Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Gerald Gordon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Let The Day Perish
Upload bìa: Ho ngoc hai
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11758 / 266
Cập nhật: 2015-01-13 12:42:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ốn đứa bé đang phùng má, hét ầm ĩ nhịp nhàng và quay mạnh các cánh tay. Chúng đá ầm ầm vào những vỏ thùng dầu hỏa làm chúng nẩy bật lên ở khắp các lùm cỏ khô héo, bụi rậm. Thi nhau xem ai nhanh hơn và làm ầm ĩ hơn, chúng chạy xung quanh những cây hồ tiêu và các bụi gai.
Từ hiên nhà, Meri nhìn say mê. Con trai chị đang chơi với bọn trẻ hàng xóm. Nó đang lớn lên cùng với chúng. Nào là chú bé Vili Hainơman, con ông giám đốc ngân hàng, nào là chú bé Tomi Xtephơt, con ông chủ lò bánh, thậm chí cả chú bé Giôy Mơgrêgơ có người mẹ lạnh nhạt mỗi khi gặp Meri ngoài phố. Bọn trẻ đang chơi với nhau. Con trai chị là một đứa bé người Âu. Nhưng không phải chỉ có thể. Chị đặc biệt hài lòng khi thấy những đứa bé kia rất hay hỏi con chị xem nên chơi như thế nào. Trong mấy phút liền, chị đứng nguyên một chỗ.
Cuối cùng, mặc dù chẳng muốn phá rầy chúng, chị gọi to át cả tiếng ầm ĩ của những chiếc thùng dầu hỏa:
- Entơni, Entơni ơi!
Entơni miễn cưỡng vâng lời, lê bước qua bãi cỏ đến chỗ mẹ.
- Entơni này, mẹ nhờ con một việc. Mẹ muốn con mang cái gói này đến chỗ bố con ở khách sạn.
Tức khắc, gương mặt Entơni rạng rỡ
- Con ư? Con có thể đi một mình tối chỗ khách sạn hả mẹ?
- Được, Entơni ạ. Bây giờ con đã là cậu con trai lớn rồi, con cần phải tự lo liệu lấy.
Entơni vỗ tay, đôi mắt xanh của nó sáng lên náo nức.
- Con bé bỏng của mẹ ngộ nghĩnh quá! – Meri hôn con và đưa cho nó cái gói bọc giấy nâu. Không được đánh mất nhé… Đây là cái áo len của bố. Sáng nay bố để quên ở nhà. Con hãy đi thẳng tới đó, Entơni ạ, và phải cẩn thận nhé. Tuần tới con sẽ lên năm rồi đấy, và năm tới, chỉ vài tháng nửa thôi, con sẽ đi học.
- Thưa mẹ, vâng ạ.
Meri nhìn con chạy tới chia tay với mấy đứa bạn. Rồi trong lòng hớn hở, chị trở lại công việc nội trợ của mình.
Tới khách sạn, Entơni thấy bố đang nói chuyện với ông Hunđơ trong văn phòng, nó đưa cái gói cho bố. Khi nghe tiếng gõ xuống quầy hàng, Giogiơ biến mất vào trong quầy bán rượu.
Hunđơ nâng Entơni đặt lên đầu gối và tung nó bật lên, rơi mạnh xuống. Rồi y đứng lên, lấy ở túi ra một penny và dịu dàng nói.
- Đây là quà cho cháu, cháu bé của bác. Bây giờ cháu về nhà đi.
Entơni chạy ra về, còn Hunđơ đứng ở cửa nhìn theo. Những nét nặng nề trên mặt y đượm một vẻ trầm ngâm tư lự.
Lúc đó, vợ Hunđơ từ vườn rau đi vào mang theo một rổ đậu. Chị ta theo dõi hướng nhìn đăm đăm của chồng, và nheo mắt lại.
- Một chú bé kháu khỉnh, - Hunđơ lên tiếng, - niềm vui thú cho cha mẹ nó. Meri biết cách nuôi dạy con. Nó hệt như một người Âu. Tôi cứ tưởng lớn lên nó sẽ đen hơn nhưng mà không. Thậm chí có thể xem nó như một chú bé Đức.
- Một chuyện hú họa thôi. – Vợ Hunđơ mặt sưng mày sỉa. – Lẽ ra nó cũng rất dễ thành một con vật nhỏ bé đen nhẻm lắm chứ!
Hunđơ nhìn vợ, nhăn mặt nhe cả răng ra:
- Như thế thì cô thích lắm, hả?
- Tôi quan tâm gì đến nước da nó. Nó có xanh, đỏ, tím, vàng, tôi cũng mặc xác. Việc gì phải chú ý tới nước da của mỗi thằng nhãi nhếch nhác, nhà quê ấy!
Đột nhiên, Hunđơ khịt mũi mạnh. Y cằn nhằn:
- Lại uống rượu rồi!
- Uống đâu?
- Đừng có chối! Cô không được động đến chỗ rượu branđi của tôi, nghe không? – Giọng nói của Hunđơ cao lên. – Cô đã nốc sạch hết lời lãi của quầy rượu. Tôi còn thu được gì ở đấy hả? Thật là đồ ăn hại. Một mụ đàn bà xấu xí, một mụ đàn bà cằn cỗi, không đẻ đái được, chẳng được cái tích sự gì trên giường. Nhưng uống rượu branđi, ja, thì giỏi lắm.
- Này, anh hãy để tôi yên, - vợ Hunđơ rít lên. Chị ta khó chịu khi nhìn thấy đứa con của Meri, vì cũng khao khát có được một đôi môi như cánh hoa của đứa bé ngậm vào núm vú mình, nhưng lại không đẻ được. Ánh mắt trừng trừng, chị ta lẩn vào bếp mang theo rổ đậu. Hunđơ trở lại văn phòng.
- Cháu Entơni đâu rồi nhỉ? – Giogiơ hỏi khi từ quầy rượu bước vào
- Cháu nó về nhà rồi. Anh có một cậu con trai kháu khỉnh lắm, Giogiơ ạ.
- Xin cám ơn, - Giogiơ nói, mặt mày rạng rỡ. – Nhân tiện xin hỏi ông đã hỏi giúp cho cháu chưa? Ông biết đấy, thời gian cứ trôi đi và cháu nó thì đầu năm phải đi học rồi. Có sao không ạ?
- Anh lo lắng lắm phải không? – Hunđơ cười dịu dàng.
Giogiơ gật đầu, đưa mắt nhìn xuống.
- Phải rồi, phải rồi, - Hunđơ nói, xoa bàn tay vào nhau, - Theo tôi thì tin tức khả quan lắm. Tuần tới tôi sẽ biết rõ, nhưng tôi đã thăm dò ý kiến các thành viên khác trong Ban quản trị trường rồi. Ja, đâu sẽ vào đấy thôi mà. Cháu Entơni sẽ được vào học ở trường Xtomhốc.
Giogiơ nắm tay Hunđơ, lắc lắc nồng nhiệt:
- Tôi rất mong sẽ không gặp phải một trở ngại nào. Chuyện đó làm Meri lo ngại rất nhiều, tội nghiệp cô ta. Vợ chồng chúng tôi chẳng thể nào nghĩ tới việc cho cháu học ở trường của Hội Truyền giáo cùng với bọn trẻ da màu.
- Sao lại thế! – Hunđơ phản đối. – Cho Entơni và một truờng da màu à? Không!
Đang ngồi khâu, Meri chợt nghe có tiếng gõ cửa. Chị ra mở cửa và ngạc nhiên thấy Hunđơ đứng ở đó. Trong khoảnh khắc, chị sợ Giogiơ đã gặp phải chuyện gì. Nhưng ông Hunđơ đang tươi cười, nhe những chiếc răng vàng ệch ra cơ mà. Hunđơ lấm lét liếc quanh, một cử chỉ dường như xa lạ với thói kiêu căng thường ngày của y; rồi y bước nhanh vào nhà đóng cửa lại.
- Xin chào chị Meri. – Y ngối xuống chiếc ghế mảnh dẻ kêu cọt kẹt.
Y đưa mắt nhìn quanh số đồ đạc ít ỏi và nghèo nàn của Meri.
- Chị ở đây đàng hoàng lắm, - y nói.
Meri nhìn Hunđơ, phân vân không hiểu y đến thăm có mục đích gì.
- Chú bé đâu rồi nhỉ?
- Cháu nó đang chơi với các bạn.
- Với bạn à? Nó còn chơi lâu không?
- Khoảng một tiếng nữa.
- Chú bé khôi ngô lắm. Tôi đến để nói chuyện với chị về cháu đây.
- Cảm ơn ông.
Hunđơ nhìn Meri, vẫn tươi cười. Lông mày Meri là đôi vòng cung thanh tú, đen mượt. Nếu Hunđơ ngả người về phía trước, y có thể lấy tay miết theo đường nét đôi lông mày đó. Ánh mắt cuồng nhiệt đến căng thẳng của y, gần như một cái nhìn trừng trừng, chú mục xuống ngực Meri.
Một ánh hồng phơn phớt đượm trên màu ôliu của đôi má Meri.
- Chị muốn cho cháu Entơni vào học trường Xtomhốc, có phải không nhỉ?
- Thưa ông, vâng ạ.
Meri biết Hunđơ là trưởng ban quản trị nhà trường và đa số các thành viên trong ban đều có liên hệ với Hunđơ ở một mức nào đó về mặt tài chính.
Meri hồi hộp và chị đăm đăm nhìn vào mắt Hunđơ.
- Thế này nhé, việc đó không thể lo liệu được đâu. Cháu nó là một đứa bé da màu. Nhà trường không nhận trẻ em da màu.
Hunđơ ngồi y như một pho tượng, hai tay để trên đầu gối. Mồm y mở ra đóng vào nhanh và gọn, bật ra từng câu nói giống như tiếng roi quất đen đét ở sân khấu rạp xiếc.
Mỗi tiếng đen đét đó đều đập trúng đích.
- Chao ôi, ông Hunđơn, nhưng chắc chắn… Ông không thể…?
- Môi dưới Meri vẫn mấp máy, nhưng không một âm thanh nào phát ra được.
Hunđơ bắt đầu run run vì thèm muốn. Đôi lông mày nham nhở của y giật giật phía dưới mái tóc cắt ngắn. Y nói khàn khàn:
- Tôi rất lấy làm tiếc cho chị. Meri đáng thương quá, việc này gay lắm. – Y đứng dậy. – Cháu Entơni sẽ đi học ở trường dành cho trẻ em da màu. – Hunđơ bắt đầu bước về phía cửa. – Tiếc quá, cháu nó có nước da trắng đến thế. Bất kỳ ở đâu, người ta cũng lầm nó với một con bé da trắng.
- Ôi, ông Hunđơ, ông đừng đi vội! – Meri chạy tới, dùng cả hai tay bíu lấy cánh tay Hunđơ. – Ông không thể giúp một tý gì được ư? Xin ông ra ơn, ra ơn!
Nước mắt Meri chảy ra giàn giụa.
Với một động tác đột ngột. Hunđơ cúi xuống bế xốc Meri lên.
- Anh có thể làm được rất nhiều, - y nói bằng một giọng khác máu, một giọng khẽ khàng. Y cúi đầu, đặt mồm lên môi Meri, khéo chặt vòng tay quanh người chị. Những chiếc râu mép màu hung cứng đờ chọc vào môi Meri. Những tiếng kêu cưỡng lại vô hiệu quả, bị nghẹt dưới cái hôn.
Hunđơ xốc Meri vào buồng ngủ. Mặt y đỏ bừng, hai nhãn cầu nhìn chằm chằm. Chống lại sức lực của Hunđơ, cơ thể đàn bà của Meri chỉ là một cơ thể trẻ con, Meri há miệng kêu cứu.
- Thằng bé mà, đừng có quên thằng bé! – Hunđơ thốt lết, giọng hổn hển.
Y dằn Meri xuống giường và bắt đầu xé toang quần áo trên người chị.
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn - Gerald Gordon Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn