Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Trong Thân Xác Lạc Đà
ầu giờ trưa hôm sau, ông Creemy vào thông báo cậu Nimrod có khách đến thăm – bà Coeur de Lapin, vợ của ngài đại sứ Pháp tại Ai Cập, sống ở nhà kế bên. Đó là một phụ nữ cao lớn, dáng vẻ quý phái với làn da hoàn hảo không một tì vết. Bà có nét của một nữ hoàng với cái mũi hẹp dài luôn hếch cao lên trời, khiến cho khi nói chuyện, nhìn bà cứ như đang coi thường người đối diện. Tuy nhiên, có vẻ đó chỉ là vẻ bề ngoài của bà, bởi vì bà không hề lạnh lùng giống như những phụ nữ Pháp khác. Bà chào đón cậu Nimrod như một người họ hàng xa lâu ngày không gặp, ào ào hỏi thăm chú liên tục trong mấy phút như thác nước Niagara. Và phải mất thêm mấy phút nữa trước khi bà chịu đi thẳng vào vấn đề.
Với giọng ngọt ngào như mật ong, bà nói:
– Tôi nghe thấy có tiếng trẻ con ở trong vườn. Và tôi nghĩ ngay đến chuyện qua thăm anh, xem có thể làm gì để kỳ nghỉ của anh và các cháu ở Cairo được thoải mái và vui vẻ hơn không…
Bà Coeur de Lapin vận một chiếc đầm dài, mỏng, màu tím với khăn quàng xanh lục choàng quanh cái cổ thon thả như thiên nga. Một dải băng buộc đầu màu vàng ánh xanh lục sọc đen tô điểm mái tóc vàng óng để xõa mang lại cho bà vẻ đặc trưng của một người Bohemian, như thể bà là một nhà tiên tri hay một người xem chỉ tay đoán vận mệnh chứ không phải là phu nhân của một vị đại sứ.
Cậu Nimrod nói:
– Chị thật tốt quá, chị Coeur de Lapin.
Có vẻ cậu Nimrod khá thích bà. Ít nhất Philippa nghĩ vậy, bởi vì cái cách cậu cứ bồn chồn mân mê mãi cái cà vạt của mình như thể đang chơi một cây kèn clarinet khi cậu nói chuyện với bà Lapin, giống y như phản ứng của những người đàn ông khác khi nói chuyện với mẹ cô.
Mỉm cười ấm áp với cặp sinh đôi, bà Lapin nói tiếp:
– Thật tốt khi chúng ta có trẻ con ở đây. Con của tôi đều đã lớn và sống hết ở Pháp. Thiếu chúng, nhà tôi cứ thấy vắng làm sao ấy. Nhất định bữa nào đó anh phải dẫn tụi nhỏ qua nhà tôi chơi nhé. Chúng tôi có một khu vườn rất đẹp. Sống ở Cairo này, tôi cũng chỉ như người Anh thôi. Tôi sống vì khu vườn của mình.
Cậu Nimrod nói:
– Chị thật tốt. Có điều tôi sợ chúng tôi sẽ bận rộn lắm.
Lờ đi lời từ chối của cậu Nimrod, bà Lapin tiếp tục nói:
– Chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc picnic thật thịnh soạn. Ngày mai chẳng hạn. Các cháu có thích không?
Vốn rất thích các bữa tiệc picnic, John lập tức hưởng ứng:
– Vâng. Cháu thích lắm ạ.
Người phụ nữ Pháp tuyên bố:
– Vậy quyết định như thế nhé.
Giờ đây đã chuyển sang chơi một bản nhạc solo với cái cà vạt của mình, cậu Nimrod miễn cưỡng nói:
– Vâng. Chị thật tốt bụng.
Đưa tay xoa đầu John, bà Lapin bĩu môi:
– Không có đâu. Tôi chỉ nghĩ đến bản thân tôi đấy chứ. Tôi vốn rất yêu trẻ con mà.
Rồi bà thở dài một tiếng và nói:
– Bao nhiêu năm qua, chúng là cả cuộc sống của tôi. Những đứa trẻ thật xinh. Nimrod à, anh chưa bao giờ nói cho tôi biết anh có hai đứa cháu dễ thương như vầy đấy nhé. Chúng làm tôi nhớ đến các con mình.
Sau khi bà Coeur de Lapin ra về, Philippa hỏi cậu Nimrod tại sao cậu có vẻ ngần ngại trước sự hiếu khách của bà. Ông nói:
– Các cháu phải hiểu chúng ta không phải đến đây để vui chơi. Có rất nhiều chuyện cần phải làm. Rất nhiều thứ mà các cháu chưa biết. Chúng ta cần bắt đầu huấn luyện các cháu càng sớm càng tốt. Nhưng trước đó, hai đứa cần trải qua “Tammuz” – nghi lễ nhập môn của các cháu.
John thắc mắc:
– Lễ nhập môn gì cơ? Nghe có vẻ không thoải mái chút nào.
Cậu Nimrod giải thích:
– Cách đây hàng ngàn năm, một djinn tổ tiên của chúng ta đã từng trị vì vương quốc loài người. Cũng mang tên Nimrod, ông chính là vị vua đã xây dựng tháp Babel[15] nổi tiếng. Ông Nimrod là một người khá tính cách, và đã sống rất thọ. Ngay sau khi ông qua đời, vợ ông, hoàng hậu Semiramis đã hạ sinh một người con trai, hoàng tử Tammuz, trước khi bà kịp để tang chồng. Cho nên, ngay khi hồi phục lại, hoàng hậu Semiramis đã đi vào sa mạc nhịn ăn trong suốt bốn mươi ngày đêm để chịu tang. Và trong khoảng thời gian đó, bà biết được hoàng tử Tammuz trên thực tế chính là vua Nimrod đầu thai lại.
[15] Theo Kinh Cựu ước, loài người thuở hồng hoang đã hợp nhất lại để xây dựng tháp Babel (tại Babylon) có đỉnh vươn cao tới trời. Thượng đế nổi giận và ngăn cản bằng cách tạo ra nhiều ngôn ngữ khác nhau để họ không thể hiểu nhau được nữa. Và vì thế tháp Babel không bao giờ được hoàn thành.
– Từ đó đến nay, tất cả djinn trẻ tuổi trong bộ tộc của chúng ta đều phải trải qua nghi lễ Tammuz để kỷ niệm sự tái sinh này. Đó cũng là nghi lễ đánh dấu sự trưởng thành của các cháu. Không ai có thể trở thành djinn và sử dụng sức mạnh djinn nếu như chưa một lần nhịn ăn sống trong sa mạc. Bởi vì các cháu xuất thân từ sa mạc, và chừng nào các cháu chưa cảm nhận được sức nóng của sa mạc bừng cháy trong tận xương tủy mình, chừng đó các cháu vẫn chưa hiểu được ngọn lửa djinn bừng cháy bên trong các cháu đâu.
Philippa nói:
– Khoan, cho cháu hỏi một chút. Cậu đang bảo tụi cháu phải sống trong sa mạc một mình trong suốt bốn mươi ngày đêm à?
Cậu Nimrod lúng túng trả lời:
– Không phải bốn mươi ngày. Tất nhiên không lâu như thế rồi. Trên thực tế, các cháu sẽ chẳng cảm thấy tốn thời gian gì cả.
John nghi ngờ hỏi:
– Chính xác thì bao lâu mới được ạ?
Cậu Nimrod nói:
– Một đêm. Từ hoàng hôn cho tới bình minh.
Philippa kinh hoảng thốt lên:
– Một mình tụi cháu á?
John tiếp lời:
– Trong bóng tối? Không có thức ăn và nước uống á?
Cậu Nimrod tuyên bố:
– Chẳng phải các cháu muốn trở thành djinn sao? Với khả năng ban ba điều ước hay những thứ tương tự? Hay các cháu muốn là người bình thường?
John nói:
– Dĩ nhiên tụi cháu muốn làm djinn rồi.
Cậu Nimrod trấn an:
– Thật sự sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu biết một khoảng sa mạc ở gần kim tự tháp rất tốt. Chắc chắn các cháu sẽ thấy thoải mái ở đó.
Philippa hỏi:
– Khi nào ạ?
– Càng sớm càng tốt. Theo cậu tối nay là tốt nhất.
John và Philippa im lặng không nói gì trong mấy giây. Cậu Nimrod gợi ý:
– Hay bây giờ chúng ta ra chỗ đó xem thử nhé? Xem thử chỗ đó vào ban ngày để các cháu có thể làm quen với nó trước? Nhân tiện xem kim tự tháp luôn.
Theo yêu cầu của cậu Nimrod, ông Creemy lái xe chở họ ra Giza, một ngôi làng nằm kề bên các kim tự tháp. Trên đường đi, chiếc xe có ngừng lại một lát ở vài cửa hàng đồ cổ và các bảo tàng nhỏ để họ xuống xe, và cậu Nimrod hỏi thăm về cơn động đất vừa xảy ra cũng như những gì người ta đã tìm thấy sau đó. Có vẻ như cậu đang tìm kiếm một thứ đặc biệt gì đó…
John và Philippa chẳng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.
Cuối cùng, chiếc xe ngừng hẳn lại ở một con đường nhỏ đầy bụi bặm. Cậu Nimrod dẫn cặp sinh đôi đi vào trong một cửa hàng nước hoa nhỏ nhìn rất bình thường, nằm giữa một cái chuồng ngựa và một ngôi chợ rau quả, trái cây. Với cặp sinh đôi, thật là kỳ lạ khi một nơi như thế lại bán nước hoa. Còn lạ hơn khi cậu Nimrod muốn vào bên trong. Ít nhất hai đứa trẻ nghĩ vậy, cho đến khi chúng nhìn thấy một cái hộp thủy tinh chứa vài chai thủy tinh cùng vài cái đèn dầu La Mã cổ. Một người đàn ông vận áo sơ mi trắng dài cúi đầu thật thấp chào ba vị khách của mình rồi kính cẩn hôn tay cậu Nimrod.
Trong vài giây, hai người đàn ông nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp rồi chuyển sang tiếng Ả Rập, trước khi cậu Nimrod quay sang cặp sinh đôi và giới thiệu:
– Đây là anh Huamai. Anh Huamai, đây là Philippa, cháu gái tôi, và John, cháu trai tôi.
Ông Huamai cúi đầu chào hai đứa trẻ và nói:
– Thật vinh dự cho tôi khi được anh dẫn những djinn trẻ tuổi đến đây.
Cậu Nimrod vỗ vai ông một cách thân mật:
– Chuyện bình thường thôi mà, anh bạn già. Anh Huamai này, con trai anh, cậu Toeragh, có ở đây không? Tôi đang muốn mướn ba con lạc đà trắng.
– À, có chứ.
Ông Huamai dẫn cậu Nimrod và cặp sinh đôi vào trong một căn phòng nhỏ vách dát gương. Chỉ vào một bộ gối nằm rải rác trên sàn nhà, ông bảo:
– Mọi người chịu khó ngồi đây chờ một chút nhé. Để tôi đi bảo thằng Toeragh chuẩn bị lạc đà.
Nói rồi ông cúi đầu chào mọi người và đi ra ngoài. Còn lại ba người trong phòng, cậu Nimrod nói:
– Ông Huamai là một bậc thầy điều chế nước hoa đấy. Một trong những người giỏi nhất. Tí nữa về, chúng ta sẽ thử một vài lọ nước hoa của ông ấy, và có lẽ lúc đó các cháu sẽ hiểu được tại sao nàng Delilah có thể biến Samson thành nô lệ, nàng Sheba khiến vua Solomon say đắm, và nữ hoàng Cleopatra có thể quyến rũ tướng Mark Antony.
John tuyên bố chắc nịch:
– Ai chứ cháu chắc chắn không. Cháu sẽ không bao giờ xức nước hoa. Thứ đó chỉ dành cho con gái thôi.
Cậu Nimrod mỉm cười và nói:
– Cứ chờ xem.
Khi ông Huamai thò đầu vào trong phòng và cúi chào lần nữa, cậu Nimrod đứng dậy và giục:
– Đi thôi. Lạc đà của chúng ta sẵn sàng rồi.
Đi theo cậu Nimrod, John và Philippa băng qua căn phòng thơm đượm những mùi hương ngọt ngào và đi ra một cái sân nhỏ đằng sau nhà. Ở đó, được buộc vào một cây cột là ba con lạc đà trắng ngồi quỳ gối với cả đống camera, chai nước, sách hướng dẫn… và ba khách du lịch Mỹ ngồi chễm chệ trên lưng. Với ba vị khách này, chữ “to lớn” không đủ để diễn tả về họ – trông họ cứ như những cái vòng khổng lồ xếp chồng lên nhau.
Cậu Nimrod cho biết:
– Lạc đà là phương tiện di chuyển tốt nhất khi các cháu muốn đi tham quan kim tự tháp. Không chỉ tiện lợi, đó còn là cách duy nhất để các cháu không bị những người bán hàng rong làm phiền suốt chuyến đi.
Một chàng trai có hàm râu quai nón và một cái roi lạc đà chạy về phía cậu Nimrod và mỉm cười, kính cẩn cúi đầu chào. Cậu Nimrod giới thiệu:
– Đây là Toeragh.
Rồi ông bắt đầu nói chuyện với anh Toeragh bằng tiếng Ả Rập. Sau một, hai phút thương lượng, ông đưa cho anh vài tờ giấy bạc nhìn trơn trượt như dính mỡ, tiếng địa phương gọi là đồng pi-át. Quay sang cặp sinh đôi, ông nói:
– Xong rồi đó. Giờ thì những con lạc đà là của chúng ta chừng nào chúng ta còn cần đến chúng.
Ngay khi ông đang nói, ba con lạc đà đã đứng dậy và kêu be be, khiến cho ba vị khách trên lưng chúng kêu lên the thé cả vì lo sợ lẫn háo hức.
Chỉ những người khách đang bắt đầu chụp hình nhau, John thắc mắc:
– Nhưng những con lạc đà đó bị người khác thuê rồi mà. Nhìn kìa! Họ cưỡi hết rồi!
Cậu Nimrod nói:
– À không, không. Cháu hiểu lầm ý chú rồi. Chúng ta sẽ không cưỡi những con lạc đà đó. Sẽ chẳng có gì thú vị nếu làm thế cả. Và nói thật, cậu chẳng thấy thoải mái gì nếu phải cưỡi trên cái bướu to tướng giữa lưng chúng. Không, chúng ta sẽ trở thành những con lạc đà. Các cháu không thấy ý đó hay hơn sao?
Philippa la lên:
– Cái gì? Nhưng cháu không muốn trở thành lạc đà. Chúng kinh quá à.
Sự kinh khiếp trước đề nghị trở thành lạc đà của cô tăng lên vùn vụt khi một trong ba con lạc đà bắt đầu tè ra đất giữa thanh thiên bạch nhật.
Cậu Nimrod nói:
– Bậy nào. Đây là những con lạc đà đẹp và tốt nhất Cairo đấy. Không những thế, lạc đà còn là loài vật rất quan trọng đối với bộ tộc djinn chúng ta. Tổ tiên Marid đã biến hình thành lạc đà từ hàng ngàn năm trước. Ngoài ra, kinh nghiệm này sẽ rất có ích cho hai đứa khi các cháu đã là những djinn thực thụ.
Vốn cũng không hứng thú với việc biến thành lạc đà như em gái mình, John nghi ngờ hỏi:
– Có ích như thế nào ạ? Tụi cháu sống ở New York mà. Cháu còn có thể hiểu được nếu cậu bảo tụi cháu biến thành chó, mèo, hay thậm chí biến thành ngựa. Nhưng không phải là lạc đà.
Đưa tay bịt mũi, Philippa nói thêm:
– Càng không phải là cái con đang tè đó. Nó định tè đến bao giờ mới chịu ngừng chứ?
Cậu Nimrod nói gấp:
– Ta không có nhiều thời gian để tranh cãi với các cháu đâu. Họ sẽ xuất phát trong chưa đầy một phút nữa. Chuyện này không có gì đáng kinh như các cháu tưởng đâu. Ta đã từng biến thành lạc đà. Cả mẹ và bà ngoại các cháu cũng vậy. Và các cháu chỉ phải chịu đựng trong vài tiếng thôi.
Philippa đã quay lưng đi ngược về phía cửa hiệu nước hoa. Không nhận ra cậu Nimrod đang giơ tay lên trời, cô tuyên bố:
– Không. Cháu không muốn làm một con lạc đà tệ hại nào đâu.
– Cháu cũng không muốn.
John hùa theo, tuy nhiên những gì phát ra từ miệng cậu lại là một tiếng ợ lớn, bởi vì một cái bướu đã mọc ra trên lưng cậu.
Philippa ợ trả lời lại, bởi vì giờ đây cô cũng đã là một con lạc đà rồi.
Giọng cậu Nimrod dường như vang lên trong đầu cô:
– Đừng nói gì. Chỉ cần suy nghĩ thôi. Nếu cháu cố nói theo cách thông thường, tất cả những gì phát ra chỉ là tiếng ợ thôi.
John ợ lớn vài lần và, trước sự kinh hoảng của cô, Philippa nhận ra mình cũng vậy. Theo như những gì cô biết, cô chưa bao giờ ợ hơi trước đây.
Cô hậm hực nghĩ:
– Thật là kinh khủng!
Cậu Nimrod đáp lại trong đầu cô:
– Thế tốt hơn đấy!
Philippa nhận xét:
– Cháu có thể nghe thấy suy nghĩ của cậu.
– Dĩ nhiên rồi. Chứ bộ cháu nghĩ lạc đà có thể nói chuyện à?
Anh Toeragh kéo nhẹ sợi dây buộc của cậu Nimrod, và ông bắt đầu bước đi. Bị buộc vào yên của cậu Nimrod bằng một sợi dây nối dài, John và Philippa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo. Họ đi trong im lặng một lúc lâu, và rồi, sau khi quẹo một khúc cua, hai đứa trẻ trông thấy các kim tự tháp lần đầu tiên trong đời.
Cậu Nimrod vui vẻ hỏi:
– Đây rồi. Các cháu thấy thế nào?
Philippa nghĩ:
– Woa.
Trong tích tắc, cô quên hết về người đàn ông đang cưỡi trên lưng cô và ngừng lắng nghe những lời tán chuyện không ngừng của ông ta. Chẳng bao lâu sau, cô đã không còn quan tâm đến gì khác, ngoài việc say mê ngắm kim tự tháp, dù cho bị biến thành lạc đà. Trên thực tế, chỉ nửa tiếng sau khi rời khỏi cửa hiệu nước hoa của ông Huamai, việc là một con lạc đà dường như đã trở thành một việc bình thường nhất trên đời đối với cô. Philippa thậm chí còn cảm thấy thoải mái với chuyện đó, mặc dù cô không bao giờ thừa nhận điều đó với cậu Nimrod.
Là anh em sinh đôi với Philippa, dĩ nhiên John cũng có suy nghĩ tương tự như em gái mình. Cậu đã nhận ra việc đi tham quan kim tự tháp trong hình dáng một con lạc đà nhất định cũng có vài thuận lợi. Ngay cả với một người phụ nữ rõ ràng không biết gì về lạc đà (cứ nhìn cách bà ta luống cuống ngồi là rõ) trên lưng, cậu cũng tốn ít công sức để bước đi. Hơn thế nữa, cậu còn cảm thấy một sức mạnh vĩ đại bên trong cơ thể mình, như thể cậu có thể dễ dàng chở hai người khách du lịch đi đến ba mươi hoặc bốn mươi dặm đường. Cậu có thể chắc chắn một điều trong đầu: Ít nhất là ở Ai Cập, việc là một con lạc đà có những điểm tốt của nó.
Cậu nghĩ:
– Tụi cháu có thể trải qua đêm nhập môn trên sa mạc trong hình dáng lạc đà được không?
Cậu Nimrod trả lời:
– Đáng tiếc là không. Hai đứa bắt buộc phải ở trong hình dạng người bình thường. Nhưng ta mừng là các cháu đã quen với việc biến thành lạc đà. Về sau, việc biến hình thành động vật sẽ có vai trò rất quan trọng trong việc phát triển sức mạnh djinn của các cháu. Các cháu sẽ có thể biến thành bất cứ loài vật nào, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian nhất định. Lạc đà là loài vật duy nhất mà tộc Marid chúng ta có thể giữ hình dáng mãi mãi.
Họ đi về hướng Nam chừng hơn một dặm, vượt qua khỏi kim tự tháp nhỏ nhất trong quần thể kim tự tháp Giza, và đến một vòng cung sa mạc hoang vu có tên gọi Abu Sir. Cậu Nimrod cho biết có hai kim tự tháp vẫn đang bị chôn vùi dưới cát tại đây. Ông giải thích:
– Đây là nơi mà cậu đã nói đến. Nơi cậu sẽ dẫn các cháu đến tối nay để thực hiện nghi lễ nhập môn.
John ợ lớn như thể muốn tỏ rõ sự không hào hứng của mình đối với chuyện đó.
Một trong ba vị khách du lịch, người phụ nữ cưỡi John, hỏi:
– Tại sao chúng ta lại đến đây? Đâu có gì để xem chứ?
Quay về thôi.
Cởi sợi dây buộc Philippa vào cậu Nimrod và John, chồng bà vừa thúc chân vào sườn Philippa vừa phàn nàn: - Có cách nào để con lạc đà ngu ngốc này đi nhanh hơn không vậy?
Philippa bắt đầu chạy nước kiệu, khiến người đàn ông trên lưng cô phấn khởi ra mặt. Nhưng khi cô chuyển qua phi nước đại, ông bắt đầu sợ hãi. Ợ một tiếng lớn đầy phấn khích, Philippa đua thẳng về phía Giza, làm anh Toeragh hối hả chạy đuổi theo, nối đuôi là hai con lạc đà còn lại, cho đến khi người đàn ông trên lưng cô sợ chết phải nhảy xuống. Cũng may ông ta rớt trúng một cồn cát nên không bị trầy xước gì nghiêm trọng. Philippa giảm dần tốc độ, rồi quay lại và nhổ toẹt xuống miếng đất ngay gần chỗ ông ta rớt.
Cô vui sướng nghĩ thầm:
– Đáng đời. Ai biểu ông ta dám đá mình.
Trở về cửa hiệu nước hoa, sau khi những vị khách du lịch đã đi khỏi, cậu Nimrod biến họ trở lại thành người. John ngay lập tức nhận ra một điều không lấy gì làm thú vị về chính mình. Cậu phàn nàn:
– Ôi trời, người cháu có mùi thật kinh khủng.
Cậu Nimrod nói:
– Cả ba chúng ta đều có mùi. Biến hình thành thú vật là vậy đó. Mùi, và đôi lúc kể cả vị, sẽ lưu lại một ít sau khi chúng ta trở lại hình người. Đó là một trong những lý do tại sao anh Huamai mở cửa hiệu bán nước hoa song song với cửa hiệu cho thuê lạc đà. Để phục vụ cho những djinn cần gấp rút có mùi dễ ngửi như chúng ta.
Họ đi vào trong cửa hiệu, nơi ông Huamai đã chờ sẵn với một lọ nước hoa loại tốt nhất của ông – Air d’Onajeestringh.
Nhận lọ nước hoa từ tay ông Huamai, cậu Nimrod nhe răng cười với John và hỏi:
– Bây giờ cháu còn nghĩ nước hoa chỉ dành cho con gái không John?
Miễn cưỡng chấm một ít nước hoa vào đằng sau tai và trên ngực, John lầm bầm:
– Bất cứ chuyện gì đều tốt hơn việc bốc mùi như một con lạc đà. Cho dù đó là việc có mùi như một đứa con gái.
Cậu Nimrod nhận xét:
– Nghe John nói kìa. Cứ y như anh Groanin ấy.
Philippa hỏi:
– Nhắc mới nhớ, ông Groanin đâu rồi chú? Sáng giờ cháu chẳng thấy ông ấy đâu cả.
John hỏi:
– Hay ông ấy lại đang bực mình chuyện gì đó?
Cậu Nimrod trả lời:
– Không có. Nhưng còn lâu anh ấy mới thấy thỏa lòng. Anh Groanin rất ghét Ai Cập. Tội nghiệp! Anh ấy thích ở lì trong phòng xem tivi, đọc báo The Daily Telegraph hay các tập thơ của mình hơn. Anh ấy không chịu được cái nóng, không chịu được thức ăn, không chịu được những con ruồi, và cũng không chịu được con người. Các cháu mà muốn thấy bóng dáng anh ấy thì chắc phải chờ đến khi chúng ta khởi hành về London quá.
John thắc mắc:
– Cháu không hiểu. Nếu đã vậy thì tại sao cậu lại mang ông ấy theo làm gì?
– Bởi vì, cháu trai thân yêu của ta, cuộc sống của ta không thể thiếu bóng một người quản gia. Ai sẽ đánh bóng những món đồ bạc? Ai sẽ gấp áo cho ta? Ai sẽ mang trà và chuẩn bị bồn tắm cho ta? Quan trọng hơn hết, ai sẽ trả lời chuông cửa và bảo với những người muốn bán cho ta những thứ ta không muốn mua rằng ta không có ở nhà? Anh Groanin chính là “giao diện” của ta với thế giới này.
Philippa chỉ ra:
– Vậy thì có lẽ ông ấy nên đi với chúng ta tối nay. Đề phòng trường hợp ai đó muốn bán đồ cho chúng ta.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten