Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Gerald Gordon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Let The Day Perish
Upload bìa: Ho ngoc hai
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11758 / 266
Cập nhật: 2015-01-13 12:42:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
rong ánh nắng ửng hồng của buổi sáng tinh mơ. Entơni cùng Ren cưỡi ngựa ra thảo nguyên, lòng còn day dứt, Entơni kinh hãi nghĩ đến phản ứng của Ren nếu một ngày kia cô ấy biết được điều bí mật tối tăm của mình. Có lẽ, nếu Ren yêu, Ren có thể vượt qua được chuyện đó… Nhưng phải yêu tha thiết, yêu vô cùng tha thiết cơ…
- Cuộc trình diễn thô bỉ ở bàn ăn tối qua, - Ren nói to khi họ chuyển từ phi nước đại sang nước kiệu nhỏ thoải mái. Entơni không trả lời. – Trước mặt cả anh nữa, - Ren nói thêm. – Tất nhiên Thiô cũng là một tay ngốc, anh ta biết cái kiểu nói như thế sẽ làm ba em chạm nọc. – Ren giảm tốc độc con Xpoti.
- Nhưng tại sao ba em lại vơ chuyện đó vào mình như thế? – Entơni hỏi. – Xét đến cùng, Thiô cũng chi nói lý thuyết suông.
- Em không biết, nhưng em cho là ba em hơi lo ngại về em. Em luôn luôn gắn bó với những người da màu và thổ dân. Dù sao chăng nữa, Ren nói thêm, - em sẽ đi xa ít ngày, có lẽ như thế sẽ khôi phục được yên tĩnh.
- Em đi đâu?
- Tới một trang trại ở bên cạnh, ở cùng bà Đe Vét. Bà ấy không được khỏe.
- Tiếc quá nhỉ, - Entơni nói. – Anh sẽ nhớ em lắm.
Sau bữa điểm tâm, Emtơni nhìn con ngựa mang Ren phi nước kiệu nhỏ xa dần, cho đến khi người và ngựa chỉ là một vết nhỏ trên những quả đồi thấp dưới chân núi.
Thoạt tiên về với trang trại này, Entơni không bao giờ nghĩ rằng Piê có thể làm mình chán ngấy. Nhưng giờ đây, cô em Piê vắng mặt, Entơni thấy bạn mình tẻ ngắt.
Entơni đi lang thang một mình dưới mặt trời nóng bỏng. Chẳng bao lâu, đôi giày đã phủ đầy bụi. Mồ hôi làm bộ mặt nhờn bóng. Ve sầu kêu ra rả không ngừng, tiếng ve ve đều đều bao trùm cả buổi sáng.
Những sự việc xảy ra từ khi Entơni đến trang trại này diễn ra lộn xộn trong óc Entơni, nhưng trong khi tiếp tục đi, Entơni dần dần phân loại chúng. Lần đầu tiên trong nhiều tháng nay, Entơni thật sự xem xét bản thân. Mình không thể tiếp tục như thế này, đó là lừa dối, bịp bợm. Mình không nên trở lại với mẹ mình hoặc nhập vào với Xtivơ? Nếu mẹ và em mình là người da màu, thì mình cũng vậy. Ren đương đến với mình, những gì sẽ xảy ra đối với Ren chắc chắn còn tồi tệ hơn đến với mình. Mình có thể nào sống cả cuộc đời trong dối trá? Khi Ren trở về, mình sẽ phải nói hết…
Một tuần lễ sau, Ren trở về. Lúc Ren xuống ngựa, Entơni đang đứng với Thiô và ông Đuy Toa gần chuồng ngựa. Entơni thấy ánh mắt của Ren tìm ánh mắt mình trước khi nhìn bố hoặc các anh.
Ngay sau đó, Entơni đã gặp Ren. Hai người đi qua con đập và qua một chiếc cầu nhỏ bắc ngang một dòng suối hẹp. Họ ngồi xuống một chỗ đất mềm dưới vòm cây. Entơni nói khe khẽ:
- Em về nhà đúng lúc. Chiều mai, anh và Piê trở lại trường.
- Em biết chứ, ngày kia em cũng trở lại trường. – Ren quay đi, bứt mấy cọng cỏ.
- Ren này, - Entơni nói, - trước khi gặp em, anh cảm thấy chưa bao giờ mình sống thực sự.
Đôi mắt lim dim của Ren hướng vào Entơni. Rồi ánh mắt đó hướng lên mái tóc Entơni. Vòng tóc quăn làn sóng trên đầu Entơni rủ xuống trán. Ren dịu dàng đưa tay ra và dùng mấy ngón tay vuốt vòng tóc đó trở lại. Ren lại đưa mắt đăm đăm nhìn xuống cổ, Entơni thấy móng tay Ren bới vào đất bồn chồn, bối rối.
Entơni biết mình cần phải nói ngay cho Ren nghe trước khi quá muộn. Phải kể cho Ren nghe bí mật về mẹ và em mình. Nếu Ren biết, nàng có thể không yêu mình nữa. Nhưng Entơni thấy cần phải nói thật. Entơni cố nói, nhưng lưỡi cứ cứng đờ ra như một miếng gỗ khô.
Gương mặt Ren sát kề mặt Entơni; mái tóc Ren ngát mùi hương chiều tà.
Con đập và thảo nguyên trước mặt hai người lúc này đang tối dần. Những áng mây hồng ở phía đông đã biến thành màu xám đen, trong khi những áng mây đằng tây đỏ rực như lửa.
Trong lòng đau đớn, Entơni nhìn mặt Ren. Giá mà Ren giúp mình quẳng cái gánh nặng này đi! Ánh mắt Entơni hướng vào miệng Ren, đôi môi Ren dịu dàng và hé mở.
Entơni lùi lại và nghiến chặt răng, nhưng cánh tay lại bất giác choàng lấy người Ren. Ren không phản kháng, mà nghiêng người về phía Entơni, Entơni hoàn toàn không hiểu ra sao, nhưng đôi môi đã tìm môi Ren. Đó là nụ hôn đầu tiên, một cái gì nhút nhát, lần mò.
Sáng hôm sau, họ cùng nhau phi ngựa. Đêm qua trời đổ mưa, giờ đây mây đang trôi lững lờ, đầy vẻ mãn nguyện dưới những đỉnh núi cao. Không khí được rửa sạch và tươi mát vuốt ve má họ, và thảo nguyên ca hát trong niềm vui sau trận mưa hè.
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn - Gerald Gordon Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn