Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Klára Fehér
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Oxygenien
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1624 / 18
Cập nhật: 2015-09-16 19:45:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Cuộc Rút Chạy
uly đang mơ màng lúc ngủ lúc thức. Nàng mơ thấy mình đang nhận được tín hiệu vô tuyến rồi cô trông thấy Peter đứng trong phòng lái của con tàu. Nàng thức giấc hẳn và đây mới là sự thật: Nàng chỉ có một mình! Xung quanh con tàu là mây mù và bóng tối dày đặc. July quyết định tìm cách phát tín hiệu một lần nữa. có lẽ nàng đã hạ cánh trên hành tinh này và chờ đợi suốt một ngày. Từ lúc đó xung quanh nàng chỉ có im lặng và bóng tối.
Nàng áp mặt vào tấm kính buồng lái và cố gắng nhìn qua đám mây mù bồng bềnh. Đột nhiên nàng thấy một điểm trắng rồi nó biến thành một chùm sáng của một chiếc đèn pha yếu ớt. Nàng thấy như có một người đang tới gần, bước đi một cách khó nhọc. Người đó mang một bộ amý hô hấp và mặc một bộ quần áo đẹp tuyệt vời. Người đó dừng lại ra dấu hiệu bằng tay, một dấu hiệu hoàn toàn quen thuộc và dùng chiếc dèn phin quét xung quanh. Đó chính là Peter! Peter đi một mình...!
July quên phứt lệnh cấm đã ban hành. Cô ấn vào nhiều chiếc nút, chiếc cửa thứ nhất rồi cửa khóa thứ hai, thứ ba lần lượt mở ra...
July bước ra bậc thang... Nhưng chất khí cay xè và ngột ngạt đạp vào mặt và mắt nàng. Nàng thở khò khè rồi lảo đảo... Hai cánh tay mạnh mẽ nhấc bổng nàng lên và bế nàng vào trong con tàu... Peter, Peter yêu dấu của nàng đây rồi. Anh đang giữ nàng trong hai cánh tay cứng rắn và thân yêu, Peter, Peter yên mến, anh đã tới rồi, còn những người khác đâu? Tai sao anh lai tới chậm thế? Peter, anh kể đi chứ!...
Nhưng Peter không có thời gian để kể chuyện và giải thích dông dài. Những lời nói đầu tiên anh thốt lên là:
- Các tên lửa xuất phát có sẵn sàng khởi động được không em? Lập tức khởi động tên lửa! Nhanh lên em! Có lẽ chúng ta chỉ còn vừa đủ thời gian...
Một tiếng rít nư xé vang lên. Con tàu vũ trụ chuyển động. Thâ con tàu Nhân Loại tách khỏi mặt đất và để lại đuôi lửa dài phía sau.
- July, em mến thương. Hãy tha lỗi cho anh vì anh đã tới chậm.. Anh cư lo chỉ vì anh mà em phải bỏ mạng.
- Peter anh thân yêu! Ah nói gì em không hiểu!
- Khoan đã em. Bây giờ chúng ta phải lo đi thoát đã... may ra.. may ra thì...
Peter tập trung chăm chú hoàn toàn vào các máy móc dụng cụ. Tốc độ bay của con tàu liên tục tăng đều. Không biết khi nào thì chúng phát hiện được sự trốn chạy của ta? Liệu chúng đã biết chưa? Chúng đã bắt đầu đuổi mình chưa? Cuộc să đuổi đã bắt đầu thì tầm xa của vũ khí tên lửa ở đâu là bao nhiêu? Con tàu vũ trụ Nhân Loại phải bay cách hành tinh bao xa mới thoát khỏi tầm bắn của tên lửa?
Máy đo độ cao lân lượt chỉ một trăm dặm... ba trăm dặm... tám trăm... một ngàn...
Các đám may mù và tấm màn tím biến mất từ lâu, kể cả bầu trời xanh trong và ánh sáng mặt trời... Bây giờ bao quanh họ là bóng tôi lờ mờ, có những tia sáng từ xa. Họ đã thoát về với khoảng không vũ trụ.
- Bây giờ chúng không thể đuổi kịp ta được nữa, anh sẽ kể cho em nghe từ đầu đến cuối - Peter nói.
- Khoan đã anh ơi - July đáp - Anh hãy xem kìa, màu sắc của hành tinh Oxy đang biến đổi lạ quá. Màu tím đỏ biến mất. Các đám may khí sôi sục như đang xảy ra một cơn bão dữ dội dưới đó.
Cứ thế, con tàu vũ trụ Nhân loại nhẹ nhàng mang theo Peter và July rời xa hành tinh Oxy trở về với Trái Đất.
Hành Tinh Oxygene Hành Tinh Oxygene - Klára Fehér Hành Tinh Oxygene