"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Gerald Gordon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Let The Day Perish
Upload bìa: Ho ngoc hai
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11758 / 266
Cập nhật: 2015-01-13 12:42:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ột buổi sáng, khi Xtivơ được khoảng ba tháng, Giôy Mơgrêgơ đi thơ thẩn đến đồng cỏ nơi Entơni đang chơi với Gieni Van Uych và Tomi Xtephơt.
Giôy không chơi với bọn chúng, mà chỉ đứng xem.
- Tại sao cậu không chơi với chúng minh? – Entơni hỏi.
Giôy lắc đầu:
- Mẹ bảo không được chơi với mày. Mày có một đứa em da màu.
Entơni nhìn hai đứa bạn, mút ngón tay cái một lúc. Rồi nó lại quay về phía Giôy.
- Cái gì cơ?
- Mẹ bảo không được chơi với mày. Mày có một đứa em da màu.
Trong óc Entơni hiện ra lờ mờ những lời của chính mẹ nó ngăn cấm không cho chơi với trẻ em da màu. Biết mơ hồ rằng, Giôy nói tới một điều gì đó xấu xa, nó lại nhìn hai đứa bạn tìm lời giải đáp, nhưng chúng cũng bối rối như nó.
Đột nhiên, nó cúi xuống, bốc một nắm cát đen ở dưới đất. Dùng hết sức, nó ném nắm cát vào mặt Giôy. Tức khắc, Gieni và Tomi cũng làm theo. Giôy, dính đầy cát, hét ầm ĩ, bỏ chạy trong khi mấy đứa trẻ ném đá theo.
Còn mãi chơi nên việc rắc rối đó không in vào đầu óc non nớt của Entơni, nhưng về nhà thấy mẹ, nó nhớ lại. Meri đang dọn bàn ăn.
- Mẹ ơi, - Entơni hỏi, - bé Xtivơ có phải là một đứa bé da màu không?
Một chiếc đĩa tuột khỏi tay Meri rơi xuống bàn, nhưng không vỡ. Nét mặt căng thẳng, chị trừng trừng nhìn con. Rồi nuốt nhanh nước bọt, chị trấn tĩnh và nhặt chiếc đĩa lên.
- Tất nhiên là không phải, Entơni ạ, - chị nói – Nhưng tại sao con lại hỏi mẹ như vậy?
- Vì sáng nay thằng Giôy Mơgrêgơ nói thế.
- Nó nói thế? – Meri bừng bừng giận dữ - Nó dám nói thế! – Chị cố trấn tĩnh. – Nó còn nói gì nữa không?
Entơni kể lại toàn bộ câu chuyện, rồi tiu ngỉu và buồn bã, nó nhìn mẹ tha thiết chờ mẹ giải thích. Nhưng chẳng có lời giải thích nào. Mà mẹ nó chỉ nói:
- Giôy là một đứa bé đáng ghét, con đừng để ý đến nó nữa.
Meri ôm lấy Entơni, hôn con âu yếm.
Trong bữa ăn trưa, hai mắt Meri đỏ hoe. Mặc dù chỉ đã chờ đợi miếng đòn bất hạnh giáng xuống, nhưng khi ập đến chị vẫn bị bất ngờ.
Nếu sự bất hạnh trực tiếp ập đến với chị, chị có thể chịu đựng dễ dàng hơn. Nhưng nó lại đánh vào con chị; biến niềm hạnh phúc trong sáng của thằng bé thành mối ngờ vực thắc mắc, mối ngờ vực này sẽ dẫn đến thất vọng.
Chao ôi, con thân yêu của mẹ, con thân yêu đáng thương của mẹ, Meri khóc thầm.
Tối hôm đó, khi Entơni xin mẹ tắm cho Xtivơ, lần đầu tiên nó nhận thấy em nó đen hơn nó rất nhiều. Nó liếc mắt so sánh màu da thẫm của đứa em cuốn trong chiếc khăn trắng, với màu trắng ở hai chân mình.
- Giôy bảo em Xtivơ là da màu. Nhưng nó không đến nỗi nâu lắm, mẹ nhỉ? – Entơni hỏi.
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn - Gerald Gordon Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn