần đi ngựa, bóp ống từ đầu gối tới mắt cá chân Gin.
- Ô, thích lắm. – Gin tươi tỉnh trả lời. – Ông có cưỡi ngựa không, ông Grantơ?
- Tôi đã học cưỡi ngựa cách đây nhiều năm ở một trang trại.
- Thế ông vẫn tiếp tục chứ?
- Không. – Giọng nói của anh ta xa vời.
- Tiếc quá nhỉ!
- Thôi được, một hôm nào đó, ông phải đến để đi ngựa với chúng tôi, - Henri lên tiếng. Y quay sang nói với Gin. – Sau cuộc đi ngựa như chiều nay, anh thấy chẳng ai có thể lánh xa chiếc yên ngựa được, phải không em?
Gin không trả lời ngay. Cô quay lưng lại, đứng cạnh chiếc bàn con ở góc phòng, rót rượu vào cốc. Cô hơi quay đầu.
- Ờ… phải. – Gin chỉ nói có thế.
Henri đi ngang qua phòng tới chỗ Gin và nhìn xuống vai Gin “Em đang pha gì thế?”. Y đặt một bàn tay lên lưng Gin, tỏ ý đã chiếm hữu. Mắt y nhìn vào cái tủ lớn đựng đồ đạc quý và bộ sưu tầm các mẫu vật thu nhỏ, những chiếc hộp đựng thuốc lá bằng bạc quí giá, hiếm hoi, cùng với đồ sứ Xevrơ. “Anh sẽ chẳng bao giờ quên buổi hoàng hôn đó”. Y lẩm bẩm.
Bà Hatli vào phòng khách và được giới thiệu với Grantơ. Bà ta chăm chú nhìn Grantơ với đôi mắt nhỏ, màu nâu long lanh dưới hàng lông máy tỉa gọn gàng, khéo léo. Sức lực và tiền của bà Hatli đã phun phí vào việc giữ gìn nước da – giờ đây làm cho da nom tái nhợt, khô như xác ướp.
- Athơ đâu nhỉ? – Ông Hatli hỏi khi mọi người vào phòng ăn.
- Nó đi đến một cuộc họp điên rồ nào đó, - bà Hatli trả lời. – Phải thật khuya nó mới về.
Trong bữa ăn, mọi người nói chuyện linh tinh về người này, kẻ nọ, về ngựa, về tiền cá cược và các ván bài của bà Hatli. Entơni hầu như không tham gia.
Ăn xong, ông Hatli và Entơni lui vào phòng khách với Gin.
- Chúng ta ra biển, trốn cái nóng đi. – Henri tán tỉnh.
- Được rồi, nếu anh thích thế, - Gin trả lời, nhún vai thờ ơ và vỗ nhẹ vào miệng để ngăn cái ngáp.
Mười một giờ, ông Hatli bấm chuông gọi người lái xe và bảo anh ta đưa Grantơ về nhà ở Xi Poăng.
- Không có lý do nào, - ông Hatli nói, mỉm cười rộng lượng và bắt tay người trợ thủ mới của mình, - mà chúng ta không thật sự ăn ý với nhau, anh Grantơ ạ.
- Thưa ông Hatli, tôi cũng mong thế. Chào ông và xin cám ơn ông.
Khi chiếc xe quay đi, Entơni dựa vào đệm, giãn người thoải mái, ngoái lại nhìn tòa nhà của gia đình Hatli, trên môi nở một nụ cười khinh miệt.
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn - Gerald Gordon Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn