Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Gerald Gordon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Let The Day Perish
Upload bìa: Ho ngoc hai
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11758 / 266
Cập nhật: 2015-01-13 12:42:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ào cuối đại chiến, ông Sotơ bán dược phẩm cùng với vợ từ nước Anh di cư sang sinh cơ lập nghiệp ở Xtomhốc. Ở thị trấn này, bà Sotơ nhanh chóng nổi tiếng là một người đảm đương việc xã hội, tổ chức các cuộc bán hàng phúc thiện, các buổi hòa nhạc cứu tế, các cuộc thi đánh bài britgiơ và các nhà bếp nấu cháo cho người nghèo.
Ông bà Sotơ là một trong những cặp vợ chồng được mọi người ưa thích nhất ở thị trấn, các bà mẹ rất muốn con trai mình đánh bạn với đứa con trai duy nhất nhà Sotơ.
Nhưng thằng bé Bôp, con nhà Sotơ, lại thích chơi với Entơni hơn những đứa khác. Chúng cùng nhau chơi bi, thả diều, lấy tre làm ống xì thổi hạt đậu, nuôi tằm, sưu tập các bảng quảng cáo thuốc lá, gây dựng một bộ sưu tập các côn trùng tìm được ở thảo nguyên và sưu tầm tem.
Bản thân ông Sotơ cũng thấy mến Giogiơ, không những coi là anh một người bạn cùng gốc người Anh, có chung quan điểm mà còn là một người tuy hiện giờ kiến thức đã mai một, nhưng rõ ràng vốn được thừa hưởng một nền giáo dục tốt đẹp. Sau khi đóng cửa hiệu dược phẩm của mình, ông Sotơ thích tạt vào khách sạn Đại Bàng.
Ông biết Giogiơ có người vợ da màu, mà mới đây ông cũng nghe nói đến màu da đứa con thứ hai của họ, tuy nhiên, trong chừng mực nào đó, hai ông bà đều muốn để Bôp và Entơni chơi thân với nhau. Bà Sotơ nhận thấy chú bé nhà Grêơm thông minh, sắc sảo, còn thằng Bôp con bà có vẻ chậm hiểu hơn. Nguyên là một giáo viên, bà hiểu rõ ảnh hưởng của Entơni đối với con mình. Và cả hai người đều hài lòng thấy chúng chơi với nhau trong khu vườn rộng lớn nhà họ.
Nhưng những người khác trong thị trấn có phản ứng khác hẳn. Đứa bé có nước da nâu vàng ra đời trong gia đình Grêơm là đề tài bàn tán hấp dẫn đối với họ.
Một số ít người da màu, như gia đình Kerenxơ, đã cắt đứt quan hệ bạn bè với Meri sau khi Meri lấy chồng thì lãnh đạm một cách tự nhiên.
- Đáng đời chị ta, - bà Kerenxơ nói. – Chị ta cứ cố muốn làm người da trắng học đòi làm sang kìa!
Nói câu ấy, bà ta đã phát ngôn mọi cảm nghĩ của bọn họ.
Tại khách sạn Đại Bàng, vợ Hunđơ đang thưởng thức chiến thắng của mình. Chị ta cho rằng đã đến lúc phản công lại những lời chế nhạo của chồng được rồi.
- Anh trách tôi một triệu lần, bởi tôi không sinh cho anh một đứa con. Sao anh không rước lấy một con mẹ da màu? Hẳn bây giờ anh có đến một đống nhãi đen nhẻm nghịch đất nghịch cát khắp nơi rồi!
- Hunđơ không nói gì. Việc y dan díu với Meri, “tiểu thư Tây Ban Nha” của y, là một màn kịch lãng mạn nhất trong đời y. Giờ đây, cái bóng ma ghê sợ này đang vô tình làm y thấy mình là gã nhân tình phạm tội của người phụ nữ da màu, vợ một người coi quầy rượu của y, con người sinh nở ra những đứa trẻ màu nâu. Nếu quả thật Rubi biết rõ mọi việc!
Hunđơ vào trong quầy mang ra một chai rượu và một chiếc cốc.
Y hỏi:
- Cô uống rượu lần gần đây là vào lúc nào?
Vợ Hunđơ nhìn chồng ngạc nhiên và nghi ngờ khi thấy y rót đầy cốc branđi.
- Có một ít rượu mạnh, cô nếm đi, - Hunđơ nói, cười toe toét làm cho Rubi bối rối.
Y ra khỏi phòng, để lại chai branđi trên bàn.
Ngoài phiên chợ, mới sớm tinh mơ, đã nghe thấy những lời xì xào bàn tán, nhất là trong đám đàn bà nội trợ.
- Tôi bâng khuâng tự hỏi, không biết con mụ đàn bà nhà Grêơm có còn mạo nhận là người Ân nữa hay không. – Vợ Phêrêrơ bảo vợ Mơgrêgơ.
- Có đứa con da màu ở trong nhà thì khá gay đấy, - vợ Mơgrêgơ trả lời. – Tôi cho là nó có màu cà phê… hai phần cà phê, một phần sữa. – Chị ta nói với vẻ khinh bỉ quá mức. Nhưng trong thâm tâm, chị ta thầm lo, là nếu mình tỏ ra vô cùng ác cảm và hiểm độc với Meri Grêơm, thì người ta có thể nghi ngờ đến điều bí mật về nguồn gốc da màu của chính chị ta.
- Chị cho là màu cà phê à… Thế chị đã thấy đứa bé chưa?
- Tất nhiên tôi không nhìn thấy nó. Tôi không giao thiệp với ngữ ấy, - vợ Mơgrêgơ trả lời một cách căm phẫn.
- Còn chị có nhìn thấy nó không?
Trước khi gặp vợ Mơgrêgơ, vơ Phêrêrơ tìm được một hộp đu đủ rẻ, và đề nghị hai người cùng mua chung. Vợ Mơgrêgơ từ chối, bảo là định mua một mình hai hộp cơ, vì không muốn hạn chế con cái ăn hoa quả.
Vợ Phêrêrơ lúc này có cơ hội trả miếng.
- Tôi đã thấy nó chưa à? – Chị ta hỏi lại. - Không, tôi chưa thấy mà tôi cũng không thể thấy được. Chị coi tôi đâu có sống thân mật kề vai áp má như gia đình chị.
Mấy ngày sau, một tấm biển đề chữ “Cho thuê” xuất hiện trên một cửa sổ đằng trước ngôi nhà gia đình Mơgrêgơ, và cuối tháng kế đó, chiếc xe dọn đồ đã dổ ở ngoài cửa. Khi đồ đạc được mang ra ngoài phố, Entơni đang đứng bên Giêni, Tomi và Vili.
Thằng bé Giôy bước thong thả đến chỗ chúng.
- Nhà tớ dọn đi đấy.
- Sao cơ?
Giôy gọi Tomi, Vili và Giêni sang một bên; và khi nó thì thầm với ba đứa đó thì cả bọn luôn lịếc nhìn Entơni.
Entơni bối rối. Bạn bè nó có chuyện bí mật, không muốn cho nó biết.
Đúng khi ấy, Giôy quay lại, nhìn nó, cười khẩy.
Chúng bàn tán gì về mình nhỉ?
Nó bước đến gần bọn chúng, Giôy tức khắc im lặng, nhưng lại nhe răng ra cười trơ tráo và giễu cợt.
Entơni nhìn mặt ba đứa kia để tìm chút đồng tình, nhưng chẳng thấy gì.
Nếu Giôy nói ra hoặc có cử chỉ khiêu khích, Entơni tất đã đánh nó. Nhưng mấy đứa đều đứng yên, chẳng nói gì.
Entơni với quay đi để che giấy những giọt lệ đẫm hai mắt.
Ngôi nhà của Mêgrêgơ bỏ trống trong ba tháng. Mặc dù một số gia đình ở khách sạn vẫn đang tìm nhà riêng. Một buổi sáng thứ bảy, Meri ngồi ở hiên nhà mình đan tất cho Xtivơ, thì thấy Duitman một người da màu làm nghề xây dựng, cùng với vợ đang xem ngôi nhà của Mơgrêgơ. Vợ chồng Duitman là những người tử tế, kín đáo, đáng trọng. Họ sẽ là xóm giềng tốt hơn nhiều người Âu.
Meri cảm thấy cô đơn vô cùng. Không hề có ai đến chơi bao giờ. Một niềm thôi thúc muốn được đến và nói chuyện với mọi người, muốn lại có được sự tiếp xúc nào đó giữa con người với con người. Ngoài mấy chủ hiệu và các chú bé đưa sữa ra, chị hầu như không bao giờ được nói chuyện với bất kỳ ai.
Rồi ánh mắt chị hướng về chú bé nhà Duitman đang vừa nhe răng ra cười vừa đu đưa ở cổng. Nó đi chân đất, nhưng sạch sẽ, hàm răng trắng tương phản đậm nét với nước da sẫm màu. Một đứa bạn cho Entơni của chị ư? Không đời nào! Vợ chồng Duitman nhìn về phía chị, chị co người lại.
Rồi sau đó, đầy hy vọng, chị nhìn vợ chồng nhà Tomxơn xem xét ngôi nhà đó. Chị biết rõ ông Tomxơn, một người gác ghi xe lửa, nghiện rượu nặng, khi say thì phun ra những lời hèn hạ, ông ta cũng đã bị tòa án phạt tiền về tội hành hung vợ. Nhưng tuy có tất cả những điều đó, gia đình Tomxơn vẫn là da trắng và Meri cảm thấy rất nhẹ nhõm nhìn vợ chồng họ dọn đến cùng với bảy đứa con bẩn thỉu, ngỗ ngược.
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn - Gerald Gordon Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn