Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Cửu Bả Đao
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Hắt Xì
Biên tập: Nguyễn Dũng
Upload bìa: Nguyễn Dũng
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1916 / 51
Cập nhật: 2017-10-17 00:35:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lời Tựa
ây là lời tựa cho Hắt xì
Trước khi viết lời tựa cho Hắt xì, tôi cần phải nói rõ một việc. Đó là, không phải mãi đến khi nhận nhiệm vụ viết lời tựa tôi mới bắt đầu đọc câu chuyện này.
Tôi còn nhớ tối Chủ nhật đó, chương trình ti vi rất hay, nhưng cái thằng tôi, ma xui quỷ khiến thế nào lại lỡ dại đọc cuốn Hắt xì của Cửu Bả Đao, để rồi máu huyết sục sôi thiếu chút nữa định bay vào trong câu chuyện, cùng sát cánh chiến đấu với các nhân vật chính.
Thế nên tối Chủ nhật đó, tôi chẳng xem nổi tẹo chương trình ti vi nào nữa, chỉ vì Hắt xì của Cửu Bả Đao.
Cái tối Chủ nhật đó, tôi thấy mình chí khí ngút trời với Kẻ không gục ngã, say mê hồi hộp với Người hùng Tia Chớp, mỉm cười với Aristote, lại còn âm thâm giơ ngón tay thối với Người thủy tinh Gul.
Sau khi nhận nhiệm vụ khó khăn là viết lời tựa cho Hắt xì, tôi đọc lại câu chuyện một cách tỉ mỉ. Ti tôi đi, đây là một câu chuyện tuyệt vời, là món quà đầy cảm xúc Đao dành tặng các bạn.
Cuối cùng, bổ sung một điểm. Tôi vốn căm ghét việc ngồi rơi nước mắt như thằng ngốc trước màn hình máy tính, trông còn thảm hại hơn cả khi bị người khác phát hiện đầu tóc đầy gàu.
Cửu Bả Đao phải bồi thường cho tôi, và bồi thường tất cả các bạn đọc đã bị Hắt xì làm cho cảm động.
Hắt xì một câu chuyện khiến người ta vừa siết chặt nắm đấm vừa rơi nước mắt.
Phu Mễ Tương, tại Đài Bắc đêm khuya
(Vừa viết vừa hắt xì).
Lời tựa 2
Câu chuyện vể một con người bình thường
Đọc xong Hắt xì tôi miên man ngồi trước máy tính rất lâu không dứt ra được.
Khi một câu chuyện đã kết thúc, nhưng vẫn vấn vương nơi khóe mắt và sống mũi thậm chí khiến các ngón tay bạn lưu luyến mãi các phím vuông nho nhỏ trên bàn phím máy tính, chỉ muốn ngấu nghiến từng con chữ, từng hình ảnh trước mặt, thì đó phải là một câu chuyện như thế nào? Cũng như những truyện khác của Cửu Bả Đao, Hắt xì dĩ nhiên không thiếu khung cảnh hoành tráng rực rỡ, dường như cả câu chuyện diễn ra là để chuẩn bị cho sự xuất hiện của khung cảnh cuối cùng đó, Và kể từ khi chìm đắm vào trang đầu tiên của truyện, bạn đã rơi vào cái bẫy
của Cửu Bả Đao. Về điểm này, bạn thực sự không thể không thán phục tài kể chuyện khéo léo của anh chàng.
Điều thú vị nhất trong truyện chính là những trăn trở, vùng vẫy của nhân vật chính đối với thân phận "con người bình thường".
Dĩ nhiên, đây là một câu chuyện về bầu nhiệt huyết phi thường giữa cuộc sống phố phường, nhưng tác giả thật là thất đức (hãy cho phép tôi nhân danh Nghĩa Trí để chỉ trích), đã sắp xếp cho nhân vật chính một tình thế hết sức éo le: người trong mộng của cô gái mà hắn đem lòng yêu thương là một siêu anh hùng, đã thế, lại còn là siêu anh hùng rất tốt bụng. Khi thấy tình hình sắp đặt như vậy, thế nào bạn cũng phải kêu trời trước trò chơi khăm của Cửu Bả Đao. Bởi vì, trong vô số câu chuyện được gắn mác “Sách hay cho bé”, bao giờ người tốt cũng gặp được cái kết có hậu, thậm chí khi anh ta rơi vào tình thế lưỡng nan, đa phần đều sẽ có ai đó giúp sắp xếp lối thoát. Chẳng hạn, người tốt chiến thắng và không nỡ xuống tay kết liễu kẻ ác bại trận, nhưng kẻ ác này là thứ đại gian đại ác, do đó hắn nhất định sẽ thảm thiết van xin tha mạng, nhưng là để thừa cơ ra tay ám hại người tốt, do đó người tốt “không thể không” xóa sổ kẻ ác. Với những giá trị quan cơ bản được “nuôi dưỡng” bấy lâu nay, chúng ta dĩ nhiên đã quen nghĩ rằng “phần thưởng sẽ đến sau những nỗ lực nhằm trở nên không tầm thường”. Nhưng cái anh chàng của chị Tâm Tâm ấy, dù cố gắng đến thế nào bạn cũng chẳng đọ nổi đâu, đau nhất còn ở chỗ: “Anh ấy là một người tốt.”
Trong câu chuyện hây, điều hấp dẫn nhất, ngoài sức căng của bản thân câu chuyện, chính là “những trăn trở và cố gắng của một con người bình thường mong muốn vượt qua siêu anh hùng”. Thử tưởng tượng khi tình địch của bạc là một siêu anh hùng, dù cố gắng đến mấy bạn cũng không so nổi với hắn, trái tim bạn sẽ đau khổ nhường nào? Vừa đọc truyện, tôi vừa bất giác cầu mong Nghĩa Trí được đền đáp sau mọi nỗ lực, cho dù ngay từ đầu đã biết đó là chuyện không thể, tại sao vậy? Bởi vì bạn hay tôi cũng đều chỉ là những con người bình thường. Trong mọi xó xỉnh nào đó của thế giới này, chúng ta đều đang đua nhau để được làm kẻ hơn người, vì vậy mà tận dụng của cải cả đời, danh vọng, danh hiệu, thậm chí là cả đạo đức và sự tôn trọng của người khác hòng đổi lấy nó, để rồi, mới phát hiện ra cái đích cuối cùng đó bị đặt ở phía vĩnh viễn không với tới được.
Trong câu chuyện, Nghĩa Trí có vượt qua được giới hạn đó không? Xem chừng là có. Và đây chính là nguyên nhân đọc xong bạn hay tôi đều sẽ giàn giụa nước mắt.
Nếu câu chuyện là một món ăn, Cửu Bả Đao không hổ danh là kẻ có tài nấu nướng. Anh chàng ném nếm vào món ăn này những gia vị mạnh, để khi ăn xong rồi những hương vị đó vẫn sẽ còn đọng lại trên đầu lưỡi, trong xoang mũi bạn, mãi không phai nhạt!
Icecream Phong Linh
Một cú đấm chan chứa tình yêu
Trước khi tái bản Hắt xì, cả biên tập viên nhà xuất bản lẫn giám đốc công ty quản lý đều hỏi tôi: “Có cần đổi tên sách không?”
Có vẻ như nguyên nhân trước đây Hắt xì bán không chạy có liên quan đến việc đặt tên sách tùy tiện. Nhân viên các hiệu sách rất dễ xếp nhầm Hắt xì vào khu vực “Y tế và sức khỏe” (trước đây từng xảy ra chuyện ngớ ngẩn như cuốn Khu rừng dương vật bị xếp vào mảng “Thực vật”, rồi Tình yêu, hai tốt ba xấu bị xếp vào mảng “Thể chất”), vì thế bản thân Hắt xì đã đánh mất cơ hội kết nối ban đầu với độc giả. Lại có vẻ như, việc đổi tên ngầm mang ý đổi vận, lượng sách bán ra sẽ tăng vọt lên trời!
Tốt nhất là vậy.
Để tôn trọng ý kiến độc gỉa, tôi thực hiện một khảo sát qua mạng đồng thời trưng cầu tên sách từ các độc giả sắc sảo lại luôn mang ví tiền theo người. Dù sao họ cũng là “cha cơm mẹ áo” của tôi. Ngộ nhỡ mọi người nổi giận ném sách đi thì tôi chỉ còn cách vào làm ở công ty thụt rửa ruột già thôi.
Sau vài giờ đồng hồ trưng cầu tên sách, trên mạng đầy những: Thiếu nữ và chó(Làm gì đến nỗi đen tối thế nhỉ), Tình yêu, em, anh và kẻ ấy (Ôi, này!), Một đêm sấm chớp nhì nhằng (Trí tưởng bắt đầu quá đà rồi đấy nhé!), Kẻ không gục ngã trong tình yêu (Tôi còn "độc trụ kình thiên" đây này!), Mười lít nước mắt (Nhiều hơn chín lít thì ghê lắm sao!), Bốn vạn dặm dưới đất (Cứ cho là sâu thêm hai vạn dặm nữa thì hơi bị "hịn", nhưng rốt cuộc liên quan gì đến nội dung sách?), Tạm biệt, Artstote (...)
"Kẻ không gục ngã, anh thấy thế nào?" Tôi nhìn vị thiên thần bên cạnh mình.
"Tôi nghĩ cứ để Hắt xì còn hơn." Dường như thiên thần đang hơi thất thần.
Thế mới bảo, trưng cầu dân ý cái con khỉ.
Thế là, tái bản vẫn glữ nguyên tên sách ban đầu.
Lại nói chuyện vì sao tái bản, chuyện này liên quan mật thiết đốn nỗi "thống khổ" về lịch sử sách in ế ẩm của tôi.
Nói có ngọn có ngành thì, con đường tắt đi đến thành công chính là "không ngừng sao chép kinh nghiệm thành công của bản thân", vì thế nếu bạn muốn nổi tiếng trong thị trường sách, hãy điên cuồng viết đúng một thể loại, rồi chiếm lấy cái danh hiệu đầu bảng ở thể loại đó. Chẳng hạn kẻ cắm mặt viết truyện võ hiệp, tự huếnh là "người kế tục Kim Dung”, kẻ chuyên canh tình yêu học trò, tự xưng là "ông hoàng dòng văn học mạng", kẻ điên cuồng viết truyện kinh dị, tự nhận là "bậc thầy về chỉ số kinh dị", ai đẻ mắn các tác phẩm kỳ ảo, tự ảo là "Harry Potter phương Đông".
Đề tài cố định sẽ nuôi dưỡng một nhóm độc giả cố định, thậm chí cuối cùng ”khoanh đất xưng vương”, quá sướng còn gì.
Không may, lĩnh vực sáng tác của tôi hết sức rộng mà, thể loại nào cũng cầm lòng không đậu muốn thử sức: tình cảm, kỳ ảo, võ hiệp, khoa học giả tưởng, du lịch, kinh dị, hài, đồng hành cùng bệnh tật, thỉếu nhi, tất tật đều là đất diễn của tôi. Nhìn bề ngoài có vẻ rất hoành tráng,
nhưng một khi thể loại sáng tác quá nhiều, ở hiệu sách người ta không thể xếp hết truyện của tôi vào một chỗ. Mảng kinh dị bày ba quyển, mảng tình cảm bày hai quyển, kỳ ảo bày hai quyển, phân tán ra như thế khiến độc giả của thi trường sách in rất khó để "nhận biết Cửu Bả Đao một cách có hệ thống”. Vì thế, tôi hay bị bần thần ngẩn tò te trước đám tác phẩm của mình tản mát ngoài quầy, rồi tự tay nhặt nhạnh chúng lại, xếp vào một mục "Cửu Bả Đao”...
Bảy năm trôi qua, thời gian của ba mươi cuốn sách trôi qua. Cuối cùng, những cuốn truyện của tôi đã dùng chiến thuật "biển sách” cứng rắn để đòi được cơ hội tiếp xúc với độc giả. Các thể loại đều đã dần vào quỹ đạo ổn đinh. Cũng vì vậy, với tư cách là người ấp nở ra các câu chuyện, tôi hy vọng một số cuốn ban đầu còn chưa có được sự chú ý "đúng mực” nay sẽ nhờ vào sự yêu thích của bạn đọc dành cho tôi, mà được tái bản, được tân trang làm mới. Mong bạn đọc hãy cho chúng một cơ hội mới được làm rung động tâm hồn mọi người.
Lần này, Hắt xì.
Một câu chuyện tình nước mắt tuôn trào.
Mong sao mỗi chúng ta đều có thể tung ra một cú đấm chan chứa tình yêu.
Cửu Bả Đao
Hắt Xì Hắt Xì - Cửu Bả Đao Hắt Xì