Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Bọ Cạp
ứng một mình giữa sa mạc chờ ông Creemy và cặp sinh đôi quay trở lại, ông Groanin có cảm giác mình hơi giống một pho tượng bị quên lãng. Và nỗi sợ bọ cạp, một sinh vật nguy hiểm có nhiều ở khu vực này của thế giới, cũng khiến ông không dám ngồi xuống đất.
Khi một thứ gì đó – hình như là một con dơi – bay vụt qua sát ngay đầu ông, ông hỏi cậu Nimrod cho đỡ sợ:
– Dưới đó thế nào?
Cậu Nimrod trả lời:
– Lạnh và tối. Tôi không thể làm gì để giúp mình thoải mái hơn. Sức mạnh djinn trói buộc tôi quá mạnh, trong khi sức mạnh của tôi gần như vô dụng hoàn toàn dưới này. Có vẻ như anh Hussein Hussaout đã dùng phép trói đôi. Hoặc thậm chí là trói ba. Tôi có một cái đèn pin, nhưng pin của nó cũng sắp hết rồi. Điện thoại di động thì không hoạt động. Và tôi đã ăn hết thanh sô-cô-la mang theo trong túi. Nói tóm lại là rất tệ.
– Nếu sức mạnh của cậu vô dụng hoàn toàn, vậy làm sao cậu có thể thực hiện điều ước của tôi được?
– Những quy luật Baghdad. Chương 152. Một điều ước đặc biệt sẽ có quyền ưu tiên trước sự trói buộc của một djinn khác. Anh thấy đó, khi một điều ước được thực hiện, sức mạnh của điều ước đó sẽ tự gắn nó với người ước. Bằng cách đó, tôi không cần phải ở gần anh để thực hiện điều ước của anh.
Cậu Nimrod thở dài:
– Đáng tiếc là anh chỉ còn lại một điều ước. Chỉ cần một điều ước đúng nữa thôi là tôi đã có thể ra khỏi đây.
Ông Groanin nói:
– Tôi chẳng quan tâm đến điều đó.
Một cái gì đó đang trườn đi trên mặt đất. Ông Groanin liếc nhìn quanh và kịp thấy một con rắn biến vào trong một cái hố. Ông nói:
– Cả cái đất nước này làm tôi sởn cả gáy.
Bốn mươi phút và bốn mươi giây sau, ông Creemy và cặp sinh đôi quay lại cùng một cái xe xúc đất màu cam hiệu Tata Hitachi có khả năng dịch chuyển một khối đất cao ba mét và đào đến được độ sâu bảy mét. Ông khá ngạc nhiên khi cái xe vẫn chạy dù không có ai trong buồng điều khiển của nó, nhưng sau đó John bước ra khỏi chiếc Cadillac với một cái remote điện tử trên tay và giải thích:
– Nó y hệt như cái máy xúc đất đồ chơi của cháu ở nhà ấy. Cháu lái cái đó siêu lắm, nên cháu nghĩ có thể sẽ dễ hơn nếu cải biến một chút cái remote thật này.
Và dưới sự điều khiển lão luyện của cậu, cái xe xúc đất ngay lập tức xúc một thuổng cát lớn khỏi nơi mà họ đã xác định trước đó và đổ nó ra xa chỗ đó chừng vài mét.
Sau một giờ đào bới, họ gần như đã đến được cửa mộ. Ông Creemy dời lớp cát cuối cùng đi bằng một cái xuổng mà ông tìm thấy đằng sau xe xúc đất. Lúc này, trời đã tối hẳn, và chỉ có những con dơi đang chập chờn bay trong ánh trăng làm bạn với họ. Ông Creemy phải dời cát dưới ánh đèn của cái xe xúc đất, còn John soi cái đèn pin mà cậu tìm thấy trong thùng xe Cadillac.
Ông Groanin nhận xét:
– Đây là một nơi đáng sợ. Ta có thể cảm thấy điều đó. Khủng khiếp.
Philippa nói:
– Đừng. Ông không nói cháu cũng đủ sợ rồi.
John la lên:
– Gần được rồi.
Bước lùi khỏi cánh cửa đá, ông Creemy vứt cái xuổng qua một bên và kêu John mang đèn pin xuống. Trong khi Philippa bắt đầu đi xuống theo anh trai, John săm soi khe hở giữa cánh cửa và bức tường.
Cậu nói:
– Chờ đã. Có một cái gì đó gắn vào cánh cửa.
Cậu Nimrod la to:
– Đừng, John. Đừng chạm vào nó. Đó có thể là một phong ấn djinn.
Philippa hỏi lại:
– Nghĩa là gì cơ?
– Nghĩa là Iblis hoặc người của hắn chắc đã đi cùng Hussein Hussaout. Chỉ có chúng mới làm được điều này. Nếu chú không lầm, nó được làm bằng đồng hoặc ngọc bích, cả hai thứ đó đều là bùa để trấn tộc Marid. Chúng ta không thể chạm vào những thứ đó một khi chúng đã bị tác động bởi sức mạnh djinn.
Philippa lẩm bẩm:
– Ra đây là lý do tại sao mẹ cháu không thích ngọc bích.
Cậu Nimrod nói tiếp:
– Đúng thế. Cho nên cả hai cháu không được chạm vào nó. Cái phong ấn này chỉ có thể bị phá vỡ bởi ông Creemy hoặc anh Groanin, bởi vì sức mạnh của tộc Ifrit sẽ trói buộc cả hai cháu nếu hai cháu chạm vào nó. Thậm chí còn tệ hơn thế.
Lắc đầu, John báo cáo:
– Không, cháu không nghĩ nó là đồng hay ngọc bích đâu. Nhìn nó giống một miếng sáp lớn được nhét vào khe hở giữa cánh cửa và bức tường. Nó to cỡ một trái bóng đá và hơi trong suốt. Khoan, chờ chút. Có cái gì đó chuyển động. Hình như có một cái gì đó màu đồng ở bên trong. Chúa ơi! Là một con bọ cạp.
Cậu Nimrod nói:
– Một phong ấn sống. Đó là loại phong ấn nguy hiểm nhất. Với cả con người và djinn. Có nghĩa là đích thân Iblis đã đến đây. Cho nên sự trói buộc ta đang chịu mới mạnh dữ vậy. Các cháu đừng thử phá phong ấn ngay, nếu không con bọ cạp sẽ thoát khỏi đó và sẽ cố giết các cháu đấy. Thay vào đó, mọi người nên đốt một ngọn lửa bên dưới phong ấn để làm tan chảy lớp sáp và giết con bọ cạp.
Họ đi ngược lên trên để tìm thứ gì đó có thể đốt được, một việc không dễ gì khi mò mẫm trong bóng tối giữa một sa mạc không có lấy một bụi cây.
Philippa gợi ý:
– Chúng ta có thể dùng tấm thảm lót bên trong chiếc Ferrari. Nếu tẩm xăng, chúng sẽ bốc cháy rất dễ.
John tán thành:
– Dù gì thì chúng cũng sai màu.
Khi họ chồng những tấm thảm đã tẩm xăng bên dưới cái phong ấn trên cánh cửa dẫn vào ngôi mộ của Akhenaten, cậu Nimrod dặn dò:
– Còn một chuyện nữa: Khi nào con bọ cạp đó chết cháy, có thể mọi người sẽ nghe được cái từ mà Iblis đã đưa cho Hussein Hussaout để thực hiện phép trói buộc. Hãy nhớ kỹ từ đó. Nó có thể là một manh mối quan trọng sau này.
Đánh một que diêm, ông Groanin tuyên bố:
– Ta yêu những đám lửa ra trò.
Rồi ông ném nó vào giữa đống thảm tẩm xăng.
Một cột lửa bốc lên từ mặt đất rọi sáng khuôn mặt mờ ảo, bụi bặm của họ. Gần như ngay lập tức, quả banh sáp dính trên cửa mộ bắt đầu tan chảy, và con bọ cạp màu đồng bên trong bắt đầu lồng lộn lên một cách điên cuồng. Dù cách một lớp sáp, họ vẫn có thể thấy rõ cái vòi nhọn hoắt uốn cong trên lưng nó và run bần bật như ngón tay có móng đen ngòm của một mụ phù thủy độc ác.
Bước ngược lên bậc thang để tránh nguy hiểm, ông Groanin thừa nhận:
– Ta không muốn ở gần cái thứ đó khi sáp chảy ra.
Nhưng ông Creemy và cặp sinh đôi vẫn giữ nguyên vị trí. Cuối cùng, khi không còn miếng sáp nào trên cánh cửa, con bọ cạp lớn nhất mà họ, kể cả ông Creemy, từng thấy, rớt xuống cùng ngọn lửa.
Cặp sinh đôi nuốt nước miếng sợ hãi. Con bọ cạp có một thân hình dài ba mươi phân, dày và dai như một con tatu nhỏ, cặp càng nhìn giống như thứ trên khay đồ nghề của một kẻ tra tấn dã man, và tám cái chân khẳng khiu, kỳ dị. Nhưng đáng sợ hơn cả là cái đuôi dài chừng hai mươi lăm phân, với một cái vòi to bằng ngón tay cái ở cuối đuôi. Trước sự kinh hoàng của cặp sinh đôi, con bọ cạp bốc cháy nhưng không bị ngọn lửa nuốt chửng. Với một ngọn lửa xanh lớn cao chừng ba mươi phân tỏa sáng phía trên cái vòi cong dài, đầy chất độc của nó, con bọ cạp nhảy ra khỏi những tấm thảm bốc cháy và ngay lập tức chạy thẳng về phía cặp sinh đôi, như thể nhận ra hai đứa trẻ thuộc cùng một bộ tộc djinn với tù nhân mà nó được giao nhiệm vụ canh giữ vĩnh viễn.
Ông Creemy và John bước lùi lại một bước, tuy nhiên John trượt chân trên nền đất nhấp nhô và té xuống ngay phía trước con bọ cạp bốc cháy. Nhận ra cơ hội để giết cậu, con bọ cạp chồm ngay về phía cánh tay để trần của John, cặp càng búng tanh tách, và cái vòi giương cao như một cây kim tiêm dưới da. Từ bên trong đỉnh vòi, một giọt chất độc chết người nhểu xuống.
Philippa hét lên:
– Không!
Và cô nhảy tới đạp lên con bọ cạp rồi đá nó ra xa. Tuy nhiên, khi cô làm thế, con bọ cạp lại bám vào được sợi dây giày của cô với cặp càng bẩn thỉu của nó. Leo lên chân Philippa, nó bắt đầu lủi về phía mắt cá chân trần của cô. Philippa kinh tởm nhận ra nó nặng như thế nào – ít nhất cũng tới cả kí. Hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, Philippa đá mạnh vào cánh cửa ngôi mộ, làm con bọ cạp văng ra đất. Ở đó, nó cuộn tròn lại như một trái banh, phun một giọt chất độc lớn sát rạt đầu cô, rồi cuối cùng cũng bốc cháy. Nghe thấy một cái gì đó giống tiếng không khí thoát ra khỏi thân hình dày cộm của con bọ cạp và thình lình nhớ lời dặn của cậu Nimrod, Philippa cẩn thận cúi xuống, vẫn giữ khoảng cách an toàn, và nghe được một từ như được thầm thì từ đáy sâu địa ngục. Rồi cô leo ra khỏi hố và ói trên một đụn cát. Vài giây sau, John lồm cồm bò dậy và đi theo cô.
Cậu nói:
– Em đã cứu mạng anh. Xém nữa thì con bọ cạp đó đã đốt anh rồi.
Đưa tay chùi miệng, Philippa nói:
– Nếu là anh, anh cũng làm thế thôi.
John gật đầu và nắm chặt tay em gái đầy biết ơn.
Ông Groanin thú nhận:
– Còn ta biết ta sẽ không làm thế. Ta ghét bọ cạp.
Gỡ hết lớp phong ấn còn lại trên cửa mộ, họ bặm môi đẩy nó mở ra và đi vào trong hầm mộ cổ. Từ trong bóng tối, cậu Nimrod tiến thẳng về phía họ, mặt hơi ủ rũ hơn bình thường. Cặp sinh đôi chạy ùa đến và ôm chặt lấy cậu.
Philippa nói:
– Tụi cháu cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp cậu nữa.
Cậu Nimrod nói:
– Xém nữa là thế. Nếu không nhờ các cháu, có lẽ cậu sẽ phải ở dưới này rất lâu.
Thở hắt ra một tiếng, cậu Nimrod rút chiếc khăn tay ra và chùi một giọt lệ nơi khóe mắt.
– Ta nợ các cháu một mạng đấy, các cháu của ta. Ta nợ các cháu một mạng.
Rồi cậu Nimrod hít một hơi dài để trấn tĩnh lại, giữ môi khỏi run lên vì xúc động, ho một tiếng, cất cái khăn vào túi, và đi về phía người quản gia.
Nhe răng cười với ông, cậu Nimrod nói:
– Còn anh, anh Groanin, mặc dù Chương 42, Phụ lục 12 của Những quy luật Baghdad không đề cập đến việc ban ba điều ước cho một người đã giúp giải thoát một djinn bằng cách sử dụng một trong ba điều ước có sẵn trước đó, tôi cảm thấy cần phải áp dụng Chương 44 – nói về những tình huống liên quan đến phần thưởng ngoại lệ dành cho những hành động vị tha nổi trội. Tôi ban cho anh thêm ba điều ước nữa, anh Groanin, càng sớm càng tốt.
Ông Groanin nhăn nhó lớn tiếng:
– Không! Làm ơn. Không một điều ước nào nữa. Lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua tôi mới được tận hưởng sự tự do của việc không có điều ước nào. Djinn mấy người không biết việc phải sống với một lựa chọn như thế kinh khủng và căng thẳng cỡ nào đâu. Nên có cái này hay nên có cái kia? Nên trở thành người thế này hay thành người thế kia? Tôi mệt mỏi lắm rồi. Cho nên, không, không cần nữa.
Cậu Nimrod vẫn khăng khăng:
– Nhưng tôi đã nói nó ra rồi. Và điều ước đã cho không thể lấy lại.
Ông Groanin dứt khoát:
– Vậy thì tôi ước tôi không có điều ước nào nữa. Vì đơn giản giờ tôi đã nhận ra một điều quan trọng về những điều ước. Rằng đôi lúc tôi sẽ không muốn bất cứ thứ gì tôi đã ước một khi tôi có được nó. Không, thậm chí cả một cánh tay mới cũng không, vì sự thật là tôi đã quen với việc chỉ có một cái. Giờ mà có thêm cái nữa tôi cũng không biết làm gì với nó nữa.
Cậu Nimrod khen:
– Nói hay lắm, anh Groanin. Nói hay lắm.
Rồi quay sang cặp sinh đôi, ông hỏi:
– À mà có ai nghe được từ gì thoát ra khỏi thân xác con bọ cạp chết không?
Nhún vai, Philippa nói:
– Cháu có nghe. Nhưng cháu không nhận ra từ đó là gì. Nghe như “Rabat”.
John hỏi:
– Rabat? Đó không phải tên một thành phố ở Morocco sao?
Cậu Nimrod lẩm bẩm:
– Rabat à?
– Nó có ý nghĩa gì với cậu không?
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Không. Không có ý nghĩa gì cả.
Trong khi đó, ông Rakshasas đã rời khỏi cây đèn bằng đồng của ông. Mượn cây đèn pin của John, ông bắt đầu xem xét những chạm khắc xinh đẹp trên các bức tường của ngôi mộ trống rỗng. Người Ai Cập cổ tin rằng những hình khắc trên đá được ếm bùa chú, ma pháp sẽ giúp đưa người chết an toàn về đến thế giới bên kia và sống trong sự hạnh phúc vĩnh viễn ở đó. Ông Rakshasas chạm nhẹ chúng bằng những đầu ngón tay y như một người mù đọc chữ nổi. Không muốn bị bỏ lại trong bóng tối, cặp sinh đôi chẳng còn cách nào khác là phải đi theo ông vòng quanh ngôi mộ.
Từ đâu đó trong bóng tối, cậu Nimrod nói:
– Hầm mộ này có vài tá gian phòng. Nó kéo dài cả trăm mét, từ tận các tảng đá nơi tôi để chiếc Cadillac lại. Ở đó có một lối vào khác vừa bị lộ ra sau trận động đất. Phép trói buộc mà Hussein Hussaout sử dụng chắc đã che phủ chúng bằng bão cát sau khi anh ấy rời khỏi. Tôi đã đi bộ đến tận đây để thử tìm đường ra khác. Tuy nhiên nó lại giống như một mê cung, và trong bóng tối, tôi không thể tìm đường quay lại lối vào cũ.
Ông Rakshasas nói:
– Mọi người hãy nhìn những chữ tượng hình này xem. Chúng không một lần nhắc đến Osiris, vị thần cai quản thế giới người chết thường xuất hiện trong ngôi mộ của bất cứ người Ai Cập nào thờ những vị thần bình thường. Tất cả những chữ này đều tôn vinh một vị thần duy nhất – Aten. Đây đúng là mộ của Akhenaten.
John hỏi:
– Nhưng báu vật ở đâu hết rồi?
Cậu Nimrod khen:
– Hỏi hay đấy.
Ông Rakshasas nói:
– Có lẽ chúng đã bị phát tán ở các bảo tàng trên khắp thế giới. Từ vị trí ngôi mộ, cũng như từ những bức bích họa trên tường, ta đánh bạo đoán đây là ngôi mộ số 42 được phát hiện lần đầu tiên vào năm 1923, và đã mất tích trong một trận bão cát lớn, sau khi bị phân loại lầm là mộ của một viên quan ngân khố, hay một vị quan nào đó. Và chúng ta có thể dễ dàng thấy tại sao người ta lại lầm lẫn như thế. Những hình vẽ ở gần lối vào khác hoàn toàn với những cái ở sâu bên trong. Như thể Akhenaten đã cố tình ngụy trang cho ngôi mộ của mình, vì sợ nó sẽ bị mạo phạm bởi những người coi ông là kẻ dị giáo. Ông đã rất thông minh khi biết sự cẩn trọng không bao giờ là thừa.
Ông Rakshasas đưa tay chỉ một bức họa Ai Cập cổ đại to lớn che phủ cả một bức tường của ngôi mộ trống trải. Nó khắc họa hình một người đàn ông cao lớn đứng thẳng với một cây quyền trượng vàng to bằng một cây gậy đi đường. Từ cây quyền trượng, những tia nắng mặt trời tỏa xuống những thân hình trần trụi của vài tá đàn ông đang quỳ phủ phục trước mặt người đàn ông đang đứng.
Ông Rakshasas hào hứng nói:
– Nhưng cái này thì không lẫn vào đâu được. Bất cứ ai có kiến thức về lịch sử của djinn đều có thể hiểu rõ câu chuyện được mô tả ở đây. Những viên quan tư tế đang quỳ kia có tất cả bảy mươi người, một con số kỳ lạ ít khi được người Ai Cập chọn lựa, nhưng nó giúp ta khẳng định đây là một bức họa, có lẽ là bức duy nhất đề cập đến sự tồn tại của những vị djinn thất lạc của Akhenaten.
Ngoái đầu lại phía sau lưng, ông Rakshasas hỏi cậu Nimrod:
– Một cái mũ trùm đầu thú vị, đúng không Nimrod?
Cậu Nimrod nói:
– Tôi cũng đang nghĩ về nó. Trong hầu hết các kiểu mũ trùm đầu Ai Cập bình thường, toàn bộ thân hình của nữ thần rắn Wadjet đều xuất hiện ngay ở phía trước. Nhưng thân hình của con rắn này có vẻ như quấn vòng quanh đầu của vị vua. Nhìn nó cũng thật hơn. Như thể đó là một con rắn thật sự. Thân mình màu đen và vàng rất giống thân rắn hổ mang Ai Cập. Và anh có để ý thấy cái cách Wadjet dường như đang giữ Aten, vòng tròn mặt trời, bên dưới thân hình của nó không? Cứ y như là…
Cậu Nimrod đột ngột đấm vào lòng bàn tay mình và thốt lên:
– Đúng. Dĩ nhiên là thế. Tại sao trước đây chúng ta không bao giờ nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Philippa hỏi:
– Chuyện gì cơ?
– Hàng ngàn năm qua, bộ tộc của chúng ta vẫn luôn thắc mắc chuyện tại sao một con người bình thường, hoặc thậm chí một người có một phần là djinn, lại có thể khống chế nhiều djinn đến như vậy. Cả bảy mươi người. Nhưng cái mũ trùm đầu này đã cho thấy rằng, có vẻ như Akhenaten cũng không phải là chủ nhân của chính mình ngay từ đầu. Rằng chính ông cũng bị một djinn khống chế. Nhiều khả năng đó là một djinn của tộc Ifrit, kẻ thích biến hình thành rắn và bọ cạp.
Ông Rakshasas tán thành:
– Điều này giải thích được rất nhiều chuyện. Ví dụ như chuyện tại sao tộc Ifrit lại có vẻ biết nhiều về chuyện này hơn chúng ta.
Cậu Nimrod hỏi:
– Anh không nghĩ bọn chúng đã kiếm được họ chứ? Bảy mươi djinn mất tích của Akhenaten ấy?
Philippa nhận xét:
– Nhưng nếu họ đã kiếm được những djinn đó thì họ đâu có cần tốn nhiều công sức để loại cậu khỏi cuộc chơi như vầy đâu.
Cậu Nimrod đồng ý:
– Cũng đúng. Nếu chúng làm được điều đó thì bây giờ chúng đã nắm giữ được sự cân bằng sức mạnh djinn, và cậu có lẽ cũng chết ngắc lâu rồi chứ đâu còn đứng đây được.
Ông Rakshasas nói tiếp:
– Bức bích họa cho thấy những djinn mất tích của chúng ta đã từng ở đây. Chắc là bị nhốt trong vật chứa nào đó. Một cái lọ đựng nội tạng chẳng hạn. Cùng với tất cả những báu vật khác của Akhenaten. Nhưng ai mà biết chính xác hiện giờ họ đang ở đâu? Nhiều khả năng là trong một bảo tàng.
Cậu Nimrod hỏi:
– Nhưng bảo tàng nào chứ? Một cái lọ như vậy có thể ở bất cứ đâu. Chỉ cần bị phân loại sai, nó sẽ làm chúng ta tốn hàng năm trời để tìm ra.
Philippa nói:
– Nếu vậy thì chắc bên tộc Ifrit cũng chẳng biết nhiều hơn chúng ta bao nhiêu đâu.
Cậu Nimrod đồng ý:
– Chắc thế. Tuy nhiên, chỉ một người có thể thật sự trả lời những câu hỏi này. Người đã tìm ra lại lần nữa ngôi mộ số 42. Hussein Hussaout.
Liếc nhìn đồng hồ, cậu nói tiếp:
– Ngoài ra, anh ấy còn có chuyện cần phải giải thích. Ta nghĩ chúng ta nên ghé thăm anh ấy một chuyến trên đường về. Chắc chắn anh ấy không mong chờ chúng ta đến tối nay đâu.
Họ quay ngược ra chỗ tàn tích và chiếc Cadillac, nơi cậu Nimrod ngó trân trân chiếc Ferrari hồng một lúc rồi vừa cười khúc khích vừa hỏi:
– Cái gì đây?
John giải thích:
– Không có thời gian để thuê một chiếc xe nên tụi cháu phải sử dụng sức mạnh djinn.
Cậu lắc đầu và nói ngay:
– Cháu biết. Cháu biết rồi. Bánh xe không đúng. Và màu sắc thì….
– Ờ, nhìn nó y như một chiếc xe mà một ông vua dầu mỏ Ả Rập sẽ mua cho bà vợ ông ít sủng ái nhất để bà có thể lái qua những cồn cát và đón con đi học về. Tuy nhiên, nếu xét đến chuyện có khoảng 20.000 bộ phận khác nhau trong một chiếc xe hơi, cậu nghĩ các cháu đã làm rất tốt đấy. Cậu nói thật đó.
Rồi mỉm cười, ông hỏi:
– Vấn đề là chúng ta nên làm gì với nó bây giờ? Giữ nó và lái về Cairo để hứng chịu những cái nhìn cau có cùng sự cười nhạo của vài người có đầu óc, những người có chết cũng không chịu bước vào trong nó? Hay cho nó đi vào sự quên lãng mà nó đáng được hưởng?
Cặp sinh đôi đồng thanh:
– Cho nó đi vào quên lãng ạ.- Đó là một câu trả lời đúng.
Vẫy tay một cái, cậu Nimrod làm chiếc xe Ferrari kỳ lạ biến thành không khí rồi hỏi:
– Còn cái xe xúc đất này thì sao?
John thú nhận:
– Tụi cháu mượn nó.
– Ta cũng nghĩ vậy. Nhìn nó quá bình thường để có thể là một thứ được hai cháu tạo ra. Dễ thấy nhất là màu sắc của nó. Màu cam không phải là màu cháu thích, đúng không Philippa? Cậu chắc rằng cháu sẽ thích một chiếc xe xúc đất màu hồng hơn. Nhân tiện nói luôn, nếu các cháu mượn một cái gì đó, hãy cố trả lại nó trong một tình trạng tốt hơn ban đầu, các cháu nghĩ sao? Coi như một cách tạ ơn ấy mà.
Ngay khi ông đang nói, chiếc Tata Hitachi đã bắt đầu có một lớp sơn màu cam mới, vài cái ta-lông lốp xe mới, một hộp số mới cùng một bình đầy ắp xăng.
Sau khi họ đã xem xét mọi ngóc ngách trong ngôi mộ của Akhenaten, ông Creemy và ông Groanin hì hục đào chiếc Cadillac ra khỏi lớp cát che phủ nó. Ngay khi thấy lại chiếc xe của mình, cậu Nimrod mở ngăn đựng bao tay ra, tìm thấy một hộp xì-gà, châm một điếu và lập tức thả ra một cụm khói mang hình chiếc xe.
Hít hà điếu xì-gà với vẻ mãn nguyện thấy rõ, ông tuyên bố:
– Các cháu không biết ta đã trông đợi giây phút này như thế nào đâu. Nói thật, ta đã nghĩ sẽ không bao giờ được thưởng thức một điếu xì-gà nào như thế này lần nữa.
Họ cùng chui vào trong chiếc Cadillac và đi theo chiếc xe xúc đất trong khi John, vẫn sử dụng bộ điều khiển từ xa của mình, từ từ điều khiển cho xe xúc đất chạy ngược ra đường chính và quay về công trình thi công nơi họ đã tìm thấy nó. Và rồi ông Creemy chở họ ngược lên hướng Bắc để quay về Cairo.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten