Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Châu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3995 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 -
hã Phương đang lóng ngóng đợi một bông hồng nhung đỏ thắm từ phía sau đưa ra trước, làm cô giật mình quay lại.
Huỳnh mỉm cười :
– Anh làm em giật mình à ?
– Cũng có ! Anh Huỳnh sao hôm nay đi bộ vậy ?
– Anh thích hai đứa mình đi bộ tay trong tay, như vậy ... tình hơn. Nhã Phương ! Hôm nay là ngày Valentine, anh tặng em bông hồng nhung đỏ thắm, thắm như tình cảm của chúng mình vậy.
Nhã Phương cầm lấy, cô hôn lên hoa :
– Anh muốn mình đi đâu, anh Huỳnh ?
– Đến Trung tâm văn hóa. Hôm nay ở đó tổ chức mừng ngày Lễ Tình nhân, lúc nãy đi ngang, anh thấy đông lắm.
– Vậy thì mình đi !
Huỳnh nheo mắt :
– Chiếc áo đêm nay em mặc đẹp thật đó Phương. Anh thích em mặc màu áo xanh như thế này, giống như hạt sương mong manh vậy.
Nhã Phương tình tứ :
– Em biết anh thích màu xanh, cho nên em mặc màu này.
Huỳnh cười sung sướng :
– Thì ra, em vẫn còn nhớ sở thích của anh. Áo nàng vàng, anh về yêu hoa cúc. Áo nàng xanh, anh mến lá sân trừờng phải không. Hôm nay em đẹp thật, anh muốn hôn em ghê nơi.
– Không được ! Nên nhớ đây là Việt Nam không phải bên Úc đâu.
– Nhưng hôm nay ngày Lễ Tình nhân, không ai nỡ cười hay là ... cảnh sát phạt anh, nếu anh hôn em ngay bây giờ.
Nhã Phương cười khúc khích nắm tay Huỳnh lôi đi.
– Đi thôi anh chàng lý sự của em !
Hạnh phúc làm Huỳnh như trẻ con. Anh mua cho Nhã Phương và mình nón và mặt nạ hóa trang khi vào lễ hội.
– Em phải nắm chặt tay anh. Nếu không, anh 1ạc em không biết đâu mà tìm đó:
Hai người len lỏi trong rừng người đông đảo của lễ hội, những cặp tình nhân sợ 1ạc mất,nhau cứ nắm chặt tay nhau. Một nhóm tổ chức trò chơi, một nhóm khiêu vũ, nhóm hát đố. Huỳnh dừng lại ở một gian hàng trò chơi. Nhã Phương reo lên :
– Anh Huỳnh ! Chơi thảy vòng đi, lấy chiếc vòng màu xanh đó cho em.
– Ừ.
Thảy vòng lần thứ ba, Huỳnh may mắn thảy vào ô có chiếc vòng màu xanh:
Nhã Phương hớn hở chìa tay ra :
– Anh đeo cho em đi.
– Chiếc vòng này không cố giá trị đâu.
Hôm nào anh mua cho em chiếc vòng cẩm thạch.
– Không ! Em thích chiếc vòng này hơn.
Bắt Huỳnh đeo vào tay cho mình xong, Nhã Phương hôn nhẹ vào má anh :
– Em sẽ ghi nhớ mãi ngày Lễ Tình nhân này.
Huỳnh ôm quàng qua người Nhã Phương, hai người đến với vũ hội hóa trang, mãi đến hai giờ đêm mới về. Anh đưa Nhã Phương về đến nhà cô, còn lưu luyến không nỡ rời.
– Anh không muốn xa em chút nào. Càng ngày, anh thấy anh không thể nào thiếu em.
– Anh mà cứ dùng dằng với em, đến sáng chưa về nhà được đó.
– Hay là hai đứa mình tổ chức đêm không ngủ đi. Ngày mai chủ nhật tha hồ ngủ bù.
Nhã Phương chưa bao giờ được sống trong giây phút tình yêu thật lòng đến như thế. Chính cô cũng không muốn rời xa, dù cô biết có thể một ngày nào đó, anh sẽ rời xa cô vì áp lực gia đình. Những kỷ nlệm có với anh, cô nhớ mãi. Có một lúc Nhá Phương đã ngẩn người ra tự hỏi mình, tình cảm cô từng dành cho Việt Hưng có thể gọi là tình yêu ? Có lẽ là không. Đúng như anh nói, khi hai người yêu nhau, cả thế giới chừng như nhỏ lại, để chỉ còn hai kẻ yêu nhau.
Trăng đêm bàng bạc soi xuống, Nhả phương ngồi tựa trong lòng Huỳnh.
Anh gác cằm lên vai cô, mơ mộng.
– Anh có mơ không Phương, bởi vì chưa bao giờ anh nghĩ là anh có em cả ?
– Vậy em cấu anh thử nhé .
– Ừ.
Nhã Phương hôn nhẹ vào chóp mũi Huỳnh :
– Chàng ngốc ạ ! Là sự thật chứ không phải mơ !.
– Em biết không, mỗi lúc được em tặng cho anh một nụ hôn, anh có cảm giác rung động đến tận cùng vậy. Sao mà anh yêu em đến thế. Ghì em thật chặt vào lòng anh, để khi em kêu đau, anh mới biết là có em hiện hữu bên anh.
– Anh đừng yêu em nhiều đến như vậy. Lỡ như có một ngày nào chúng mình không thể thành vợ thành chồng, đau lòng lắm.
Huỳnh bịt miệng Nhã Phương, nhăn mặt.
– Anh không cho em nói như vậy đâu ! Không có điều gì ngăn chúng ta đến với nhau cả. Anh yêu em và em yêu anh, chúng mình là của nhau, em hiểu không ?
Nhã Phướng ứa nước mắt. Trong hạnh phúc quá tràn đầy, làm cho cô sợ một ngày mai đầy bất trắc, sợ sẽ mất nhau.
– Em khóc sao Phương ?
– Anh có nghĩ là khi người ta quá hạnh phúc, cũng có nước mắt không ?
– Có. Anh tin điều đó.
Huỳnh hôn nhẹ lên những giọt nước mắt hạnh phúc. Đêm Lễ Tình nhân, hai người yêu nhau thật lòng tìm thấy hạnh phúc hạnh phúc tình yêu không vẫn một chút đam mê nhục thể nào.
Huỳnh đi nhè nhẹ vào nhà. Đêm qua là lần đầu tiên anh vắng nhà, không phải vì đi du học, mà hẹn hò và hạnh phúc bên người mình yêu.
Huỳnh vừa bước lên bậc cầu thang, ông Bạch đã quát lên :
– Con đứng lại đó !.
Huỳnh khựng lại :
– Ba !
– Con đi suốt đêm đến sáng mới về nhà, sợ ba mẹ biết nên đi lón rén như ăn trộm vậy sao ? Đêm qua con đi với Nhã Phương có đúng không ?
– Dạ.
Huỳnh gật đầu :
– Chúng con ở bên nhau, nhưng hoàn toàn trong sạch.
– Trong sạch. Ba có thể tin một cô gái từng qua nhiều tay đàn ông lại có một đêm trong sạch với con. Ba không thích con có mối quan hệ như vậy, hãy chấm dứt và đi cưới vợ đi !
– Nếu như vậy, ba cho phép con cưới Nhã Phương.
– Không được ! Ba muốn con cưới Thúy Án. Thúy An từ nhân cách đến gia đình đều tốt đẹp Hãy chấm dứt với con bé đó ! Khôn ngoan ra một chút, đừng có để cho tình yêu làm mù quáng !
– Con không mù quáng, con yêu Nhã Phương thật lòng.
Ông Bạch tức giận vỗ bàn :
– Bây giờ con nhất định cãi ba hay sao ?
– Con không dám ! Nhưng hôn nhân là chuyện hạnh phúc của cả đời con, con chỉ yêu Nhã Phương mà thôi.
– Con yêu một đứa con gái không ra gì, ba không cho phép.
– Ba ! Con lớn rồi, xin ba đừng ép con.
– Nếu như Nhã Phương là một cô gái đàng hoàng, ba sẽ cho phép con. Còn nếu như con khăng khăng lấy nó thì đừng có gọi ba là ba nữa.
– Do hoàn cảnh mà Nhã Phương mởi như vậy, đâu thể nói là Nhã Phương không đàng hoàng hả ba ?
Ông Bạch giận dữ gạt đổ bình hoa trên bàn, tiếng đổ vỡ và quát tháo làm cho bà Bạch giật mình đi xuống. Bà đẩy Huỳnh đi vào trong :
– Ba con tức giận con từ đêm hôm đến giờ, con còn đứng trả lời lại nữa. Mau đi vào trong !
Huỳnh thở dài đi nhanh lên lầu. Tại sao mọi người đều có cách cư xử bất công với Nhã Phương như thế, có thể trước đớ cô nông nổi, dù sao thì Nhã Phương cũng trả giá cho sự nông nổi của mình rồi. Có thế nào đi nữa, Huỳnh cũng không thay lòng đổi dạ, anh vẫn yêu Nhã Phương và yêu một mình cô mà thôi.
Ngả người lên giường, Huỳnh nhắm mắt lại. Đêm qua anh có một đêm lễ hội cho tình yêu của mình. Nhã Phương ! Anh sẽ vượt qua tất cả, để chúng mình có nhau.
Tiển Huỳnh về rồi, Nhã Phương định đóng cửa lại, bây giờ cô mới thấy buồn ngủ, hai mắt như díp lại. Nhã Phương vừa kéo cánh cửa, cánh cửa đã bị giật mạnh lại, cô giật mình vì Bách Thảo và Ngọc Hoa đứng trước mặt. Ngọc Hoa sấn lại gần :
– Nhã Phương ? Chắc là cô sẽ không nói là cô không có quen với tôi chứ ?
Nhã Phương lùi lại :
– Hai người muốn gì ?
– Tôi muốn đòi món nợ danh dự mà cô đã chà đạp danh dự của tôi. Tôi có thể yêu anh Việt Hưng nhiều đó, nhưng đâu có vì như vậy mà tôi phải tự tử.
Mãi một năm sau tôi mới hiểu ra tại sao người ta nói tôi tự tứ. Thì ra, cô đã bỏ thuốc ngủ vào trong ly nước uống của tôi.
Định tỉnh, Nhã Phương chống lại :
– Nhưng mà cô đã sao ? Ngủ một giấc hơi dài một chút, xem như tôi giúp cô có tình yêu của anh Việt Hưng.
Ngọc Hoa cười nhạt :
– Cám ơn lòng tốt rắn rết của cô. Tôi tìm đến đây cũng muốn trả đủa lại cô những gì cô nợ tôi. Có lẽ cô chưa biết Bách Thảo là gì của tôi đâu, em gái tôi đó:
Ngọc Hoa mở ví, cô lấy ấng kim chích trong ví mình ra, bơm cho chất nước màu đỏ phun lên, cười ác độc.
– Tao sẽ bơm vi trùng HIV vào máu của mày, thử xem mày sống bao lâu nữa. Thảo, phụ với chị nhận đầu nó xuống.
Nhã Phương kinh hoàng, không thể tưởng tượng Ngọc Hoa độc ác như vậy.
Cô lùi dần ra sau, chân chạm vào cái bàn, không còn lùi được nữa, cô điếng người. Để cho Ngọc Hoa tiêm cái ống máu đó vào cô, cô chỉ còn cái chết, một cái chết dần mòn. Đôi mắt Nhã Phương chợt sáng lên khi chạm vào con dao gọt trái cây trên bàn, cô chụp con dao quơ lên :
– Các người tiến đến, tôi đâm đó.
Bách Thảo có vẻ sợ nên đứng lại.
– Chị Hoa ? Em sợ lắm.
Ngọc Hoa hét lên :
– Em sợ cái gì ! Chị nhất định phải đưa cái thứ này vào máu nó, nó làm cho cả thành phố Vũng Tảu cười chê chị, cuối cùng anh Hưng cũng bỏ chị, em không thấy sao ?
– Nhưng em đã thay chị hất cẳng cô ta ra khỏi công ty Tịnh Hoàng rồi.
– Chưa đủ ! Chị muốn nó phải chết dần mòn, chết trong oằn oại đau đớn.
Ngọc Hoa lầm lì tiến đến, Nhã Phương sợ hãi quơ coa dao tới trước :
– Chị tiến đén tôi đâm chị đó. Xem như ngày đó tôi có lỗi đã cho chị uống thuốc ngủ, thật sự tôi muốn Hoàn Châu hiểu lầm anh Hưng mà thôi. Nếu như anh Hưng rời bỏ Hoàn Châu, thì người được anh ấy là chị chứ đâu phải tôi.
– Câm miệng mày lại đi !
Ngọc Hoa điên rồi cứ lủi đầu đến. Nhã Phương sợ muốn đứng tim, cô thủ con dao trước mặt và chém mạnh tới nhằm dọa Ngọc Hoa. Bách Thảo hét lên thất thanh :
– Đừng chị ơi ! Em sợ lắm !
Ngọc Hoa không còn biết gì nữa ngoài mục đích muốn Nhã Phương đau khổ suốt đời. Cô vung cái ống chích để đâm vào người Nhã Phương, Nhã Phương hoảng sợ chém mạnh xuống, ống chích trên tay Ngọc Hoa rơi xuống đất vỡ tan tành, kèm theo tiếng rú đau đớn của Ngọc Hoa. Con dao trên tay Nhã Phương chém mạnh xuống tay Ngọc Hoa, máu phun có vòi.
Máu ! Nhã Phương rung rẩy. Máu ...
Nhã Phương quỵ xuống, cô ngất đi. Trong lúc Bách Thảo ôm lấy Ngọc Hoa, cô hét lên điên cuồng.
– Cứu tôi vởi ! Cứu ...
Ngọc Hoa cười gàn, mắt như dại trong cơn điên.
– Chị không phải sợ, rồi chẳng có một ai yêu một người như nó. Hãy tin như thế.
Nhã Phương tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn quanh một toán người đang bu quanh cô.
– Cô ta tỉnh rồi.
Nhã Phương cố gượng dậy, cô chợt nhớ lại tất cả thật kinh khủng. Ai đó hỏi Nhã phương :
– Cô nghe trong người như thế nào rồi ?
Nhả Phương nhắm mát lại :
– Hãy làm ơn cho tôi biết, cô ta như thế nào. Tôi thật sự không muốn giết cô ta, tôi chỉ tự vệ. Cô ta chết rồi phải không ?
– Không. Cô ta chỉ bị thương do vết chém khá sâu thôi, đã được đưa đi nhập viện.
Nhã Phương bưng mặt khóc nấc lên, tâm trạng của cô hoảng loạn, cô cứ lặp đi lặp lại :
– Tôi không cố ý, tôi muốn tự vệ.
– Cô hãy bình tĩnh lại và tường thuật sự việc cho rõ làng.
Nhã Phương ngước nhìn người công an, mắt cô mờ lệ.
– Cô ta thật sự không chết chứ ? Tôi ...tôi ...
Huỳnh đến ngay lúc ấy, anh ôm cô vào lòng :
– Em hãy bình tĩnh, cứ tường thuật sự việc như chuyện đã xảy ra.
Nhìn thấy Huỳnh, Nhã Phương như người chết đuối vớ tấm phao trên biển, cô ngả vào lòng anh khóc nấc. Sự việc xảy ra khiến cô hãy còn bàng hoàng, run sợ. Huỳnh ôm chặt Nhã Phương vào lòng như tiếp sức mạnh cho cô Người công an bắt đầu lấy lời khai, Nhã Phương vẫn còn hoảng loạn, cô nói không đầu không đuôi, cho đến khi có quyết định tạm giữ để điều tra, Nhã Phương sụp đổ xuống.
– Anh Huỳnh ! Em không muốn ở tù đâu. Em không cố ý gây thương tích cho Ngọc Hoa mà, em chỉ muốn tự vệ, em sợ lắm.
Huỳnh cố an ủi :
– Anh sẽ lo cho em được tại ngoại hầu tra. Em đừng quá sợ, anh sẽ luôn ở bên em.
Bị dẫn đi, Nhã Phương còn cố quay lại, đôi mắt đầy nước mắt. Tan nát cả lòng Huỳnh, anh gào to lên :
– Can đảm lên Phương ơi, anh sẽ không bỏ em đâu. Anh sẽ ở bên em. Hãy tin như thế !
Nhã Phương gạt nước mắt bước lên xe. Lúc này cô hiểu hơn ai hết. Huỳnh thật sự yêu cô. Cô không còn gì ân hận nếu như phải chết đi, cô đã có một tình yêu tuyệt vời.
Cánh cửa bị đẩy nhẹ vào Ngọc Hoa mở mắt ra, song cô nhắm lại ngay. Cho đến lúc này anh mới chịu đến với cô hay sao. Bây giờ cô đang thật sung sướng.
vì Nhã Phương bị tạm giữ. Còn gia đình Việt Hưng càng ghét Hoàn Châu thậm tệ hơn. Chắc chắn như thế.
Việt Hưng ngồi xuống chiếc ghế, anh cúi nhìn cánh tay đang băng bó của Ngọc Hoa, ân cần :
– Em như thế nào rồi, còn đau nhiều lắm không ?
Ngọc Hoa mở mắt ra :
– Anh chịu gặp em rồi sao ?
– Tại sao em lại hận Nhã Phương ? Trước đây Nhã Phương hành động nông nổi, anh không nghĩ là em cũng nông nổi như Nhã Phương.
– Em không nông nổi. Em chỉ muốn đòi lại món nợ danh dự.
– Món nợ danh dự ? Món nợ danh dự để em cầm kim chích có nhiễm vi trùng truyền nhiễm như vậy sao ?
Ngọc Hoa khó chịu :
– Anh đến thăm em hay là để chỉ trích em và bênh vực cho Nhã Phương ?
Anh đừng có quên là có một thời Nhã Phương cũng hại anh, muốn tách anh và Hoàn Châu.
– Anh không quan trọng chuyện ấy. Làm người phải sống cởi mở. Em giữ thù hằn trong lòng để kết cuộc Nhả Phương bị tạm giam, còn em phải nằm bệnh viện. Tuy nhiên Nhã Phương phạm tội gây thương tích cho em là để tự vệ. Em sẽ được gì Ngọc Hoa ?
– Em không còn hy vọng đượe anh nữa, vì dù gì anh cũng đã có vợ. Có một điều em không tha thứ cho kẻ nào muốn xúc phạm em.
– Nếu như vậy em hãy trút cơn giận lên anh đi, anh sẵn sàng nhận chịu hết.
Anh thật bàng hoàng khi em cư xử như vậy.
Ngọc Hoa lấy gối đậy mặt 1ại :
– Anh đi về đi !
Việt Hưng không về, mà anh dịu dàng :
– Em chớ cử động nhiều, vết thương của em sẽ làm cho em đau. Em có nghĩ là vết chém vào tận xương không. Tuy rằng Nhã Phương hoàn toàn không cố ý sát thương em, nhưng nếu em mất đi một bàn tay, làm người tàn phế, em sẽ thấy đau khổ hơn là em không có anh. Còn anh đã có bổn phận với Hoàn Châu, cô ấy là vợ anh, sắp sinh cho anh một đứa con. Mãi mãi anh chỉ có thể là một người bạn của em mà thôi.
Nước mắt Ngọc Hoa chảy lặng lẽ sau chiếc gối nằm. Cô đã yêu Việt Hưng từ lúc cô lớn lên và hiểu sự rung động của tình yêu là như thế nào. Anh không yêu cô, kẻ khác xuất hiện và cướp mất anh. Anh đang nói với cô là anh yêu vợ mình và bằng lòng với hạnh phúc hiện tại.
Cô gào lên sau chiếc gối đậy mặt :
– Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa ! Hãy đi về với vợ của anh đi.
Việt Hưng đứng lên, anh nghiêm mặt quay sang Bách Thảo :
– Ngọc Hoa đã sai, em còn sai hơn nữa đó Bách Thảo.
Bách Thảo cúi đầu. Cô không thể nói lời nào biện hộ cho hành động xuẩn ngốc của mình, làm theo lời Ngọc Hoa.
Hoàn Châu đón Việt Hưng bên ngoài :
– Ngọc Hoa như thế nào hả anh ?
– Cô ấy đỡ nhiều rồi, tuy nhiên phải chịu đau rồi, vì vết chém sâu.
Hoàn Châu lo lắng :
– Như vậy Nhã Phương có bị tù không anh ?
– Có lẽ không ! Vì Nhã Phương nằm trong trường hợp tự vệ chính đáng để bảo vệ mình.
Việt Hưng âu yếm quàng qua người vợ.
– Thế nào, em đi siêu âm sao rồi ?
Hoàn Châu mỉm cười :
– Anh đoán xem.
– Là con gái phải không ?
– Sai rồi ! Con trai. Anh không thích à ?
– Đâu có ! Có điều nếu con đầu lòng là gái thích hơn, để con thật giống em.
– Em tin là con sẽ giống anh.
– Một chút của anh và một chút của em đủ rồi phải không ?
Hoàn Châu nép vào vai Việt Hưng. Cô bằng lòng với hạnh phúc hiện tại của mình đang có. Sẽ hoàn mỹ hơn nếu một ngày nào đó, mẹ của Việt Hưng hiểu rằng, tình yêu thật lòng mới vững bền.
Việt Hưng hôn lên tóc cô :
– Chúng mình đến văn phòng luật sư đi, anh nghe Huỳnh nói là Nhã Phương được trả tự do.
Hoàn Châu vui mừng :
– Vậy mình đi ngay đi anh.
Hai người đến văn phòng luật sư đoàn, cũng là lúc Huỳnh chuẩn bị đi đón Nhã Phương.
– Nhã Phương có lệnh trả tự do rồi anh ạ. Tội nghiệp, cô ấy lo Ngọc Hoa chết, cô ấy bị tù nên bỏ ăn mất ngủ, người gầy rộp đi.
– Vậy chúng ta đến trại giam ngay đi.
Nhã Phương nằm thu hình trong một góc, chưa bao giờ cô dám nghĩ là mình có một ngày như thế này, bị giam trong bốn bức tường, đau đớn nhìn khoảng trời xanh nhỏ nhoi qua vuông cửa sắt trên cao.
Có tiếng mở cửa, rồi cánh cửa mở hé ra cho ánh sáng tràn vào.
– Nhã Phương ! Cô được tự do, chuẩn bị đồ đạc ra về.
Nhã Phương bật dậy. Hai chữ tự dó khiến cô bật dậy mừng đến muốn nhảy tung lên.Cô lao ngay ra cửa, ấp úng :
– Tôi được tự do ?
– Cô thu xếp rồi đi về.
Không cần gì cả, Nhã Phương bước nhanh ra ngoài, mấy ngày nay nằm trong căn phòng tạm giam, cô sợ quá rồi. Bên ngoài trời đầy nắng, ánh nắng rực rỡ. Nhã Phương thấy trước mắt mình mọi thứ như sáng hắn lên. Đôi chân cô run rẩy bước đi và như bay lên vậy.
Có cả Huỳnh, Hoàn Châu và việt Hưng đón cô nữa, cô lao vào giữa vòng tay Huỳnh, ôm choàng lấy anh :
– Em được trả tự dơ phải không anh ?
– Ừ. Chúng mình về nhé.
– Em mừng quá anh ạ. Mấy ngày nằm trong phòng tạm giam, em có cảm giác như là cả năm vậy. Thật kinh khủng !
Huỳnh âu yếm :
– Em sẽ không sao đâu.
– À ! Còn Ngọc Hoa như thế nào rồi, anh Hưng ?
– Cô ấy tạm bình phục, ngày mốt có lẽ về lại Vũng Tàu. Em được tự do, anh và Hoàn Châu thực sự mừng cho em.
– Cảm ơn hai người đã lo cho em. Em cứ sợ mình bị bỏ rơi và người ta sẽ giam giữ em.
– Không đâu, em tự vệ thôi mà !
Huỳnh vén mái tóc rối của Nhã Phương đầy thương yêu :
– Sau này, anh sẽ luôn ở cạnh em, không để cho ai xâm hại đến em.
Việt Hưng chồm đến vơ vai Huỳnh :
– Như vậy là anh yên lòng giao Nhã Phương cho cậu.
Có một điều Huỳnh hiểu chẳng dễ dàng gì cha mẹ anh chấp nhận Nhã Phương. Anh cũng sẽ bắt chước Việt Hưng tranh đấu để bảo vệ tình yêu của mình.
Ngày hôm qua, cha nghiêm khắc :
– Ba cấm con có mối quan hệ với Nhã Phương. Lúc nào cô ta cũng có quả nhiều tai tiếng, con không thấy phiền hay sao ?
– Đó là những điều không may, không ai muốn ba ạ. Và Nhã Phương cũng vậy.
– Cô ta sẽ là khắc tinh nếu như con muốn giữ mãi mối quan hệ này.
– Con xin ba đừng có thành kiến với Nhã Phương.
Ông Bạch châm biếm :
– Con hãy nói là chính cô ta đã tạo nên những thành kiến cho ngưừi khác đúng hơn.
– Được, ba xem như con đam mê cô gái đó một thời gian nào thôi, rồi con sẽ tỉnh ngộ khi hiểu ra chân giá trị của cô ta chỉ là một thứ rỗng tuếch.
Xe đừng lại trước nhà Nhã Phương 1àm Huỳnh giật mình thoát ra khỏi vùng suy tưởng, anh mở cửa cho Nhã Phương và mình xuống xe.
– Anh Hưng và chi Hoàn Châu vào nhà một chút đi !
Việt Hưng cười bắt tay Huỳnh :
– Cậu và Nhã Phương hàn huyên đi. Hôm nào rảnh, anh chị sẽ đến.
– Vậy thì cám ơn anh. Hôm nào em cũng muốn nhậu một bữa với anh lắm đó, chị Hoàn Châu cho phép chứ ạ ?
Hoàn Châu vui vẻ :
– Hai người cứ tự nhiên. Thôi, vào nhà đi !
Quay sang Nhã Phương, Hoàn Châu dặn dò :
– Em cứ yên trí nghỉ ngơi, mọi việc hãy để anh Hưng và Huỳnh lo.
– Dạ.
Nhã Phương vẫy tay tạm biệt cả hai người, chờ cho Việt Hưng và Hoàn Châu đi cô mới vào nhà, ngồi lên chiếc ghế rộng.
– Được về nhà, em thấy như là mình chết đi và sống lại vậy.
Huỳnh ngồi xuống bên cạnh :
– Những ngày em bị tạm giam, anh cứ tưởng như mình không làm được gì cả:
Nếu như em có làm sao chắc là anh không sống nổi Phương ạ.
Nhã Phương xúc động ôm gương mặt Huỳnh vào đôi bàn tay mình, cô kính cẩn hôn lên trán anh :
– Anh biết không ? lúc bị bắt những ngày nằm trong căn phòng kín đó, có lúc em tự hỏi tại sao ngày xưa em không hề nhận ra tấm chân tình của anh, mãi đeo đuổi theo ánh sáng phù du. Em thật sự hối hận là em còn xứng đáng với anh, cho nên nếu ba mẹ anh ngăn cấm anh, đó là điều phải. Hai người muốn tốt cho anh.
– Anh biết ! Tuy nhiên, anh cũng biết rõ hơn hết, chỉ có em mới mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhã Phương nghẹn ngào :
– Em vừa hạnh phúc vừa đau khổ, cho đến bây giờ em hiểu thế nào là thật lòng khi người ta yêu nhau.
Huỳnh hôn lên đôi mắt đẹp đầy ngán lệ :
– Anh yêu em.
Vòng tay Nhã Phương vòng qua cổ Huỳnh, cô đón nhận nụ hôn của anh, từng nụ hôn say đắm và nhớ thương. Những cảm xúc cứ dâng lên ngập tràn, những cảm xúc 1ần đầu tiên biết đến. Nét mặt Huỳnh đang biểu biểu lộ một tình yêu sâu sắc anh dành cho cô, anh hôn cô trân trọng. Nhã Phương thì thầm :
– Em yêu anh. Em hoàn toàn hạnh phúc vì có được tình yêu chân thành. Có một điều, em không cho anh được sự trong trắng của em. Em đã ...
Huỳnh ngăn 1ời Nhã Phương bằng nụ hôn :
– Tình yêu cho anh quá đủ để anh hạnh phúc, anh chỉ cần như thế.
Anh nắm tay cô đưa lên môi hôn. Trong lúc Nhã Phương chưa hiểu chuyện gì, anh đeo vào ngón tay áp út của cô chiếc nhẫn :
– Nhã Phương ! Chúng mình cưới nhau nghen em.
Nhã Phương kêu lên :
– Huỳnh ! Em ...
– Anh yêu em, và em cũng yêu anh đúng không. Anh muốn chúng mình kết hơn và sống suốt đời bên nhau.
Nhã Phương bối rối :
– Anh Huỳnh ! Còn ba mẹ của anh sẽ không bằng lòng đâu.
– Rồi ba mẹ anh sẽ bằng lòng. Ba mẹ anh cứ nghĩ anh đến với em vì ngày xưa anh từng không có em, và bây giờ khi có được em, anh là kẻ yêu mù quáng.
Không phải như thế ! Anh muốn chứng minh với ba mẹ của anh, anh yêu em là thật, tình yêu của chúng ta là thật lòng, không phải là tình yêu mù quáng. Dù người ta nói tình yêu cuồng nhiệt nhất là tình yêu mù quáng, song anh đã yêu em từ chúc chúng mình còn học cấp ba tình yêu này kéo dài theo năm tháng, vậy em nói xem có là tình yêu mù quáng hay không ?
Nhã Phương mỉm cười, cô kính cẩn hôn lên trán Huỳnh :
– Đây là câu trả lời của em. Chúng mình sẽ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất.
Huỳnh xúc động siết chặt Nhã Phương vào mình hơn nữa. Tình yêu của anh và Nhã Phương sẽ vững chắc như bức tường thành Vạn Lý Trường Thành.
...
Cả nhà đang đợi Huỳnh, anh mạnh dạn dắt tay Nhã Phương vào :
– Con biết là con làm cho ba mẹ thất vọng, khi không cưới vợ như ý ba mẹ mong muốn. Nhưng hôn nhân là chuyện của cả đời con, con sẽ chỉ yêu một mình Nhã Phương, con sẽ cưới cô ấy.
Ông Bạch mai mỉa :
– Được, ba để con làm theo ý con. Ba cũng tin chắc là sáu tháng, con và cô ta sẽ chia tay. Cái cám giác của người đàn ông đến sau sẽ khiến con khó chịu.
– Con cũng hiểu điều này thưa ba. Tuy nhiên, con hiểu một điều :
Yêu là tha thứ, yêu là mang hạnh phúc đến cho người mình yêu.
– Được, ba xem đây là cuộc hôn nhân thử nghiệm. Con hãy làm theo ý con muốn, ba không can thiệp vào chuyện đời tư của con. Ba sẽ để con làm việc và ăn lương như là một nhân viên bình thường.
– Ba cho phép con như vậy, con xin cám ơn ba. Con sẽ cưới Nhã Phương.
Ngày hôn lễ xin ba mẹ chứng kiến cho con.
Thúy An ngồi trong một góc, cô nhìn Nhã Phương bằng đôi mắt nẩy lữa :
– Nhã Phương ! Cậu đã thắng, nhưng chưa hẳn cậu đã leo lên được đỉnh cao.
Nhã Phương cúi đầu. Cuộc đời là con thuyền, nhưng chắc chắn cô và Huỳnh sẽ vững tay chèo.
Nhã Phương lao vào giữa đôi tay Huỳnh, anh dang rộng tay ôm cô vào lòng.
Đêm nay là đêm tân hôn của cô và anh, sau một đám cưới thân mật.
Bế bổng cô lên, Huỳnh quay cô một vòng. Trong cái cảm giác bay bổng, Nhã Phương cười khúc khích :
– Bỏ em xuống đi, em nặng lắm đó !
– Anh sẽ giữ em thật chặt, Phương ạ.
– Siết chặt em thêm một chút đi !
– Ừ. Chúng mình mãi là của nhau.
Vòng tay khép kín, đôi môi tìm đôi môi, nụ hôn nồng nàn. Nhã Phương có cảm giác toàn thân cô được nhấc bổng lên và rồi anh đặt cô xuống chiếc giường tân hôn của họ, phủ lên mặt cô những nụ hôn cháy bỏng.
Tiếng anh thì thầm như 1ời gió ru :
– Nhã Phương ! Anh yêu em.
Một giọt nước mắt của Nhã Phương trào ra. Cô đã tìm thấy một tình yêu chân thật. Từng nụ hôn của anh thật trân trọng dịu dàng, Nhã Phương khép mắt lại đón nhận ... Dĩ vãng đau thương, xin hãy ngủ yên.
Tay Nhã Phương đan vào tóc Huỳnh, mái tóc dày, cô xúc động nhớ bài thơ tình đầu tiên trên anh đã gởi cho cô :
Những giây phút đầu say hoa bướm thắm Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm Đôi tay yêu không được nắm bao giờ ...
Một năm sau:.. Thúy An cầm giỏ quà. Cô và ba mẹ Huỳnh đã 1ầm rồi, hôn nhân của Huỳnh và Nhã Phương tràn đầy hạnh phúc chứ không hề là cuộc hôn nhân thử nghiệm.
Nhã Phương còn sinh cho Huỳnh một cô công chúa tuyệt vời.
Thúy An đến, Huỳnh ra mở cửa, gương mặt anh bừng sáng nét hạnh phúc.
Anh cười với cô :
Có chuyện gì vậy Thúy An ?
– Bác gái nhờ em mang xúp cho Nhã Phương, còn dặn Nhã Phương phải ăn cho nhiều vào để có sữa cho em bé.
– Vậy thì cám ơn em. Ở đây, anh cũng có nấu cho Nhã Phương món giò heo hầm củ sen.
Thúy An nhìn Huỳnh nghi hoặc :
– Anh mà cũng chui vào bếp ? Học nấu ăn từ khi nào vậy ?
– Em không tin à ? Anh đi học lớp dạy nấu ăn buổi tối, để nấu khi vợ đau ốm chứ. Anh cho em biết là anh còn ..biết giật quần áo và bế con, cho con uống nước nữa kìa.
Gương mặt Huỳnh đầy hạnh phúc sau một năm hôn nhân, nét hạnh phúc mỹ mãn trên gương mặt anh, có nghĩa là sự mong đợi của ông bà Bạch và cô chỉ 1à ảo vọng. Huỳnh và Nhã phương không hề lủng củng cãi nhau, hôn nhân của họ đầm ấm. Nhã Phương sinh cho Huỳnh một cô công chúa xinh đẹp như thiên thần.
Huỳnh đón cà mèn trên tay Thúy An, anh nói như khoe :
– Cho em biết, cô công chúa của anh rất xinh, em có muốn nhìn không ?
Huỳnh nhẹ rón rén đưa Thúy An vào phòng. Nhã Phương đang ngủ, chiếc nôi đặt bên cạnh, trong bức màn tuyn trắng tinh, một đứa trẻ say ngủ, nó giống Huỳnh như tạc. Thúy An lặng người, cô không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Huỳnh đang chứng minh tình yêu của anh và Nhã Phương, một tình yêu bền vững, vượt qua tất cả sóng gió.
Anh quỳ xuống bên nôi cơn gái say sưa ngắm nó.
Con vẫn ngủ say Giữa vành nôi vẫn thi thoảng Mới một lần he hé mắt Ba sẽ thức ngồi canh cho con ngủ ...
Sau lưng anh, Thúy An lùi dần lùi dần, rồi quay đầu đi như chạy ra khỏi căn nhà hạnh phúc. Cô đã thua rồi.
Nhã Phương cựa mình mở mắt, cô cười khi thấy Huỳnh quỳ gối bên nôi của con.
– Anh ngắm con hoài không chán sao ?
– Làm sao chán được ! - Huỳnh háy mắt - Nó là kiệt tác phẩm của anh và em mà.
Nhã Phương lườm Huỳnh :
– Nói với em thôi, anh mà nói ra ngoài người ta cười anh.
– Anh chẳng sợ, mà anh còn muốn hô lên :
"Tình yêu thành thật vạn tuế, vạn tuế”.
Nhã Phương bật cười, trông Huỳnh ngây ngô như thuở nào anh gởi cho cô bài thơ tình đầu tiên vậy.
Cô bước lại vòng tay ôm qua người anh, áp má vào lưng anh :
– Huỳnh ạ ! Em muốn nói là suốt đời em yêu anh.
Huỳnh quàng tay qua người vợ :
– Còn anh muốn nói cám ơn tất cả, duyên phận và ba mẹ, em đã trao em cho anh.
Nụ hôn của Huỳnh dịu dàng rơi trên mắt Nhã Phương.
– Hạt sương mong manh của anh !
Hết
Hạt Sương Mong Manh Hạt Sương Mong Manh - Hồng Châu